Quốc Sắc Phương Hoa

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mẫu Đơn đi theo Nghiền Ngọc xuyên qua đám đông rộn ràng, nhốn nháo cho đến khi họ đến lối vào phường Đạo Chính đối diện với lầu Cần Chính của cung Hưng Khánh, nhưng nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người đeo mặt nạ động vật khác nhau trong đám đông, rất khó phân biệt nam nữ, cảm xúc của mọi người cũng dâng cao chưa từng thấy, chơi đùa vui cười, tùy ý trương dương.

Mà dưới các bức tường của hai bên cung Hưng Khánh và phường Đạo Chính là rất nhiều đài quan sát trang trí hoa lệ được sắp xếp theo tước vị phẩm cấp cao thấp, tất cả đều cao hơn mặt đất ước chừng ba thước, rộng hẹp không đồng nhất, được chống đỡ bằng gỗ thông, gỗ đồng được dùng làm mặt bàn, những tấm màn bằng tơ lụa sặc sỡ buông xuống xung quanh đài, đèn lồng rực rỡ, đầy tớ, mỹ tỳ ăn mặc cẩm tú đứng bốn phía, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cười nói hoan hô nối liền không dứt, các loại mùi hương của nước hoa, rượu ngon và thức ăn đã xông vào mũi thể hiện sự phú quý và xa hoa đến cực độ.

Mẫu Đơn đang nhìn quanh, chợt bị Vũ Hà kéo cổ tay áo, thấp giọng nói: "Đan Nương, ngài nhìn hướng bên phải, đó lều của Lưu gia, ngài nhìn lão tú bà đi kìa."

Mẫu Đơn im lặng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thích phu nhân và Thích Ngọc Châu với trang phục lộng lẫy đứng ở cửa, búi tóc của Thích phu nhân cao ước chừng một thước, bên trên cắm hoa điền bảy thụ của phu nhân cáo mệnh tam phẩm, khuôn mặt phủ đầy giá lạnh, nhìn chằm chằm vào đoàn người bọn bọ, ánh mắt hung ác tựa như muốn nhào lên xé xác nàng ra để ăn vậy.

Mẫu Đơn bình tĩnh vén nhẹ áo thi lễ về phía Thích phu nhân. Nàng không thấy bóng dáng của Lưu Sướng, nghĩ thầm chắc hắn còn chưa được thả ra cửa hoặc đang tìm hoan mua vui.

Thích phu nhân nhìn thấy Mẫu Đơn gặp bà ta nhưng lại không né tránh, còn dám hành lễ về phía bà, đây không phải là khiêu khích thì là cái gì? Nghĩ đến Lưu Sướng còn đang bị cấm túc và Thanh Hoa quận chúa diễu võ giương oai thì không khỏi vươn tay ra, chỉ vào Mẫu Đơn, nghiến răng nghiến lợi nói với những người ở hai bên: "Bắt ả nữ nhân kia lại đây cho ta! Ta muốn hỏi nàng một câu, sao nàng ta lại có thể vô liêm sỉ như vậy!"

Lưu Thừa Thải nghe thấy tiếng thì bước ra từ trong lều, vừa túm lấy Thích phu nhân kéo vào bên trong vừa quay đầu lại cười xin lỗi Mẫu Đơn với vẻ mặt thành khẩn và bất đắc dĩ, giống như một người chồng yếu đuối, bất lực gặp phải thê tử hay khóc lóc, la lối.


Tiếng người quá ồn ào, Mẫu Đơn không nghe rõ Thích phu nhân nói cái gì, nhưng nàng biết tuyệt đối không phải lời hay, chuyện đã tới nước này, nàng cũng không thèm để ý. Quay đầu lại, tiếp tục đi theo Nghiền Ngọc, ai ngờ chưa đi được mấy bước, Niệm Nô đã thở hổn hển chạy tới trước mặt ngăn nàng lại, hành lễ với nàng một cách quy củ, cười nói: "Thiếu phu nhân, lão gia mệnh nô tỳ nói với ngài một tiếng, chuyện kia đã giải quyết, mời nhà ngài chọn ngày đi trong phủ lấy đơn hòa ly."

Mẫu Đơn sửng sốt, nàng còn chưa đi cầu trưởng công chúa Khang Thành mà đã xử lí xong sao? Lại còn dễ dàng như thế? Chuyện này quá trùng hợp ngược lại làm nàng nghi ngờ có sự lừa gạt trong đó, vì thế nàng cảm tạ Niệm Nô, tiếp tục đi về phía trước. Mặc kệ Lưu gia muốn làm gì, nàng cũng sẽ giải quyết chuyện này đến cùng.

Niệm Nô nhìn theo bóng dáng của Mẫu Đơn, khẽ thở dài rồi xoay người đi đáp lời. Vừa mới bước vào lều quan sát, Thích phu nhân đã lạnh lùng gấp gáp hỏi: "Nàng đến bên này làm cái gì? Có phải tới thông đồng với ai không, tưởng gian díu với kẻ quyền quý nào?"

Niệm Nô cụp mắt nói: "Thiếu phu nhân chưa nói gì."

Lưu Thừa Thải dựa vào một chiếc giường, nhàn nhạt nói: "Mặc kệ nàng như thế nào thì bây giờ vẫn là con dâu của bà. Bà nói nàng như vậy thì bà cũng có ích gì chứ?" Lão liếc nhìn Thích Ngọc Châu rồi nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Nói bậy trước mặt bọn trẻ còn ra thể thống gì."

Thích Ngọc Châu nghe vậy thì lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Thích phu nhân khịt mũi một tiếng, trừng mắt nhìn Lưu Thừa Thải. Lưu Thừa Thải nói: "Được rồi, tôi không nói nữa, tôi phải qua bên lều của Mẫn gia ở cách vách có chuyện chút. Sau đó tôi sẽ trở về đi dạo phố cùng mọi người."

Lúc này bên ngoài có rất nhiều nữ kĩ xinh đẹp, đặc biệt là bên chỗ Mẫn gia càng nhiều gia kĩ, Thích phu nhân chuyển động con ngươi, mặt đầy tươi cười nói với Thích Ngọc Châu: "Châu nương, cháu có chơi với tam nương tử Mẫn gia đúng không? Nhân cơ hội này, cháu bảo dượng đưa đi cùng?"


Thích Ngọc Châu mỉm cười không nói, Lưu Thừa Thải nhíu mày nói: "Vớ vẩn! Tôi thực sự có chuyện quan trọng!" Lần này lão thực sự có chuyện chính sự, mang cháu gái đi làm gì chứ?

Thích phu nhân lại càng nghĩ đã đoán trúng tâm tư xấu xa của lão, nói: "Ông đưa nàng qua đó để mấy đứa nó chơi với nhau, có làm chậm trễ chuyện của ông đâu?"

Lưu Thừa Thải biết tính tình của bà cũng biết nếu lão không đồng ý đưa Thích Ngọc Châu đi cùng thì chỉ sợ hôm nay sẽ không ra khỏi cửa được. Chỉ đành thở dài, nói: "Đi thôi."

Thích phu nhân thấy lão chịu thua thì cảm thấy vừa lòng, đưa mắt ra hiệu cho Thích Ngọc Châu, ý bảo nàng giúp bà ta để ý Lưu Thừa Thải. Thích Ngọc Châu cười dịu dàng, ân cần đuổi kịp Lưu Thừa Thải.

Lưu Thừa Thải đứng trên đường, liếc nhìn đã thấy bóng dáng Mẫu Đơn giữa đám đông náo nhiệt, đương nhiên cũng thấy đám người Hà Đại Lang. Hắn cúi đầu suy nghĩ rồi đưa Thích Ngọc Châu đến chỗ Thích phu nhân không nhìn thấy, ôn hòa nói với nàng: "Châu nương, dượng có chuyện quan trọng, không thể đi với cháu được. Dượng sẽ sai hai người giỏi giang đi theo cháu, cháu tự đi tìm tam nương tử nhà họ Mẫn chơi? Mấy người trẻ tuổi phải chơi vui vẻ lên."

Thích Ngọc Châu hiểu chuyện đồng ý, ngoan ngoãn hỏi Lưu Thừa Thải: "Khi nào dượng về ạ? Cháu cũng đi quanh đây thôi, cháu đợi dượng rồi cùng về."

Nếu Thích phu nhân có có được một nửa sự thông minh và ngoan ngoãn của đứa cháu gái này thì còn gì bằng, Lưu Thừa Thải vô cùng hài lòng với biểu hiện của Thích Ngọc Châu, lão mỉm cười, lặng lẽ tính thời gian, nói: "Nửa canh giờ sau, cháu đứng ở đây đợi dượng."

Sau khi thống nhất về thời gian và địa điểm, hai người chia nhau đi về hai hướng. Thị nữ bên người Thích Ngọc Châu nói: "Nhị nương, chúng ta đi tìm tam nương tử Mẫn gia sao?"


Thích Ngọc Châu không trả lời, chỉ nâng mắt nhìn lều quan sát với ánh đèn chiếu sáng rực rỡ của phủ Ninh Vương ở nơi xa, vẫy tay gọi hai thị vệ mà Lưu Thừa Thải để lại cho nàng, mệnh thị nữ đưa một quan tiền, cười nói: "Ta đói bụng, nghe nói người Hồ bên chợ Đông có bán bánh nướng nhân mè vừa giòn vừa thơm, các ngươi đi mua cho ta."

Hai người kia không nghi ngờ gì, chia ra một người đi mua bánh, một người khác đi theo sát phía sau Thích Ngọc Châu, thừa dịp người nọ không chú ý, Thích Ngọc Châu cầm tay thị nữ lao vào trong đám đông, sau khi rẽ trái rẽ phải thì nhanh chóng thoát khỏi người kia, tràn ngập khát khao mà bước nhanh về phía lều quan sát phủ Ninh Vương.

Nhìn thấy lều quan sát phủ Ninh Vương ngay trước mặt, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu vai nàng, giọng nam không vui nói: "Sao muội lại đến đây?"

Thích Ngọc Châu giật mình, quay đầu lại thấy Lưu Sướng mặc một chiếc áo bào màu xanh cổ tròn, trên tay còn cầm một chiếc mặt nạ đầu hổ, bình tĩnh đứng trước mặt nàng, nàng vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Biểu ca, sao huynh lại tới đây? Cẩn thận không bị dượng nhìn thấy đấy, muội mới đi cùng dượng."

Mặt Lưu Sướng âm trầm, hừ một tiếng, đeo mặt nạ lên đầu, nói: "Muội đi theo huynh."

Thích Ngọc Châu vô cùng tiếc nuối nhìn lều quan sát phủ Ninh Vương, bất đắc dĩ đi theo phía sau Lưu Sướng, hai người nhanh chóng bị đám đông xung quanh bao phủ.

Lại nói Mẫu Đơn thấy Nghiền Ngọc đi phía trước dừng lại, xoay người vẫy tay với nàng thì nhanh chóng đi theo. Ngón tay Nghiền Ngọc chỉ vào một cái đài cao phía trước có màn che màu đỏ rủ xuống: "Đó chính là lều quan sát của phủ trưởng công chúa, lúc này phu nhân của chúng em và quận chúa đều ở bên trong.

Em đi vào trước, khoảng một chén trà nhỏ sau thì ngài hãy đi vào."

Mẫu Đơn gật đầu đồng ý, đứng đợi trong một chỗ khuất ven đường cùng mấy người Tiết thị, tới thời gian, Tiết thị kéo Mẫu đơn đi nhanh ra ngoài: "Đến lúc rồi."

Mấy người chậm rãi đi đến lều quan sát của phủ trưởng công chúa Khang Thành, Mẫu Đơn, Tiết thị không cố tình nhìn vào đó, chỉ giống những nữ tử dân thường xung quanh, tò mò đến gần ngắm nhìn những chiếc lều hoa lệ của những nhà quan to quý tộc, vừa xem xét những vị quý tộc đó còn có cả những đầy tớ, thị nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy nhà bọn họ, để tận hưởng trọn vẹn thời khắc vui vẻ này của dân chúng.


Vũ Hà không dám nhìn khắp nơi mà chỉ quan sát một cách chăm chú lều của phủ trưởng công chúa Khang Thành, chợt thấy một tốp mỹ nhân mặc trang phục lộng lẫy đi ra từ bên trong tấm màn che, trong đó có một người mặc áo choàng tay áo rộng màu hoa anh thảo đúng là Bạch phu nhân. Thấy ánh mắt Bạch phu nhân nhìn sang đây, Vũ Hà vội kéo áo Mẫu Đơn, Mẫu Đơn vừa quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt của Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân chỉ liếc nhìn qua Mẫu Đơn rồi quay đầu sang nói nhỏ vài câu với một phụ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi có khuôn mặt tròn đầy phúc hậu, bà có đôi mắt nhỏ và sống mũi cao, mặc một chiếc áo choàng bằng sa mỏng màu tím, trên búi tóc cắm hoa điền chín thụ, người nọ cũng quay sang nhìn Mẫu Đơn rồi thì thầm vài câu.

Không lâu sau, một nữ quan cải trang thành nam tử trên trán buộc một chiếc đai nhỏ màu đỏ, người mặc một chiếc trường bào cổ lật màu trắng, trên eo mang thắt lưng, mặc quần Ba Tư màu trắng sọc đỏ, ống quần có thêu đường viền hoa văn đẹp mắt, đi giày hoa từ trong lều của trưởng công chúa đi thẳng đến chỗ Mẫu Đơn, sau khi hành lễ thì cười nói: "Xin hỏi tiểu nương tử có phải là gia quyến của Lưu phụng nghị lang không?"

Động tác hành lễ của nàng như nước chảy mây trôi khiến người đối diện cảm thấy thoải mái vô cùng, nụ cười trên mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, càng nhìn càng thấy thân thiết. Mẫu Đơn vội vàng chào lại, cười nói: "Đúng vậy, tiểu nữ là Hà Duy Phương."

Nữ quan kia liếc nhìn Mẫu Đơn mà không để lộ dấu vết, cười nói: "Tôi họ Tiêu. Nữ chủ nhân nhà tôi thấy tiểu nương tử phong hoa hơn người nên muốn nhận thức, xin ngài dời bước một chút. Không biết ngài có nguyện ý không?" Nói xong thì chỉ về phía lều quan sát của trưởng công chúa.

Mẫu Đơn cười nói: "Nhận được coi trọng, cung kính không bằng tuân mệnh."

Mấy người Tiết thị đang muốn đi theo Mẫu Đơn thì Tiêu nữ quan mỉm cười nói một cách lịch sự nhưng không có đường thương lượng: "Lều nhỏ hẹp, phu nhân hãy chờ tại đây."

Vũ Hà tiến lên một bước, cười nói: "Đan Nương, nô tỳ đi cùng ngài đến bên kia, khi nào ngài ra thì chỉ cần liếc mắt là sẽ nhìn thấy nô tỳ."

Tiêu nữ quan nghe vậy thì nhìn Vũ Hà một cách nghiêm túc, không đồng ý cũng không phản đối, chỉ xoay người dẫn đường. Vũ Hà thấy vậy thì biết là nàng đã đáp ứng nên vội vàng nhấc váy, thật cẩn thận đi theo sau Mẫu Đơn.

Tiết thị có chút lo âu vô cớ, quay đầu lại nhìn về phía sau thấy hai huynh đệ Hà Đại Lang thì yên tâm hơn, nhìn thấy Vũ Hà đứng lại bên ngoài còn Mẫu Đơn thì thì theo Tiêu nữ quan rồi dần dần biến mất trong từng tầng màn che, lòng nàng đột nhiên thắt lại, cứ cảm thấy vừa sợ hãi vừa lo lắng cũng ôm vài phần hy vọng. Nàng chắp tay yên lặng cầu nguyện, chỉ mong ông trời phù hộ Mẫu Đơn để nàng từ đây khổ tận cam lai, đừng bao giờ chịu bất cứ đau khổ nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận