Quốc Sắc Sinh Kiêu

Môn Hạ Tỉnh Nạp Ngôn Chu Đình vội vã đuổi theo, nhìn thấy Ma Ha Tàng và Cổ Tát Hắc Vân trước sau bước nhanh trên bậc thềm ngọc rời khỏi, vội vàng đưa tay gọi to:- Ma Ha Vương tử chậm đi đã, chậm đi đã, hãy chờ một chút.Gã cũng là người trên năm mươi tuổi, chạy từ trên bậc thềm ngọc xuống thở hồng hộc, thiếu chút nữa loạng choạng ngã sấp xuống, nhưng dường như Ma Ha Tàng đã quyết định rời đi, cũng không dừng lại.Thật vất vả đuổi theo từ phía sau, Chu Đình chắp tay cười nói:- Ma Ha Vương tử, ngài đang muốn về Đồng Nhân Quán nghỉ tạm sao ?Ma Ha Tàng thấy Chu Đình ngăn phía trước, cuối cùng dừng bước lại, cau mày nói:- Tối nay bổn Vương tử muốn rời khỏi Lạc An.- Có phải Vương tử hành động theo cảm tính quá mức rồi?Chu Đình cũng cau mày nói:- Hai nước chúng ta đang nghị hòa, chưa đạt thành hiệp nghị cuối cùng, chẳng lẽ Ma Ha Vương tử muốn bỏ dở nửa chừng?Cổ Tát Hắc Vân cười lạnh nói:- Bỏ dở nửa chừng? Vị đại nhân này, chuyện tối nay, tất cả mọi người thấy rõ ràng, thiếu chút nữa Vương tử Tây Lương ta chết trên quốc yến của các ngươi, ta lại muốn hỏi một chút, không muốn tiếp tục nghị hòa rốt cuộc là chúng tay, hay là các ngươi?Chu Đình cười khổ nói:- Phó sứ đại nhân, ngài tất nhiên cũng biết, tối nay Hoàng đế Đại Tần chúng ta cũng thiếu chút nữa bị đâm, đám thích khách này, không có quan hệ với triều đình Đại Tần ta, mà có nguyên do khác.- Sứ đoàn Đại Tây Lương ta tiến vào lãnh thổ Tần Quốc, nên được Tần Quốc bảo hộ.Cổ Tát Hắc Vân vẻ mặt không tốt nói:- Hôm nay bị ám sát trong cung điện Tần Quốc, chẳng lẽ triều đình Đại Tần các ngươi có thể thoát được liên quan? Người Tần giả dối, âm mưu của các ngươi, chúng ta không muốn suy nghĩ, mắt thấy mới là thật, hết thảy đều do chính mắt chúng ta nhìn thấy, chẳng lẽ thích khách có thể tùy tiện ra vào hoàng cung Đại Tần các ngươi?Chu Đình thở dài:- Hai vị sứ thần, đây đúng là chúng ta không làm tròn bổn phận tổ chức quốc yến tối nay, là chức trách của Hồng Lư Tự, Hồng Lư Tự Khanh lo liệu việc này, nhưng hắn lại không làm tròn bổn phận nghiêm trọng, bị thích khách bịt mắt, thích khách cũng vô cùng giảo hoạt, lúc này họ với thừa dịp mà vào, hiện giờ Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên đã bị xử tại chỗ, thích khách cũng bị bắt bị giết, Hoàng đế đã hạ ý chỉ, muốn lập tức thẩm vấn, hơn nữa chắc chắn cho người Tây Lương các ngươi một lời giải thích.Không ít đại thần đã tới bên cạnh, đột nhiên nghe được Chu Đình nói Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên đã bị xử tại chỗ, đều giật mình kinh hãi.Cổ Tát Hắc Vân lắc đầu nói:- Nếu không phải Vương tử ta là người hiền lành, được Phật tổ bảo hộ, đã bị thích khách làm hại, nếu Vương tử thật sự bị hại, hết thảy giải thích của các ngươi có ích lợi gì?Ma Ha Tàng thần tình lạnh lùng, trầm giọng nói:- Không cần nhiều lời, tránh ra.Gã đưa tay muốn đẩy Chu Đình ra.Đúng lúc này nghe được một người bên cạnh nói:- Ma Ha Vương tử thật sự muốn tối nay khởi hành rời kinh sao?Thanh âm này đột nhiên vang lên, mọi người nhìn lại theo tiếng, thấy người nói chuyện đúng là Sở Hoan, ai cũng không chú ý Sở Hoan tới khi nào, giờ phút này hắn vẻ mặt bình tĩnh, hai tay khép trong ống tay áo, bộ dáng vô cùng an nhàn, đôi mắt nhìn chằm chằm Ma Ha Tàng, không hề chớp mắt.Ma Ha Tàng liếc Sở Hoan một cái, trong mắt xẹt qua một chút do dự, hỏi:- Ngươi muốn khuyên ta lưu lại?- Không phải.Sở Hoan mỉm cười nói:- Hoàn toàn ngược lại, nếu Ma Ha Vương tử quả thật muốn rời khỏi, ta lại muốn tiễn các ngươi rời khỏi.Quần thần lập tức đều biến sắc, Chu Đình đã lạnh lùng nói:- Sở Hoan, ngươi điên rồi phải không, nói hươu nói vượn gì đó?Sở Hoan lắc đầu nói:- Chu Nạp Ngôn, cũng không phải hạ quan nói bậy, Ma Ha Vương tử đại biểu Tây Lương, ngay cả hắn cũng không đặt Tây Lương trong lòng, vì sao chúng ta phải lo lắng thay hắn? Nếu hắn muốn đi, chúng ta liền khua chiêng gõ trống tiễn hắn rời khỏi, cần gì cầu hắn lưu lại?Chu Đình đang muốn trách cứ, Ma Ha Tàng lại cảm thấy kỳ quái, hỏi:- Sở đại nhân, lời này của ngươi là có ý gì? Bổn Vương tử sao lại không để Tây Lương ở trong lòng?Tuy rằng bề ngoài nhìn qua gã vô cùng tục tằn, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, bên ngoài thô lỗ bên trong tinh tế, nghe ra trong lời Sở Hoan có ý tứ, không khỏi rất tò mò.Sở Hoan lại hỏi:- Ma Ha vương tử thật sự muốn biết?- Tất nhiên.Ma Ha Tàng gật đầu.Sở Hoan cười nói:- Nếu Vương tử thật sự muốn biết, vậy an tâm một chút chớ vội, nghe ta nói cẩn thận.Hắn dừng một chút, hỏi:- Sở Hoan xin hỏi Vương tử điện hạ, từ vương thành Thanh La của ngươi đến kinh thành Lạc An Đại Tần, đường xá dài bao nhiêu?Trong mắt Cổ Tát Hắc Vân lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, Ma Ha Tàng hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:- Tất nhiên không dưới ngàn dặm.- Ngàn dặm.Sở Hoan thở dài:- Một đường núi cao nước xa, gian khổ vạn đắng, Ma Ha Vương tử mang theo sứ đoàn Tây Lương đến kinh thành Lạc An Đại Tần ta, nhất định không dễ dàng.Cổ Tát Hắc Vân lập tức nói:- Đó là đương nhiên, ngàn dặm xa xôi đến Tần Quốc, lại không thể tưởng được người Tần Quốc các ngươi đối đãi với Vương tử Đại Tây Lương chúng ta như thế.- Lặn lội đường xa, gian khổ vạn đắng, tới kinh đô Đại Tần ta, hai vị đương nhiên không phải chỉ là đi tới xem một chút, không thể nào là đi qua ầm ĩ một hồi.Sở Hoan vẻ mặt nghiêm nghị:- Nếu không phải gánh vác trọng trách Tây Lương Quốc phó thác, các ngươi sẽ không chịu gian khổ đi tới kinh thành Lạc An ta.Mày rậm của Ma Ha Tàng căng thẳng, dường như hiểu được ý tứ của Sở Hoan, khẽ vuốt cằm nói:- Đúng vậy, chúng ta tiến đến, chính là thật lòng nghị hòa, nhưng… những gì Tần Quốc đã làm, khiến cho chúng ta vô cùng thất vọng.- Chuyện xảy ra tối nay, thật ra Sở Hoan cũng rất đáng tiếc.Sở Hoan nghiêm mặt nói:- Hai vị sứ thần không muốn nhìn thấy, Đại Tần ta đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy. Ma Ha Vương tử, ngươi cũng là người thông minh, chuyện ám sát tối nay, rốt cuộc là ai đứng sau màn làm ra, Thánh thượng đã phái người điều tra, nhưng mục đích của thích khách, trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng, nếu tối nay Vương tử ngộ hại, hậu quả đó là hai nước chúng ta không thể đàm phán hòa bình thành công, điểm này, chắc chắn Ma Ha Vương tử sẽ không phủ nhận chứ?Ma Ha Tàng suy nghĩ, gã biết những lời này của Sở Hoan cũng không sai, khẽ gật đầu.- Nhưng Vương tử hẳn cũng nhìn ra, từ Hoàng đế Đại Tần ta, trên dưới vẫn hết sức có thành ý đối với hòa đàm.Sở Hoan chậm rãi nói:- Nếu Đại Tần ta không có lòng đàm phán với Tây Lương các ngươi, Thánh thượng cũng không có khả năng hao tổn tinh lực tiếp xúc với các ngươi, không có khả năng thiết yến khoản đãi các ngươi trong hoàng cung. Cho nên các ngươi cũng phải biết, người giật dây ám sát tối nay, đương nhiên không có liên quan tới triều đình Đại Tần ta.Ma Ha Tàng cũng không nói lời nào, Cổ Tát Hắc Vân đã nói:- Ai biết có phải người Tần các ngươi giấu đầu hở đuôi, cố ý bày ra cạm bây thương hại tới Vương tử Tây Lương chúng ta hay không?Sở Hoan nghe vậy, đã cười lên ha ha.Ma Ha Tàng nhíu mày, Cổ Tát Hắc Vân tức giận nói:- Ngươi cười cái gì?- Hao tổn tâm tư như thế, là vì muốn hại các ngươi?Sở Hoan thản nhiên nói:- Phó sứ đại nhân, ngươi cũng quá coi trọng bản thân các ngươi rồi.Thần sắc gã chợt lạnh, lãnh đạm nói:- Nếu Đại Tần chúng ta muốn giết chết các ngươi, các ngươi căn bản không có mạng sống đến kinh thành, từ Tây Bắc đến kinh thành, cũng xa gần nghìn dặm, thực muốn giết các ngươi, thừa dịp các ngươi chưa vào Tây Cốc Quan, đã phơi xác ngoài quan rồi.Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Ma Ha Tàng nói:- Ma Ha Vương tử, Sở Hoan thừa nhận ngươi là dũng sĩ Tây Lương, nhưng ngươi tự hỏi, nếu quả thật muons giết ngươi, một mình ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu, mười, hai mươi, năm mươi, hay là một trăm? Hoặc giả một ngàn người?Cổ Tát Hắc Vân rốt cuộc nói:- Cho dù không phải triều đình Đại Tần các ngươi tính toán, nhưng Vương tử điện hạ bị ám sát ở hoàng cung, cuối cùng triều đình Đại Tần các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.- Cho nên Thánh thượng đã phái người điều tra.Sở Hoan nói:- Ma Ha Vương tử, thích khách ám sát ngươi, Sở mỗ xin hỏi một câu, thích khách này có tính là địch nhân của các ngươi hay không?Ma Ha Tàng nắm chặt tay, lạnh lùng nói:- Tất nhiên.- Được.Sở Hoan cười nói:- Mục đích thích khách ám sát, vốn chính là vì phá hỏng hai nước chúng ta hòa đàm, Vương tử gặp dữ hóa lành, mục đích đám thích khách vốn thất bại, nhưng hiện giờ dưới cơn thịnh nộ Vương tử lại muốn rời khỏi kinh thành Lạc An, suốt đêm trở về Tây Lương, như vậy hai nước chúng ta hòa đàm sẽ tan vỡ, xin hỏi mục đích cuối cùng của thích khách rố cuộc là thất bại hay thành công?Ma Ha Tàng ngẩn ra, trong nhất thời nói không ra lời, Cổ Tát Hắc Vân cũng nhíu mày.Sở Hoan tiếp tục nios:- Thích khách hao tổn tâm cơ, thất bại trong gang tốc, chúng hao tổn tâm lực rất lớn mưu đồ vốn đã thất bại, nhưng tối nay Vương tử rời khỏi, trái lại khiến mục đích của chúng đạt thành, nếu thích khách này là kẻ thù của Vương tử, hiện giờ Vương tử rời đi, chẳng phải là đúng theo ý muốn của những người này, giúp những người đó một phen? Vương tử bước ra khỏi kinh thành Lạc An một bước, chỉ sợ người giật dây ám sát Vương tử sẽ thoải mái cười to, vui mừng không dứt.Hắn đưa tay chỉ hướng tây bắc:- Vương tử đến kinh thành Lạc An, nhận sự phó thác của hàng triệu người Tây Lương, rời khỏi như thế, không thể phủ nhận, Đại Tần ta tất nhiên có tiếc nuối, nhưng so sánh ra, trên dưới người Tây Lương các ngươi chỉ sợ sẽ thất vọng. Nếu Vương tử không để ý tới sự phó thác của Tây Lương, kiên quyết rời khỏi, Đại Tần chúng ta đương nhiên sẽ không ép buộc, nếu lúc Vương tử vào kinh được hoan nghênh tới, như vậy Vương tử muốn rời khỏi, Sở Hoan nguyện ý tận tâm một lần, vui vẻ tiễn Vương tử ra khỏi thành.Hắn khoát tay, làm ra tư thế mời, nói:- Vương tử là người cơ trí, nếu nguyện ý trúng kế thích khách, khiến người ta đau đớn, kẻ vui sướng, như vậy xin mời Vương tử rời khỏi, hai nước chúng ta chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, cùng tranh giành tây bắc, chẳng biết hươu chết về tay ai.Các đại thần bốn phía nghe được Sở Hoan khuyên bảo Ma Ha Tàng, lập tức đều ngơ ngác nhìn nhau. Trong lời Sở Hoan nói, không có chút lấy lòng xu nịnh nào, nhưng bóp trúng yếu hại, thậm chí trong lúc vô tình tạo ra áp lực rất lớn cho người Tây Lương.Lúc đầu Chu Đình thấy Sở Hoan đi ra, còn hơi tức giận, cảm thấy Sở Hoan đi ra nói xằng nói bậy trong trường hợp thế này, quả thật không biết nặng nhẹ, không biết trời cao đất rộng.Nhưng giờ phút này đợi Sở Hoan nói hết lời, lại cảm thấy Ma Ha Tàng vốn đã quyết định đi lộ ra vẻ do dự, biết lời Sở Hoan nói tạo ra tác dụng rất lớn, không để mất cơ hội nói:- Ma Ha Vương tử, lần hòa đàm này, đối với hai nước chúng ta mà nói, là thời cơ biến thù thành bạn tốt nhất. Hai nước chúng ta là nước láng giềng, phải làm cho nhiều thế hệ hữu hảo, nếu tập trung binh lực giao tranh, máu chảy thành sông, đối với hai nước chúng ta mà nói, cũng không phải chuyện may mắn. Hơn nữa lần náy có người muốn phá hỏng hai nước chúng ta hòa đàm, rốt cuộc là ai làm ra việc này sau lưng, còn đợi điều tra, Đại Tần và Tây Lương, đều là nước lớn con dân ngàn vạn, nếu bị một số hạng đạo chích sử dụng tài mọn có thể đùa giỡn, thật sự là chê cười lớn, Vương tử cơ trí, kính xin suy nghĩ kĩ.Ma Ha Tàng nhắm mắt không nói, trong lúc nhất thời Cổ Tát Hắc Vân cũng không nói chuyện, chư thần Đại Tần cũng không lên tiếng, chung quanh một mảnh yên tĩnh. Sở Hoan lại bình tĩnh tự nhiên, lẳng lặng nhìn Ma Ha Tàng.Sau một lát, Ma Ha Tàng rốt cuộc mở to mắt, nhìn về phía Sở Hoan, tươi cười:- Sở Hoan, Hoàng đế Đại Tần không phái ngươi tham gia nghị hòa, thật sự là thất sách lớn, chẳng qua có thể phái ngươi tới Tây Lương, ta nghĩ hiệp nghị giữa hai nước chúng ta chắc chắn đạt thành.Gã trầm giọng nói:- Bổn vương lưu lại ba ngày, trong ba ngày, đối với sự kiện ám sát tối nay, các ngươi phải cho bổn Vương tử một lời giải thích, chuyện trên bàn đàm phán, cũng cần đưa ra kết quả thích hợp, bổn Vương tử có thể đợi, nhưng ngàn vạn con dân Tây Lương và hơn mười vạn thiết kỵ Tây Lương tại Tây Bắc lại không thể đợi được.Gã không nói thêm lời nào, sải bước mà đi, Cổ Tát Hắc Vân theo sát phía sau, rời khỏi.Lúc này Chu Đình mới thở nhẹ ra, nhìn bóng lưng đi xa của Ma Ha tàng, cuối cùng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Sở Hoan, khẽ vuốt cằm, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ý khen ngợi không cần nói nhiều.Nha môn bộ Hình Đại Tần, tuy rằng đêm hôm khuya khoắt nhưng bên trong Hình bộ vẫn bận bận rộn rộn. Bên trong phòng Trọng tấn hình cụ bày kín khiến người ta nhìn thấy muốn sởn tóc gáy. Ai nhát gan có mặt trong phòng Trọng tấn lúc này đảm bảo chỉ mới liếc mắt nhìn cũng đủ kinh hồn táng đảm.Phòng Trọng tấn cũng không phải tù phạm nào cũng có vinh dự bước vào, nếu là tù phạm bình thường không cần cưa răng để lấy khẩu cung thì chẳng cần đưa vào đây.Trong phòng Trọng tấn, ngục tốt đều có gương mặt dữ tợn tựa như ác quỷ địa ngục, bọn họ cho tới bây giờ đều xem tra tấn là một khoái lạc, tất cả hình cụ trong phòng này đối với bọn họ là trợ thủ đắc lực để công việc của Hình bộ hanh thông. Đám ngục tốt này bị gọi là Quỷ tốt, điều đó cho thấy sự hung tàn của chúng.Phạm nhân bước vào phòng Trọng tấn này cho dù là mình đồng da sắt thì rất nhanh cũng sẽ trở thành kẻ hèn nhát.Hình bộ Thượng thư Cừu Tuấn Hoa vẫn bị coi là ác quan. Rất nhiều hình phạt là do y tự nghĩ ra. Người ta đồn rằng, y bị ám ảnh bởi hình phạt đến mức đêm ngủ say chợt vùng dậy viết viết vẽ vẽ một hồi sau đó bình thản ngủ tiếp. Phu nhân của y tò mò đứng dậy xem thì phát hiện trên bức vẽ vẽ một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng. Một tù phạm đầu tóc bù xù quỳ gối trên mặt đất, một sợi dây xích nhỏ xuyên qua hai tai. Bên cạnh có dòng chữ: rắn độc xuyên tai.Cừu Tuấn Hoa tuy bị coi là ác quan nhưng lại rất được Hoàng đế Bệ hạ tán thưởng. Những năm gần đây, các đại thần chọc giận Hoàng đế đều giao cho Cừu Tuấn Hao xử lý. Cừu Tuấn Hao trước tiên dựa theo tâm tình của Hoàng đế mà tự biên ra một vài tội danh, rồi căn cứ vào tội danh y án, hoặc giết hoặc lưu đày diệt tộc. Những chuyện này Cừu Tuấn Hao làm đã thành quen tay.Tối nay, trong cung tổ chức quốc yến, Cừu Tuấn Hao thân là Hình bộ Thượng thư dĩ nhiên cũng có mặt, thích khách sau khi bị bắt, Cừu Tuấn Hao rất nhanh đã nhận được ý chỉ phải suốt đêm thẩm vấn hai thích khách này.Hai thích khách lúc này đang ở trong phòng Trọng tấn. Bốn phía mờ tối, Cừu Tuấn Hao đứng như một âm ảnh, sắc mặt vừa căng thẳng vừa tức giận.Hoàng đế Bệ hạ đã hạ lệnh trời vừa sáng y nhất định phải tiến cung bẩm báo chân tướng sự việc, nếu không thì xách đầu đến.Cừu Tuấn Hao không biết Hoàng đế lời này là thật hay giả, nhưng nếu mình thật sự không tìm ra sự thật thì chết cũng không phải không thể.- Bộ đường đại nhân!Phía sau truyền đến giọng nói của chủ quản phòng Trọng tấn Củng Kiên.Cừu Tuấn Hao không quay đầu lại, vẫn chắp hai ta sau lưng thản nhiên hỏi:- Tình huống thế nào, có chịu mở miệng hay không?- Đại hán đen một câu cũng không nói.Củng Kiên dè dặt đáp:- Tuy nhiên, kẻ có tên là Thường Dịch thì đã chuẩn bị cung khai, gã xin gặp Bộ đường đại nhân.Cừu Tuấn Hao nhếch mép cười, xoay người đi đến chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống nói:- Dẫn hắn đến đây.Củng Kiên đáp ứng một tiếng rồi lui ra. Rất nhanh, hai gã quỷ tốt cởi trần bộ mặt dữ tợn áp giải Thường Dịch đến. Hai tay chân gã đều bị còng lại, trên cơ thể trần như nhộng đầy vết máu loang lổ không còn một chỗ nào lành lặn, một lỗ tai đã bị cắt một nửa. Mười ngón tay cũng bị kẹp nát, máu thịt lùng nhùng. Hai gã quỷ tốt ném Thường Dịch như ném một xác chết. Cho đến khi một thùng nước lạnh băng trút xuống người gã mới hơi nhúc nhích một chút.Cừu Tuấn Hao ngồi trên ghế dựa, bên trong mờ tối nhìn chẳng khác nào phán quan địa phủ, phía sau y còn có bốn gã quỷ tốt cầm đại đao trong tay, thoạt trông như đây chính là địa phủ.- Nói đi!Cừu Tuấn Hao khẽ lên tiếng:- Nói sớm, giải thoát sớm, tội gì làm đau da thịt? Ngươi chỉ cần nói sự thật, bản quan nhất định sẽ không làm khó ngươi.Thường Dịch ngẩng đầu nhìn máu và nước hòa vào nhau, giọng yếu ớt:- Ta nói, ta nói chân tướng, ngươi cho ta chết.Cừu Tuấn Hao thản nhiên cười, rất nhiều người nói rằng đã rơi vào tay y thì thà chết còn hơn. Tuy nhiên, có những người muốn chết cũng không được.Thường Dịch hiện tại muốn chết nhưng ở Hình bộ, muốn chết cũng không đơn giản. Bất kể sinh tử đều nằm trong tay Hình bộ.- Bản quan ưng thuận.Cừu Tuấn Hao chậm rãi nói:- Chỉ cần ngươi nói chi tiết cho bản quân, bản quan thậm chí không giết ngươi mà còn trị thương cho ngươi, cho ngươi vinh qua phú quý. Tuy nhiên…Giọng y lạnh lùng:- Tuy nhiên, nếu nói dối ngươi cố nhiên chết, nhưng cũng không có cơ hội tái khai báo. Hình bộ ta có 183 loại hình phạt, ta cam đoan tất cả hình phạt đó sẽ đem thử trên người ngươi, mỗi loại ba lượt, cho ngươi chết cũng không bằng sống.Thường Dịch yếu ớt đáp:- Tốt, ta cho ngươi biết, chúng ta... Chúng ta là Thiên môn... Thiên môn đạo nhân.- Hả?Cừu Tuấn Hao trong mắt xẹt qua vẻ quả nhiên là thế, miệng nổi lên tia cười lạnh.Sau khi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều nghĩ Thiên Môn đạo làm. Hơn nữa, đúng Thiên Môn đạo cũng đáng nghi nhất. Nhưng muốn xác định lại phải cần thẩm vấn. Lúc này Thường Dịch sắp hấp hối rốt cuộc cũng đã khai ra. Cừu Tuấn Hao trong lòng vẫn còn bán tin bán nghi hỏi:- Các ngươi đúng là Thiên Môn đạo nhân.Thường Dịch nói:- Chúng ta … là người của Ám đạo, một trong Thiên Môn lục đạo.- Ám đạo?Cừu Tuấn Hao nhíu mày:- Ám đạo là gì?- Binh, quỷ, ám, thuật, kim, tương là sáu đạo của Thiên Môn. Ám đạo chúng ta chuyên môn làm việc ám sát.Thường Dịch khó nhọc thở, cơ thể vặn vẹo đau đớn, giọng lúc cao lúc thấp:- Lần này, chúng ta nhận lệnh của Thiên công ám sát… ám sát Ma Ha Tàng, phá hư đàm phán hòa bình của hai nước.Cừu Tuấn Hao lúc này mới tin tưởng đến chín phần. Y cũng là lần đầu tiên biết Thiên Môn đạo có lục đạo, hơn nữa, mục đích hành động của đám Thường Dịch hoàn toàn đúng như suy đoán của nhiều quan viên. Nên lại hỏi tiếp:- Thiên công của các ngươi là ai? Hiện tại đang ở đâu?Thường Dịch lắc đầu:- Không phải ta không nói cho ngươi biết mà quả thật không biết. Chúng ta chỉ vâng mệnh mà làm. Đại nhân, ngươi một đao giết chết ta đi.Đúng vào lúc này nghe một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một nha sai Hình bộ chạy như bay đến bẩm báo:- Bộ đường đại nhân, Thần Y vệ đến.Cừu Tuấn Hao nhíu mày, đứng bật dậy lầm bầm:- Thánh chỉ giao việc này cho Hình bộ. Thần Y vệ tới đây làm gì?Y lầm bầm rất khẽ nhưng lời vừa dứt thì đã nghe một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:- Ta phụng Thánh chỉ hiệp trợ thẩm vấn. Cừu Tuấn Hao đại nhân xem ra không chào đón ta lắm nhỉ?Cùng với giọng nói, trong bóng tối xuất hiện mấy bóng dáng.Người đi đầu chừng 30 tuổi, làn da trắng nõn, lông mi cực nhạt, đôi môi mỏng dính, gương mặt không có gì quá đặc biệt, nhưng đôi mắt thì âm lạnh cực điểm, giống như lưỡi kiếm sắc bén, chân y đi đôi giày màu đỏ, người mặc áo khóac tím, đầu đội mũ tím hình vuông, Phía sau y có bốn gã Thần Y vệ cũng mặc áo tím đầu đội mũ tím bên hông đeo đao Lưu Vân nhưng chân đi giày màu lam.Màu đỏ Thiên hộ, màu tím Bách hộ, màu lam Giáo úy.Năm tên Thần Y vệ, trong đó có một Thiên hộ xuất hiện, Cừu Tuấn Hao mặc dù đã làm quan nhiều năm, hơn nữa, là trọng thần của đế quốc, nhưng chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với Thiên hộ Thần Y vệ. Lúc này mấy người kia xuất hiện giống như quỷ mị lòng không kìm nổi cả kinh. Mấy ngục tốt bên cạnh cũng lộ ra vẻ mất tự nhiên.Người thường nhìn thấy người của Hình bộ sẽ mất tự nhiên, nhưng người Hình bộ nhìn thấy mấy tên Thần Y vệ này cũng cảm thấy không được tự nhiên. Tuy rằng vài tên Thần Y vệ cũng không là gì nhưng mấy người Hình bộ vẫn cảm thấy một cỗ không khí chết chóc đập vào mặt.Cừu Tuấn Hao bước lên vài bước, chắp tay nói:- Không dám không dám. Thần Y vệ tương trợ đúng là cầu còn không được.Y quan sát Thiên hộ vài lần, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi:- Ngài là ai?- Thần Y vệ Thiên hộ Nhạc Lãnh Thu.Người mang giày đỏ nói đơn giản, dẫn thủ hạ đi vào trong phòng liếc nhìn Thường Dịch nằm như chết ở dưới đất. Rồi không chút khách khí ngồi xuống ghế của Cừu Tuấn Hao, không hề coi Cừu Tuấn Hao ra gì. Cừu Tuấn Hao hơi nhíu mày nhưng rất nhanh lại giãn ra đi đến gần định nói vài câu với Thần Y vệ Thiên hộ, thì Nhạc Lãnh thủ đã thản nhiên hỏi:- Thánh thượng hạ chỉ cho phép ta hiệp trợ Cừu đại nhân, không biết Cừu đại nhân đã điều tra ra gì chưa?Cừu Tuấn Hao kiềm chế lửa giận trong lòng nói:- Vừa mới lấy được chút khẩu cung, đang định thẩm vấn thêm rồi bẩm báo lên Thánh thượng, thì Nhạc Thiên hộ đến.Nhạc Lãnh Thu liếc nhìn Cừu Tuấn Hao một cái:- Kết quả như thế nào?- Đúng là Thiên môn đạo nhân!Cừu Tuấn Hao nói:- Bọn họ thuộc Ám đạo trong Thiên môn lục đạo, chuyên phụ trách ám sát. Mục đích lần ám sát này là phá hỏng nghị hòa của hai nước.Nhạc Lãnh Thu ồ lên một tiếng, vung tay lên, hai bã Thần Y vệ Giáo úy liền đi đến lật ngửa Thường Dịch lên. Một gã Thần Y vệ tiến đến nghiêng tai dán vào ngực Thường Dịch. Mấy người Hình bộ nhìn thấy ở lỗ tai của Thần Y vệ kia tựa hồ như được tạo thành kim loại chứ không phải da thịt. Là được bọc bằng một miếng kim loại bằng màu trắng. Không ai biết đó là đồ vật gì và để làm gì?Cừu Tuấn Hao cũng khẽ nhíu mày. Y biết Thần Y vệ có Thanh Long - Bạch Hổ - Huyền Vũ - Chu Tước tứ đại Thiên hộ, không biết Nhạc Lãnh Thu là Thanh Long hay Bạch Hổ.Thần Y vệ Giáo úy đem lỗ tai bằng kim loại dán vào ngực Thường Dịch, sau một lát, ngẩng đầu hướng Nhạc Lãnh Thu gật gật đầu, rồi lại dán tai vào ngực Thường Dịch tiếp.- Các ngươi là người Thiên Môn đạo?Nhạc Lãng Thu ngồi trên ghế chằm chằm nhìn Thường Dịch hỏi.Thường Dịch đáp:- Chúng ta là Ám đạo của Thiên môn đạo nhận lệnh Thiên công đến ám sát Ma Ha Tàng.- Vì sao phải ám sát Ma Ha Tàng?- Vì muốn phá nghị hòa.- Thiên công của các ngươi hiện giờ ở đâu?Nhạc Lãnh Thu thanh âm lạnh lùng gương mặt trắng xanh không có huyết sắc vẫn không chút thay đổi.- Không biết.Thường Dịch đáp:- Chúng ta chỉ có điều... Chỉ có điều vâng mệnh ám sát, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả!Cừu Tuấn Hao hơi nhíu mày. Những thứ này y đã thẩm vấn ra. Nhạc Lãnh Thu lại hỏi tiếp đúng là rỗi hơi.Nhạc Lãnh Thu không hỏi nữa, chỉ nhìn về phía kia Thần y Giáo úy kia. Giáo úy đợi cho Nhạc Lãnh Thu hỏi xong mấy câu nói đó đã đứng dậy đến cung kính nói:- Thiên hộ đại nhân, người này nói dối!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui