Quốc Sắc Sinh Kiêu

Sở Hoan cười nói:- Bổn quan tin rằng, nếu ta để cho Tư Không chạy thoát thì có thể hắn đã bị ngươi giết người diệt khẩu. Tuy nhiên cũng phải nói, thủ đoạn của Tư Không thật không tệ. Ít nhất hắn có thể trộm được binh phù từ trên người Mộc Tướng quân ngươi. Diệu thủ của Tư Không đã đạt trình độ cao quá cao.Trong mắt Mộc Tướng vẫn tồn tại một chút nghi hoặc, hỏi:- Hắn động thủ lúc nào vậy?- Ngay lúc đi đón ngươi.Sở Hoan nói:- Hắn muốn lấy công chuộc tội thì chỉ có thể nghe theo lời ta. Mà nhiệm vụ bổn quan giao cho hắn là lấy trộm binh phù trên người của ngươi. Ngươi giả vờ trúng độc, đi lại khó khăn. Lúc đi ra cửa cần có người nâng lên xe ngựa. Có điều ngươi đương nhiên không nhớ ai đã dìu ngươi lên xe ngựa.- Là hắn.Mộc Tướng quân rốt cục cũng hiểu được.Sở Hoan cười nói:- Ta không thể nào xác định được ngươi có biết Tư Không hay không cho nên ta đã nhờ Huyền Vũ Thiên hộ cải trang cho Tư Không một chút. Ngươi chắc đã biết thủ đoạn Dịch Dung của Huyền Vũ Thiên hộ cho nên... Mộc Tướng quân nhà ngươi là nhân vật bậc nào, lũ tiểu nhân vật kia đương nhiên không thể lọt vào mắt của ngươi được. Tư Không chỉ là một tên thủ hạ tầm thường ngươi sẽ không đề phòng hắn khi hắn dìu ngươi lên xe.Mộc Tướng quân thở dài một hơi, nói:- Hóa ra ngươi và Huyền Vũ đã lập kế hoạch từ trước.- 500 Vệ Sở quân đã bị tước vũ khí, áo giáp đã bị Cấm Vệ quân thay đổi. Tất cả điều này Mộc Tướng quân không biết. Quân bên ngoài thành Thái Nguyên tất nhiên cũng không biết.Sở Hoan chậm rãi nói:- Bọn chúng có lẽ còn tưởng rằng trong Nam Môn có người tiếp ứng, chỉ tiếc là…Trên mặt hắn hiện lên vẻ lãnh khốc, nhưng vẫn tươi cười nói:- Bọn chúng cũng không biết, khi bọn chúng bước vào Nam Môn chính là tiến vào con đường chết. Cả trong và ngoài thành đều đã mai phục binh mã, chỉ cần bọn chúng tiến lên thì sẽ không quay về được.Mộc Tướng quân nghiến răng lại, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.- Nếu như ngươi đang chờ đám nhân mã trong rừng thì ta khuyên ngươi hãy quên nó đi.Sở Hoan cười nói:- Để tăng tính bất ngờ, tất nhiên đám ô hợp này sẽ chọn con đường bí ẩn nhất để đi đến Thái Nguyên. Bọn chúng đi theo đường Hồ châu đến Thái Nguyên. Ta đã bí mật phái người đến đó. Viên Tổng đốc cũng đã lập mai phục. Chỉ sợ bọn chúng không đến. Nếu đã đến thì cũng không đi được nữa rồi.Mộc Tướng quân không nhịn không được hỏi:- Các ngươi lấy binh mã ở đâu?- Chẳng lẽ ngươi cho là chúng ta sẽ để trọng binh ở hồ Ngọc Tỏa?Sở Hoan cười lạnh nói:- Nếu như đã có biện pháp đối phó với Hoàng gia tất nhiên ta sẽ không lưu lại quá nhiều binh mã. Viên Tổng đốc đã bí mật điều hơn một ngàn nhân mã đi vây quét đạo tặc Tùng Lâm. Ngoài ra quân Hồ châu cũng đã đi đến Thái Nguyên thiết hạ mai phục.Mộc Tướng giật mình nói:- Các ngươi thật liều mạng. Nếu như nhân mã trong rừng đánh tới thành Hồ châu thì chỗ đó không có binh lính thủ thành hay sao.Sở Hoan lắc đầu cười nói:- Không có binh lính không có nghĩa không thể thủ được. Tri châu Hồ châu đã triệu tập thân sĩ và gia tộc quyền thế tại Hồ châu, đồng thời triệu tập không ít tráng đinh. Những người này đã được sử dụng trang bị của quân Hồ châu. Tuy năng lực không thể nào bằng được quân chính quy nhưng nếu mặc quân phục vào thì người khác nhìn vào sẽ nghĩ quân Hồ châu vẫn còn trong thành, che giấu được nhiều con mắt. Để điều động quân Hồ châu thì Viên Tổng đốc và Tri châu Hồ châu đã tốn không ít công.Lúc này Viên Sùng Thượng cũng cười lạnh nói:- Hiện tại, bản đốc muốn nhìn xem trong tay ngươi còn có lá bài gì chưa lật.Mộc Tướng quân há miệng, muốn nói điều gì thì Sở Hoan đã cười nói:- Hoàng gia sớm không lo được thân mình. Quân Tùng Lâm đã bị cầm chân. Vệ Sở quân cũng đã không đáng lo. Điều cuối cùng ngươi có thể dựa vào chỉ có Tiềm Long quật và binh mã hai châu. Tiềm Long quật là nơi các ngươi tàng trữ trang bị binh khí. Nếu như các ngươi tiến đến thành Thái Nguyên thì Tiềm Long quật sẽ có tác dụng rất lớn. Nhưng hiện tại có lẽ sẽ không còn quân đánh tới thành Thái Nguyên. Về phần Hoàn châu…Hắn lắc đầu nói:- Ta khuyên ngươi không cần chờ đợi nữa.- A …Mộc Tướng quân cười lạnh nói:- Hẳn là ngươi cũng phái binh mã đến Hoàn châu.- Cái này thì không.Sở Hoan lắc đầu nói:- Chẳng qua nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Tổng đốc phủ Vân Sơn Kiều Minh Đường có lẽ đã phái Cấm Vệ quân đến Hoàn châu rồi..- Kiều Minh Đường.Trong lòng Mộc tướng quân giật mình.- Không sai.Sở Hoan cười nói:- Hẳn là ngươi đã quên, bên người bổn quan có một người hầu, nhưng bây giờ hắn lại không có ở đây.Người hầu theo lời Sở Hoan chính là đồ đệ Tôn Tử Không của hắn.Mộc Tướng quân đương nhiên không quên nhưng căn bản là gã không để ý đến người này.- Không dấu ngươi, bổn quan đã để hắn mang theo Mãn Nguyệt kim bài bí mật đi đến Thông châu.Sở Hoan nói:- Kiều Minh Đường đóng quân tại Thông châu cách Hoàn châu không xa. Kim bài trong tay. Hơn nữa bổn quan và Kiều Tổng đốc cùng nhau đóng ấn tín. Ta nghĩ hắn sẽ không để ta phải thất vọng đâu.Sở Hoan nói đến đây thì khóe mắt Mộc Tướng quân đã run rẩy. Sắc mặt Lục Lãnh Nguyệt xám như tro tàn.Không thể tưởng tượng được Mộc Tướng quân dùng trăm phương ngàn kế đều bị Sở Hoan phát hiện ra và bố trí cách tiêu diệt. Nhưng Mộc Tướng quân vẫn còn cho là mình cầm chắc thắng lợi trong tay.Lục Lãnh Nguyệt cũng biết Mộc Tướng quân thất bại thì cũng giống như Lục gia thất bại. Kế hoạch đã thất bại, Lục gia là một trong ba mươi sáu gia tộc ẩn dật bây giờ sắp bị hủy diệt.Sắc mặt của lão tái nhợt, thậm chí còn hơi méo mó.Mộc Tướng quân nhắm mắt lại. Một lúc sau y mới hít sâu một hơi, thở dài nói:- Việc đến nước này là do bổn tướng. Ta nên tự mình ra tay, không để cho ngươi sống đến bây giờ.Sở Hoan lạnh lùng cười cười, nói:- Ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta hay sao.Mộc Tướng quân lạnh nhạt nói:- Cho dù ngươi tính toán hàng nghìn hàng vạn lần nhưng vẫn không tính được một điều.- Xin chỉ giáo.- Ngươi đã quên, chỉ cần bổn tướng còn sống thì sẽ không thất bại.Mộc Tướng lãnh đạm, khinh thường liếc nhìn Sở Hoan lại nhìn Viên Sùng Thượng và Huyền Vũ:- Không ai có thể giết chết bổn tướng.Huyền Vũ cười nhạt một tiếng:- Trong thiên hạ, không có người nào không thể giết chết.- Bổn tướng là Thiên tướng của Thiên công.Mộc Tướng quân lạnh lùng nói:- Thiên tướng, không thể chết được.Gã giơ tay lên, cái tay của gã đã khô héo. Y vẩy tay khiêu khích Huyền Vũ, Viên Sùng Thượng rồi đến Sở Hoan:- Bổn tướng đã lâu không giết người. Không nghĩ tới hôm nay lại phải giết ba người. Một trận chiến giết chết ba đại cao thủ thì có thể dương danh thiên hạ rồi.Gã chắp hai tay sau lưng, mắt bắn ra tinh quang, lạnh lùng nói:- Ba người các ngươi, cùng lên đi.Gã khí định thần nhàn, khí thế tự nhiên sinh ra, không hổ là một trong Thất Hùng.Huyền Vũ không để Sở Hoan nói gì thì đã cười nói:- Mộc Tướng quân, ngươi đề cao mình quá rồi. Thứ ngươi có thể khoe mẽ chẳng qua là Khô Mộc thuật. Bản Thiên hộ rất ghét võ công tà ma ngoại đạo. Một mình bản Thiên hộ đối phó với ngươi cũng dư sức.Đúng lúc này, thích khách che mặt cầm thanh đao hình mặt trăng thản nhiên nói:- Sở đại nhân, trận chiến lần trước ở Kính giang ta và ngươi còn chưa phân thắng bại. Không biết ngươi có dám đấu một trận ở đây không.Sở Hoan dời mắt về phía gã, cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại:- Tại sao ta phải đấu với ngươi.- Ta từng nghe đồn về cái gọi là Tam đao Tứ Thương Phá thiên cung.Thích khách che mặt thản nhiên nói:- Chỉ là đến giờ vẫn chưa được so tài với Tam đao.Gã dừng một chút rồi nhìn Sở Hoan:- Đao pháp của ngươi rất thú vị. Ta muốn xem xem đao pháp Trung Nguyên có tinh diệu như lời đồn đại không.Sở Hoan cười nói:- Ta biết đao pháp của ngươi cũng không phải là của Trung Nguyên.Hắn thản nhiên nói tiếp:- Bên ngoài Lục viên là hộ vệ bổn quan. Lục viên đã bị bao vây. Ngươi đã là vật trong tay, còn muốn so đấu với bổn quan sao.Thích khách che mặt cười nói:- Tuy Lục viên bị bao vây nhưng trong đại sảnh này không phải là nơi ngươi có thể ra oai.Gã nhìn những quan viên đang thấm thỏm lo âu cười lạnh nói:- Ngươi nên biết, cho dù Sở đại nhân ngươi có thể an toàn rời khỏi, nhưng bọn giá áo túi cơm này thì chưa chắc đâu.Gã nói điều này không hề sai.Trong đại sảnh tuy Lỗ Thiên Hữu đột nhiên phản bội nhưng đối phương còn hơn mười Hắc y nhân vây quanh ở bốn phía. Những người này đương nhiên không phải là hạng vừa. Cho dù đám người Sở Hoan có thể xông ra ngoài nhưng đám quan văn kia hẳn phải chết.Sở Hoan lắc đầu thở dài:- Bổn quan muốn so đao với ngươi không phải vì quan tâm đến sinh tử của bọn chúng. Xưa nay bổn quan không để ý đến sinh mạng của người khác.Sở Hoan dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào thích khách che mặt:- Bổn quan so đao với ngươi chỉ muốn nói cho ngươi biết một điều. Đao chỉ dùng để giết người không phải dùng để luận võ. Tiêu Thần, ngươi nên biết đạo lý này.Thích khách che mặt khẽ giật mình lập tức cười rộ lên:- Không ngờ Sở đại nhân vẫn còn nhớ rõ. Thật vinh hạnh cho ta.Gã vừa nói xong thì một gã áo đen cầm đao trong tay tiến lên một bước ném đao xuống dưới chân Sở Hoan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận