Quốc Sắc Sinh Kiêu

Sắc mặt Lô Hạo Sinh vốn vẫn bình tĩnh, nghe thấy vậy, liền đổi sắc, y cau mày hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Không có Hộ Bộ ti? Nói vậy là sao? Dưới quyền Tổng đốc các đạo đều thiết lập sáu ti, Hộ Bộ ti chính là một trong 6 ti đó, sao có thể không có Hộ Bộ ti chứ?

- Bẩm đại nhân, thực ra cũng không hẳn là không có nha môn này, mà là nha môn này hiện nay không còn tồn tại.

Tôn Vân giải thích:

- Không biết đại nhân có nắm rõ hay không? Chủ sự Hộ Bộ ti Bắc Sơn đạo vẫn do con trai trưởng Tiếu Hoán Chương là Tiếu Tĩnh Sanh đảm nhiệm. Toàn bộ việc của Hộ Bộ ti đều do Tiếu Tĩnh Sanh quyết định. Hạ quan là Tri châu Tín Châu, căn bản không thò tay vào được. Vì thế nên người trong nha môn Hộ Bộ ti từ trên xuống dưới tất cả đều là bằng hữu của phụ tử Tiếu gia. Phụ tử Tiếu Hoán Chương khống chế Hộ Bộ ti rất nghiêm khắc. Người ngoài căn bản không thể nào nhúng tay vào. Chức quan trong Hộ Bộ ti, nếu không phải là người Tiếu thị tộc thì cũng là tâm phúc thân tín của bọn họ.

Lô Hạo Sinh cau mày.

Tôn Vân tiếp tục nói:

- Tiếu Hoán Chương bại trận tại Giáp Châu. Tiếu Tĩnh Sanh chết ở tiền tuyến. Hộ Bộ ti không còn ý nghĩa, nhưng cho dù thế, Hộ Bộ ti cũng chưa nhiễu loạn. Đến khi tin Tiếu Hoán Chương chết truyền đến, Hộ Bộ ti lập tức vỡ. Một ít quan lại tại Hộ Bộ ti hoặc là không biết tung tích, hoặc bị La Định Tây kiếm cớ tàn sát một loạt. Đến giờ, Hộ Bộ ti rối tinh rối mù.

Y dừng một chút, lại nói tiếp:

- La Định Tây vốn đề bạt một ít quan viên, tiếp tục các công việc của Hộ Bộ ti, nhưng nhân thủ hoặc chết hoặc chạy trốn, phía dưới hỗn loạn không chịu nổi, các khoản mục không tra ra manh mối. Nếu chỉ như vậy cũng không đáng nói, tìm lại người nắm được tình hình, mất khoảng năm ba tháng từ từ thanh lý, cũng có thể thống kê lại. Nhưng, La Định Tây bị giết tại Sóc Tuyền, tin vừa lan ra, những quan viên La Định Tây đã đề bạt kia lập tức lại tan rã. Cũng không biết kẻ nào to gan, dùng một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ sổ sách Hộ Bộ ti. Đợi đến khi hạ quan chạy đến, thì nơi đó cũng giống phủ Tổng đốc, đã biến thành đống tro tàn.

Lô Hạo Sinh nhịn không được, cả giận nói:

- Nếu ngươi là Tri châu Tín Châu, tọa trấn thành Du Xương, 6 ti nha môn của ngươi mà không ai coi ra gì. Chẳng lẽ trước đó ngươi không hề hay biết gì về hành động của Hộ Bộ ti? Để cho bọn chúng tha hồ thiêu hủy sổ sách?

- Lô đại nhân, ngài từ trong kinh tới, có một số việc còn tinh tường hơn hạ quan.

Tôn Vân không hề sợ hãi Lô Hạo Sinh, tuy không đến mức không khách khí như trước nhưng cũng không tỏ ra cung kính:

- Ti nha môn lục bộ ở các đạo đều bị Tổng đốc quản thúc. Tuy rằng chức quan của hạ quan cao hơn chủ sự lục bộ, nhưng không có lệnh của tổng đốc, hạ quan không thể ra lệnh cho 6 ti nha môn. Từ người tiền nhiệm đến nay, hạ quan chưa từng nhúng tay vào việc của 6 ti nha môn. Chẳng qua là một chức quan nhàn tản mà thôi. Các ti nha môn làm việc như thế nào, hạ quan không hề hay biết. Tuy nhiên, khi nghe nói Hộ Bộ ti xảy ra biến cố, hạ quan vẫn dẫn người đến, chỉ là đám người kia nhanh hơn một bước, nên hạ quan không thể làm gì được nữa.

Lô Hạo Sinh không ngờ y vừa mới đặt chân đến Bắc Sơn, ngay từ đầu đã bị đâm đầu vào bụi gai. Y tức giận hỏi:

- Vậy bây giờ tình hình Hộ Bộ ti như thế nào?

- Bẩm đại nhân, còn có mấy thư lại, còn những người khác, hạ quan chẳng biết đi đâu, đành đợi tổng đốc tân nhiệm đến xử lý. Vẻn vẹn lưu lại mấy thư lại cũng không làm được chuyện gì, cho nên hạ quan mới nói là có cũng như không.

Tôn Vân chắp tay lại:

- Cũng may Lô Tổng đốc đã đến, mọi chuyện, xin nghe theo sự phân phó của Tổng đốc.

Lô Hạo Sinh trầm ngâm một lúc, rốt cuộc hỏi:

- Đã như thế, ngươi lập tức gọi tất cả quan viên của các ti nha môn đến đây. Khi bản đốc vào thành, nội thành rất hỗn loạn, ngay cả binh sĩ thủ thành cũng không có pháp kỷ, chẳng lẽ không có người quản?

- Bẩm đại nhân, trời đã tối, muốn gọi tất cả các quan viên đến thì hơi khó.

Tôn Vân nói:

- Đại nhân đi đường vất vả, theo ngu ý của hạ quan, chi bằng đại nhân đến dịch quán nghỉ ngơi trước. Bây giờ, hạ quan sẽ đi thông báo cho quan viên tất cả các ti nha môn, đến sáng mai, đại nhân đến đây, chắc chắn tất cả quan viên các ti nha môn cũng đã đến đông đủ. Kỳ thật mọi người cũng chờ mong để gặp Tổng đốc tân nhiệm. Chỉ cần nghe nói Lô đại nhân đến nhận chức, bọn họ sẽ đến ngay lập tức.

Lô Hạo Sinh nghe vậy, thái độ có hòa hoãn hơn đôi chút. Y suy nghĩ một lát, rồi gật đầu:

- Vậy cũng được. Tôn Vân, ngươi phái người đi thông báo cho tất cả các ti nha môn, ngày mai, trước khi trời sáng, tất cả phải đến đây, bản đốc có việc cần phân phó.

Tôn Vân chắp tay đồng thuận, rồi sắp xếp người đưa Lô Hạo Sinh đến dịch quán. Kỳ thật châu phủ các đạo đều có dịch quán, dùng làm nơi nghỉ chân cho các quan viên.

Phủ Tổng đốc đã không thể ở, tạm thời chỉ có thể đến dịch quán nghỉ tạm. Cừu Như Huyết vốn đã định để thủ hạ ở tại khách điếm trong thành, lúc này đành ở dịch quán cùng Lô Hạo Sinh. Cũng may khi rời phủ, đã có hai gã hộ vệ chờ ở ngoài phủ. Cừu Như Huyết liền sắp xếp hai người họ đi theo Lô Hạo Sinh đến dịch quán, còn mình thì sẽ đi thông báo cho những hộ vệ khác đến dịch quán.

Sau khi Lô Hạo Sinh rời khỏi, Cừu Như Huyết đang chuẩn bị đi, thì Tôn Vân đã chắp tay cười nói:

- Cừu đại hiệp, trong phủ có trà ngon, mời Cừu đại hiệp ở lại uống chén trà.

Cừu Như Huyết thấy Tôn Vân cười cổ quái, biết là có chuyện khác, liền đi theo Tôn Vân quay vào sảnh. Tôn Vân lập tức kêu người thay bình trà, rồi mang một cái hộp tinh xảo đến, đóng cửa lại. Cừu Như Huyết đang thắc mắc không biết Tôn Vân định làm gì, thì đã thấy Tôn Vân đi đến bên cạnh, đưa cái hộp trong tay ra, cung kính nói:

- Cừu đại hiệp, đây là chút tâm ý của hạ quan, kính xin Cừu đại hiệp vui lòng nhận cho.

Vừa nói, y vừa nhẹ nhàng mở cái hộp ra. Cừu Như Huyết nhìn thấy từ bên trong tỏa ra ánh sáng sáng lòa, liếc nhìn thì phát hiện đó là một viên dạ minh châu.

Cừu Như Huyết cau mày:

- Tôn đại nhân có ý gì?

- Cừu đại hiệp, đây là bảo vật gia truyền của hạ quan.

Tôn Vân vô cùng khách khí nói:

- Hạ quan là người phàm tục giữ lại viên minh châu này đúng là không tương xứng. Cừu đại hiệp là anh hùng khí khái, viên dạ minh châu này cũng chỉ có Cừu đại hiệp là xứng đáng dùng.

Cừu Như Huyết cười ha hả:

- Tôn đại nhân muốn đút lót Cừu mỗ?

Tôn Vân vội nói:

- Cừu đại hiệp chê cười, chỉ là thể hiện chút thành ý của hạ quan đối với đại hiệp mà thôi.

- Tôn đại nhân, miễn đi.

Cừu Như Huyết cười ha hả:

- Vô công bất thụ lộc, ta hiểu ý của ngài, chỉ có điều, Cừu mỗ là người hầu bên cạnh Sở đốc, không ở đây giúp ngài cái gì cả.

Tôn Vân không hề xấu hổ, vẫn nói:

- Cừu đại hiệp khách khí rồi. Đây chỉ là thứ đồ chơi hạ quan hiếu kính Cừu đại hiệp mà thôi. Về phần Sở đốc, hạ quan đã chuẩn bị lễ trọng rồi, đến khi đại hiệp quay về Sóc Tuyền, hạ quan kính xin đại hiệp thay hạ quan dâng lên cho Sở đốc. Cũng là thể hiện chút thành ý kính yêu của hạ quan đối với Sở đốc.

Cừu Như Huyết thở dài:

- Tôn đại nhân, Sở đốc là Tổng đốc Tây Quan. Lô Hạo Sinh mới là Tổng đốc Bắc Sơn, theo ta thấy, những vật này nên đưa tới cho Lô đại nhân thì mới tốt cho sự nghiệp của ngài. Tương tự, một viên dạ minh châu xa xỉ như vậy, ngài đưa cho Cừu mỗ, chẳng may bị rơi xuống nước, không phải là quá lãng phí sao?

- Cừu đại hiệp nói đùa.

Tôn Vân khẽ cười:

- Cừu đại hiệp là người trong giang hồ, hạ quan biết chắc chắn là người thống khoái, không thích quanh co lòng vòng. Hạ quan cũng không nói nhảm nữa, muốn thỉnh giáo Cừu đại hiệp, vị Lô đại nhân này, hạ quan chưa từng nghe qua tên, sao bỗng dưng lại phái một người như vậy đến đây? Hạ quan muốn biết, đó có phải là ý tứ của Sở đốc không?

- Sở đốc?

Cừu Như Huyết mỉm cười:

- Tôn đại nhân, việc này có quan hệ gì? Người này là tân Tổng đốc Bắc Sơn, có liên quan gì đến Sở đốc đâu? Huống chi, Sở đốc là Tổng đốc Tây Quan, đề bạt Tổng đốc Bắc Sơn, làm sao Sở đốc có thể can thiệp được? Lô Hạo Sinh do Tề Vương phái tới nhậm chức, đã được Tề Vương chấp thuận, Sở đốc có bằng lòng hay không, thì có liên quan gì?

Tôn Vân đảo con ngươi một vòng, cười nói:

- Đa tạ Cừu đại hiệp chỉ giáo, nói như vậy, Lô Hạo Sinh đến Bắc Sơn nhậm chức, căn bản không phải là ý tứ của Sở đốc.

Cừu Như Huyết khoát tay:

- Tôn đại nhân, lúc Cừu mỗ khởi hành, Sở đốc có nói, khi đến Bắc Sơn, chuyện của nơi này không được bỏ mồm. Việc của chúng ta là hộ tống Lô Hạo Sinh đến thành Du Xương an toàn. Sở đốc biết thành Du Xương như rắn mất đầu, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ còn hỗn loạn, nên lo lắng người mà Tề Vương phái tới có xảy ra biến cố, cho nên dặn dò chúng ta ở đây hộ vệ Lô Hạo Sinh trong nửa tháng. Sau nửa tháng, dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải quay lại Sóc Tuyền.

Y nhìn chằm chằm vào Tôn Vân:

- Tôn đại nhân, nói gì thì nói, phụ tử Tiếu gia không còn, ngoài Lô Hạo Sinh, ngài chính là quan cao nhất Tín Châu. Lô Hạo Sinh mới đến, Tôn đại nhân lại ở đây nhiều năm, giao thiệp rộng rãi, cho nên Cừu mỗ hy vọng ít nhất trong vòng nửa tháng tới, không có bất cứ kẻ nào uy hiếp được tính mạng của Lô Hạo Sinh. Nếu không, Cừu mỗ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ Sở đốc đã giao phó. Tôn đại nhân ngài cũng không thể ăn nói với Tề Vương.

- Hạ quan hiểu rồi.

Tôn Vân cười:

- Hạ quan sẽ làm theo lẽ công bằng.

Rồi y đẩy viên dạ minh châu đến sát người Cừu Như Huyết:

- Cừu đại hiệp, chút lễ mọn này xin đại hiệp nhận lấy. Nếu không hạ quan không thể an lòng.

- Tôn đại nhân, Cừu mỗ không biết chuyện quan trường.

Cừu Như Huyết nói:

- Nhưng Cừu mỗ cũng hiểu một số việc. Hôm nay, Bắc Sơn muốn khôi phục trật tự, nói cho cùng là phải dựa vào những quan viên Bắc Sơn như ngài. Nếu Tôn đại nhân không dính dáng đến Tiếu Hoán Chương quá sâu, nói cách khác là ngài không cùng Tiếu Hoán Chương làm hại trăm họ thì sẽ không gặp phiền toái lớn. Trên tất cả các phương diện, đều phải dựa vào các ngài. Cho nên theo ý ta, ngài không cần vội vã tặng quà. Nhất là đồ quý. Nếu tình hình diễn biến không tốt, tiền đồ cũng bị ảnh hưởng. Nhưng nếu ngài cải thiện được tình cảnh hiện tại, thật sự là có tài cán, Cừu mỗ cam đoan, ngài sẽ được trọng dụng.

Tôn Vân lại đảo con mắt một vòng, giống như đang suy đoán thâm ý trong lời nói của Cừu Như Huyết.

- Tôn đại nhân, Cừu mỗ cũng không làm phiền nữa, còn một số việc cần làm.

Cừu Như Huyết đứng dậy:

- Không phải ngày mai Lô đại nhân muốn triệu kiến quan viên 6 ti nha môn sao? Ta nghĩ ngài nên thu xếp sớm. Chờ tới sang mai, lại chọc Tổng đốc đại nhân nổi giận. Dù gì, y cũng là Tổng đốc Bắc Sơn. Các ngài là quan viên cũng không thể phạm thượng đúng không?

Tôn Vân cười đáp:

- Hạ quan hiểu. Hạ quan hiểu rồi. Cừu đại hiệp, không dám dối gạt đại hiệp, kỳ thật tất cả các quan viên 6 ti nha môn, hôm nay đều đang chờ đợi Tổng đốc tân nhiệm tới. Như hạ quan đã nói với Lô Tổng đốc, nếu như biết y đến, sáng sớm ngày mai, bình minh chưa tới, tất cả đã có mặt ở đây, đợi Tổng đốc đại nhân đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận