Quốc Sắc Sinh Kiêu

Gió lạnh thấu xương, không khí như ở dưới địa ngục.Thời gian trôi qua. Mã Chính vẫn kiên trì đứng cạnh cửa sổ. Theo Sở Hoan biết, cái gọi là quỷ Vô Thường một khi tới câu người, sẽ xuất hiện chuyện lạ. Chỉ là trời đã gần sáng, vẫn chưa thấy bóng dáng quỷ Vô Thường.Đợi đến khi ánh mặt trời bắt đầu le lói, vẫn không thấy quỷ Vô Thường đến, Sở Hoan biết đêm này đã không đợi được quỷ Vô Thường câu hồn kia.Mặc dù có trong tay trùng Băng Tâm hiếm thấy nhưng Sở Hoan chỉ biết hai con côn trùng này vô cùng quái dị, không giống như trùng độc bình thường. Khi đem tặng hắn hai con trùng này, Đại phi Cổ Tát cũng không nói cho hắn biết cách sử dụng con trùng này.Ở trong tay Cổ Tát Đại phi, Băng Tâm trùng là vũ khí giết người. Cũng là bảo bối cứu người. Cổ Tát Đại phi sử dụng thành thục. Nhưng Sở Hoan chỉ biết sơ sơ về nó, cho dù có núi vàng trong tay nhưng không biết cách khai thác thì cũng bằng không. Tuy hắn có cảm giác Băng Tâm trùng có thể thanh trừ độc tố trong cơ thể những thôn dân trúng độc này, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.Suốt ngày đó, ba người Sở Hoan ở rịt trong phòng không ra ngoài một bước. Mà những người khác trong thôn cũng không hề lảng vảng đến gần căn nhà này. Hình như đối với mọi người, căn nhà này đã trở thành nhà của quỷ.Sở Hoan lo lắng nếu ngày mai quỷ Vô Thường kia mới tới, thậm chí không đến, các thôn dân vẫn ngồi yên không đến căn nhà này, mặc kệ cho hàng xóm thân nhân bị trúng độc chết vì đói.So sánh với tình làng nghĩa xóm, thì lòng mê tín còn quan trọng hơn.Sở Hoan cũng hiểu, vì sao từ xưa đến nay, rất nhiều người đều lợi dụng chuyện ma quỷ mà cổ động dân chúng mưu phản. Đơn giản, dùng thần quỷ là cách dễ dàng nhất để xâm nhập vào nội tâm dân chúng.Trời đông giá rét, may mắn là ba người Sở Hoan có mang theo một ít lương khô. Vốn Sở Hoan cũng không nghĩ ngay trong đêm đầu tiên đã đụng độ ma quỷ. Thân ở chốn này tất nhiên không thể không ăn không uống. Muốn đối phó với những tà ma kia, đương nhiên cần có sức khỏe.Ngày đó, ba người vẫn ngồi yên trong phòng. Mã Chính và Liễu Tùy Phong thay nhau canh cửa. Sở Hoan thì ngồi một góc khuất nhân cơ hội này tu luyện Long Tượng kinh.Xác định tinh thần phải chờ suốt đêm, nên ban ngày, Mã Chính và Liễu Tùy Phong đều tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức. Nên khi đêm xuống, bọn họ vẫn tỉnh táo mười phần.Tuy nhiên, đã qua nửa đêm, vẫn không hề có bất luận động tĩnh gì. Ba người tuy là những người to gan lớn mật nhưng ở trong căn phòng quỷ dị này, cảm giác toàn thân vẫn nhột nhột không yên.Tuy bọn họ biết, sáu nam tử u u mê mê ở trong phòng đơn giản là bị trúng độc mà thôi. Cũng không hề ú ớ nói mơ. Nhưng ở chung một phòng với sáu người đó, cũng có cảm giác không thật tự nhiên.Qua giờ Tý, Sở Hoan vẫn duy trì bình tĩnh. Nhưng hai người Mã Chính thì bắt đầu sốt ruột. Tuy nhiên, thấy Sở Hoan vẫn bình tĩnh như thường, họ cũng không dám nói gì.Đúng lúc hai người Mã Chính sắp hết kiên nhẫn thì đột nhiên, có một tiếng chuông vang lên phá vỡ đêm tối yên tĩnh, xuyên qua gió lạnh, vọng vào trong phòng.Sở Hoan nhướn mày lên.Trong gió, tiếng chuông rất có nhịp điệu. Lúc vang lúc dừng. Ở cửa thôn, xuất hiện một gã mặc áo trắng, tay cầm lá cờ trắng. Bên trên là cờ treo mấy quả lục lạc. Tên mặc áo trắng đội chiếc mũ dây dài. Thân hình như lướt trong gió. Cứ đi vài bước lại dừng lại, rung cờ trắng trong tay, tiếng chuông vang vọng. Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng chuông nghe cực kỳ chói tai. Hơn nửa thôn đều có thể nghe thấy.Người này vẫn không vào thôn, chỉ đứng ở cửa. Ngay từ đầu, tiếng lục lạc còn từ tốn, càng về sau, càng nhanh hơn, dồn dập hơn.Cót két, tiếng mở cửa vang lên. Cửa phòng bị quỷ ám đột nhiên mở ra, rất nhanh, từ bên trong có một thôn dân đi ra ngoài. Gã mặc y phục vải thô, tóc rối bù che khuất nửa gương mặt. Hai mắt đờ đẫn. Giọng thều thào như vọng lên từ cõi âm. Sau khi người này đi ra, lại có người thứ hai, thứ ba rồi thứ tư… lần lượt nối đuôi nhau đi theo.Căn nhà quỷ có sáu thôn dân, từ trong nhà đi ra đúng là có sáu người đầu bù tóc rối. Nguyên một đám vật vờ như xác chết đi theo tiếng chuông lục lạc tựa như đi theo tiếng gọi của quỷ.Vô Thường kia nhìn thấy sáu người lần lượt đi ra liền dừng lại không lắc lục lạc nữa. Thôn dân đầu tiên dừng lại. Những người sau cũng dừng lại. Vô Thường dùng đôi mắt như mắt quỷ nhìn căn nhà kia, mãi không thấy có thêm ai đi ra, lúc này mới xoay người bắt đầu rung cây cờ trắng. Lục lạc trên cờ bắt đầu rung lên. Thôn dân dẫn đầu nhanh chóng đi theo tiếng lục lạc, đi theo quỷ Vô Thường. Sáu người giống như du hồn dã quỷ, từ từ theo quỷ Vô Thường đi ra khỏi thôn.Trong thôn, rốt cuộc có một cánh cửa nhà dân đột ngột mở ra, một lão già tóc trắng từ trong nhà lao ra, khóc lóc thê lương:- Con của ta…Giọng đau khổ như muốn chết. Từ trong nhà, người thân của lão cũng lao ra, tóm lấy lão lôi tuột vào trong nhà đóng chặt cửa lại.Vô Thường vẫn vừa đi vừa rung chuông, dẫn theo sáu người đi chừng vài dặm. Xung quanh lờ mờ tối, tới một cái ao nhỏ ở bên đường, thì dừng lại dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh ao. Vô Thường quan sát xung quanh, lại rung lục lạc, không lâu sau, nghe thấy tiếng xe ngựa vang lên. Một chiếc xe ngựa từ trong bóng tối từ từ đi tới. Phu xe mặc vải bào màu tro, đội cái mũ dày cộp. Nhìn thấy xe ngựa tới, Vô Thường lập tức bước lên đón. Phu xe xuống xe. Vô Thường ghé sát lại nói:- Đã mang người tới, sáu người.Xa phu nhìn nhìn một lúc, rồi mới nói:- Đưa bọn chúng lên xe, trước khi trời sáng, tập trung tại thạch cốc.Vô Thường gật đầu, cũng không nói nhiều, tự leo lên xe chui vào thùng xe. Rất nhanh, tiếng chuông lục lạc lại vang lên. Sáu người nhích tới gần, tới trước cửa xe. Vô Thường đưa tay ra kéo từng người một lên xe. Đợi đến khi cả sáu người đã yên vị trong xe, Vô Thường mới rời khỏi xe, cởi chiếc áo choàng màu trắng ra, lại cởi cả chiếc mũ có sợi dây dài lòng thòng, ngay cả lá cờ trắng cũng ném vào thùng xe. Lúc này mới đóng cửa thùng xe lại, dùng cái chốt cài chặt. Sau đó, nhảy lên càng xe, ngồi cạnh phu xe. Phu xe không nói hai lời, quay đầu ngựa lại, chạy thẳng về phía nam.Xe ngựa lộc cộc trên đường, không hề dừng lại. Trên đường không một bóng người. Trong gió lạnh, chỉ có bánh xe lăn trên tuyết nghe tiếng lép bép. Đi chừng hai canh giờ, trời vẫn còn chưa sáng, xung quanh vẫn còn tối đen như mực, xe ngựa liền quẹo vào một sơn cốc. Trong sơn cốc, đường ghập ghềnh lổn nhổn rất khó đi. Nhưng cũng không quá xa, từ vách núi phía trước đã có tiếng quát:- Người nào?Lập tức nghe từ phía đó truyền đến tiếng lục lạc.Vô Thường ngồi trên càng xe đã nhảy xuống xe, mở cửa thùng xe lấy là cờ trắng ra giơ lên cao vẫy vẫy. Tiếng chuông lục lạc vang lên ba lần. Bên kia cũng đáp lại đúng như thế. Xe ngựa lúc này mới tiếp tục đi tới. Tới gần một vách núi, liền thấy phía trước sớm đã có hai cỗ xe ngựa dừng sẵn ở đó.Xe ngựa này nhích tới gần, bên kia đã có người tiến ra ngênh đón, mở miệng hỏi:- Có mấy người?- Sáu. Bên ngươi thế nào?- Nhiều hơn.Đối phương cười lớn:- Sao? Những thôn dân kia phải chăng đã sợ mất vía?Vô Thường cười hắc hắc:- Đâu chỉ sợ mất vía. Bọn họ nhốt mấy người này vào trong một phòng, chẳng quan tâm, sợ rước họa vào thân. Hắc hắc, hôm nay còn thuận lợi hơn hôm trước nhiều.- Chỉ tiếc là mặt trên không cho chúng ta làm ồn ào.Đối phương tiếc nuối nói:- Lần trước, ở cái thôn ta phụ trách, ta nhìn thấy mấy mụ đàn bà xinh đẹp. Nếu có thể nửa đêm lân la đến đó, nhất định có thể dọa cho các nàng sợ mềm nhũn cả người, dễ bề xử lý…Hai người đang nói chuyện, từ phía sau có một người bước lên nói:- Con mẹ nó đừng có nói hươu nói vượn. Chính sự quan trọng hơn. Bọn lão Chu còn chưa tới. Chờ bọn hắn tới, còn có chút thời gian, uống ngụm rượu cho ấm người. Mỗi người hai phần, không được uống nhiều.Đám người này gộp lại với nhau, ba cỗ xe ngựa, bảy người, lúc này tụ tập một chỗ. Một người lấy ra một túi rượu, truyền cho mỗi người còn lại hai phần. Trời đông giá rét, mấy người này cũng không dám đốt lửa, ngay tại chỗ đi tới đi lui làm ấm cơ thể. Cho đến khi trời sáng, mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa khoan thai đi đến. Đợi cỗ xe này cùng nhập hội, mấy cỗ xe ngựa đến trước mới bắt đầu đi xuyên qua sơn cốc, hướng về phía Tây.Lúc này đang là mùa đông, người đi đường thưa thớt. Hơn nữa, mấy cỗ xe ngựa chọn đường nhỏ mà đi. Cho nên rất hiếm khi gặp phải người đi đường. Xe đi một mạch, xuyên qua núi, không biết đã bao lâu, phía trước xuất hiện một dãy núi. Đây là khu vực miền núi của An Ấp đạo. Núi non trùng điệp, tuyết trắng bao phủ, nhìn qua không khỏi cảm thấy thê lương quạnh vắng.Mấy cỗ xe ngựa hiển nhiên rất quen thuộc con đường này. Tới một sơn khẩu, cũng không nghỉ lại, mà lại đi tiếp vào một con đường mòn trên núi.Con đường trên núi này rất quanh co. Trên núi cây cối mọc thẳng tắp. Tuy đang là mùa đông nên không còn cành lá, nhưng thân cây vẫn chằng chịt rậm rạp đủ để bao phủ mấy cỗ xe ngựa ở giữa.Bốn cỗ xe ngựa lần lượt đi đến giữa sườn núi, phía trước, xuất hiện một bức tường đá chắn lại. Đằng sau bức tường đá có một căn nhà gỗ. Người trong phòng hiển nhiên đã nghe thấy tiếng vó ngựa. Đã có hai người từ trong nhà đi ra, trên đầu không đội mũ bông mà quấn khăn đen, xiêm y bằng vải thô, bên hông đều buộc thắt lưng màu đen. Người đi đầu đi đến đằng sau bức tường đá, trầm giọng nói:- Thiên Môn sơ khai.- Lão Quân hàng thế.Bên này lập tức có người nói.- Phàm ngã đạo dân.- Đắc hưởng vĩnh sinh.- Báo môn!- Đệ tử thuật môn Ngô Thu Hào.- Thuật môn ngữ?- Thiên môn có thuật, phù biến âm dương.Sau vài câu đối đáp, người đeo đai lưng màu đen đứng đằng sau bức tường đá mới thỏa mãn gật đầu:- Xe ngựa đi về phía sau núi, người thì xuống hết đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận