Tháng chín, gió thu lạnh, hồ nước càng lạnh, nhưng hai cái cộng cộng lại, cũng không bằng tận mắt nhìn thấy nam nhân trung thực kế phụ chọn lựa cho nàng vội vàng ôm Tam tỷ tỷ vào trong ngực, Tam tỷ tỷ của nàng cũng giống như dây leo ôm lấy cổ nam nhân, càng làm cho Tống Gia Ninh lạnh lẽo ruột thịt. Nước theo kẽ hở chảy xuống, mơ hồ tầm mắt của nàng, nhưng Tống Gia Ninh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, không thể tin được, quên luôn giãy giụa.
Vì sao lại như vậy, Lỗ Trấn không thích nàng sao? Hay là Tam tỷ tỷ cách hắn tương đối gần?
Tống Gia Ninh thay Lỗ Trấn tìm lý do, nàng vừa đạp nước vừa chuyển sang hướng thuyền, muốn xem xem bản thân và Tam tỷ tỷ rốt cuộc ai cách thuyền gần hơn, nhưng mà nàng còn không thấy được thuyền, trước đã nhìn thấy Quách Kiêu bơi lại hướng nàng!
Nhìn khuôn mặt mơ hồ bọt nước của Quách Kiêu, sắc mặt Tống Gia Ninh đại biến, giờ khắc này, Lỗ Trấn là ai Vân Phương là ai, Tống Gia Ninh tất cả đều không nhớ rõ, trong đầu chỉ còn lại có hồi ức của kiếp trước, Quách Kiêu đã từng mang nàng du hồ, sau đó hắn cố ý hại nàng rơi xuống nước, lại lần nữa tới cứu nàng, tiếp theo trong nước...
Tống Gia Ninh không muốn nhớ lại, càng không muốn để Quách Kiêu chạm vào nàng, nàng xoay người lại nhào về phía trước, nhưng nàng không biết bơi, chỉ có thể tuyệt vọng mà nghe thanh âm kia càng ngày càng gần, lúc cánh tay Quách Kiêu ôm eo nàng, Tống Gia Ninh ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị hắnkéo vào trong ngực, thân thể cả người ướt đẫm, bị ép dán lên hắn.
Tống Gia Ninh không dám động, cả người cứng ngắc, nàng thậm chí không có giống người khác rơi xuống nước, theo bản năng leo lên, bởi vì nàng biết rõ, như vậy chỉ càng kích thích Quách Kiêu. Sau khi tuyệt vọng một hồi, Tống Gia Ninh một tay ôm chặt eo Quách Kiêu, một tay vòng qua che ở ngực, cố gắng tránh cho chỗ đó ép lên hắn.
Quách Kiêu cúi đầu, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, sợi tóc đen dính ở trên mặt, điềm đạm đáng yêu. Nàng gắt gao nhắm mắt lại, cả người phát run giống như đang sợ hãi, trên mặt ướt nhẹp, không biết là nước mắt hay là nước. Nàng an tĩnh lạ thường, rõ ràng không có nhìn về đường muội kêu khóc như vậy, lại làm cho hắn càng thương tiếc.
Lỗ Trấn không chọn nàng, là Lỗ Trấn ngu xuẩn, người ngu xuẩn như vậy, sao xứng đôi với nàng?
"An An đừng sợ, đại ca mang muội đi lên." Ôm sát thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, thân thể hắnmơ tới vô số lần, Quách Kiêu lần đầu tiên, nhẹ giọng gọi nhũ danh của nàng.
Tống Gia Ninh nước mắt rơi như mưa. Kiếp trước, sau khi mẫu thân chết, nhị thúc nhị thẩm cũng khôngcó kêu tên mụ của nàng, cùng Lương Thiệu như keo như sơn, nàng nói cho Lương Thiệu. Sau bị Quách Kiêu mang vào kinh thành, cái tên mụ này liền giấu ở đáy lòng nàng, Quách Kiêu trong trướng thỉnh thoảng sẽ gọi nàng Ninh Ninh, hôm nay, hắn gọi nàng An An, đổi giọng thâm ý, khiến nàng tuyệt vọng sợ hãi.
Ánh mắt nàng trống rỗng mà bị hắn mang lên thuyền, trước khi lên thuyền, Quách Kiêu cởi ngoại bào bao lấy nàng. Tống Gia Ninh chỉ theo bản năng ôm ngực, cái gì khác cũng nhìn không thấy, nghe khôngđược, cũng cảm giác không thấy. Người chèo thuyền ấn nhi tử quỳ trên mặt đất dập đầu bồi tội, Lỗ Trấn noi theo Quách Kiêu mặc ngoại bào của hắn cho Vân Phương, Vân Phương núp ở trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của hắn, nhìn đỉnh đầu của nam nhân tuy rằng ngây ngốc nhưng chịu nhảy vào hồ cứu nàng, đáy lòng không còn bất kỳ bóng dáng nào của Lương Thiệu nữa.
Hai khắc sau, Tống Gia Ninh, Vân Phương chia ra được Song nhi, Xảo Dung vội vàng cõng đi vào khách của chùa, Lỗ lão thái thái muốn cùng đi vào nhìn, Thái phu nhân mệt mỏi nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta tạm thời không có cách nào khác chiêu đãi ngươi, ngươi về phòng trước chiếu cố Lỗ Trấn, chờ ta ở đây thu thập xong, ta lại gọi nha hoàn đi mời ngươi."
"Được, người cũng đừng có gấp." Lỗ lão thái thái ân cần nói.
Thái phu nhân gật gật đầu, xoay người lại đi vào trong.
Lỗ lão thái thái dẫn Lỗ Trấn cả người vẫn còn nhỏ nước đi viện bên cạnh.
Người ngoài rời đi, Thái phu nhân gọi bọn nha hoàn hầu hạ hai cháu gái đi sương phòng tắm gội thay quần áo, bà gọi trưởng tôn chỉ mặc trung y vào nhà chính, trầm mặt thẩm vấn nói: "Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? đang yên đang lành sao hai đứa đều rơi xuống nước, còn khiến Lỗ Trấn cứu được Tam muội muội con?" Nếu không phải cháu gái nhà mình không cần thiết phải câu dẫn một công tử nhà tứ phẩm không quan trọng thái trường tự thiểu khanh, Thái phu nhân đều muốn hoài nghi Vân Phương tâm thuật bất chánh rồi.
Quách Kiêu quỳ trên mặt đất, không để ý nước vẫn còn chảy xuống, cúi đầu tự trách nói: "Vân Phương quấn quít muốn đi du hồ, con không có ngăn trở, lỗi đầu tiên là ở con. Hai muội ấy đứng ở cạnh thuyền xem cá, nhi tử người chèo thuyền lỗ mãng láu táu đụng vào các nàng một cái, con không kịp thời cứu giúp, là lỗi thứ hai. Để Lỗ Trấn cướp cứu được Vân Phương, là lỗi sai thứ ba của con. Hết thảy đều là bởi vì con tắc trách, xin tổ mẫu trách phạt."
Thái phu nhân hiểu được lời trưởng tôn nói, Vân Phương ham chơi, trẻ nhỏ thô lỗ liều lĩnh cũng khôngphải lỗi của trưởng tôn, một việc cuối cùng...
"Ngươi nói, là Lỗ Trấn cướp cứu Vân Phương?" Thái phu nhân hạ giọng hỏi.
Quách Kiêu nghe vậy, sắc mặt khó coi cực kỳ, ngửa đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Tổ mẫu, Lỗ Trấn khinh người quá đáng, hắn biết rõ hai nhà chúng ta lần này là vì hôn sự giữa hắn và Gia Ninh mới đến An quốc tự, nhưng thời khắc nguy nan ngay trước mặt Gia Ninh cứu Vân Phương, Gia Ninh sẽ nghĩ sao? Còn có Vân Phương, trước mắt bao người bị hắn..."
Nam nhân oán giận mím môi, câu nói kế tiếp rút cuộc nói không được nữa.
Thái phu nhân chậm rãi ngồi lên trên ghế dựa, mày nhíu lại sâu hơn.
Đông sương phòng, Song nhi trong tay cầm khăn, nhìn cô nương hai mắt vô thần ngơ ngác ngồi trong thùng tắm, trong lòng đau xót, đúng là nửa bước cũng không dám tới gần, chuyển tới sau lưng cônương, che miệng im lặng mà khóc lên. Tứ cô nương thân phận xấu hổ, nàng và Lục nhi cũng biết, cho nên vừa bị Thái phu nhân phái đến bên cạnh Tứ cô nương, trong lòng các nàng không quá nguyện ý, thậm chí đã làm xong công tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ bẩm báo tội trạng của Tứ cô nương với Thái phu nhân.
Nhưng Tứ cô nương, tân Quốc Công phu nhân một chút cũng không giống với các nàng suy đoán, phu nhân ôn nhu hiền lành xinh đẹp mà không lẳng lơ, Tứ cô nương dung mạo quyến rũ nhưng tâm tính lại đơn thuần, yêu kiều ngốc nghếch, nữ nhân các nàng cũng đều thích tự đáy lòng. Lần này Tứ cô nương nghị hôn, Lỗ Trấn làm người đều là các nàng hỏi thăm ra được, nhìn Tứ cô nương ngượng ngùng vui mừng, các nàng cảm thấy cùng thấy vui mừng thay, ai từng nghĩ, Lỗ Trấn được xưng trung thực chất phác kia, lại có thể không cho Tứ cô nương mặt mũi như vậy?
Nào có như vậy được chứ, không thích liền nói thẳng ra, Tứ cô nương còn thiếu một người nam nhân như hắn sao? Hà tất khi dễ người như vậy? Ngoại trừ thân phận, Tứ cô nương kém Tam cô nương chỗ nào chứ? Tam cô nương cũng là không có tim không có phổi, muội muội làm mai, nàng ta đi theo cũng thôi đi, vì sao liên tiếp chuyện trò với Lỗ Trấn?
thật sự là càng nghĩ càng giận cực kỳ, càng nghĩ càng ủy khuất thay Tam cô nương!
Tống Gia Ninh đnghe được tiếng khóc, trong mắt dần dần khôi phục một tia sáng, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Song nhi che miệng, mặt mũi toàn là nước mắt. Hai mắt nhìn nhau, Song nhi thất kinh chùi chùi đôi mắt, giả bộ như mình không có khóc. Tống Gia Ninh bị nàng chọc cười, thở dài, vô lực nói: "Tắm sơ thôi, tổ mẫu khẳng định đang chờ đó."