Quốc Sắc Sinh Kiêu

Sở Hoan cưỡi khoái mã, cầm đao máu, đánh đâu thắng đó, ánh đao lướt qua, đã liên tục giết mấy người, nhìn thấy sứ đoàn lúc đầu hỗn loạn dần dần ổn định lại, thoáng thở nhẹ ra.Cận Vệ Quân là bộ hạ của Hiên Viên Thiệu, Sở Hoan cũng biết Hiên Viên Thiệu huấn luyện Cận Vệ Quân cực nghiêm, tuy rằng lúc trước lấy cung tên nỏ ngắn giao thủ với cướp sa mạc ở cự ly xa, nhưng lúc đó dù sao cũng sớm có chuẩn bị, Sở Hoan cũng không rõ ràng lắm năng lực ứng biến của Cận Vệ Quân mạnh thế nào, giờ phút này nhìn thấy Cận Vệ Quân nhanh chóng ổn định lại từ trạng thái hỗn loạn, trong lòng thầm khen Cận Vệ Quân quả nhiên không hổ là tinh nhuệ của đế quốc, nếu đổi lại quân đội bình thường, tuyệt đối không thể ổn định nghênh địch trong thời gian ngắn như vậy.Tuy rằng như thế, nhưng vì cướp sa mạc đều cưỡi khoái mã, hơn nữa trong đất trời u ám, tuy rằng nhân số Cận Vệ Quân chiếm thượng phong, nhưng chỉnh thể cuộc chiến cũng có thương vong với cướp sa mạc,trong thời gian ngắn cũng không thể khống chế cướp sa mạc, không ít cướp sa mạc lại phóng ngựa rong ruổi qua lại trong sa cốc, tìm được thời cơ liền xuất đao, nếu nhìn thấy có mấy tên Cận Vệ Quân cùng vây quanh sẽ vòng ngựa tránh đi.Cận Vệ Quân cuối cùng là bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa thể lực tồn tại vấn đề rất lớn, tuy rằng mỗi binh sĩ có thể động thân xuất chiến, nhưng đội hình vẫn vô cùng hỗn loạn, mỗi người tự ứng chiến, nếu có thể bày trận nghênh chiến, chín phần mười cướp sa mạc không cách nào ngăn cản.Hắc Phong mang theo một đám bộ hạ nhằm phía xe ngựa, Chử Bách hộ và vài tên bộ hạ rút Lưu Vân đao từ lúc cướp sa mạc xuất hiện, cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà bảo hộ chặt chẽ xe ngựa cùng ba gã bộ hạ, hiển nhiên Hắc Phong dẫn người lao đến, Chử Bách hộ vẻ mặt khó coi.Trên đường đi, tất cả mọi người cách một đoạn khoảng cách với chiếc xe ngựa này, cho dù đi tới sa cốc này, mọi người cũng giữ khoảng cách, trên thực tế trong sa cốc đang giao chiến kịch liệt, còn bên cạnh xe ngựa này lại không có mấy người, ngoại trừ Chử Bách hộ và ba gã bộ hạ, chỉ có hai gã binh sĩ Cận Vệ Quân cách đó không xa.Trong trời đất u ám, Hiên Viên Thắng Tài lên tiếng chỉ huy, có một số người bảo vệ quan văn, có một số người lại bảo vệ hàng hóa, mà những người khách tìm kiếm cướp sa mạc đánh giết, Hắc Phong dẫn một đám người vọt tới bên xe ngựa, trên thực tế cũng không có bao nhiêu người phát hiện, hơn nữa đám người Hắc Phong cưỡi khoái mã, tốc độ quá nhanh, cho dù có người thấy động tĩnh của chúng, cũng không biết mục tiêu của chúng là thẳng tới xe ngựa.Chử Bách hộ hai mắt lạnh lẽo, khi đám người Hắc Phong xông tới bên này, gã đã nhanh chóng lên tuấn mã của mình, quay đầu ngựa lại, trầm giọng nói:- Bảo hộ xe ngựa!Bản thân gã thì một mình xông tới nghênh đón đám người Hắc Phong.Cái gọi bắt giặc trước bắt vua, Hắc Phong đi đầu, Chử Bách hộ cũng đoán được tên cướp sa mạc đen như cột điện này chắc chắn là thủ lĩnh cướp sa mạc, chỉ cần mình có thể nhanh chóng giết chết thậm chí bắt tên đại hán như tháp sắt này, rất có thể kinh sợ những tên cướp sa mạc khác, khiến chúng không dám tiếp tục tiến lên.Tuy rằng một mình xông lên phía trước, đối mặt với hơn hai mươi tên cướp sa mạc đánh tới, nhưng Chử Bách hộ không hề sợ hãi, giục ngựa tiến lên. Hắc Phong thấy có người tiến tới, quát to một tiếng, lúc hai ngựa chưa chạm mặt, không ngờ Chử Bách hộ nhảy vọt lên từ trên lưng ngựa, thoát khỏi lưng ngựa, đột nhiên bay lên như chim ưng, lao thẳng tới Hắc Phong.Hắc Phong cũng không hổ là cướp sa mạc đứng đầu tung hoành sâ mạc, khi Chử Bách hộ nhảy lên từ trên lưng ngựa, không ngờ cướp sa mạc giống như cột điện này cũng bay lên trời, thân thể của gã khổng lồ, nhưng khi nhảy lên lại cực cao, dường như biểu hiện với Chử Bách hộ gã cũng nhẹ như yến, trong ánh đao soàn soạt, hai người cùng xuất đao, một khắc này tiếng đao va chạm giống như tiếng sấm, không ngừng vang lên, trong tiếng gió rõ ràng khác thường.Hai người chém nhau gần mười chiêu trên không trung, cùng rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống đất, mũi chân Chử Bách hộ nhướng lên, cát vàng trên đất đánh tới mặt Hắc Phong, thân hình gã lóe lên, tránh qua bên cạnh, Lưu Vân đao vô thanh vô tức từ bên cạnh chém về phía Hắc Phong.Hắc Phong cười ra tiếng, thân hình như xoắn ốc đột ngột mọc lên từ mặt đất, cát bụi kia chỉ đánh vào mặt gã, đao chém ra, keng một tiếng, chặn một đao của Chử Bách hộ, đại đao lập tức thuận thế lướt qua, đâm tới tay Chử Bách hộ.Chử Bách hộ xoay cổ tay, sống đao đụng vào sống đao Hắc Phong, thân thể lui về sau hai bước, thân hình dừng lại, tay phải nắm chặt, mũi đao chỉ trên mặt đất, gương mặt dưới nón tre lạnh lùng như băng.Hắc Phong cười nói:- Thật sự có tài.Gã phất tay kêu lên:- Nơi này giao cho ta, các ngươi đi cướp xe!Chử Bách hộ vẻ mặt ngưng trọng, gã vốn định một kích chế địch, nhanh chóng khống chế Hắc Phong, nhưng thủ lĩnh cướp sa mạc nhìn qua thô dũng này hiển nhiên mạnh hơn dự đoán của mình rất nhiều, chẳng những không chém giết được, thậm chí bản thân mình cũng không kiếm được một chút tiện nghi từ trên người gã.Cướp sa mạc tại sa mạc Kim Cổ Lan, đều là đám liều mạng, hung hãn khác thường. Cướp sa mạc Hắc Phong là một đám hùng mạnh nhất trong đó, lấy tên của Hắc Phong, có thể trở thành thủ lĩnh cướp sa mạc Hắc Phong, Hắc Phong này đương nhiên không phải hạng đơn giản.Đám cướp sa mạc phía sau gã vốn đã ghìm chặt ngựa, lúc này nghe Hắc Phong phân phó đều không do dự, giục ngựa vọt tới xe ngựa, ba gã Giáo úy Thần Y Vệ đều thần sắc lạnh lùng, nắm chặt Lưu Vân đao, mắt nhìn đám cướp sa mạc xông tới, lại nghe một tiếng vút vang lên, một mũi tên bắn tới, tên cướp sa mạc xông lên đầu tiên đã ngã ngựa.Một mũi tên này là Lang Oa Tử bắn.Giờ phút này gã vẫ đứng trên vách cát, cũng không tùy tiện bắn tên, nhưng chỉ cần bắn một mũi tên, chắc chắn có thể lấy đi mạng một tên cướp sa mạc, cướp sa mạc giục ngựa lao nhanh, hơn nữa phần lớn chém giết với Cận Vệ Quân, lại thêm trời tối tầm nhìn cực kém, trừ khi Lang Oa Tử tìm được cơ hội cực tốt, nếu không sẽ không tùy tiện bắn tên.Gã vốn đứng cao hơn người khác, nhìn tràng cảnh rõ hơn một chút. Sở Hoan dẫn người chém giết cướp sa mạc tại sa mạc, Hiên Viên Thắng Tài dẫn người chống đỡ gần hàng hóa, giờ phút này hai đội đều không rơi vào hạ phong, nhưng gã nhìn thấy tình hình xe ngựa bên này nguy cấp, lập tức di động tới gần xe ngựa, một mũi tên bắn ra, đã lấy mạng một gã cướp sa mạc.Một gã cướp sa mạc ngã ngựa, đương nhiên không thể ngăn cản bước chân của đám cướp, trước đó Hắc Phong đã hứa hẹn, cướp được xe ngựa tất có trọng thưởng, giờ phút này xe ngựa đang ở trước mắt, đám liều mạng này đương nhiên sẽ không lui về phía sau.Một gã Giáo úy Thần Y Vệ vẫn canh giữ trước mặt xe ngựa, hai gã Giáo úy Thần Y Vệ khách tiến ra đón, chém giết đám cướp. Võ công của Giáo úy Thần Y Vệ đương nhiên không kém, nhưng đối phương người đông thế mạnh, Giáo úy Thần Y Vệ đương nhiên không chiếm được thượng phong, cũng may hai gã binh sĩ Cận Vệ Quân không xa nhìn thấy tình hình khẩn cấp bên này, cuối cùng vung đao tới tiếp viện, trong bóng tối lại nghe được tiếng bước chân vang lên, thấy Đầu Gỗ đã lao tới bên này, Liễu Mị Nương và Thủy Dũng phía sau cũng nhanh chóng theo kịp.Ba người nhắm thẳng xe ngựa, Giáo úy bảo vệ trước xe lập tức nâng đao lên, Thủy Dũng đã lớn tiếng nói:- Là người một nhà, chúng ta tới giúp ngươi!Liền thấy Đầu Gỗ đón đầu một tên cướp xông tới, gã ra đao như điện, ánh đao hiện lên, móng trước con ngựa đã bị chém ngã quỵ xuống phía trước, còn không chờ tên cướp xuống ngựa, Đầu Gỗ lại vung tay lên, ánh đao xẹt qua lấy mạng tên cướp kia.Liễu Mị Nương ra hiệu với Thủy Dũng, Thủy Dũng tiến tới xe ngựa, Giáo úy kia thấy thế, mũi đao chỉ về phía trước, trầm giọng nói:- Ai dám tới gần, giết không tha… !Tiếng gã còn chưa dứt, Mị Nương đã giết ra từ sau Thủy Dũng, hai thanh Liễu Diệp đao một trái một phải giết tới Giáo úy Thần Y Vệ.Giáo úy Thần Y Vệ hơi giật mình nhưng cũng không bối rối, Lưu Vân đao vung lên chém tới Mị Nương.- Thủy đại ca, ra tay!Mị Nương dịu dàng nói.Thủy Dũng đợi Mị Nương ra tay, sớm đã tiến về phía xe ngựa, Giáo úy Thần Y Vệ muốn cản lại, đã bị Mị Nương cuống lấy, nhất thời không thoát thân được.Lang Oa Tử trên vách đá, đang tìm kiếm cơ hội, thấy Liễu Mị Nương và Thủy Dũng đột nhiên ra tay với Giáo úy Thần Y Vệ, lập tức nhíu mày lại, nhìn thấy Thủy Dũng nhảy lên càng xe ngựa, lập tức nhắm tên vào Thủy Dũng, trong nhất thời không rõ rốt cuộc là tình hình gì, cũng không biết có nên bắn mũi tên này hay không.Thủy Dũng lên càng xe, đưa tay kéo cửa khoang xe làm bằng gỗ, cũng không mở ra, lập tức dùng toàn lực, quát to một tiếng, cửa khoang xe lập tức bị mở ra.Trong nháy mắt cửa khoang xe mở ra, Thủy Dũng thấy trong xe tối om, đột nhiên có ánh kim xuất hiện, vụt vụt vụt vài tiếng, vài mũi tên bắn mạnh ra từ trong xe tối om. giờ phút này Thủy Dũng mở rộng môn hộ, không hề phòng bị, tên nỏ đều trúng trên người Thủy Dũng, ngoại trừ ngực, trán và cổ đều trúng tên nỏ, đặc biệt là mũi tên trên trán trúng vào yếu hại, không thể tưởng được nơi này có bố trí cơ quan, trong lúc đó hiểu được Liễu Mị Nương dụ một mình đi theo, chỉ sợ là vì dò xét cuối cùng xe ngựa kia có giấu cơ quan hay không, hoặc là nói, vì để mình làm kẻ chết thay phá hỏng cơ quan.Trước khi chết gã rốt cuộc hiểu được điểm này, tuy nhiên hết thảy đều đã quá trễ, lực bắn của mấy mũi tên nỏ kia kiến Thủy Dũng liên tục lui về phía sau, lập tức rơi xuống khỏi càng xe, rơi trên mặt cát, không còn động đậy.Mị Nương nhìn thấy Thủy Dũng trúng tên mà chết, không hề có vẻ thương hại, giờ phút này nàng giao phong với Giáo úy Thần Y Vệ, cũng chiếm thượng phong rất lớn, đôi Liễu Diệp đao trong tay bị nàng múa xuất thần nhập hóa, nếu không phải Giáo úy Thần Y Vệ này có chút bản lĩnh, sớm đã mất mạng dưới Liễu Diệp đao, hai đao như mị, chiêu thức quỷ dị, một khi đại mỹ nhân nũng nịu này ra tay, cũng cay độc, thủ đoạn ác độc vô tình.- Quả nhiên có cơ quan.Bức Giáo úy Thần Y Vệ lui vài bước, Mị Nương dịu dàng nói:- Đầu Gỗ, cơ quan bị phá rồi!Lúc này Đầu Gỗ đã chém hai tên cướp sa mạc, cũng nhìn thấy Thủy Dũng phá hỏng cơ quan, vọt tới bên người Mị Nương, chặn tên Giáo úy Thần Y Vệ kia thay Mị Nương, trầm giọng nói:- Cứu người!Mị Nương thân thể nhẹ như yến, tiến giơ tay nhấc thi thể Thủy Dúng, nhảy lên càng xe ném thi thể Thủy Dũng vào trong thùng xe, trong thùng xe không có động tĩnh, Mị Nương biết cơ quan bên trong quả thực đã bị giải trừ, lúc này mới vào trong xe. Trong bóng tối, nàng nhìn thấy giữa thùng xe đặt một chiếc cường nỏ, tên nỏ bên trong đã bắn ra ngoài.Cơ quan cường nỏ này thiết lập ở cửa gỗ thùng xe, chỉ cần kéo cửa gỗ ra, cơ quan sẽ bị động, Thủy Dũng đã làm kẻ chết thay, cơ quan bị phá, cường nỏ này đã mất tác dụng.Chỉ là nơi này trống trải, ngoại trừ cường nỏ và thi thể Thủy Dũng, không có thứ gì khác. Mị Nương nhăn mày, ngẩng đầu nhìn, lập tức nhìn dưới chân, nghĩ tới cái gì, ép thân thể mềm mại xuống, dán lỗ tai lên sàn dùng tay gõ gõ, nghe được bên trong phát ra âm thanh, trên mặt Mị Nương lộ ra vẻ vui mừng, sờ sợn khe hở trên tấm ván gỗ, mũi Liễu Diệp đao cắm vào thật cẩn thận, lập tức dùng sức cậy lên, dĩ nhiên cậy tấm ván gỗ lên.Đúng lúc này, chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô:- Không tốt, gió… gió xoáy… !Tiếng kêu sợ hãi không phải của một hai người, có không ít người cùng kêu lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận