Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Tới khách điếm, Hà Chí Trung còn vướng bận chuyện mở tiệc chiêu đãi Trương Ngũ Lang, mệnh lệnh chủ tiệm sắp xếp thỏa đáng cho ba người chủ tớ Tần Tam Nương, gọi người đi mời đại phu, rồi để lại chút tiền tài mới đi.
Mẫu Đơn thấy đồng cảm với người nữ tử số khổ này, nghĩ thầm gặp gỡ là có duyên, không bằng nàng ở lại để xem bệnh tình của nàng ấy như thế nào. Hà Chí Trung bất đắc dĩ, đành phải kêu Đại Lang ở lại cùng Mẫu Đơn còn ông đi về trước. Trong lúc chờ đợi đại phu, khách điếm đang chuẩn bị cơm canh cho khách mới đến, hương thơm bay tới trong phòng, không biết bụng nha hoàn tên A Tuệ hay Thái đại nương kêu lên "ùng ục", hai người đều đỏ mặt, lấy cớ bằng cách dùng cây lau nhà dựa vào ghế để tạo ra tiếng vang hoặc làm bộ nói chuyện để tránh bớt xấu hổ.
Cũng không biết hai người này đói bụng bao lâu, Mẫu Đơn thầm than thở, cũng làm bộ không nghe thấy, xoay người nhỏ giọng bảo Vũ Hà đi kêu chủ khách điếm chuẩn bị cơm canh thanh đạm ngon miệng, dễ tiêu hóa mang đến.
Một lát sau, đại phu tới, bắt mạch cho Tần Tam Nương nói bị phong tà xâm nhập vào cơ thể, tích tụ trong tâm lại không được điều trị kịp thời nhưng không có gì quá nặng nề. Sau khi kê đơn thuốc, lại hơi mỉm cười nhìn Mẫu Đơn nói: "Chuẩn bị cháo trắng thật loãng tới để người bệnh dùng, còn khôi phục nhanh hơn uống thuốc, bệnh sẽ khỏi ngay thôi."
Ngụ ý là vừa đói lại bị bệnh, hơn nữa nguyên nhân thực sự khiến bất tỉnh chính là đói. Nếu đại phu đã nói như vậy thì chắc bệnh cũng không có gì đáng lo, Mẫu Đơn cũng yên lòng, thấy Tần Tam Nương cũng tỉnh, Mẫu Đơn hỏi nàng: "Phu nhân có muốn về Dương Châu không? Nếu muốn thì an tâm chờ đợi, một thời gian nữa nhà tôi có người muốn đi Dương Châu, có thể tiện thể đưa cô trở về."
Vẻ mặt của Tần Tam Nương lúc đầu vẫn đờ đẫn, nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhìn Mẫu Đơn mà không nói gì. A Tuệ vốn nhanh nhẹn nên chỉ bằng dăm ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện, nàng mới cố gắng đứng dậy hành lễ cảm tạ Mẫu Đơn. Mẫu Đơn vội đỡ nàng: "Cô là người bệnh, nếu cô còn tiếp tục không tự chăm sóc bản thân mình làm bệnh tình chuyển biến xấu, thì mới là lãng phí lòng tốt của chúng tôi. Bây giờ cô như vậy, các nàng đang hoàn toàn chờ đợi quyết định của cô, rốt cuộc cô muốn đi cáo hay là phải về Dương Châu thì nên quyết định sớm."
Tần Tam Nương đột nhiên cười rộ lên, cười đến nỗi nước mắt chảy ra: "Hắn xấu xí như ma quỷ, tôi cũng không dám ghét bỏ, sáng tinh mơ, dù cho ai trong gương đột nhiên xuất hiện một con ác quỷ thì cũng sẽ bị dọa sợ đúng không? Tôi không chê hắn, không ngờ hắn lại còn chê tôi. Biết rõ tôi không có chỗ để đi, lại cố tình ác độc như vậy. Dù tôi có đi kiện hắn thì cũng có thể làm gì chứ? Làm nhà hắn một lần nữa mở ra cửa lớn nghênh đón tôi sao? Chắc chắn không thể nào xảy ra. Dù cho có thật sự một lần nữa đón tôi trở về thì còn có thể cùng tôi sống chung sao? Còn Dương Châu, nếu nơi đó còn có chỗ cho tôi dung thân thì tôi đã sớm trở về, cũng sẽ không dừng lại chỗ này."
Mẫu Đơn có chút ngơ ngác, kiên nhẫn hỏi: "Vậy cô định làm gì? Chẳng lẽ cô không còn người thân nào khác sao? Cứ như thế này mãi cũng không được." Nếu không muốn quay về nhà chồng, cũng không muốn về nhà mẹ đẻ, vậy thì nên sớm tính toán hoặc là thuê một căn phòng ở tạm hoặc tìm một công việc gì đó có thể tự nuôi sống bản thân, cứ ở khách điếm mãi như vậy, đến khi tiêu hết tiền phải lưu lạc đầu đường cũng không phải một ý kiến sáng suốt.
Đôi mắt Tần Tam Nương đen như mực, nói: "Tôi còn có một tỷ tỷ ruột tên là Đoạn Đại Nương, nàng là một người rất có tiền đồ, chỉ tiếc nàng và tôi không phải cùng cha. Nàng hận nương của tôi bỏ nàng đi gả cho người khác, không qua lại với chúng tôi. Nhưng trước khi tôi thành thân, nàng từng đến gặp tôi hỏi tôi có muốn đi cùng nàng không. Thật đáng tiếc lúc ấy tôi bị mỡ heo che mắt, nghĩ có thể gả đến kinh thành là một chuyện vô cùng tốt, lại nghĩ nàng không có ý tốt do đó cự tuyệt nàng. Bây giờ xem ra, người thực sự có mắt không tròng là tôi mới đúng."
Mẫu Đơn im lặng, không lên tiếng nghe nàng nói hết rồi mới kiên nhẫn nói: "Vậy nhà nàng ở nơi nào, nếu không cô viết một phong thư, tôi sẽ nhờ người giúp cô gửi đi, để nàng tới đón cô đi."
Tần Tam Nương lắc đầu, quả quyết nói: "Không cần, tôi không có mặt mũi đi gặp nàng." Trầm mặc một lát, nhìn Mẫu Đơn nói: "Không biết tiểu nương tử tên là gì?"
Vũ Hà nháy mắt ra hiệu cho Mẫu Đơn, ý là không cần dễ dàng nói cho Tần Tam Nương, sợ về sau gặp phiền toái. Mẫu Đơn do dự một lát, nhẹ giọng nói: "Tôi là Hà Duy Phương, mọi người đều gọi tôi là Mẫu Đơn hoặc Đan Nương." Nhìn biểu hiện khi đói bụng lúc nãy của A Tuệ và Thái đại nương, nàng cảm thấy họ cũng không phải là người xấu.
Tần Tam Nương nhắm mắt lại: "Bây giờ tôi chỉ có thể làm một việc đó là hành lễ và nói lời cảm tạ, cô lại không muốn tôi cúi đầu. Thôi vậy, tôi đã nhớ kỹ tên của tôi, về sau nếu có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ báo đáp, nếu không cơ hội, coi như cô bố thí chùa miếu cũng là một việc công đức."
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Mẫu Đơn sau khi nghe nàng nói thì có chút dở khóc dở cười, thuốc cũng đã sắc xong, lại thấy nàng có ý muốn tiễn khách thì đứng dậy nói: "Tôi đi về trước đây, ngày mai...... Ngày mai lại qua đây xem cô. Dù có chuyện gì thì hãy cứ chăm sóc bản thân thật tốt trước đã."
Khi nàng đã đi đến cạnh cửa, Tần Tam Nương đột nhiên nói: "Vì sao cô lại giúp tôi?"
Lúc này đang là buổi chiều khoảng giờ Thân, hầu như không có người nào, khách điếm ngoại trừ trong phòng bếp có chút âm thanh thì không gian dường như yên tĩnh, Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn dải mây mờ phía chân trời, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình. Nàng quay đầu lại nhìn Tần Tam Nương nhẹ giọng nói: "Lúc đầu là tò mò, sau là bởi vì tôi cũng vừa hòa li. Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng vẫn phải sống sót." Lúc này, nàng đã lấy lại tinh thần sau khi kinh ngạc và thương cảm, mặc kệ như thế nào, sinh mệnh lần thứ hai đến với nàng không dễ dàng, nàng càng phải quý trọng. Quý trọng từng chút từng chút tốt đẹp trong cuộc sống hàng ngày, quý trọng một gương mặt tươi cười hay một lời nói thiện ý của người khác đối với mình, vậy thì cuộc sống mới trở nên thú vị. Nếu không dù có được tài phú hay địa vị cao cũng để làm gì chứ?
Tần Tam Nương hiển nhiên không có sự an bình trong lòng giống như Mẫu Đơn, nàng cười lạnh nói: "Đúng vậy, mặc kệ như thế nào, trước tiên phải tồn tại đã. Ông trời nếu không để tôi chết, để tôi sống lại thì tôi lại càng phải sống thật tốt, nếu không sẽ lãng phí cha mẹ sinh tôi tới thế gian này!"
Mẫu Đơn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, nàng cảm thấy thái độ của Tần Tam Nương rất kỳ lạ, không phải tuyệt vọng, mềm yếu, lại càng không phải kiên cường, rộng rãi. Nhưng có một điều có thể khẳng định, Tần Tam Nương không phải một người không có quyết đoán.
Thấy chủ tớ Mẫu Đơn đã đi xa, Tần Tam Nương nhìn đỉnh màn đen như mực của khách điếm, gằn từng tiếng với A Tuệ và Thái đại nương đứng bên cạnh: "Thù này không báo thì không làm người!"
Thái đại nương khóc lóc thảm thiết: "Tam Nương, hay là chúng ta tìm Đại Nương nhờ giúp đỡ. Nàng có gia tài bạc triệu cũng là người coi trọng máu mủ huyết thống, sẽ không bỏ mặc con, cớ sao phải ở lại đây ăn sương uống gió?"
Tần Tam Nương quật cường quay mặt đi: "Nếu không xử lý được chuyện này thì con không có mặt mũi gặp người!"
A Tuệ nói: "Vậy cô muốn làm như thế nào?"
Tần Tam Nương cười lạnh, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình nói: "Hắn khinh thường ta nhưng sẽ có người coi trọng. Các ngươi chờ xem."
Đại Lang lúc trước không tiện theo vào, vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy Mẫu Đơn ra thì vội vàng dắt ngựa lại đây, cười nói: "Sao rồi? Nàng sẽ theo thương đội quay về Dương Châu chứ?"
Mẫu Đơn lắc đầu: "Nàng không chịu đi. Cũng không chịu thưa kiện quay về nhà chồng, càng không nghĩ đến cậy nhờ nhà mẹ đẻ, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì. Vốn dĩ muội muốn hỏi xem nàng có thể làm mấy việc kim chỉ linh tinh không nhưng lại cảm thấy hỏi cũng không tốt lắm. Thôi cứ để xem sao đã."
Đại Lang nói: "Nhan bát lang kia thật sự vô lý. Nếu là huynh thì huynh sẽ không để yên như vậy."
Mẫu Đơn thoáng giật mình, Tần Tam Nương không nói gì nhưng có thể muốn trả thù không? Nhưng một nữ tử yếu đuối ngay cả việc ăn ở đều thành vấn đề thì nàng ấy có thể trả thù bằng cách nào? Nàng nói: "Ca ca, nàng nói nàng có một tỷ tỷ khác cha tên là Đoạn Đại Nương, có chút tiền đồ, năm trước huynh cũng thường xuyên đi Dương Châu có từng nghe thấy người này không? Tuy nàng ấy không muốn, chúng ta cũng có thể thay nàng gửi đi một phong thư thử xem? Huynh thấy được không?"
Đại Lang nhíu mày: "Dương Châu đúng là có một người tên Đoạn Đại Nương đặc biệt nổi danh, ta từng nhìn thấy từ xa một lần, nhìn rất
khác Tần Tam Nương, chẳng lẽ là người thân của nàng? Nếu không ngày mai ta sai người mang phong thư đi thử một lần xem sao?"
Mẫu Đơn ngạc nhiên nói: "Vì sao nàng ấy lại nổi danh?"
Đại Lang hơi mỉm cười: "Nàng có thuyền buôn lớn nhất và tốt nhất trong nước, phía nam đến Giang Tây, phía bắc đến Hoài Nam, nơi nơi đều đi đến, chúng ta đã từng có lần ngồi trên thuyền của nàng, muội nói nàng có nổi danh không?"
Mẫu Đơn thè lưỡi, nói: "Nếu thật sự là muội muội của nàng thì tất nhiên nàng sẽ không mặc kệ. Ca ca nhất định phải nhớ rõ việc này, kể cả không vì sau này nhà chúng ta có thể thuận lợi khi ngồi thuyền nhà nàng thì cũng coi như là tích đức."
Đại Lang đồng ý, sau khi đưa Mẫu Đơn về nhà thì lập tức đi thẳng đến quán rượu ở chợ đông tìm Hà Chí Trung cùng Tứ Lang, ba người đến tận khi cửa phường còn một khắc nữa đóng cửa mới được đầy tớ đỡ trở về nhà, đều say khướt. Mẫu Đơn thấy sắc mặt đại tẩu và tứ tẩu đều khó coi thì chủ động mang theo Vũ Hà đi phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu, giúp đỡ Sầm phu nhân đút canh giải rượu cho Hà Chí Trung, thấy Hà Chí Trung kéo tay Sầm phu nhân cười ngây ngô thì mới nhịn cười lui xuống.
Ngày hôm sau Mẫu Đơn lại nhắc nhở Đại Lang một lần nữa rồi nhờ Tôn thị cùng nàng đi xem Tần Tam Nương. Ba người chủ tớ Tần Tam Nương đã đi rồi, mang đi hết số tiền mà Hà Chí Trung để lại nhưng không để lại lời nào. Vũ Hà vô cùng tức giận: "Người này đúng là không có chút lễ phép nào, lão gia và ngài giúp nàng, nàng ít nhất cũng phải nói một tiếng cảm ơn, đi nơi nào cũng nên nói một tiếng chứ? Sao lại không nói một lời nào đã đi rồi? Có lẽ chúng ta gặp phải kẻ lừa đảo rồi!"
Mẫu Đơn nói: "Đừng nói bậy. Tuy ta không cầu nàng báo đáp cái gì, nhưng không phải nàng đã sớm nói với ta sao? Nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, nếu không có cơ hội, coi như là bố thí chùa miếu. Có phải lừa đảo không thì chỉ cần gọi người đến phường Thông Thiện hỏi thăm chẳng phải sẽ biết thật hay giả?"
Vũ Hà thật sự gọi người đi hỏi thăm, sau khi trở về nói: "Quả nhiên có chuyện như vậy, những người quanh đó cũng chưa có nhiều người gặp Tần Tam Nương, nhưng nếu người nào từng gặp nàng đều ấm ức thay nàng. Nhan bát lang kia đúng là xấu xí vô cùng, dù là ai thì chỉ cần ban đêm đột ngột thấy hắn tất nhiên cũng sẽ bị dọa chết khiếp."
Buổi tối Đại Lang trở về, nói là đã gửi tin đi rồi, Mẫu Đơn than nhẹ một tiếng nhưng nàng biết bản thân bất lực, dần dần cũng quên chuyện này.
Chớp mắt đã qua sáu bảy ngày, ngày này trời mưa nhỏ, cả nhà đang ngồi ăn cơm sáng thì Lý Hạnh chạy đến với vẻ mặt hưng phấn.
Lời tác giả: Tần Tam Nương không phải người qua đường.