Quốc Sắc Sinh Kiêu

Trước khi quân Thiên Sơn phát động công kích thì bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc đã phát động công kích, thế như mãnh hổ. Vốn người đông thế mạnh, chiếm ưu thế tuyệt đối, ai cũng hy vọng trong cuộc chiến tấn công thành Hạ Châu này có thể kiếm được một ít công lao.

Binh mã quân Thiên Sơn đều có trách nhiệm của mình, kỵ binh bộ binh tự thành hệ thống, trong đó có quân đội chuyên phụ trách sử dụng vũ khí công thành. Qua giờ tý, các dân chúng đã sớm rời đi, quân Thiên Sơn cũng không lập tức khởi xướng công kích, mà bắt đầu sử dụng vũ khí công thành trong tay chúng, tảng đá lớn được chuyển lên tuyến đầu, giờ tý vừa qua, trong trận quân Thiên Sơn đã phát ra tiếng trống lớn.

Trong tiếng trống lớn, mấy chục chiếc xe bắn đá hoạt động, sau tiếng ra lệnh của tướng lãnh, vô số đá lớn như thiên thạch bay rào rạt về phía thành Hạ Châu.

Đá lớn gào thét trên không, giống như hạt mưa, nện lên tường thành.

Thủ quân biết rõ quân Thiên Sơn công kích nhất định sẽ rất hung mãnh, nhưng trận chiến vừa mở màn mới biết được uy lực của đối phương còn lợi hại hơn dự đoán. Quân đội công trình của Thiên Sơn dường như là vì lớn tiếng dọa người, cướp đoạt tiền thưởng trước mặt ba quân Thiên Sơn, không ngừng bắn đá tới thành Hạ Châu, không hề keo kiệt đá lớn trữ tồn.

Tường thành phía tây thành Hạ Châu, dưới đợt công kích đầu tiên của đá lớn, mặt tường đã xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, còn có một số đá lớn bắn qua đầu thành, nện vỡ lỗ châu mai, mười mấy tên binh sĩ bị đá lớn nện chết.

Hàn Anh cao giọng hô quát, hạ lệnh thủ quân giữ vững cương vị.

Vừa mới khai chiến, thủ quân đã phải nhận áp lực cực lớn, đá lớn không ngừng gào thét bay tới, tuy rằng đám binh sĩ đầu tường thủ vững vị trí, nhưng vẫn vội lui về sau một chút. Đám cung thủ tạm thời lui về phía sau, thuẫn bài binh tiến lên phía trước, giơ lá chắn muốn ngăn cản đá lớn ngẫu nhiên bay lên đầu tường. Chẳng qua đá lớn vốn không nhỏ, hơn nữa lực bắn cực mạnh, thật sự bị nện trúng, cho dù lá chắn chắc chắn, cũng không chống đỡ được đá lớn.

Cũng may đá lớn có thể bay lên đầu thành là không nhiều, có một phần đá lớn còn chưa tới gần đầu thành đã rơi xuống đất, đá lớn bắn trúng thành Hạ Châu phần lớn nện trên tường thành.

Thành trì Tây Bắc vốn không bền chắc bằng thành trì trong quan nội, thành trì cũng không cao lắm, đá lớn bắn tới không ngừng, tường thành phía tây nhanh chóng lồi lõm, thậm chí có nhiều chỗ chỉ cần đá lớn bắn trúng là thủng.

Hàn Anh biết rõ đối mặt với đá lớn ắn tới, chắc chắn tường thành sẽ xuất hiện nhiều lỗ thủng, nếu những lỗ thủng này ở giữa tường thành thì thôi, nếu xuất hiện lỗ thủng lớn ở chân tường, chờ đối phương xông tới, chắc chắn sẽ dùng đá lớn đập thành lỗ thủng để đột phá, chen chúc mà vào.

Lúc này gã sai người thông báo Hoàng Ngọc Đàm, điều động đội ngũ hậu cần, chú ý chặt chẽ tình hình tường thành, chỉ cần có lỗ thủng lập tức tu bổ kịp thời. Hoàng Ngọc Đàm nhận được lệnh, nhanh chóng tổ chức nhân thủ, vừa kiểm tra tường thành, vừa chuẩn bị bùn cát vật liệu đá, tùy thời tu bổ.

Thủ quân bị đợt bắn đá đầu tiên của quân Thiên Sơn chấn áp gần như không ngẩng được đầu lên, đáng giận chính là, đối phương lợi dụng xe bắn đá cự ly xa, binh sĩ lại không vội công kích, vị trí xe bắn đá không nằm trong phạm vi cung tên có thể đạt tới, trên đầu tường bày xe bắn đá cỡ nhỏ, khoảng cách cũng không bằng, hơn nữa bởi vì số lượng xe bắn đá của đối phương là không ít, đá lớn không ngừng bay tới, có mấy xe bắn đá loại nhỏ trên thành bị đá lớn làm hỏng.

Chiến sự vừa mới bắt đầu, thủ quân rõ ràng đã bất lợi.

Khi quân đội ném đá phô triển thần uy, quân đội phía sau cũng bắt đầu triển khai thế trận, từng đội bộ binh làm thành một trận nhỏ, cứ năm trận nhỏ tạo thành một trận trung bình, cứ ba trận trung bình lại tạo thành một trận lớn, bộ binh quân Thiên Sơn ngoài cửa tây tổng cộng tập kết thành năm trận lớn, trận nhỏ có tướng quân của trận nhỏ, nghe theo chỉ huy của trận trung bình điều động, mà ba chỉ huy trận trung bình lại nghe theo kỳ lệnh của tướng lãnh trận lớn mà làm việc.

Đối với Chu Lăng Nhạc mà nói, lấy thành Hạ Châu là chuyện trong lòng bàn tay, mượn cơ hội này rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu và hợp đồng tác chiến của quân Thiên Sơn, đó cũng là một chuyện tốt.

Lúc công thành, Hắc Phong Kỵ mạnh nhất của Thiên Sơn không có tác dụng lớn, triển khai hai cánh bên hông trận hình của bộ binh, đầu khôi như biển, đại đao và thương nhọn như rừng, dường như lan tràn tới chân trời, tiếng trống ù ù, khí thế kinh người.

Đối với kỵ binh mà nói, chỉ cần đánh thành Hạ Châu xuất hiện lỗ hổng, đó là lúc họ khai triển thần uy.

Chiến hào đã lấp bằng, chỉ cần xuất hiện lỗ hổng, kỵ binh có thể xông thẳng tới, đánh vào trong thành, một khi kỵ binh tinh nhuệ xông vào thành, sẽ khống chế toàn bộ thành trì trong thời gian ngắn nhất.

Trước bình minh đầu mùa xuân, sương mù lơ lửng trong không khí, đầu người túm tụm, trong sương mù nhàn nhạt, đầu người chằng chịt, không đếm hết được.

Quân Thiên Sơn đương nhiên không có khả năng có đá lớn vô tận để tiến công thành, không ngừng dùng xe bắn đá bắn đá lớn vào thành trì, tạo áp lực cực lớn cho thủ quân, nhưng đá lớn cũng ngày càng ít đi.

Khi một tiếng kèn to rõ vang lên, trận hình bộ binh ở chính giữa bắt đầu di chuyển về phía trước, chân dài chằng chịt giẫm trên mặt đất, trong tiếng bước chân, tướng lãnh dẫn quân vung đao hô to:

- Chu Tổng đốc có lệnh, người đầu tiên tấn công lên đầu thành, thưởng ba trăm lạng bạc, thăng quan ba cấp, các huynh đệ, đánh thành Hạ Châu, lúc này xông lên, giết!

- Giết! Giết!

Tiếng hô rung chuyển đất trời.

Đao như núi, thương như rừng, đao thương quân Thiên Sơn dưới ánh lửa giống như biển cả dưới ánh mặt trời, chói lóa mắt, cảm giác áp bách bức người xông về phía thủ quân.

Tất cả trận hình công thành đều bắt đầu di chuyển về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, vượt qua chiến hào đã lấp đầy đầu tiên, trên đầu thành không có động tĩnh, quân Thiên Sơn nhanh chóng cuốn tới thành Hạ Châu. Trong giây lát một âm thanh kỳ quái vang lên, vốn bầu trời mờ tối dường như thoáng chốc liền tối xuống, quân Thiên Sơn đang công kích nhanh chóng trông thấy, bầu trời phát ra tiếng vút vút, mảng lớn tên bay giống như đám mây che phủ bầu trời, mây đen lập tức biến thành hạt mưa, rơi nghiêng xuống.

Mũi tên dày đặc như thế, binh sĩ Thiên Sơn xông lên đầu tiên lập tức kêu rên liên hồi, không ít người thoáng chốc bị bắn thành con nhím.

Gần như cùng lúc, thủ quân đầu tường trông thấy quân Thiên Sơn đã tiến vào tầm bắn, lập tức khởi động xe bắn đá loại nhỏ, trong mũi tên bay, đá lớn cũng rơi xuống như mưa, những tảng đá này không lớn bằng đạn của xe bắn đá quân Thiên Sơn, nhưng lực bắn lại đủ tạo thành sát thương trí mạng cho quân Thiên Sơn.

Quân ném đá Thiên Sơn cũng không đình chỉ, vẫn điên cuồng bắn số lượng đá không nhiều lắm về phía thành, muốn dùng nó để áp chế thủ quân phản kích.

Trong lúc nhất thời, chiến trường thành tây giống như một ngọn núi lửa bộc phát, vô số mũi tên che phủ màn trời, đá lớn giống như hạt mưa đan xen trên không trung.

Trong núi lửa đáng sợ này, cho dù binh sĩ cẩn thận bảo vệ mình, nhưng loạn tiễn không có mắt, thỉnh thoảng sẽ bắn vào chỗ yếu hại trên thân thể, mà hòn đá lại mang theo lực bắn mạnh mẽ, bắn trúng vào thân thể máu thịt, cơ thể lập tức bị nện thành thịt vụn.

Trước khi chiến tranh giao phong, trong lòng binh sĩ hai bên đều có các cảm giác, có hưng phấn, có sợ hãi, có bất an, nhưng khi chính thức khai chiến, cũng chỉ còn lại ác mộng đáng sợ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, máu tươi, tử vong, tiếng thét chói tai liên tiếp. Mũi tên đuôi lông vũ giống như châu chấu bay tới bay lui trên bầu trời, tiếng gió bén nhọt của mũi tên ngập tràn toàn bộ không gian, khiến cho chiến sĩ hai bên nhanh chóng biến sợ hãi thành lửa giận, lửa giận thiêu đốt trong lòng, bản tính khát máu của nhân loại đã bị kích phát trong thời gian ngắn.

Quân Thiên Sơn quả thực trải qua huấn luyện nghiêm khắc, rất nhiều binh sĩ rất thuần thục kỹ xảo chiến đấu. Nhưng huấn luyện vĩnh viễn không thể so sánh với chiến tranh, chiến sĩ xuất sắc nhất trong huấn luyện, chưa trải qua chiến tranh và máu lửa tẩy lễ, sẽ không thể xưng là quân nhân chiến tranh. Quân Thiên Sơn kỷ luật nghiêm minh, mới đầu công kích còn có thể giữ được đội hình chỉnh tề, nhưng thủ quân đánh trả dũng mãnh, đội hình vẫn hơi hỗn loạn, mặc dù phần lớn binh sĩ vẫn rống giận công kích, có một phần nhỏ binh sĩ tốc độ chậm lại, thậm chí đình trệ không tiến.

Chẳng qua bọn họ không rõ, ở thời điểm này, lựa chọn tốt nhất chỉ có thể là xông mạnh về phía trước, chỉ có đánh bại địch nhân, mới có thể thực sự giữ được mình. Trên chiến trường, tối kỵ nhất là do dự, không bị quân địch giết chết, lại quên sau lưng họ còn có đội chấp pháp lạnh lùng.

Mặc dù kỵ binh hai bên cánh quân Thiên Sơn không khởi xướng công kích, nhưng phía sau trận hình bộ binh có gần ngàn tên kỵ binh đi theo, những kỵ binh này là đội chấp pháp trên chiến trường, chức trách rất đơn giản, lúc toàn quân công kích, không có mệnh lệnh lui lại, một khi có binh sĩ đình chỉ không tiến thậm trí tự mình lui lại, cho dù binh sĩ hay là quan tướng, đội chấp pháp có toàn lực đánh chết gã.

Đội chấp pháp là một đám binh sĩ lạnh lẽo vô tình nhất, họ rong ruổi qua lại khắp nơi, lớn tiếng hô quát, trợ giúp các tướng quân quát binh sĩ công kích, nếu vừa thấy có người lui lại, lập tức vô tình chém giết.

- Xông, xông lên, người tiến lên có thưởng, người lui lại chết!

Hiển nhiên thủ quân cũng chuẩn bị đủ, họ anh dũng đánh trả trên đầu tường, ngăn cản quân địch tới gần cửa thành, đội hậu cần lại không ngừng vận chuyển tên và đá tới đầu tường.

Tuy rằng quân Thiên Sơn quả thực chịu tổn thất cực lớn, trong chốc lát trên mặt đất ngoài tường thành đã ngổn ngang vô số thi thể đầm đìa máu tươi, nhưng trong tiếng trống trận, quân Thiên Sơn vẫn kiệt lực xông về phía trước, dưới công kích của tên và đá, tốc độ tiến tới chưa nói là nhanh, nhưng vẫn nhích tới tường thành từng chút một.

Dường như thấy được thương vong quân mình hơi quá lớn, quân trận Thiên Sơn lại thổi kèn, lính liên lạc mạo hiểm truyền đạt lệnh tới tướng lãnh công kích, trong tiếng hò hét của các tướng lãnh, thuẫn bài binh nhanh chóng tiến lên, giơ tấm chắn lên, giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh, đám thuẫn bài binh nhanh chóng tạo thành một vòng bảo hộ bằng sắt thép lớn phía trên.

Hàn Anh đi tới đi lui trên đầu tường, liên tục ra lệnh, xe bắn đá trên đầu tường nhanh chóng điều chỉnh, lúc thuẫn trận của quân Thiên Sơn chậm rãi tới gần, liền nghe thấy trên không trung truyền tới tiếng cổ quái, chúng nhìn lên trên thông qua khe hở dưới tấm chắn, trông thấy vô số đá đập vào tấm chắn, số đá kia mang theo tiếng gió giáng xuống từ trên trời, giống như lôi đình dày đặc rơi xuống thuẫn bài trận.

Thủ quân đầu tường cũng tập trung xe bắn đá, toàn bộ xe bắn đá tiến hành công kích thuẫn bài trận.

Thuẫn bài binh rậm rạp của Thiên Sơn căn bản tránh không kịp, cũng không có bất kỳ tấm chắn nào có thể ngăn được lực bắn cực lớn, từng nhóm lớn bị nện thành thịt vụn, óc bắn ra.

Rất nhiều tướng sĩ Thiên Sơn tức giận không thôi, lại cảm thán quân Tây Quan này không tuân thủ quy tắc như vậy, trước giờ xe bắn đá đều dùng để công thành, nhưng quân Tây Quan lại không giữ nguyên tắc, tiến hành cải tiến xe bắn đá, tạo thành xe bắn đá loại nhỏ như vậy, uy lực của nó hung ác hơn nhiều binh sĩ ném đá từ trên tường thành, chẳng những lực va chạm lớn hơn, hơn nữa tầm bắn xa hơn, những cỗ xe bắn đá cỡ nhỏ này quả thực mang tới phiền toái rất lớn cho quân Thiên Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui