Sở Hoan nghe Bùi Tích nói muốn xây dựng quân đội, ánh mắt lóe sáng nhưng sau đó liền nhíu chặt mày. Bùi Tích hỏi:- Chẳng lẽ nhị đệ cảm thấy không phải lúc sao?- Đại ca hiểu lầm rồi.Sở Hoan lắc đầu nói:- Đại ca nói không sai. Muốn đặt chân ở Tây Quan, nếu trong tay không có quân đội thì đúng là nửa bước khó đi, thậm chí có thể nói là mặc người xâu xé.Hắn dừng lại một chút, cười khổ nói:- Chỉ là tiểu đệ chẳng biết chút nào về sự vụ xây dựng quân đội, hơn nữa cũng biết là muốn thành lập nhanh một quân đoàn cấm vệ sẽ tốn kém không ít. Tuy rằng lương cấm vệ quân là do tài chính địa phương phụ trách nhưng hiện giờ Hộ bộ ti đang nghèo rớt mùng tơi, muốn lấy bạc làm quân phí từ Hộ bộ ti đúng là chuyện nói mơ giữa ban ngày.- Nói mơ giữa ban ngày sao?Bùi Tích ngẩn ra, ngạc nhiên nói:- Nhị đệ, cái gì là nói mơ giữa ban ngày?Sở Hoan biết mình nói sai, chỉ có thể giải thích:- Ý là nói chuyện viển vông.- Thì ra là như vậy.Bùi Tích cười nói:- Nhị đệ. Nếu thật sự mà nói thì vận khí của nhị đệ từ sau khi tới Tây Quan rất tốt. Ôn dịch cả trăm năm xuất hiện một lần lại được sư huynh ta xuất hiện mà giải quyết dễ dàng, không còn tồn tại vấn đề quá lớn. Bây giờ chuyện tiền bạc xây dựng quân đội thật ra cũng có thể giải quyết dễ dàng.- Đại ca nói là tài vật vừa chở từ quan nội tới đây sao?Sở Hoan nói:- Những tài vật chở tới lần này đúng là không ít, nhưng lại đều thuộc về tài sản tư nhân.Chỉ sợ Bùi Tích hiểu lầm, Sở Hoan lại giải thích thêm.- Đại ca đương nhiên biết rõ, không phải tiểu đệ không nỡ dùng tới những tài vật này mà do đế quốc có pháp luật, quân lương của quân đội đều phải do triều đình và tài chính địa phương cung cấp. Nếu lấy tài sản tư nhân xây dựng quân đội thì cũng ngang với tạo phản rồi.- Điểm này tất nhiên ta hiểu rõ.Bùi Tích cười nói:- Dùng tài sản riêng xây dựng quân đội là điều pháp luật không cho phép. Nhưng sao nhị đệ không suy nghĩ một chút, tài vật lần này vận chuyển từ quan nội tới, ngoài tâm phúc của nhị đệ ra thì cũng không có ai biết tình huống, đều cho là Tô cô nương chở tài vật tới mà thôi.Sở Hoan thấy Bùi Tích thần định khí nhàn, biết hắn đã tính toán kỹ càng rồi, nói:- Đại ca có diệu sách gì chăng?- Đám tài vật lần này đưa tới phủ tổng đốc, nhị đệ cũng không ngại lớn tiếng nói những tài vật này là của Tô cô nương. Tô cô nương vốn là người Tây Bắc, bây giờ Tây Bắc tan hoang, Tô cô nương nhớ tới cố hương, trong thời khắc gian nan này muốn góp sức xây dựng lại quê hương.Bùi Tích vuốt chòm râu dài, bình tĩnh tự nhiên nói:- Mà tài vật này của Tô cô nương là để hiến cho quan phủ.- Hiến tặng sao?- Đúng thế.Bùi Tích cười nói:- Nếu vẻn vẹn chỉ là hiến tặng thì chỉ sợ người của Hộ bộ ti sẽ tới dây dưa. Như vậy trực tiếp lấy danh nghĩa của Tô công nương nói rõ, đám tài vật này dùng để giúp quan phủ khai thác muối khoáng. Không phải nhị đệ được muốn thành lập cục muối mới sao? Trích một phần trong đám tài vật này ra, trực tiếp cho vào cục muối mới là được. Bạc chuyển vào đó cũng là thuận lý thành chương. Hộ bộ ti dù có không cam tâm thì cũng chẳng thể làm được chuyện gì.Sở Hoan không thể không bội phục khả năng ứng biến của Bùi Tích, vỗ tay nói:- Ý kiến của đại ca hay thật. Thế chẳng những có thể giải quyết được vấn đề phí dụng xây dựng quân đội, hơn nữa lại còn giải quyết được vấn đề xây dựng trường muối.- Nhị đệ. Lần này ngươi phải cảm ơn Tô cô nương thật rồi. Đám tiền tài này của nàng tới rất đúng lúc. Xây dựng trường muối nếu dùng tài lực của bảy họ Tây Quan thì khó tránh khỏi chuyện phải dây dưa.Bùi Tích nghiêm mặt nói:- Đương nhiên phải dùng tới bảy họ Tây Quan. Bọn họ là thân sĩ bản thổ. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Huống chi bọn họ hiện giờ cũng không phải lạc đà gầy, còn có quan hệ rất mạnh tại Tây Quan. Nhị đệ lúc này nhất định phải cố gắng lợi dụng những quan hệ này. Thế như nói đi nói lại, phải vừa dùng vừa phòng bảy họ Tây Quan. Nhị đệ cần phải mượn thế lực của bọn họ tại Tây Quan để đứng vững, đồng thời bọn họ cũng muốn mượn thế lực của nhị đệ để phát triển trở lại, cùng nhau sinh tồn. Nhưng vạn lần không được để bọn họ chiếm thế chủ động, đặc biệt là chuyện khai thác, chế muối. Nhị đệ phải nắm chặt trong tay, lợi dụng bảy họ Tây Quan mở ra con đường tiêu thụ. Vì vậy gốc rễ của trường muối không thể để bọn họ động vào được.Sở Hoan hiểu rõ lo lắng của Bùi Tích, khẽ gật đầu.- Đại ca, xây dựng quân đội phải chiêu mộ tân binh. Mộ binh ở Tây Quan cũng không phải chuyện khó. Thế nhưng trang bị vũ khí lại là vấn đề lớn.Sở Hoan nói nhỏ:- Đại ca có chỗ không biết. Ta đã tra xét kho của Bộ binh ti một chút rồi. Theo lý mà nói thì Tây Quan trải qua đại chiến, hẳn phải không thiếu trang bị khí giới mới đúng. Nhưng đại ca có biết tình huống kho vũ khí hiện giờ thế nào không?Bùi Tích cười ha hả nói:- Thời điểm tới đây nhậm chức, nhị đệ chẳng lẽ còn cho rằng Chu Lăng Nhạc sẽ lưu lại thứ gì cho ngươi sao? Ngươi còn hy vọng trong kho vũ khí có đồ tồn kho cho ngươi à?Sở Hoan than thở:- Thật ra tiểu đệ cũng không hy vọng là còn lại được bao nhiêu. Chỉ là hiện giờ thứ còn lại khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Trong kho không còn nổi một bộ giáp, chỉ còn một ít trường thương và khiên thôi.Bùi Tích nhíu mày:- Kho vũ khí mà một bộ giáp cũng không có à?- Đúng vậy.Biểu hiện của Sở Hoan trở nên nghiêm nghị.- Có người nói trước khi ta tới Sóc Tuyền, kho vũ khí còn sáu trăm bộ giáp trụ, nhưng lại bị Đông Phương Tín chuyển vào trong Bình Tây Quân.Chân mày Bùi Tích nhướng lên, cười nói:- Nhị đệ chẳng lẽ không thấy đây là chuyện tốt à?Sở Hoan suy nghĩ một chút, hiểu ra, nói nhỏ:- Đại ca cảm thấy vụ này làm nổi không?- Đâu chỉ làm nổi, mà là phải làm lớn.Bùi Tích cười nói:- Đông Phương Tín với ngươi phân biệt rõ ràng, đối chọi gay gắt. Dân chúng thì còn không rõ ràng lắm chứ quan trường Tây Quan ai chẳng biết Đông Phương Tín và ngươi thế như nước với lửa. Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân một lòng một dạ gây phiền phức cho nhị đệ, nhị đệ tất nhiên cũng không thể ẩn nhẫn mãi.Sở Hoan than thở:- Tiểu đệ không phải muốn ẩn nhẫn. Mới tới Tây Quan, còn nhiều chuyện chưa làm rõ. Ở hoàn cảnh này thì phải cẩn thận một chút là tốt hơn.Bùi Tích lại cười nói:- Nhị đệ biết cẩn thận là vô cùng tốt. Nhưng đối phương khí thế hùng hổ, nhị đệ phải biết lợi dụng địa vị của mình, tìm thời cơ, cho bọn họ biết một chút. Có lúc lấy công làm thủ, ngược lại mang lại kết quả tốt không thể tưởng tượng được.- Lấy công làm thủ sao?Sở Hoan cười nói:- Đại ca am hiểu binh pháp, xem ra binh pháp không phải chỉ có thể dùng trên sa trường rồi.Hắn sờ sờ cằm, hơi trầm ngâm nói:- Nếu thánh thượng muốn lợi dụng ta đảo loạn Tây Quan, ngăn chặn Chu Lăng Nhạc thì tất nhiên cũng không muốn thấy ta bị quản chế khắp nơi. Xây dựng quân đội nhưng không đòi bạc của triều đình, ta nghĩ thánh thượng hẳn phải thích nhìn thấy cảnh này.- Chí ít thì hiện này hoàng đế nhất định sẽ ủng hộ ngươi xây dựng tân binh.Bùi Tích nói.- Hoàng đế không muốn nhìn thấy Chu Lăng Nhạc lớn mạnh. Thế nhưng cục diện Tây Bắc hiện tại lại không thể cho ngươi phát triển. Tân binh Tây Quan vốn là để xây dựng để ứng đối với Chu Lăng Nhạc. Đây là chuyện hoàng đế đương nhiên đồng ý thấy.- Vì lẽ đó, nếu lúc này gửi tấu lên triều đình, khẩn cầu triều đình chuyển một nhóm trang bị khí giới tới, hoàng đế chắc sẽ đồng ý.Sở Hoan suy ngẫm, nói.Bùi Tích vuốt râu gật đầu:- Hiểu rõ toàn bộ cục diện liền biết ưu thế của mình, biết người biết ta mới có thể ứng phó thong dong. Hoàng đế lợi dụng ngươi tới Tây Bắc ngăn chặn Chu Lăng Nhạc, nếu ngươi không đòi vài thứ từ triều đình thì ngược lại hoàng đế sẽ thấy nghi hoặc. Có mấy lời hoàng đế không nói với ngươi nhưng hắn biết lấy sự thông minh tài trí của ngươi, đi tới Tây Bắc tất nhiên sẽ hiểu rõ thâm ý của hắn. Chỉ cần ngươi hiểu rõ ý của hắn, trong lòng không có ý khác thì chắc chắn sẽ tích cực ngăn chặn Chu Lăng Nhạc. Hắn đương nhiên cũng hiểu, không được triều đình trợ giúp, trước tiên ngươi phải dựa vào lực lượng cá nhân ngăn Chu Lăng Nhạc. Nhưng đó là chuyện viển vông chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu ngươi mãi không đưa tay ra với triều đình thì chỉ sợ vị hoàng đế đa nghi kia lại cảm thấy ngươi có lòng dạ khác, sẽ trở thành cùng một nhóm với Chu Lăng Nhạc.Trong lòng lúc này Sở Hoan vô cùng vui mừng. Sở Hoan cũng không cảm thấy mình ngốc nhưng có rất nhiều chuyện chính trị còn chưa nhìn thấu được. Lúc này hắn rất vui là bên cạnh mình có nhân vật như Bùi Tích. Mấy câu nói của Bùi Tích đã khiến cục diện hoàn toàn dễ dàng.Giống như Bùi Tích nói, hiểu rõ toàn bộ cục diện, biết ưu, khuyết điểm của mình, biết người biết ta là có thể thong dong ứng đối.- Vậy tiểu đệ phải giở công phu sư tử ngoạm, yêu cầu vật tư với triều đình.Sở Hoan cảm thấy đầu óc mình lúc này trong suốt, tỉnh ngộ ra rất nhiều.- Hắn có thể cho bao nhiêu ta cũng mặc nhưng phải đòi nhiều một chút.- Đúng thế.Bùi Tích cười ha hả nói:- Xưa nay nhị đệ hào phóng, mở miệng đòi nhiều với triều đình vào. Ngươi càng đòi nhiều thì lão hoàng đế càng cảm thấy ngươi muốn dốc hết sức tranh một hồi với Chu Lăng Nhạc thật, đối với ngươi là có lợi vô hại.Sở Hoan nghĩ thông vấn đề then chốt, tuy rằng biết tình cảnh của mình hiện giờ cũng vẫn không lạc quan nhưng tâm tình lại vui sướng hơn nhiều. Hắn rót rượu, đang muốn uống cạn với Bùi Tích thì ngoài cửa có tiếng của Cừu Như Huyết truyền vào:- Đại nhân, ta đã trở về.Sở Hoan nghe ra giọng Cừu Như Huyết, lập tức đứng lên nói:- Cừu huynh mau vào đi. Có rượu đây, mọi người cùng uống mấy chén.Cừu Như Huyết vào trong nhà, trường bào màu xám, đầu đội mũ rộng vành. Hắn bỏ mũ xuống, đầu tiên hơi khom người với Bùi Tích. Hắn đã biết Bùi Tích là nghĩa huynh của Sở Hoan, cũng biết Bùi Tích cao thâm khó lường. Đừng nói là chuyện khác, chỉ Tần Lôi ngày đêm tùy tùng với Bùi Tích nhìn thì gầy nhỏ cũng đã khiến vị đao khách ngang dọc giang hồ nhiều năm như Cừu Như Huyết chịu thiệt lớn rồi. Tần Lôi đã như vậy, Cừu Như Huyết càng kính nể Bùi Tích hơn, không dám mất lễ nghi. ThấySở Hoan gọi, hắn liền tới ngồi cạnh Sở Hoan. Sở Hoan hỏi:- Tình huống thế nào? Có điều tra ra rõ ràng không?Cừu Như Huyết thấy Sở Hoan hỏi ngay trước mặt Bùi Tích như vậy, khẳng định không có e dè gì, lập tức nói không cần che dấu:- Đại nhân, đã điều tra rõ ràng. Nàng ở ngay trong thành.