Quốc Sắc Sinh Kiêu

Nếu Sở Hoan đã kinh ngạc khi biết người dẫn hắn đến rừng trúc là Xoa Bác, thì sau khi nghe Xoa Bác lớn tiếng nói Thần Y Vệ đốc Thần Y Vệ đốc đại giá quang lâm, mặt Sở Hoan liền biến sắc, không chỉ Sở Hoan, ngay cả dung mạo như hoa của Mị Nương cũng thay đổi.

Không có gì nghi ngờ, Thần Y vệ vẫn luôn nha môn thần bí nhất đế quốc Đại Tần, cũng là lực lượng đáng sợ nhất. Tứ đại Thiên hộ, 12 Bách hộ đã khiến lòng người khiếp sợ chứ đừng nói đến Thần Y Vệ đốc như thần long Thần Y Vệ đốc chỉ thấy đầu không thấy đuôi.

Sở Hoan đương nhiên biết có một nhân vật như vậy tồn tại, nhưng chưa từng biết Thần Y Vệ đốc rốt cuộc là người thế nào?

Trong thiên hạ, người biết được mặt thật của Thần Y Vệ đốc có lẽ chỉ có đương kim Hoàng đế.

Sở Hoan càng không thể ngờ, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi này lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Hắn nhìn Thần Y Vệ đốc đứng bên dòng suối cách đó không xa, đầu tiên, lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng sau đó rất nhanh, hai mắt đã tràn đầy sát khí.

Thần Y Vệ đốc mặc bộ y phục biến đổi màu sắc, đứng bên dòng suối, mây trôi nước chảy, mái tóc lão trắng như tuyết, bộ râu bạc bay bay, tuy nhiên gương mặt lại rất cổ quái. Đó là một khuôn mặt vô cùng bình thường, không có gì kỳ lạ, chỉ có điều, những mô thịt trên mặt hoàn toàn cứng ngắc, không hề có chút biểu cảm.

- A Di Đà Phật! Xem ra công phu của Vệ đốc đã đại thành rồi!

Xoa Bác chắp tay trước ngực nói.

- Các hạ âm thầm điều tra bần tăng nhiều năm, đến hôm nay lại hiện thân, có lẽ đã có đủ sức mạnh!

Thần Y Vệ đốc cười lớn:

- Đại hòa thượng, ngươi vẫn muốn tìm ta, hôm nay ta tới gặp ngươi... thấy ngươi cũng không hào hứng lắm?

Sở Hoan nhìn thấy khi vị Thần Y Vệ đốc kia cười to, những cơ thịt trên mặt cũng không hề có chút biến đổi nào cả, thì khẽ thấy giật mình.

Tuy nhiên, rất nhanh liền suy nghĩ kỹ, nếu như mình đoán không nhầm thì kia không phải là dung mạo thật của Thần Y Vệ đốc. Nghe giọng của lão dường như là đã già, nhưng thật ra bên trong đó vẫn có một chút lanh lảnh.

Xoa Bác thở dài:

- Ngươi đang mặc bộ y phục biến đổi màu sắc, bần tăng nhìn vật nhớ người, tự nhiên rất thương cảm thôi.

Sở Hoan nghe vậy càng hiếu kỳ, thầm nghĩ bộ y phục biến đổi màu sắc kia sao lại khiến cho Xoa Bác nhìn vật nhớ người, chẳng lẽ trước đó lão đã từng thấy qua bộ y phục này, thậm chí còn có liên quan đến bộ y phục này?

- Người xuất gia tứ đại giai không, nhìn thấu hồng trần, bản đốc vốn cho rằng sau nhiều năm như vậy, đại hòa thượng ngươi Phật pháp cũng phải tiến bộ.

Vệ đốc chậm rãi nói.

- Hiện giờ xem ra, vẫn là không có chút tiến bộ nào, nhìn vật nhớ người là lưu luyến hồng trần, chuyện này đối với ngươi hiện tại không có ích lợi gì cả.

Xoa Bác đáp:

- Có một số việc thực sự bần tăng muốn quên đi, tuy nhiên, nếu nó đã thành khắc cốt ghi tâm thì quả thực khó thoát khỏi.

Thần Y Vệ đốc cười nói:

- Xem ra đại hòa thượng ngươi cuối cùng cũng không thành Phật được!

- Thành Phật hay ma, đều do tâm mình!

Xoa Bác nói.

- Dù bần tăng chưa thành Phật, nhưng Vệ đốc ngươi thì đã thành ma rồi!

Thần Y Vệ đốc cười lớn:

- Bản đốc là ma, như thế thì đã làm sao?

- Bản thân mình tự biết rõ, bần tăng đi tới phương đông là muốn tìm lại thánh vật của Tâm tông.

Xoa Bác chậm rãi nói.

- Trừ ma vệ đạo, thu hồi thánh vật, trách nhiệm này, bần tăng không thể thoái thác.

Thần Y Vệ đốc ngửa mặt lên trời cười lớn, tràn đầy khí thế:

- Ta thích thành Phật, nhưng thiên hạ không có ma, ta lại thành ma, Phật làm khó dễ được ta sao? Đại hòa thượng, chúng ta không cần nói nhảm nhiều lời nữa, bản đốc biết ngươi muốn cái gì, bản thân ngươi chắc cũng biết bản đốc ta muốn cái gì.

Xóa Bác a lên một tiếng rồi hỏi:

- Vệ đốc muốn cái gì?

Thần Y Vệ đốc chắp hai tay sau lưng, bộ y phục biến đổi màu sắc bay bay trong gió, giọng kéo dài:

- Lục long tụ binh, Bồ Tát mở cửa...!

Sở Hoan nghe vậy thần sắc biến đổi, mắt nheo lại.

Xoa Bác thở dài:

- Thì ra Vệ đốc đã sớm biết!

- Thần Y vệ tin tức linh thông, việc nên biết, tất nhiên bản đốc ta sẽ không bỏ qua.

Thân ảnh của Thần Y Vệ đốc dần u tối.

- Đại hòa thượng, ngươi muốn biết tung tích của lục long, bản đốc lại muốn biết Bồ Tát là ai... Ngươi vất vả tìm kiếm lục long nhiều năm như vậy, bản đốc ta cũng nhọc lòng tìm kiếm Bồ Tát. Nếu đã như vậy, chi bằng ta và ngươi hợp tác một phen?

Xoa Bác bỗng nhiên cười lớn:

- Vệ đốc muốn trao đổi với bần tăng?

- Thế gian trước giờ chưa từng có kẻ địch vĩnh viễn, ta và ngươi đều có sở cầu, tại sao lại không biến chiến tranh thành hòa bình, bắt tay hợp tác?

Thần Y Vệ đốc chậm rãi nói:

- Nếu không, ta và ngươi đều thất bại trong gang tấc.

Sở Hoan tập trung tinh thần tưởng lắng nghe, cảm thấy hết sức kinh ngạc. Hắn vẫn cảm thấy bí ẩn bên trong câu “Lục long tụ binh, Bồ Tát mở cửa” rất khó phá giải, tuy nhiên, hôm nay trong mấy câu nói vắn tắt của Thần Y Vệ đốc, có thể thấy, bất luận là Thần Y Vệ đốc hay là Xoa Bác đều hiểu rất rõ câu châm ngôn 8 chữ này.

Thật ra Sở Hoan cũng đã mơ hồ xác định được, cái gọi là lục long kia chính là sáu viên Long xá lợi, còn sáu viên Long xá lợi tụ binh gì thì khó mà giải thích được, còn Bồ Tát mở cửa thì càng khiến Sở Hoan khó phá giải được huyền cơ trong đó.

Theo lời nói của Thần Y Vệ đốc, thì Xoa Bác một lòng muốn tìm lại Long xá lợi, nhưng không cách nào tìm được toàn bộ tung tích. Ngược lại theo như lời lão nói, dường như lão biết tung tích của lục long, có điều lão lại không biết tung tích của Bồ Tát.

- Thất bại trong gang tấc?

Xoa Bác cười đáp.

- Bần tăng không biết cái gì là thất bại trong gang tấc. Đại Tâm tông mãi mãi bất diệt, cho dù là kiếp này bần tăng không tìm được, thì sau đó vẫn có những người khác tiếp tục tìm!

Thần Y Vệ đốc thản nhiên nói:

- Đại hòa thượng, nếu đã là người xuất gia, hà tất lúc này còn phải nói dối? Ngươi cũng biết thời gian không còn nhiều nữa, nếu như không tìm được lục long, như vậy cả đời ngươi căn bản không có khả năng nhìn thấy hang Phật.

- Sao?

Xoa Bác dĩ nhiên xem như gió nhẹ mây trôi.

- Xem ra Vệ đốc rất có hứng thu đối với hang Phật.

Sở Hoan mơ mơ màng màng nhưng vẫn nghe rõ. Mỵ Nương thì lại mang vẻ mặc mê hoặc. Nàng đương nhiên biết rõ sự tồn tại của hang Phật, lúc này nghe thấy những lời mà Thần Y Vệ đốc nói, chứng tỏ lão cũng biết rõ sự tồn tại của hang Phật.

Lão là thống lĩnh của Thần Y vệ, mà hang Phật lại Tây Vực xa xôi, tại sao Thần Y Vệ đốc lại có hứng thú với hang Phật như vậy?

- Nếu so với ta thì đại hòa thượng ngươi càng thấy hứng thú hơn nhiều!

Thần Y Vệ đốc nói.

- Nếu không thì sao ngươi lại nhọc lòng đi khắp nơi tìm lục long!

Ánh mắt lão cuối cùng cũng chuyển qua Sở Hoan.

- Đại hòa thượng đã tìm được Hồng long, quả là đáng mừng!

Sở Hoan giật mình, hắn đương nhiên biết rõ cái gọi là Hồng long chính là Long xá lợi màu đỏ trên người hắn. Thần Y Vệ đốc nói toạc ra như vậy, điều này đã khiến cho Sở Hoan chột dạ, chẳng lẽ chuyện hắn có được Long xá lợi lại bị Vệ đốc nắm rõ trong lòng bàn tay?

Xoa Bác hỏi:

- Vệ đốc biết người này sao?

- Tổng đốc Tây Quan hiện nay, Sở Hoan, nhân tài mới xuất hiện!

Thần Y Vệ đốc nói:

- Có điều trong mắt đại hòa thượng ngươi hắn là Tổng đốc hay dân thường cũng có khác biệt gì? Ngươi có hứng thú với hắn chỉ là vì trên người hắn có Hồng long mà thôi. Dù cho ngươi lấy được Hồng long thì đã sao? Lục Long thiếu một cũng không được, nay chỉ có mỗi Hồng long càng không thể thành được đại sự!

Sở Hoan nhíu mày, Thần Y Vệ đốc nói như vậy hiển nhiên là không xem Sở Hoan ra gì, trong mắt lão, cái gọi là tổng đốc Tây Quan thật không đáng nhắc tới, đáng được nhắc đến ở đây chỉ là trong tay Sở Hoan có Hồng long.

Xoa Bác trầm ngâm, cuối cùng cũng hỏi:

- Ngươi biết hết những chuyện này từ khi nào?

Thần Y Vệ đốc cười cổ quái:

- Ngươi biết rõ rồi lại còn cố hỏi? Lục long tụ binh, Bồ Tát mở cửa chính là do các người tung tin. Nước đọng một hồ, các ngươi rất khó thừa dịp có loạn mà vào, chỉ có thể tung tin ra, đánh động chúng ta, các ngươi mới có cơ hội tìm lục long, đại hòa thượng, bản đốc nói không sai chứ!?

Xoa Bác chắp tay trước ngực:

- A Di Đà Phật, Vệ đốc, các người cũng nên hiểu rõ đạo lý vật hồi chủ cũ, Lục long là Thánh vật cả Đại Tâm tông ta, bần tăng hi vọng Vệ đốc có thể giao Lục long ra, như vậy đối với ta và ngươi đều tốt!

Thần Y Vệ đốc cười nói:

- Ngươi muốn biết vị trí của Lục long, thật sự cũng không khó khăn gì. Hôm nay lão phu ở đây, nếu ngươi có thể đánh thắng lão phu, lão phu sẽ nói cho ngươi biết tung tích của Lục long. Chỉ có đi mà không có lại thì không hay, nếu như không may lão phu đánh thắng, không biết đại hòa thượng có bằng lòng nói cho lão phu biết Bồ Tát đang ở đâu?

Xoa Bác nhìn Thần Y Vệ đốc, cuối cùng nói:

- Được!

Thần Y Vệ đốc cười lớn:

- Hay lắm. Đại hòa thượng quả nhiên thẳng thắn!

Lão chưa dứt lời, thì đã nhanh như chớp lao về phía Xoa Bác, xuất ra một chưởng, nhẹ như gió.

Xoa Bác vẫn chắp tay trước ngực cũng không có phản ứng ngay lập tức, nhưng hai con ngươi lại như là điện. Khi Thần Y Vệ đốc xuất chiêu, cách thức nhìn như có vẻ rất bình thường nhưng chưởng đó đến nửa đường lại đột nhiên có chút lay động. Hai chưởng rồi 4 chưởng, 4 chưởng lại thành 8 chưởng, Xoa Bác khẽ lẩm bẩm:

- Thiên Thủ ấn!

Biết không thể do dự, người ngoài không biết nhưng y biết, chỉ cần mình hơi ngừng lại 8 chưởng của đối phương có thể biến thành 16 chưởng, có thể biến ảo thành 36 chưởng, đến lúc đó thì sẽ rất khó đối phó, lập tức xuất một chưởng, đánh vào vai trái của Vệ đốc.

Chưởng từ tay trái của Thần Y Vệ đốc là xuất phát từ tay phải, nhưng hơi lay động, chưởng ảnh tung bay. Mỵ Nương nhìn từ xa, vừa nhìn đã thấy hoa mắt, chỉ thấy hai cái bóng người đan xen, căn bản không thể phân biệt được ai là Xoa Bác, ai là Thần Y Vệ đốc. Tu vi võ công của Sở Hoan cao hơn Mị Nương rất nhiều, nhưng cũng phải cố gắng quan sát thân ảnh của hai người họ, cảm thấy cô cùng kinh ngạc. Hắn vẫn luôn cho rằng, sau khi mình luyện “Long Tượng kinh”, 5 giác quan nhạy bén gấp đôi, đã hơn người thường rồi, tốc độ càng ít người sánh kịp, nhưng hiện tại chứng kiến trận quyết đấu của hai đại cao thủ, hắn mới hiểu được, nếu so sánh với hai người này thì võ công của hắn vẫn còn thua xa!

Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh mới không phá được, mà hai đại cao thủ trước mắt, lại không luận chiêu thức, chỉ dựa vào tốc độ của hai người, chiêu số bình thường nhất cũng cực kỳ đáng sợ.

Hắn hít một hơi thật sâu, tập trung tư tưởng nhìn kỹ, chỉ thấy chưởng pháp của Thần Y Vệ đốc luôn thay đổi, mỗi chưởng đánh ra trên đường đều biến đổi nhiều phương vị, hơn nữa, chiêu thức biến đổi không thể tưởng tượng, nên vô cùng kinh ngạc, thật sự là bình sinh không thể nào có hội thấy được. Xoa Bác dùng chưởng đối chưởng, chưởng pháp nhìn bề ngoài rất đơn giản, xuất chưởng, thu chưởng, thấy phía trên có hơi bị tắc nghẽn đông cứng, nhưng cho dù bất luận là chưởng pháp thế nào cũng rất ly kỳ, khó lường. Mỗi khi chưởng của Vệ đốc đánh đến, Vệ đốc đều có thể biến chiêu tùy theo. Sở Hoan biết hai người này là kỳ phùng địch thủ, không thể phân cao thấp trong chốc lát được.

Hắn thì vẫn muốn cố gắng nhìn rõ, Mỵ Nương lại chỉ nhìn thấy một loạt ảo ảnh bên dòng suối, nàng nhíu đôi chân mày lá liễu, không kiềm được liền hỏi:

- Bọn họ... bọn họ... ai đang chiếm thế thượng phong?

Sở Hoan đang định trả lời, thì đột nhiên lúc đó, hắn phát hiện điểm vô cùng cổ quái, lập tức ngừng thở, tập trung tư tưởng nhìn cho kỹ, lại giật mình kinh ngạc, hắn vừa rồi chưa nhìn rõ, lúc này mới phát hiện, bất luận là Xoa Bác hay Thần Y Vệ đốc, khi bọn họ xuất chưởng, dường như bên cạnh có một luồng sóng khí, luồng sóng khí kia giống như là đang bóp méo không khí quanh người họ. Không khí vốn vô hình, mắt thường không thể nào nhìn thấy được, nhưng vào lúc này, Sở Hoan lại có thể nhìn thấy được, không khí giống đang chuyển động trong trận đấu của hai người họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận