Quốc Sắc Sinh Kiêu

Kinh thành Lạc An, phủ Thái tử.

Đêm đã khuya, toàn bộ phủ Thái tử yên tĩnh đến đáng sợ. Lưu Ly đương nhiên là người thân cận nhất bên cạnh Thái tử, dường như mọi lúc đều ở bên cạnh Thái tử nhưng hôm nay bên cạnh Thái tử lại không có một người nào, sớm đã qua giờ châm đèn. Hoa viên rộng lớn tối đen như mực.

Thái tử ngồi một mình trên xe lăn, nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa sổ giống như một bức tranh phong cảnh nhưng lúc này dưới con mắt của Thái tử hoàn toàn u ám.

Ánh mắt của y tiều tụy đến cực điểm, thậm chí còn hoang hoải trống rỗng. Hai tay vén rèm che, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ suy nghĩ xuất thần.

Y ngồi ở đó một cách ngơ ngác, sắc mặt có chút tái nhợt, quanh năm suốt tháng ở trong phủ Thái tử, quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, điều này khiến cho da thịt y trắng như bị bệnh.

Tin tức Cù Châu bị chiếm đóng, y đã biết được, hiện tại y chỉ đang lo lắng sự an nguy của Lôi Cô Hành. Lôi Cô Hành là một cây cột chống trời ở phía đông nam, cũng là hy vọng bảo vệ và giữ vững kinh thành.

Đông nam bị chiếm đóng đối với Thái tử mà nói vẫn chưa tới mức trời sập xuống, chỉ cần trấn giữ Tần Thủy khiến cho đám Thiên Môn đạo không cách nào vượt qua thì cũng có cách để ứng phó tình thế khẩn cấp.

Viên Bất Nghi Kim Lăng đạo phản loạn, thực sự vượt quá dự liệu của Thái tử. Viêm Bất Nghi cầm đầu tay chân giết Tổng đốc Kim Lăng đạo Tống Nguyên, tự lập thành Thuận Vương, khởi binh làm loạn. Ở những thời khắc quan trọng này, trên dưới kinh thành loạn một mảng, Thái tử lại không rối loạn, tỉnh táo ứng phó. Một bộ phận quân của Kiều Minh Đường chạy đến từ Tây Sơn đạo, vốn dĩ là muốn bố trí phòng bị ở bờ sông Tần Thủy nhưng vì sự phản loạn của Kim Lăng, Thái tử lập tức hạ lệnh Kiều Minh Đường xuất quân rời khỏi phía tây, dẹp loạn Viên Bất Nghi.

Mặc dù Kim Lăng đạo có hơn một vạn quân bảo vệ nhưng Thái tử lại không cảm thấy tất cả binh mã đều sẽ đồng lòng cùng sống chết với Viên Bất Nghi. Kiều Minh Đường dương cờ hiệu của Thái tử giám quốc, tiến về phía Kim Lăng, cho dù không thể dập tắt được loạn Viêm Bất Nghi nhưng cũng đủ để ngăn chặn được Viên Bất Nghi phản loạn, không đến mức để cho quân Kim Lăng dưới trướng của Viên Bất Nghi tiến quân thần tốc, uy hiếp kinh thành.

Ngoại trừ quân sĩ ở lại bảo vệ, Thái tử đem binh sĩ có thể điều động được ở ngoài kinh thành hầu như đều điều tới bờ sông Tần Thủy. Đây là những binh mã và vệ quân tả hữu tinh nhuệ nhất của quốc gia. Tuy chỉ có ba vạn người nhưng đã là tất cả binh lực mà trước mắt Thái tử có thể lấy ra được.

Điều khiến Thái tử buồn phiền lại ở chỗ kho Kim Lăng bên trong địa phận Kim Lăng đạo, đó là một trong bốn kho lương lớn của quốc gia, cũng là kho lương thực lớn nhất của cả nước, hiện tại cũng chỉ có kho Kim Lăng là còn lương thực tồn kho. Thái tử vốn dĩ đã hạ lệnh chuyển lương thực từ kho Kim Lăng đến Kinh Sư, để cùng Thiên Môn đạo liều chết một trận nhưng lương thực của kho Kim Lăng vẫn chưa vận chuyển đến kinh thành thì Viên Bất Nghi đã khởi binh làm loạn. Vì thế, Kho Kim Lăng cũng rơi vào trong tay của Viên Bất Nghi.

Kim Lăng là nơi giàu có và đông đúc của đất nước, thân sĩ như mây, gấm vóc hưng thịnh, quan viên trước khi từ chức cũng đã mua nhà tại Kim Lăng, đợi sau khi từ chức có thể ở phủ thành Vệ Lăng Kim Lăng đạo để an hưởng tuổi già.

Thái tử thậm chí nghĩ tới, nếu như đến cuối cùng vật chất thực sự bị thiếu, đại khái có thể ép thêm thuế ruộng ở Kim Lăng đạo, thương gia giàu có ở Kim Lăng rất nhiều, trong tay của những người này cũng đều nắm phần lớn tiền lương thực, tài sản trong tay bọn chúng gấp mấy lần kho Kim Lăng, đủ để chèo chống việc cần thiết của chiến sự. Chẳng qua chưa tới thời điểm mấu chốt cuối cùng, Thái tử đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, khiến Kim Lăng hỗn loạn.

Nhưng chưa đợi y động tay đến Kim Lăng, Viên Bất Nghi đã khống chế Kim Lăng, điều này khiến cho trong lòng Thái tử quả thực có chút tức giận.

Đối với Kiều Minh Đường, mệnh lệnh của Thái tử cũng súc tích rõ ràng.

Đầu tiên bắt buộc phải bảo đảm tất cả thuộc hạ của Viên Bất Nghi đều không thể đi ra phía đông Kim Lăng, trên cơ sở này, có cơ hội chiếm giữ kho Kim Lăng tất nhiên phải nắm lấy ngay.

Lôi Cô Hành kéo dài thời gian cầm cự ở nam Tần Thủy, là để Thái tử xây dựng phòng tuyến kiên cố bên bờ sông Tần Thủy. Hơn nữa hai cây cầu trên sông Tần Thủy cũng chuẩn bị phá hủy bất cứ lúc nào, chỉ là Thái tử hạ lệnh, không đến thời khắc cuối cùng tuyệt đối không thể phá hủy cầu. Lôi Cô Hành còn ở nam Tần Thủy, nếu dễ dàng phá hủy cây cầu thì ngay cả Lôi Cô Hành cũng không có cách nào qua cầu quay về.

Tuy là nghĩ như vậy nhưng ở sâu trong lòng Thái tử lại luôn có một loại dự cảm bất thường. Y hy vọng Lôi Cô Hành có thể bình yên trở về, cùng nhau bảo vệ kinh thành, nhưng sự kiên quyết của Lôi Cô Hành lúc rời đi lại khiến cho lòng Thái tử lo lắng bất an. Năm đó y ở cùng Lôi Cô Hành, hiểu rất rõ tính tình của vị lão tướng này, coi vinh dự như tính mạng, đã lùi đến gần Kinh Sư, Thái tử lo lắng cho dù có cơ hội Lôi Cô Hành cũng sẽ không thối lui qua cầu.

Y điều người tiến về bờ nam, thăm dò tin tức phía bên kia, điều chủ yếu nhất là muốn biết được tình hình hiện tại của Lôi Cô Hành như thế nào, chỉ có điều tin tức chậm chạp không quay về, điều này khiến cho Thái tử như có tảng đá đè ép trong lòng, nặng dị thường.

Trong mờ tối, nghe thấy bước chân truyền đến từ phía sau, Thái tử cũng không quay đầu lại. Lúc trước y đã hạ lệnh, bất luận ai cũng không được vào sảnh làm phiền, ngoài một người. Người đó cũng không phải là Lưu Ly mà là thống lĩnh thị vệ Triệu Quyền. Hơn nữa chỉ có tin tức có liên quan đến việc của Lôi Cô Hành mới được phép tiến vào bẩm báo.

- Điện hạ!

Triệu Quyền quỳ xuống trong không gian mờ tối, thanh âm thập phần trầm trọng:

- Đã có tin tức của Lôi tướng quân rồi.

Thái tử chuyển động xe lăn, quay người lại, trong bóng tối, ngưng mắt nhìn Triệu Quyền hỏi:

- Lão tướng quân...phải chăng đã qua cầu?

Triệu Quyền do dự một chút nhưng cũng không nói lời nào.

Thái tử nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Vì sao không trả lời?

- Điện hạ...!

Trong thanh âm của Triệu Quyền mang theo tiếng nức nở:

- Lôi tướng quân...Lôi tướng quân đã vì nước mà hy sinh, gặp nạn tại thành Hổ Vệ rồi...!

Thái tử sợ run lên, hỏi lại lần nữa:

- Ngươi nói cái gì? Ai gặp nạn?

Triệu Quyền đau buồn nói:

- Điện hạ, đã xác minh, Lôi tướng quân lui về thành Hổ Vệ, bị quân phỉ phản bội nhiều gấp mười lần bao vây, Lão tướng quân dẫn người liều chết giết địch, cuối cùng...cuối cùng đã tự vẫn trong thành...!

Thân thể Thái tử run lên, y tức giận nói:

- Ngươi nói láo, Triệu Quyền, bổn cung cho ngươi nói lại lần nữa, Lão tướng quân đã qua cầu rồi, nếu ngươi dám ăn nói hồ đồ, nguyền rủa Lão tướng quân, bổn cung lấy mạng ngươi ngay lập tức...!

Triệu Quyền ngẩng đầu, khóe mắt phiếm hồng:

- Điện hạ, ty chức biết điện hạ sẽ không tin, ty chức cũng không tin nhưng... Nhưng tin tức này hoàn toàn chính xác, hơn nữa... Hơn nữa đám Thiên Môn đạo đã phái người mang thi thể Lão tướng quân đến cầu Tần Môn rồi. Người đưa tin nói, một người tên Nhật tướng quân của Thiên Môn đạo khâm phục Lão tướng quân cho nên đã phái người mang di thể Lão tướng quân trả lại. Năm trăm kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng Lão tướng quân cũng đều bị chết ở thành Hổ Vệ. Bọn họ cho biết, Kinh Lôi kỵ tất cả đều chết trên chiến trường, sau cùng có mấy chục chiến sỹ Kinh Lôi kỵ, là... Là tự vẫn mà chết cùng Lôi tướng quân, lấy cái chết báo quốc...!

Thái tử toàn thân phát run, hai bàn tay đã nắm thành nắm đấm, gân xanh lồi lên, nước mắt trong hai tròng mắt không tự chủ được rớt xuống.

Y không thể tin, không dám tin, càng không muốn tin, Lôi Cô Hành thần dũng vô địch vậy mà thực sự đã chết. Tuy những ngày này, trong lòng y luôn cảm thấy bất an nhưng khi tin tức truyền tới y vẫn không thể nào tin được.

Bỗng nhiên lúc này, Thái tử chợt cười to, rồi nói:

- Triệu Quyền, ngươi bị Thiên Môn đạo lừa rồi. Bọn chúng là một đám ô hợp, không hề có nhân nghĩa đạo đức. Nếu như Lão tướng quân thực sự đã chết, bọn chúng làm sao có thể đưa di thể tới? Điều này tất nhiên là quỷ kế của bọn chúng, muốn làm tổn thương sĩ khí của chúng ta. Ngươi không biết được quỷ kế của Thiên Môn đạo, bổn cung không trách ngươi, đứng lên rồi nói...!

Y tuy nói như vậy nhưng khóe mắt của y lại đang run rẩy, thậm chí hai tay cũng đang phát run.

Triệu Quyền cũng không đứng dậy, cúi đầu:

- Ty chức biết rõ điện hạ biết được tin tức tất nhiên sẽ buồn nhưng... Ty chức không dám lừa gạt điện hạ, thi thể Lão tướng quân, đã được đưa qua sông, Miêu Chỉ huy sứ cũng đã... Cũng đã hạ lệnh phá hủy vĩnh viễn cầu Viễn Phong và cầu Tần Môn...!

Miêu Chỉ huy sứ tên đầy đủ Miêu Phong, chính là Đại tướng quân đồn Vệ quân do Thái tử đề bạt lên, hôm nay dẫn đầu ba đồn Vệ quân đóng ở Tần Thủy, chính là Đại tướng tiền tuyến phụ trách phòng thủ Tần Thủy.

Thái tử há to miệng, lại phát hiện ra bản thân mình đã nói không ra lời, trong cổ họng giống như có một vật mắc vào khiến y không thể phát ra tiếng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Nụ cười cổ quái đó của y còn cứng nhắc trên mặt nhưng thần sắc trong mắt lại bi thương dị thường, vẻ mặt này trông cũng rất đáng sợ. Trong sảnh hoa viên nhất thời yên tĩnh, Thái tử toàn thân run rẩy, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại. Nước mắt chảy theo gương mặt rơi xuống, đột nhiên lúc đó lại nge thấy y hét to một tiếng:

- Tần quốc khó giữ...!

Rồi “Oa” một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài, cả người cũng đã từ trên xe lăn ngã xuống đất.

Triệu Quyền hoảng sợ nói:

- Điện hạ!

Gã chạy vội tiến lên đỡ lấy Thái tử, bên miệng Thái tử tràn đầy máu tươi, đau khổ nói:

- Lôi tướng quân... Lão sư... Lôi tướng quân...

Từ đầu đến cuối y lặp lại hai câu này, thanh âm nhỏ dần, rồi ngất đi.

Chờ Thái tử tỉnh lại, đã nằm trên giường êm ái, bốn phía đốt sáng đèn, đèn sáng, trên mặt Thái tử lại tái nhợt đáng sợ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Lưu Ly đã ngồi bên cạnh, đôi mắt đẹp đang nhắm dường như đã ngủ say. Thái tử miễn cưỡng ngồi dậy, Lưu Ly nghe thấy tiếng động, mở to mắt, nhìn thấy Thái tử tỉnh dậy thì vui mừng nói:

- Điện hạ, người đã tỉnh rồi?

- Ta ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là giờ nào rồi?

Thái tử ngồi dậy, Lưu Ly đã cầm sẵn miếng đệm êm sau lưng Thái tử, dịu dàng nói:

- Trời vừa sáng, thân thể điện hạ còn chỗ nào không khỏe không? Ngự y tới nói điện hạ bị hỏa công tâm, phải chữa trị cẩn thận, không nên gấp gáp nóng giận... Đúng rồi, điện hạ đợi một chút, thiếp đi lấy thuốc đến.

Nàng đứng dậy muốn đi lấy thuốc, Thái tử liền đưa tay ra nắm lấy cánh tay nàng lắc đầu nói:

- Không cần nữa...!

- Điện hạ, thiếp biết rõ tâm sự của người...!

Lưu Ly sâu kín thở dài nói:

- Lôi tướng quân gặp nạn, chúng ta đều rất đau buồn nhưng...Điện hạ cũng không thể vì đau buồn mà không thương tiếc thân thể của mình.

Thái tử khóe mắt run rẩy, thở dài:

- Hóa ra ta không phải đang nằm mơ. Lão tướng quân... Lão tướng thực sự đã đi rồi?

Lưu Ly thở dài nói:

- Triệu Quyền đã phái người đi nhận di thể Lão tướng quân về... Điện hạ, Lão tướng quân ra đi, trụ cột của đế quốc đã sụp đổ, nửa bờ đông nam đều do Thiên Môn đạo khống chế. Bọn chúng cách kinh thành trong gang tấc, rất nhanh sẽ đánh qua đây, sự an nguy hôm nay của kinh thành toàn bộ đều nằm trên người điện hạ. Điện hạ vì giang sơn xã tắc càng nên phải bảo trọng thân thể.

- Giang sơn xã tắc?

Thái tử cười khổ nói:

- Giang sơn xã tắc này còn có thể giữ được sao? Lão tướng quân ra đi, Đại Tần ta đã không thể cứu vãn...Đông Nam không còn, Hà Bắc và Phúc Hải khói lửa ngập trởi, Kim Lăng làm phản rồi, Xuyên Trung loạn tức phía, bảo vệ không được bao lâu, Tây Bắc...!

Y lắc đầu thở dài nói:

- Tây Bắc là lãnh thổ Đại Tần, thực ra lệnh vua ở Tây Bắc đã không có bất kỳ giá trị gì... Lưu Ly, nàng nói, Đại Tần ta năm đó giàu có, tứ hải, vạn bang kinh sợ đều, tại sao khoảng thời gian ngắn ngủi này mà lại rơi vào tình trạng như vậy? Đây... đây rốt cuộc là làm sao vậy...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui