Quốc Sắc Sinh Kiêu

Cảnh đẹp trước mắt, Sở Hoan suýt nữa thì bị chảy máu mũi. Nhưng dù trong cảnh đẹp tuyệt mỹ này, hắn cũng không quên nhìn xem trên ngực của Ngọc Hồng Trang có hình xăm chữ "vạn" hay không. Chỉ có điều khe ngực của Ngọc Hồng Trang quá sâu, hai bên ngực ép sát vào nhau khiến Sở Hoan không thể nhìn thấy gì ở giữa.

- Sở đại nhân, ngài nhìn đủ chưa?

Ngọc Hồng Trang cười mà như không, rõ ràng là tự mình đã sơ ý buông tay ra nên nhanh chóng nhặt áo lên che lại phần ngực đang bị lộ ra.

Sở Hoan có chút lúng túng, nhưng trong phút chốc đã lấy lại được vẻ nghiêm túc. Dường như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì. Mặt nghiêm nghị hỏi lại:

- Nói như vậy cô cũng biết bức tranh Khổng tước đó?

Ngọc Hồng Trang cũng hỏi lại:

- Ngài nhìn thấy nó ở đâu?

Sở Hoan cũng không trả lời:

- Cô hãy nói cho ta biết trước. Rốt cuộc thì bức tranh Khổng tước đó có bí mật gì đằng sau? Chỉ cần cô nói với ta, ta sẽ nói với cô ta nhìn thấy nó ở đâu.

- Ồ.

Ngọc Hồng Trang chớp chớp đôi mắt đẹp, cười mà như không nói:

- Ngài muốn trao đổi với ta sao?

Sở Hoan nhìn thẳng vào Ngọc Hồng Trang nhưng lại không nói gì.

Ngọc Hồng Trang cười nhạt một cái rồi đột nhiên đứng lên:

- Hôm nay phải cảm ơn ngài nhiều rồi.

Nàng không nói nhiều mà đi thẳng vào trong.

Sở Hoan vội vã nói:

- Tại sao không nói gì mà cô đã bỏ đi rồi?

- Thực lòng rất xin lỗi, Như Hổ bị hại, tâm trạng của ta đang rối bời. Cứ cho là có biết một chút nhưng bây giờ không thể nhớ ra được nữa.

Tấm lưng trần của Ngọc Hồng Trang như một chiếc đàn tì bạ đẹp đẽ, mặc dù đầy những vết sẹo nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp mềm mại của thân hình. Vòng eo uyển chuyển, hông lắc nhẹ, đầu không ngoái lại:

- Hãy đợi hôm nào đó ta lấy lại bình tĩnh, nghĩ ra được chút nào đó sẽ đi tìm ngài. Sở đại nhân, ngài hãy về trước đi.

Sở Hoan cầm lọ thuốc trị thương trên bàn nói:

- Phía trước cô vẫn còn nhiều vết thương, để ta giúp cô bôi tiếp...!

- Không cần đâu.

Ngọc Hồng Trang đi đến trước cửa phòng liền quay đầu lại nhìn Sở Hoan:

- Đêm khuya thanh vắng một nam một nữ trong phòng, Sở đại nhân nên tự trọng một chút. Ta khuyên ngài nên đi sớm đi. Nàng đi vào trong phòng, khóa cửa lại để mặc Sở Hoan đứng bên ngoài.

Sở Hoan ngẩn người ra nghĩ bụng ta sao có thể là hạng người không có lòng tự trọng chứ. Đúng là ngậm máu phun người. Chỉ là nhìn thấy ngực của cô, mà tự cô làm lộ ra ngoài sao có thể trách ta. Đôi ngực đẹp như vậy chỉ cần là nam nhân thì sao có thể không nhìn chứ. Hắn lắc lắc đầu, đặt lọ thuôc bôi vết thương lên bàn rồi nói:

- Ta để lọ thuốc trị vết thương trên bàn. Cô hãy tự lấy thuốc mà bôi. Lọ thuốc này rất tốt, rất công hiệu.

Đợi một chút không Ngọc Hồng Trang trả lời, hắn lắc đầu rồi đi ra cửa.

Hắn đi được vài bước liền ngoái lại nhìn xem cửa sổ nhưng cửa sổ cũng bị đóng chặt rồi. Tình hình trong phòng thế nào không thể nhìn rõ. Ngập ngừng một lúc rồi đi hẳn.

Dẫu sao đêm nay Hoàng Như Hổ cũng bị chết thảm, hiện nay tâm trạng Ngọc Hồng Trang đang rối bời. Nếu như cứ cố gặng hỏi thêm chỉ e rằng không thu được kết quả gì. Thôi chỉ có thể đợi Ngọc Hồng Trang bình tĩnh lại, rồi sẽ quay lại hỏi sau.

Ngựa vẫn còn buộc ở bên ngoài, Sở Hoan lên ngựa quay về. Móc trong người ra miếng ngọc bài của Dạ xoa vương ra xem, hắn lấy tay sờ lên những biểu tượng, hoa văn khắc trên tấm ngọc bài. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, những hình vẽ này cũng đã hiểu được vài phần, tên người lùn có phần bụng chảy sệ ở bên trên có nhiều phần tương đồng với thân hình của Dạ xoa vương. Hình khắc này có lẽ chính là một tên quỷ dạ xoa. Chỉ còn hình khắc phía sau có ý nghĩa gì khiến hắn rất tò mò.

Còn những chữ khắc đó rõ ràng không phải là văn tự Trung Nguyên.

Nghĩ đến việc Dạ xoa vương theo Phật giáo, Phật giáo đến từ Thiên Trúc, rất nhiều nguyên bản kinh văn, đây chính là chữ phạm.

Nghĩ đến chữ phạm, mắt sở Sở Hoan đột nhiên sáng lên. Hắn cảm thấy rất mơ hồ, đột nhiên nhớ ra Như Liên cũng là để tử Phật môn. Miếng ngọc bài này nếu thực là chữ phạm thì Như Liên có thể dịch được.

Nếu như có thể dịch hết những chữ trên tấm ngọc bài này thì cõ lẽ có thể tìm ra một số manh mối khác.

Sở Hoan đêm nay thu được không ít kết quả rồi.

Hắn biết Quỷ đại sư là đệ tử của Đại tâm tông. Bên ngoài cửa cũng là người của Đại tâm tông, như vậy có thể kết luận rằng, Dạ xoa vương chắc chắn cũng là đệ tử của Đại tâm tông.

Dạ xoa vương nói có cùng xuất thân như Ngọc Hồng Trang. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ngọc Hồng Trang rõ ràng cũng là đệ tử của Đại tâm tông.

Cho dù là Dạ xoa vương hay là Ngọc Hồng Trang, mặc dù không trực tiếp tiết lộ một thông tin gì nhưng Sở Hoan trước đó cũng đã từng trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là với Quỷ đại sư nên đã quen thuộc với nhiều việc. Lúc đó vẫn còn là một màn sương mù nhưng từ đó cho đến đêm nay thì những mảnh vỡ vụn vặt đó đã được kết nối lại, trong lòng Sở Hoan đã hiểu ra nhiều điều.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Đại tâm tông thực ra đã ẩn náu tại Trung Nguyên.

Ngày hôm đó cùng Lưu Ly đi đến Dược Cốc rồi bị rời xuống hang đá, từ chính mồm quốc vương áo đen của Tây Xương quốc biết được có một bang hội bí mật được gọi là “Thiên Võng” tồn tại trên thế gian.

Thiên Võng ban đầu do những vị quan của Tây Xương lập lên. Mục đích là bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra sáu khối Long Xá Lợi. Nhưng tiến triển quá chậm nên Đại tâm tông đã phái người đến Trung Nguyên giành quyền khống chế Thiên Võng. Theo lời của vị thần tướng áo đen, mọi việc đều hư hư ảo ảo. Sở Hoan biết trong đó có rất nhiều những điều dối trá nhưng cũng cảm thấy trong những lời nói dối đó cũng ẩn chứa một phần thông tin thật. Ít nhất thì Sở Hoan có thể mơ hồ cảm nhận được, mục đích của “Thiên Võng”, thần tướng áo đen không nói dối. Thực chất bọn họ vì muốn tìm sáu miếng Long Xá Lợi, thần tướng áo đen chỉ giấu kín chân tướng về Long Xá Lợi mà thôi.

Còn về bức tranh Khổng tước, thực ra lúc ở Dược Cốc, Lưu Ly phu nhân đã giải thích rõ. Theo truyền thuyết từ các phật gia, Khổng Tước đại minh vương được tôn làm Phật mẫu, còn Đại tâm tôn quỳ lễ lại là Phật mẫu của Khổng Tước.

Sở Hoa hỏi Ngọc Hồng Trang về việc bức tranh Khổng Tước chẳng qua chỉ là muốn kiểm trứng lời nói của Lưu Ly mà thôi.

Giờ đây Sở Hoan lại rất hoài nghi. Nếu như “Thiên Võng” thực sự tồn tại, vậy Ngọc Hồng Trang có khi nào cũng là người của Thiên Võng hội. Nhưng mục đích của Thiên Võng hội là tìm Long Xá Lợi. Vậy Ngọc Hồng Trang luôn đi theo mình, có khi nào là vì muốn tìm được tung tích của Long Xá Lợi từ mình sao?

Thiên Võng đã biết trên người Lâm Khánh Nguyên có Long Xá Lợi, sau khi Lâm Khánh Nguyên chết, bọn họ lại chuyển sự chú ý sang Lâm Đại Nhi. Thần tướng áo đen không tìm thấy tăm hơi gì của Lâm Đại Nhi nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Ngọc Hồng Trang không tìm thấy dấu vết của Lâm Đại Nhi. Sở Hoan đã biết rõ từ mồm thần tướng áo đen nói ra. Mặc dù Thiên Võng là một tổ chức nhưng bên trong lại có hai thế lực. Một là Di thần Tây Xương, hai là Đại tâm tông Đông lai phật đồ. Di thần Tây Xương không tìm thấy Lâm Đại Nhi nhưng không có nghĩa là Đại tâm tông phật đồ không tìm thấy.

Hắn còn nhớ rõ, trước khi từ Vân Sơn quay về, lần đầu tiên gặp Lâm Đại Nhi ép buộc Kiều phu nhân tại Kinh giang. Cũng chính lần đó đã đoạt được Long Xá Lợi màu đỏ từ Lâm Đại Nhi. Sau đó mới gặp Ngọc Hồng Trang tại Vân Sơn, cũng từ đó bị Ngọc Hồng Trang bám sát. Như vậy có khi nào từ sự việc cưỡng ép phu nhân tại Kinh giang đó, Thiên Võng hội đã để cho Ngọc Hồng Trang một môn đồ phật tử, vì vậy mà tìm thấy tung tích Lâm Đại Nhi. Thậm chí bọn họ còn suy đoán rằng Lâm Đại Nhi đã để mất Long Xá Lợi rồi chuyển sự chú ý qua mình?

Sở Hoan cứ phân tích như vậy trong đầu. Hắn cảm thấy những suy đoán đó có chút miễn cưỡng, khiến đầu óc phiền não, tâm trạng rối bời.

Về đến phủ, Sở Hoan muốn tìm ngay Như Liên để dịch những chữ trên tấm ngọc bài nhưng đêm khuyên yên tĩnh, phần lớn mọi người trong phủ đều đang ngủ. Sở Hoan đành phải vào phòng Tố Nương ứng phó tạm một đêm, để hôm sau trời sáng sẽ thức dậy thật sớm đi tìm Như Liên. Như Liên vẫn dậy sớm hơn hắn, thấy Sở Hoan đến tìm thì cảm thấy rất tò mò. Đợi Sở Hoan lấy ngọc bài ra, Như Liên cẩn thận xem xét một lượt những ký hiệu ở mặt sau, sau đó mới gật đầu:

- Đại ca, đây đúng là chữ Phạm.

Sở Hoan reo lên một tiếng, vui mừng đáp:

- Tiểu muội có biết chúng có nghĩa gì không?

Như Liên gật đầu đáp:

- Hình như là một lời thề, đại ca, huynh có muốn nghe không?

Sở Hoan gật đầu.

Như Liên liền đọc:

- Phật quang phổ thế, lục đạo nan tiêu, ngô tòng thử nhập pháp, cố niệm chúng sinh. Ngô tương liên chúng sinh, tiêu lục đạo, hộ minh vương. Ngô tướng tuân pháp quy, tâm tồn vạn pháp. Ngô tướng vệ phật pháp, thệ trừ tà ma. Ngô tướng bì nang dữ linh niệm hiến vu minh vương, bất trừ ma bất thành phật, kim thế như thử, luân hồi giai nhiên!

Sở Hoan có trí nhớ rất tốt, hơn nữa Như Liên dịch những chữ phạm này rất rõ ràng. Sở Hoan nghe một lượt đã biết những ý nghĩa trong đó.

Quả nhiên đúng như Như Liên nói, đoạn chữ này đúng là một lời thề.

- Đại ca, ý nghĩa của đoạn này có lẽ là lời tuyên bố bảo vệ pháp thiên.

Như Liên giải thích.

- Người họ thờ phụng, hình như không phải Phật tổ, mà là một vị minh vương... không biết đó là vị minh vương nào? Đại ca, muội không đoán được vị minh vương đó là ai, nên không thể nói bừa...!

Sở Hoan mỉm cười đáp:

- Đó là Khổng Tước Đại minh vương Bồ tát.

- Thật sao?

Như Liên kinh ngạc hỏi.

- Hóa ra là Khổng minh vương Bồ tát. Đó...đó là phật mẫu của tín ngưỡng.

Sở Hoan gật đầu, Như Liên nghĩ ngợi một lát. Cô rất tò mò, cuối cùng không nhịn được bèn khẽ hỏi:

- Đại ca, tấm ngọc bài này là lấy từ trong chùa phải không?

Sở Hoan lắc đầu, nghĩ ngợi, rồi cuối cùng nói:

- Chủ nhân của nó tự xưng là Dạ xoa vương.

- Dạ xoa vương?

Như Liên kinh ngạc thốt lên:

- Đại ca, huynh...huynh đã gặp Dạ xoa vương sao?

Cô thực sự rất tò mò, lần trước Sở Hoan từng nói với cô là đã từng gặp Na Gia Long vương đã khiến Như Liên rất kinh ngạc. Như Liên luôn cảm thấy đó đều là Phật tôn thần thánh, người bình thường không thể nào gặp được. Nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ những gì Sở Hoan nói. Sở Hoan mà nói đã gặp Na Gia Long Vương, Như Liên ngoài việc cảm thấy kinh ngạc ra, cô cho rằng Sở Hoan thực sự rất giỏi. Hôm nay nghe Sở Hoan nói đến Dạ xoa vương lại càng kinh ngạc hơn.

Sở Hoan gật đầu, hỏi:

- Tiểu muội à, muội học qua phật pháp, đương nhiên đã từng nghe nói đến Dạ xoa vương, à đúng rồi, còn Kiền Thát Bà nữa!

Như Liên gật đầu đáp:

- Đại ca cũng hiểu phật pháp sao? Dạ xoa và Kiền Thát Bà đều là thần hộ pháp, bọn họ thường ở trong cửa Phật, lệ thuộc vào Bát bộ thiên long, gọi cách khác là Bát Bộ Chúng!

- Bát Bộ Chúng?

Như Liên tiếp tục:

- Đúng vậy. Phật pháp mặc dù cao siêu, phổ độ chúng sinh, nhưng có biết bao kẻ ngoại đạo muốn xóa bỏ phật pháp. Bọn tà ma ngoại đạo có thế lực rất lớn. Vì vậy từ đó trở đi luôn có những hộ pháp bảo vệ phật pháp. Trong đó có tám vị hộ pháp rất mạnh. Họ thống lĩnh quân bát bộ, trong kinh phật có nói, mặc dù họ có đội ngũ rối ren, tính tình lại không giống nhau nhưng đối với việc bảo vệ phật pháp lại vô cùng tận trung. Tại cửa phật, được công nhận là bát bộ thần tận tâm nhất, mạnh mẽ nhất. Phật môn gọi họ là Bát Bộ Chúng.

Thấy ánh mắt Sở Hoan lấp lánh, dường như rất có hứng thú với vấn đề này, cô liền tiếp tục giải thích:

- Đại ca vừa nói hai bộ, chính là hai bộ trong bát bộ. Bát Bộ Chúng phân rõ thành Thiên bộ, Long bộ, Dạ xoa bộ, Kiền Thát Bà hội, Già Lâu La bộ, Khẩn Na La bộ, A Tu La bộ, còn có Ma Hô La Già bộ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui