Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chu Lăng Nhạc cưỡi chiến mã nhìn đội quân của mình phô thiên cái địa như hồng thủy phóng tới thành Hạ Châu phía xa xa, đương nhiên y cũng chứng kiến cảnh quân coi giữ ương ngạnh chống cự tấn công của quân Thiên Sơn, cũng đã bị tổn thất.

Sắc mặt y lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng trấn định.

Trên chiến trường không thể tránh được người chết, hắn cũng hiểu, tuy quân Thiên Sơn người đông thế mạnh, đã được huấn luyện nghiêm khắc ở Thiên Sơn, nhưng phần lớn cũng chỉ có thể coi là một đám chó săn.

Chó săn, tuy hung mãnh, nhưng không phải ác sói.

Sói đi ngàn dặm ăn thịt. Chó đi ngàn dặm ăn cứt!

Hắn không cần một đội chó săn, hắn khát khao là một đội quân chó sói, cho dù huấn luyện thế nào đi nữa, chó săn cũng không thể trở thành sói dữ, chỉ có kinh qua máu và lửa trên chiến trường, chỉ có tận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình ngã xuống, chỉ có khi dẫm lên thi thể đồng đội của mình mà tiến lên, chém cổ địch nhân, thì chó mới có thể biến thành sói.

Y cũng hiểu, tuy vì thưởng phạt rõ ràng mà kỷ luật quân Thiên Sơn rất nghiêm minh, nhưng những binh sĩ này, tham gia trận đánh thực sự, nhất định sẽ bị khủng hoảng về tinh thần.

Chỉ có chống cự, chiến thắng nỗi sợ hãi đó mới có thể rèn luyện ra một đội quân khát máu.

Quả thực, đội quân Thiên Sơn tiên phong tận mắt nhìn thấy cái chết thê thảm của đồng đội ngay bên cạnh mình, bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, bọn họ phải liều mạng rống lớn, mượn tiếng gào thét điên cuồng để áp chế trái tim sợ hãi của mình. Đối mặt với tên rơi kín trời, một vài binh sĩ vì quá sợ hãi chịu không nổi mà quay đầu muốn rút lui, nhưng đội kỵ binh chấp pháp ngay sau lưng, kẻ địch đã tàn nhẫn, đội chấp pháp lại càng tàn nhẫn hơn, bọn họ dùng đao chém, dùng lưỡi lê, dùng roi rút giết binh sĩ phe mình như giết súc vật, như thể những người
này không phải đồng đội của mình mà là kẻ địch.

Lui về sau ắt phải chết, tiến lên còn có chút hy vọng sống!

Trước mắt, từng thi thể nối nhau ngã xuống, máu chảy tràn đất, xe bắn đá và cung tiễn từ trên đầu tường trút xuống không dứt, xe bắn đá của quân Thiên Sơn cũng chưa từng ngơi bắn. Theo chỉ huy của quan tướng, đội cung tiễn của quân Thiên Sơn đã sớm tổ chức phản kích sự chống cự trên đầu tường, tên đá hai bên bắn tới bắn lui đan kín trời bay như múa. Quân tiên phong của Thiên Sơn thương vong không nhỏ, quân Tây Quan thủ thành cũng thương vong không ít, thi thoảng có binh sĩ trúng tên rơi từ trên đầu thành xuống, thi thoảng, có binh sĩ đang anh dũng tấn công bị đá lớn bay lên đập trúng mà mất mạng.

Trận ngũ đại phương của quân Thiên Sơn vốn là tản ra toàn bộ phía tây thành Hạ Châu mà tấn công, thực ra chủ lực binh mã thủ thành chỉ tập trung nhất ở đoạn chinh giữa, cố hết sức bảo vệ cửa thành, tận hết mọi khả nưng trước khi quân Thiên Sơn tới gần được cổng thành thì phải đem lại sát thương lớn nhất cho địch, cũng vì vậy, ở trung gian trận ngũ đại phương của phe tấn công đã gặp phải hao tổn không nhỏ.

Hai cánh trái phải của phương trận cũng bị quân coi thành chống cự nhưng so với mấy đồng đội ở trung tâm thì yếu hơn nhiều, hơn nữa, ba đội quân quân Thiên Sơn tập trung tấn công tới cửa thành, đương nhiên Hàn Anh cũng đem xe bắn đá đến trung bộ, mãnh liệt đánh trả quân Thiên Sơn tấn công.

Tuy hai bên tường thành cũng có cung binh, nhưng xét về số lượng vẫn thiếu rất nhiều, về cơ bản cung tiễn binh là thuộc về binh chủng kỹ thuật, không phải bất kỳ binh lính nào cũng có thể bắn tên. Cung tiễn binh vốn không nhiều, không thể bảo vệ kín tường thành không một kẽ hở, cung tiễn binh hai bên cũng bị hao hụt không ít, cũng vì vậy, mũi tấn công hai bên cánh của quân Thiên Sơn cũng bị chống trả nhất định, nhưng vẫn thuận lợi hơn chính diện không ít. Ba đội quân chính diện còn cách cổng thành một khoảng, hai cánh đã đến dưới tường thành. Được Xạ thủ che chở, ở góc chết xạ kích dưới tường thành, các bộ binh dựng lên thang mây, leo lên trên. Khi hơn hai mươi khung thang được dựng lên, dưới tường thành đã đen xì một mảnh. Quân Thiên Sơn đã hạ lệnh, người đầu tiên giết lên được đầu tường, thưởng ba trăm lượng, tăng liền ba cấp, đối với phần lớn binh sĩ đây chính là hấp dẫn cực lớn, bọn họ tranh nhau trèo lên thang mây, cầu phú quý từ trong nguy hiểm, bởi vì sợ hãi đã lên tới cực điểm nên quên luôn cả sinh tử, trong đầu chỉ muốn giết lên được đầu tường, trở thành người đầu tiên leo lên được thành.

Mặc dù kỵ binh quân Thiên Sơn không nhúc nhích, đợi tới khi phá thành rồi mới đột kích, nhưng đứng sau thấy quân mình đã bức được tới tường thành, vắt được thang mây, lập tức quơ dao bầu hô hào hoan hô, thị uy cho huynh đệ bộ binh đang công thành phía trước, tiếng hoan hô như thể đã nắm được cả thành Hạ Châu trong tay.

Bộ binh trèo thang mây lên đầu thành, phía sau cung tiễn binh không tiếc tên yểm hộ đội quân tiên phong, vô số mũi tên bay loạn giữa không trung, một màn kinh tâm động phách như thác nước chiếu nghiêng.

Trên tường thành, gạch đá bay tứ tung, khe hở khắp nơi, từ khe hở, từ các lỗ châu mai, liên tục có tên phun ra ngoài, cả tường thành đều đang rên rỉ. Thi thoảng có người trúng tên ngã xuông từ tường thành, thi thể quân trông thành ngã xuống đẫm máu, trên lỗ châu mai đầy dấu tay tanh đỏ, xung quanh tên bay như múa.

Lính liên lạc chạy tới lui trên đầu tường thành, tiếng kêu gào liên miên không dứt, tiếng xe bắn đá và tên nỏ bắn ra liên tục không ngừng dội vào tai đau nhức.

Hoàng Ngọc Đàm suất lĩnh đội hậu cần lúc này cũng trở thành một đội quân chiến đấu, trong tên bay đá lạc, tuy bọn họ không thể tự mình giương cung nhưng cũng hợp thành một tiểu đội đang vận chuyển mũi tên lẫn đất đá lên đầu thành, lại có một đội hậu cần mang bát tô, khiêng từng thùng dầu nóng lên đầu tường rót xuống đầu binh lính Thiên Sơn đang leo thang mây lên. Những kẻ anh dũng tranh leo lên trước lập tức toàn thân bốc lửa gào khóc thảm thiết.

Cho đến giờ, chiến tranh vẫn luôn được giấu trong một chiếc hộp Pandora, nếu mở hộp thả nó ra, sẽ mang tới một tu la địa ngục hoàn toàn thê thảm.

Quân Thiên Sơn người đông thế mạnh, tường thành Hạ Châu cũng dài dằng dặc,mấy ngàn binh sĩ phòng thủ đầu thành kéo dài cũng không thể phân chia binh lực cũng không thể quá mạnh. Ở những nơi thủ vệ không thể quán xuyến hết, vẫn có một vài lính Thiên Sơn lén lút trèo lên, mà đội tuần tra trên đầu thành chỉ cần thấy binh lính Thiên Sơn thò đầu lên khỏi lỗ châu mai sẽ lập tức nhào tới.

Quân Thiên Sơn thương vong không nhỏ, mà áp lực đè lên vai tuyến phòng thủ trên đầu thành cũng càng lúc càng nặng, lính Thiên Sơn tiếp cận được tường thành càng lúc càng nhiều, thang dây bám vào tường thành cũng càng lúc càng nhiều, đã có một bộ phận lính Thiên Sơn trèo khỏi lỗ châu mai mà lên đầu tường thành.

Chiến sự không chỉ xuất hiện ở thành tây, tiếng kêu tiếng hét cũng vang lên từ khắp các mặt của thành Hạ Châu.

Hai vạn quân Tây Bắc của Cam Hầu cũng đang phát động tấn công mặt bắc của thành Hạ Châu. Hứa Thiệu suất lĩnh quân coi giữ trên đầu thành cố gắng chống cự, tiếng la hét thảm thương vang khắp thành Hạ Châu.

Phía nam thành Hạ Châu, Chu Lăng Nhạc điều binh mã tới, cũng đang tấn công đầu tường mãnh liệt, so với chiến sự thành tây, sự tàn khốc và cái chết cũng nhiều hơn.

Ba mặt thành Hạ Châu vang loạn tiếng giết, duy chỉ có một mặt thành coi như còn yên tĩnh, Chu Lăng Nhạc chỉ điều tới hai ngàn nhân mã, tuy hô to gọi nhỏ phô trương thanh thế nhưng cũng chưa thực sự khởi chiến điên cuồng tấn công.

Chó cùng dứt rậu, thỏ nóng cắn người, một kẻ không có đường lui chính là kẻ đáng sợ nhất, Chu Lăng Nhạc hiểu rất rõ điểm này, cho nên cố ý bố trí binh lực phía đông yếu hơn một chút, trên thực tế là để cho quân thủ thành Tây Quan một đường lui, để cho trên dưới quan quân Tây Quan biết rằng bọn họ còn một đường lùi có thể đi, không đến mức phải tử chiến, cũng tránh cho quân mình bị thương vong nặng nề.

Nhìn như là cho Tây Quan một con đường sống, nhưng trên thực tế là giảm bớt áp lực cho chính mình.

Bởi vì binh lực phía đông bạc nhược yếu kém, trong lòng quân Tây Quan vẫn chắc mẩm có đường lui, chưa tuyệt vọng, chưa quyết liều chết chếm giết, nhờ vậy, quân Thiên Sơn có thể giảm bớt tổn thất.

Nhưng đây chỉ là một sinh lộ giả cho quân Tây Quan. Chu Lăng Nhạc xảo trá đa đoan, y cố ý để lại con đường này, thậm chí trong thâm tâm còn thực sự hy vọng quân Tây Quan không chịu nổi tấn công sẽ thực sự từ cửa đông phá vây mà đi.

Thực ra điều y không muốn thấy nhất chính là công thành chiến, trước khi khai chiến, y phải lợi dụng tất cả thủ đoạn, cố hết sức để giảm bớt hao tổn khi công thành. Một trận thành công, cần phải đánh đổi khá nhiều chuẩn bị.

Khách quan mà nói, y muốn thấy nhất, là một trận dã chiến giữa vùng bình nguyên.

Trong tay y có kỵ binh Hắc Phong Kỵ cường đại, cho tới nay, y cũng vẫn dồn nhiều tâm tư và tinh lực để xây dựng kỵ binh, cũng đầu tư vào kỵ binh phần lớn tiền tài, cũng ấp ủ kiến tạo nên một đội kỵ binh vô địch cả vùng Tây Bắc.

Trong mắt y, nếu quan quân thủ thành Tây Quan thực sự cho rằng có thể phá vây, thậm chí nếu có chống đỡ không nổi mà phá vây từ phía đông thành, chính là tự đi tìm đường chết.

Kỵ binh Tây Quan rải rác, cho dù công phá vòng vây từ phía đông thành cũng chính là lúc đội kỵ binh Hắc Phong Kỵ đại triển thần uy, quân Tây Quan phá vây sẽ như một bầy dê con hoảng sợ, còn Hắc Phong Kỵ của mình là một đàn ác lang đuổi giết dê con.

Trên đầu thành tây đã đổi thành giáp lá cà ác chiến, lính Thiên Sơn lên được đầu thành cũng ít, mà quân tướng coi thành đã chuẩn bị xong xuôi, hai bên vật lộn ở đầu tường, chém giết đẫm máu.

Chém giết trên đầu thành, quân coi giữ cũng không rơi xuống thế hạ phong, hoàn toàn ngược lại, trên đầu thành đã có tướng lãnh lớn tiếng kêu gọi:

- Các huynh đệ, các huynh đệ trấn thủ Giáp Châu, trước đây không lâu đã đại thắng Giáp Châu, đánh giết tơi bời quân Bắc Sơn. Chẳng lẽ quân Hạ Châu chúng ta lại kém huynh đệ quân Giáp Châu? Trong số các ngươi cũng có rất nhiều người được điều đến từ Giáp Châu, đều đã giết quân Bắc Sơn tơi bời, chẳng lẽ không đánh lại nổi quân Thiên Sơn?

Tiếng gào này đã khích lệ quân coi thành.

Đối với binh tướng trấn thủ Hạ Châu trước kia, đại thắng Giáp Châu đã mang đến vinh quang cực điểm cho binh mã Giáp Châu tham gia chiến sự nam tuyến. Đều là quân Tây Quan, đương nhiên quân Hạ Châu cũng không cam chịu thua kém, mà không ít tướng sĩ từ Giáp Châu được điều đến đã từng tham gia chiến dịch Giáp Châu vừa nghĩ đến trận chiến đó nhiệt huyết lại càng dâng cao, vinh quang chiến thắng bao phủ trong lòng.

Được khích lệ, sĩ khí quân thủ thành đại chấn, chỉ cần đuổi sạch lính Thiên Sơn xuống khỏi đầu thành.

Chu Lăng Nhạc và một bộ phận tướng lãnh đứng quan chiến từ đằng sau cũng nhíu mày, không nghi ngờ gì nữa, sự chống cự của Hạ Châu đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Vốn bọ họ còn tưởng rằng, đại quân áp cảnh, cho dù quân Tây Quan có chống cự, nhưng sau khi đánh một hồi không có cửa thắng sĩ khí sẽ hạ, nhưng trận chiến hôm nay xem ra vượt ngoài dự liệu, nghị lực chống cự của quân Tây Quan quả thực kinh người.

Nhìn lính Thiên Sơn công thành từng người lại từng người ngã xuống vũng máu, Chu Lăng Nhạc nhíu mày, bên cạnh đã có tướng lãnh không nhịn được mà thưa:

- Chu Đốc, thương vong quá lớn, phải chăng nên tạm thời lui binh tạm nghỉ ngơi và hồi phục?

Chu Lăng Nhạc không nói gì, chợt thấy một kỵ mã chạy như bay tới:

- Báo, Chu Đốc, Cam Tướng quân đánh cửa bắc thương vong không nhỏ, đã tạm thời lui binh...

Khóe mắt Chu Lăng Nhạc giật giật, lúc này trời đã hưng hửng sáng, có thể thấy trên đầu thành thi thoảng có binh sĩ rơi xuống, lính Thiên Sơn trên thang dây thi thoảng cũng kêu lên thảm thiết. Hiện tại, thành Hạ Châu cũng không có dấu hiệu sẽ bị công phá sớm, trầm ngâm một lát, cuối cùng y trầm giọng:

- Sáng sớm lui binh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui