Trong lòng Sở Hoan đã có tính toán, nếu rơi vào bố cục của bọn đạo chích như vậy, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, bản thân mình chỉ có thể tìm một cơ hội mạnh mẽ rời khỏi nơi này, trở lại Lưu gia thôn, mang theo người nhà tạm thời rời khỏi phủ Vân Sơn.Thậm chí hắn nghĩ tới, đợi đến khi dàn xếp ở địa phương khác, có cơ hội liền lập tức trở về huyện Thanh Liễu, đưa Hồ tri huyện và Tiết lang Bát Lý Đường hãm hại mình vào chỗ chết.Lúc sai dịch trong nha môn vừa mới bắt đầu tới Hòa Thịnh Tuyền bắt Sở Hoan, Sở Hoan liền biết trong đó có kỳ quái, vào lao tù, cũng không tốn thời gian quá dài, đã nghĩ thông suốt tình tiết bên trong âm mưu này, trong lòng biết nhất định là Bát Lý Đường và huyện nha liên kết lập kế này.Chỉ là Triệu huyện thừa đột nhiên đi vào trong địa lao, thình lình để lại một câu, điều này khiến cho Sở Hoan cảm thấy chuyện tình càng thêm phức tạp, mơ hồ cảm thấy chuyện tiếp theo chỉ sợ còn phức tạp hơn mình nghĩ.Lúc Sở Hoan vừa mới tiến vào ngục giam, bị ngục tốt khó xử, Triệu huyện thừa xuát hiện đúng lúc, Sở Hoan rất có ấn tượng với gã, lúc ấy đám người Trương rậm râu xưng gã là “Nhị công”, đã khiến Sở Hoan biết được thân phận của huyện thừa, tuy rằng không biết gã họ Triệu, nhưng lại biết người này chính là huyện thừa huyện Thanh Liễu.Sở Hoan chưa từng có giao tiếp gì với vị Triệu huyện thừa này, theo lý mà nói, hắn sẽ không tin tưởng vào bất cứ ai trong nha môn này, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy Triệu huyện thừa tiến vào đây nói ra những lời này, đó là nhắc nhở mình cái gì.Cũng bởi những lời này của Triệu huyện thừa, tạm thời hắn kiềm chế kế hoạch vượt ngục trong lòng mình.Từ sau khi Sở Hoan tiến vào, thể xác và tinh thần đám tù phạm Phạm mập mạp này đều bị thương nặng, sống không bằng chết, nhưng trên mặt còn phải cố gắng lộ ra tươi cười.Bởi vì vị “Sở gia” này tính tình thật sự không tốt, chỉ cần nhìn thấy sắc mặt ai không tốt, liền hoài nghi bất mãn với hắn, mà thủ đoạn sửa trị người của vị Sở gia này thật sự nhiều lắm.Trước cơm chiều, một ngã ngục tốt đi vào nhà lao, trầm giọng kêu lên:- Phạm mập mạp, Trương đầu tìm ngươi!Gã mở cửa ra, Phạm mập mạp vội vàng đi ra, trong nháy mắt đi ra nhà lao, quả thật thoải mái nói không nên lời.Ngục tốt mang theo Phạm mập mạp đi vào phòng ngục tốt, bên trong chỉ có một mình Trương rậm râu, tên ngục tốt kia đóng cửa phòng, nắm chuôi đao, liền đứng bên cạnh cửa phòng.Phạm mập mạp tiến lên, ủy khuất nói:- Trương đầu, ngài đổi chỗ cho ta, nhà tù kia một khắc ta cũng không thể ở tiếp!Trương rậm râu đứng dậy, cười ha ha hỏi:- Phạm mập mạp, ngươi thật sự sợ tiểu tử kia sao?Phạm mập mạp vẻ mặt đau khổ nói:- Trương đầu, ngài dẫn tên nhà quê từ đâu tới? Công phu quá lợi hại, ngài để chúng ta giáo huấn hắn, nhưng... nhưng chúng ta quả thực không phải đối thủ của hắn... !Trương rậm râu lắc đầu nói:- Phạm mập mạp, lại nói ngươi coi như là nhân vật số một, lúc trước vì mấy lạng bạc, thiếu chút nữa chém chết người, sao lại tới nông nỗi này, sát khí của người đã mất rồi à?Phạm mập mạp vô cùng xấu hổ, chỉ nói:- Trương đầu, ngài đổi cho ta nhà tù, về sau ta làm trâu làm ngựa cho ngài... !Trương rậm râu tới gần, thấp giọng nói:- Phạm mập mạp, gặp được chuyện này, người liền lui ra sao sao? Không mất mặt à? Không phải là một tiểu tử nông thôn nghèo sao? Ngươi đừng quên, nhà lao này là địa bàn của ông, muốn thu thập hắn, còn không dễ dàng?Ánh mắt Phạm mập mạp sáng lên nói:- Trương đầu, ý của ngài là?Trương rậm râu lấy một bao giấy nhỏ từ trong tay áo, cười ha ha hỏi:- Phạm mập mạp, biết bên trong là gì không?- Là gì?- Thuốc xổ!Trương rậm râu cười nói:- Nếu bỏ đồ chơi này vào trong đồ ăn, ăn vào bụng, cho dù người đàn ông làm bằng sắt, cũng sẽ hấp hối, không chút khí lực... !Dù sao Phạm mập mạp cũng không phải thứ gì tốt, hiểu được cái gì, thấp giọng nói:- Trương đầu, ý của ngài là... bỏ thuốc xổ này vào trong đồ ăn của tiểu tử kia?- Chờ tiểu tử kia ăn thuốc xổ, sẽ biến từ một con hổ thành một con cừu nhỏ.Trương rậm râu cười ha ha nói:- Phạm mập mạp, vậy ủy khuất ngươi chịu đã có chỗ để giải phóng... Đến lúc đó các ngươi muốn sửa trị tiểu tử kia, vậy toàn bằng tâm ý của các ngươi!Phạm mập mạp trừng mắt, lộ ra nụ cười lạnh, nói:- Trương đầu, ngài yên tâm, chỉ cần tiểu tử kia không còn khí lực, ngài xem ta thu thập hắn thế nào... Chỉ cần ngài che chở tiểu nhân, ông muốn hai cái đùi của hắn?- Được!Trương rậm râu giơ ngón tay cái lên:- Phạm mập mạp, ngươi vẫn có loại.Gã cầm bao giấy trong tay đưa qua nói:- Ngươi thu lại trước, tìm được cơ hội, liền hạ dược vào đồ ăn của hắn... !Phạm mập mạp ngẩn ra, nhưng không nhận, hỏi:- Trương đầu, ngài để tiểu nhân hạ dược sao?- Như thế nào, không muốn à?- Không phải không phải!Phạm mập mạp vội đáp:- Nhưng... nhưng tiểu nhân ngay trước mắt tiểu tử kia, gần như không có cơ hội... Trương đầu, lúc ngài phái người đưa tới nhà tù, trước đó hạ thuốc xổ, chẳng phải càng tiện sao?Trương rậm râu cười lạnh nói:- Phạm mập mạp, xem ra ngươi không có lá gan kia.Gã thu hồi bao giấy, phất tay nói:- Ông tốt bụng giúp ngươi, ngươi lại không biết phân biệt. Cũng được, ngươi đi đi, tiếp tục chịu tiểu tử kia bắt nạt... Chuyện này, sau này ông sẽ không quản.Gã hừng lạnh một tiếng nói:- Nhưng ông nghe nói, tri huyện lão gia đã nhiều ngày thân thể không khỏe, chỉ sợ mười bữa nửa tháng cũng chưa thể khai đường thẩm án, cho nên... ha ha, nếu các ngươi có bản lĩnh, thì chống đỡ mười bữa nửa tháng!Phạm mập mạp chợt biến sắc, Sở Hoan chỉ tiến vào nhà lao một ngày, đám người Phạm mập mạp đã kêu cha gọi mẹ trong lòng, nếu chờ Sở Hoan nghỉ ngơi mười bữa nửa tháng, dù là ai cũng không chịu nổi.Phạm mập mạp ngẫm nghĩ một chút, cắn răng một cái, nói:- Trương đầu, tiểu nhân rõ ràng, nếu trị không chết hắn, Phạm mập mạp ta cũng uổng đàn ông!Trương rậm râu cười ha ha, lúc này mới đưa bao giấy qua, cười tủm tỉm nói:- Phạm mập mạp, việc này cần hoàn thành bí ẩn, bao thuốc xổ này nhất định phải giữ tốt... Không thể để tiểu tử kia nhìn ra manh mối!Gã nói xong, đưa bao giấy tới.Phạm mập mạp nhận bao giấy, cất vào trong đai lưng của mình, cắn răng nói:- Trương đầu, ngài yên tâm!Trương rậm râu cười ha ha, phất tay nói:- Ngươi đi trước đi. Phạm mập mạp, ông cũng nói cho ngươi, thật sự xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm cho ngươi... Tiểu tử này kỳ thật không quyền không thế, chỉ là biết đánh nhau mà thôi, thật sự rơi vào trong tay các ngươi, các ngươi cứ việc chơi đủ dạng!Phạm mập mạp cười ha ha, lúc này tên ngục tốt kia mới dẫn Phạm mập mạp về nhà lao.Chờ ngục tốt trở về, sắc mặt Trương rậm râu đã lạnh lùng lên, thấp giọng nói:- Cơm tù buổi tối, ngươi tự mình đưa đi, ngàn vạn lần đừng để bọn họ hoài nghi!Ngục tốt thấp giọng nói:- Trương đầu yên tâm, tiểu nhân biết phải làm sao!Trương rậm râu đi tới cạnh ghế dựa ngồi xuống, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:- Đêm nay không được ngủ, mở to hai mắt, chỉ cần bên kia xảy ra chuyện, phải lập tức xử lý hiện trường, tuyệt đối không thể lưu lại bất cứ manh mối gì... Đặc biệt thi thể tiểu tử kia, phải lập tức xử lý đi, không thể lưu lại hậu hoạn.Ngục tốt nói:- Đều đã an bài thỏa đáng, tuyệt đối không xảy ra sai lầm.......Phủ thành Vân Sơn cách thành Thanh Liễu chẳng qua mấy chục dặm đường, thành Thanh Liễu là yếu địa giao thông, thông suốt nam bắc, con đường đều được sửa chữa, mà con đường giữa phủ thành và huyện thành Thanh Liễu tu sửa vô cùng phẳng, lúc trước cũng tốn không ít bạc.Đang lúc hoàng hôn, sắc trời hoàng hôn, gió lạnh đầu mùa đông quét qua mặt, đã hơi giá lạnh.Tám con tuấn mã lướt như bay trên con đường, tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc, người đi đường chưa phục hồi tinh thần lại, tám người cưỡi ngựa liền cuốn qua như gió.Ánh mắt không tốt, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được, ánh mắt tốt, chỉ thấy tám người cưỡi ngựa hùng hổ, thậm chí bên hông có đại đao, Đế quốc Đại Tần khống chế binh khí dân gian vô cùng nghiêm khắc, người có thể đeo đao, tám chín phần mười là người trong quan phủ....Địa lao huyện nha thành Thanh Liễu hôn ám, tuy rằng Sở Hoan tiến vào chỉ một ngày, nhưng đã thích ứng mùi hôi bên trong phòng lao.Phạm mập mạp bị kêu ra, sau khi trở về, không dám nhìn ánh mắt Sở Hoan, thậm chí thần sắc cũng hơi thay đổi, Sở Hoan xem trong mắt, cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã cảm thấy được có chuyện kỳ quái.Đối với đám tù phạm Phạm mập mạp này mà nói, sống chung một phòng với Sở Hoan, chẳng khác nào cùng một căn phòng với hổ, cũng không dám thở mặt, e sợ chọc giận con hổ này.Tuy rằng chỉ sống chung một ngày, nhưng uy lực của con hổ này, đám người Phạm mập mạp đã biết rõ ràng trong lòng.Trong phòng lao vô cùng im lặng, nhà tù yên tĩnh khiến không khí trong phòng lao vô cùng áp lực. Phạm mập mạp ngồi cách xa Sở Hoan, tựa vào góc phòng, bên trong bóng tối, vụng trộm nhìn Sở Hoan bên kia, chỉ thấy được Sở Hoan nằm trên đống cỏ khô, dường như đã ngủ.Phạm mập mạp cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ:- Trước cho ngươi càn rỡ một hồi, lát nữa xem ông thu thập ngươi thế nào?Càng xem càng không vừa mắt, gã chỉ còn chờ cơm tù sớm lại đây.Tay của gã không kìm nổi sờ bên hông mình, xác định bao thuốc xổ kia yên lặng ở chỗ đó, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.Tiếng bước chân vang lên trên lối đi nhỏ trong nhà tù, tinh thần Phạm mập mạp chấn động, rất nhanh, một gã ngục tốt xuất hiện ngoài cửa lao, nhìn lối đưa đồ ăn bằng gỗ nói:- Tới đây, con bà nó, một đám tạp chủng, mỗi ngày còn muốn ông hầu hạ các ngươi... !Gã mở cửa ra, bỏ thùng gỗ vào, rồi lại cầm một chiếc rổ trúc nhỏ, lấy một bát sứ lớn từ bên trong, nói với Sở Hoan:- Sở Hoan, đông gia của các ngươi thật sự biết nói chuyện, tiêu bạc cho chúng ta, vài huynh đệ chúng ta cũng không thể bạc đãi ngươi, lấy cho ngươi một chén thịt kho tầu... !Vừa nghe thịt kho tầu, trong mắt đám người Phạm mập mạp đều lộ ánh sáng.Sở Hoan ngồi dậy, chẳng qua chỉ ho khan một tiếng, Phạm mập mạp đã tiến tới, bưng bát thịt kho tầu qua, cung kính đặt bên cạnh, lúc này mới lui xuống.Ngục tốt dùng ánh mắt cổ quái liếc Sở Hoan, Sở Hoan cũng đang nhìn về gã, ngục tốt này vừa chạm ánh mắt với Sở Hoan, dĩ nhiên quay đầu đi, xoay người rời đi, khóa cửa phòng lao lại, đứng bên ngoài cửa lại liếc mắt nhìn Sở Hoan một cái, lúc này mới nhanh chóng rời đi.