Bên trong sảnh bên cạnh của phủ quan tổng đốc Tây Quan Đạo đã châm đèn, Sở Hoan ngồi cạnh bàn, tiếp đến là Hứa Thiệu cùng Kỳ Hồng và mấy tên võ tướng. Trên bàn trải một tấm bản đồ, Hứa Thiệu chỉ vào tấm bản đồ, giải thích:- Dựa theo kế hoạch của Bùi tiên sinh, trên núi Hồ Lô phải phái một nhánh binh mã trấn thủ, đóng quân không cần quá nhiều, nhưng chỗ hại cần phải đầy đủ binh lực. Bùi tiên sinh nói, núi Hồ Lô này chính là lưỡi đao, nếu như dễ dàng để lưỡi đao giao cho đối thủ, cây đao này cũng không thể bàn đến sự sắc bén.- Núi Hồ Lô đại khái cần bao nhiêu nhân mã?- Ít nhất cũng phải 1500 người.Hứa Thiệu nói.Sở Hoan nhíu mày:- Bên Hạ Châu, cộng lại cùng lắm hơn tám ngàn người. Điều 1500 người đến núi Hồ Lô, Hạ Châu cũng chỉ còn lại hơn sáu ngàn người thôi.- Nếu Thiên Sơn xuất binh, chỉ có thể xuất binh từ Túc Châu, hơn nữa nhất định phải đi qua núi Hồ Lô. Bọn chúng dùng kỵ binh làm chủ, đương nhiên không thể trèo núi mà qua, cho nên chỉ có thể vượt qua núi Hồ Lô. Bùi tiên sinh nhận định, khả năng lớn nhất chủa bọn chúng là phải vượt qua huyện Bình Lương ở phía nam của núi Hồ Lô.Hứa Thiệu chỉ vào bản đồ:- Huyện Bình Lương bằng phẳng rộng lớn, hơn nữa đạo lộ ngắn nhất, Chu Lăng Nhạc sẽ không bỏ gần tìm xa. Chỉ cần vượt qua huyện Bình Lương, không cần đến thời gian ba ngày, chúng có thể đóng quân ở dưới thành Hạ Châu.Sở Hoan gật đầu nói:- Bùi tiên sinh đóng binh ở núi Hồ Lô, quân Thiên Sơn một khi vượt qua núi Hồ Lô sẽ theo đuổi mục tiêu là thành Hạ Châu, hậu phương liền có mai phục ở núi Hồ Lô, tùy thời có thể tấn công từ hậu phương.- Ý của Bùi tiên sinh là vậy.Hứa Thiệu nói:- Không có núi Hồ Lô, quân Thiên Sơn sẽ không lo lắng, có thể toàn lực tấn công Hạ Châu. Nhưng nếu núi Hồ Lô có quân của chúng ta, chúng nhất định phải đề phòng phía sau đột kích. Hơn nữa, phía tây núi Hồ Lô, chính là cảnh nội Thiên Sơn Túc Châu, binh mã đóng tại núi Hồ Lô, chẳng những sẽ tìm cơ hội từ phía sau đánh lén, mà còn tấn công tự do vào Thiên Sơn Túc Châu. Cho nên quân Thiên Sơn tất nhiên muốn đóng quân ở Túc Châu, tuyệt không dám điều tất cả binh mã đến tấn công Hạ Châu. Mấu chốt nhất chính là, quân Thiên Sơn đánh Hạ Châu, phía sau cần tiếp ứng, nhất định phải qua vùng lân cận núi Hồ Lô. Chúng ta đóng quân ở núi Hồ Lô, liền thành ác mộng cho tiếp tế hậu cần của quân Thiên Sơn. Chúng phải bảo đảm hậu cần tiếp tế an toàn, nhất định phải phái binh lực lớn đến bảo vệ an toàn, phí hao tổn cũng vì vậy mà tăng cao.Sở Hoan mỉm cười gật đầu nói:- Chiêu này của Bùi tiên sinh một tên trúng mấy đích, hơn một nghìn người này tuy phân ra, nhưng tác dụng cực lớn, phát huy được vai trò của họ.Hắn dừng một chút, hỏi:- Vậy thì Bùi tiên sinh có nghĩ qua rằng, nếu Chu Lăng Nhạc không vội tấn công Hạ Châu, trước tiên tấn công mạnh núi Hồ Lô, vậy phải làm thế nào?Hứa Thiệu cười, hỏi ngược lại:- Sở đốc, lần trước chúng ta đánh núi Hồ Lô, nếu không phải ngài dụng kế, ngài cảm thấy chúng ta có thể hay không thuận lợi đánh hạ Hồ Lô trại?- Không thể.Sở Hoan lắc đầu thở dài:- Thật lòng mà nói, Hồ Lô trại có thể nên trò trống, thật sự là ở điểm yếu địa thế của núi Hồ Lô. Hơn nữa, Cầu tướng quân khổ tâm tổ chức Hồ Lô trại, tất cả đường chính tiến vào đều có thiết kế bẫy, những nơi yếu hại kia, đều có thể được gọi là nơi một người giữ cửa vạn người khó qua. Nếu không phải chúng ta dụng kế để Cầu tướng quân đem binh lực tập trung ở trại Lạc Nhật, lại thêm hận thù như máu cảu đội quân thần kỳ, chiếm cầu treo, nếu không đối với Hồ Lô trại thật sự là vô kế khả thi.Hứa Thiệu gật đầu cười nói:- Mạt tướng cũng cho rằng như vậy. Núi Hồ Lô kia quả nhiên là núi rãnh trời, phải nói rằng, về mặt bố trí bẫy, Cầu tướng quân xác thực rất có thiên phú. Bùi tiên sinh cũng tán thưởng Cầu tướng quân đã để lại kỳ tích trên núi Hồ Lô.Kỳ Hồng một mực không lên tiếng, lúc này nhịn không được nói:- Ban đầu là Sở đốc dụng kế, mới có thể đánh hạ Hồ Lô trại. Nếu quân Thiên Sơn đánh Hồ Lô trại, cũng phải đối mặt với cơ quan bẫy trùng điệp của Hồ Lô trại, Bùi tiên sinh đương nhiên sẽ không để cho bọn chúng dụng kế đánh hạ Hồ Lô trại.- Không sai.Hứa Thiệu gật đầu nói:- Bùi tiên sinh đã điều một đám thợ đến đó, đối với các bẫy của núi Hồ Lô tiến hành cải tạo, 1500 người trấn giữ Hồ Lô trại, Bùi tiên sinh điều phối thỏa đáng, mỗi một khu vực hiểm, sẽ không phái nhiều người, tiết kiệm binh lực ở mức lớn nhất, lại cũng không phái ít người, mỗi nơi vừa đủ. Hơn nữa, Bùi tiên sinh chuẩn bị để Vô Song thống lĩnh trấn thủ núi Hồ Lô, tất nhiên là không có tý sơ hở nào.Vô Song thống lĩnh, dĩ nhiên là Lang Oa Tử. Lang Oa Tử là tên Sở Hoan ban cho Sở Vô Song. Cái tên Lang Oa Tử này, ngoài Sở Hoan, người khác không dám tùy tiện xưng hô, trong quân cũng đều gọi Lang Oa Tử là Vô Song thống lĩnh.Sở Hoan nghe vậy, khẽ gật đầu, thầm nghĩ Bùi Tích dùng người không có lời nào để nói.Lang Oa Tử tính khiêm tốn, nhưng lực chấp hành lại cực mạnh, việc phân phó xuống, đánh chết cũng hành sự theo mệnh lệnh. Hơn nữa, Lang Oa Tử có sự nhạy bén của thợ săn, rất dễ dàng nắm bắt cơ hội, đóng ở núi Hồ Lô, là người được chọn thích hợp nhất. Chu Lăng Nhạc cho dù nghĩ sử dụng mánh khóe, đối phó với người khác thì có thể, nhưng đối phó Lang Oa Tử đôi khi cứng đầu, thật sự không có hiệu quả.- Cho nên nếu quả thực Chu Lăng Nhạc đánh Hồ Lô trại trước, Bùi tiên sinh ngược lại là vui mừng khi thấy cảnh đó.Hứa Thiệu nói:- Bùi tiên sinh từng nói qua, Chu Lăng Nhạc lần này xuất binh dùng binh rất cẩn thận, sẽ không liều lĩnh, nhất định là cẩn thận hơn. Trừ phi Tiếu Hoán Chương Bắc Sơn thật sự phát lệnh tấn công Giáp Châu, nếu không Chu Lăng Nhạc tuyệt sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cho nên Chu Lăng Nhạc xuất binh, hiển nhiên là sau khi tấn công Giáp Châu.Sở Hoan rất tán thành điểm này, gật đầu nói:- Tất nhiên là như vậy.- Nếu như Chu Lăng Nhạc thật sự tấn công núi Hồ Lô trước, Bùi tiên sinh dự đoán, cho dù Chu Lăng Nhạc đem hết thủ đoạn, dù trong vòng một tháng, cũng không có khả năng đánh hạ Hồ Lô trại.Ánh mắt Hứa Thiệu lấp lánh, hiển nhiên đối với Bùi Tích vô cùng khâm phục:- Núi Hồ Lô ngăn chặn quân Thiên Sơn một tháng, phòng ngự Hạ Châu, sẽ được hoàn thiện hơn. Cho dù một tháng sau, Chu Lăng Nhạc thật sự đánh hạ được núi Hồ Lô, trở lại đánh Hạ Châu, như vậy Hạ Châu kiên trì mười ngày nửa tháng, có lẽ không cần nói đến. Quân của Chu Lăng Nhạc, chủ yếu là đoàn quân kỵ binh, quyết chiến bình nguyên. Hiện tại, Tây Bắc không có bất kỳ một nhánh quân nào có thể so sánh với Chu Lăng Nhạc, nhưng kỵ binh không có cách nào công thành, cho nên phòng thủ Hạ Châu tới mười ngày nửa tháng, cũng không có vấn đề gì.Dừng một chút, mới nói tiếp:- Nhưng thực lực bên Hạ Châu, muốn đánh bại Chu Lăng Nhạc, đó là việc không có khả năng. Khả năng của Hạ Châu, chỉ có thể là tận lực ngăn chặn quân Thiên Sơn, vì chiến sự ở Giáp Châu tranh thủ thời gian.Điểm này, trong lòng Sở Hoan biết rõ.Hôm nay, quân Tây Quan chia thành hai đường, một đường tại huyện Thanh Đường tuyến nam Giáp Châu, Hiên Viên Thắng Tài làm chủ tướng, Lô Tồn Hiếu dưới trướng Hiên Viên Thắng Tài nghe lệnh, toàn lực ứng phó thế công của quân Bắc Sơn.Một nhánh khác, là đoàn quân Hạ Châu phía tây. Mặc dù Hạ Châu có Hàn Anh cùng Hoàng Ngọc Đàm tọa trấn, nhưng suy đi nghĩ lại, Sở Hoan vẫn điều Bùi Tích qua đó.Hàn Anh cùng Hoàng Ngọc Đàm một văn một võ, cũng coi như là nhóm phù hợp. Nhưng người bọn họ phải đối mặt là Chu Lăng Nhạc giảo hoạt nhiều thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa mặt binh lực ở vào hoàn cảnh tuyệt đối không tốt, Sở Hoan chỉ có thể cho Bùi Tích thủ hạ mạnh nhất của mình đi trước tọa trấn. Về mặt Tây Quan vừa mới bắt đầu liền thấy rõ ràng, một khi chịu hai mặt giáp công, Tây Quan tất nhiên là ngàn cân treo sợi tóc. Cách duy nhất có thể thi hành chiến lược, chính là ngăn chặn một mặt, giải quyết mặt khác, sau đó lại quay đầu tiến hành quyết chiến.Có thể nhanh chóng giải quyết, đương nhiên không thể nào là quân Thiên Sơn.Căn cứ vào tình báo Sở Hoan nhận được, quân Thiên Sơn có đoàn kỵ binh Hắc Phong cường đại. Nghe nói số lượng quân đoàn kỵ binh không dưới ba vạn, ngoài ra, còn có cấm vệ quân Thiên Sơn cùng với châu quân Thiên Sơn, tổng binh lực đạt năm vạn người. Một đội quân như thế, chỉ dựa vào thực lực Tây Quan hiện tại, đừng nói nhanh chóng giải quyết, sợ rằng chiến thắng Thiên Sơn cũng là hi vọng xa vời.Cho nên bên trong chế định chiến lược, trách nhiệm chủ yếu của đoàn quân phía tây Hạ Châu, chính là dốc hết khả năng, ngăn chặn quân Thiên Sơn, vì đoàn quân phía nam Hiên Viên tranh thủ thời gian.Binh lực quân Bắc Sơn, không hề trên Tây Quan, thậm chí ở mặt tổng binh lực, còn yếu kém hơn quân Tây Quan, quân Tây Quan cộng lại, có bốn bạn, mà binh lực quân Bắc Sơn vẫn chưa tới bốn vạn người.Quan trọng nhất là, tướng sĩ quân Bắc Sơn, đại bộ phận đều là binh lính mới chiêu mộ hơn một năm, vừa mới trải qua bước đầu huấn luyện quân sự, hơn phân nửa đều không có kinh nghiệm thực chiến trên chiến trường.Ngược lại, thủ hạ của Sở Hoan chính là quân Bình Tây, dù thành phần có hơi phức tạp, nhưng hầu hết đều trải qua cuộc chiến sinh tử trên chiến trường, thuộc binh lão sa trường tuyệt đối.Quân Bình Tây dưới tay Đông Phương Tín, kỷ luật rời rạc, nhưng Sở Hoan đã loại bỏ Phương Đông Tín, ủy nhiệm Hiên Viên Thắng tài làm tướng quân quân Bình Tây. Việc thứ nhất phải làm, chính là chỉnh đốn quân kỷ, vì vậy mà chế định nên quân quy, hơn nữa Sở Hoan thiết lập nơi giám quân, Tư Đồ Lương Ngọc đảm nhiệm giám quân nơi giám quân. Bất luận là cấm vệ quân hay là quân Bình Tây, có người phạm quân pháp, trực tiếp giao cho nội giám quân, do Tư Đồ Lương Ngọc luận tội trừng phạt.Tư Đồ Lương Ngọc từ sau khi đi theo Sở Hoan, cũng thiết diện vô tư, bất luận người nào phạm quân pháp, đều theo quân pháp xử trí, đến nay đã có ngoại hiệu là Diêm vương mặt đen.Ngoại trừ nghiêm minh quân kỷ, tăng cường huấn luyện bên ngoài, Sở Hoan đối với tiếp tế quân đội, cũng tận lực cung cấp, không thể thiếu lương thảo cùng quân lương của quân đội, khi đầu quân làm lính, vì lương thảo, có lương thực để ăn, tự nhiên làm ra như núi, hơn nữa Sở Hoan mấy lần ra lệnh, người trong quân có tài cán, không hỏi thân phận, chỉ cần có tài liền đề bạt, điều này cũng làm cho sĩ khí trong quân lính một mực tăng cao.Cho nên chỉnh thể mà nói, sức chiến đấu của quân Tây Quan vượt xa quân Bắc Sơn. Chính vì vậy, Sở Hoan cùng nòng cốt Tây Quan mới đặt ra chiến lược tây kéo nam chiến, tại nam tuyến tập kết trọng binh, chờ quân Bắc Sơn khẽ động, trước giải quyết hết uy hiếp phía nam bằng tốc độ nhanh nhất, sau khi đánh quân Bắc Sơn, tập kết binh lực, quay lại cùng quân Thiên Sơn tiến hành quyết chiến.Hai điểm trọng yếu nhất của kế hoạch này, một là đoàn quân Hạ Châu phải tận lực kéo dài thời gian, vì đoàn quân nam tuyến Giáp Châu tranh thủ thời gian, hai là đoàn quân nam tuyến Giáp Châu, sau khi khai chiến, phải bằng tốc độ nhanh nhất đánh bại quân Bắc Sơn, từ đó rút binh lực, nhanh chóng trợ giúp tây tuyến. Hai mặt tác chiến, vốn là hung hiểm vạn phần, kế hoạch này, cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Bất luận mặt nào không hoàn thành mục tiêu định trước, Tây Quan chắc chắn sa vào cảnh nguy hiểm.Chỉ là bao gồm Sở Hoan trong đó, cũng không thể đảm bảo đoàn quân Hạ Châu có thể ngăn chặn Chu Lăng Nhạc, càng không thể cam đoan đoàn quân Giáp Châu Hiên Viên Thắng Tài có thể nhanh chóng giải quyết quân Bắc Sơn.- Lòng dân Hạ Châu thế nào?Sở Hoan trầm mặc một trận, rốt cuộc hỏi:- Điều quân đến Hạ Châu, dân chúng không thể không phát hiện ra chứ?- Sở đốc, tin tức hỏa lực Bắc Sơn tập trung biên giới, đã bị người truyền ra ngoài, dân chúng hạ Châu bên kia, cũng đều nghị luận ầm ĩ, đều lo lắng Chu Lăng Nhạc sẽ tiến quân đến Hạ Châu.Hứa Thiệu nghiêm nghị nói:- Chẳng qua trong lời nói của dân chúng, có thể nhìn ra bọn họ đối với Chu Lăng Nhạc tràn đầy địch ý. Rất nhiều người nói rằng, Tây Quan hiện tại thi hành đồng đều điền lệnh, dân chúng muốn sống ngày tốt lành, quân Thiên Sơn muốn đánh Tây Quan, đó là muốn chà đạp sinh linh. Lực ảnh hưởng của Hoàng Ngọc Đàm ở Tây Quan rất sâu, trước đó y đã ở thành Hạ Châu mở một tiệc trà, mời một vài vân nhân phu tử ở các nơi. Nói đến những chuyện này, Hoàng Ngọc Đàm muốn mượn miệng của những người đó, vì Sở đốc trước tiên tạo thanh thế.Sở Hoan gật đầu, Hoàng Ngọc Đàm thực đúng là một trong tam đại văn sĩ Tây Bắc, thần long thấy đầu không thấy đuôi (hành tung bí hiểm), rất được văn nhân Tây Bắc tôn sùng. Lần này y ra mặt, đã chiếm thế thượng phong cho Tây Quan trong dư luận.