Sở Hoan cũng không lộ vẻ kinh ngạc. Trong lòng hắn đã có chuẩn bị. Hiện tại khiến hắn tò mò chính là Trương Nhất Dương tại sao lại là sư huynh của Bùi Tích. Bùi Tích mới bốn mươi tuổi mà Diêm Bình Sĩ ít nhất đã quá sáu mươi. Hai người kém nhau hai mươi tuổi. Sở Hoan giờ cũng không biết bọn họ đồng môn học nghệ như thế nào. Có thể khiến vị y thánh thế gia Trương Nhất Dương này cúi đầu bái sư, sư phụ của hai người bọn họ chắc hẳn phải là bậc cao nhân tuyệt thế.- Tại cậu nói ngươi vẫn luôn đi tìm tiền bối y thánh sao?Bùi Tích khẽ thở dài:- Lúc đó ta chỉ nghĩ ôn dịch Tây Bắc chưa phát tác ngay. Dịch bệnh thế này, thời gian tích súc càng dài thì một khi phát tác sẽ cực kỳ đáng sợ. Đại phu bình thường rất khó ứng đối với bệnh tật như vậy. Năm đó Thục Trung phát sinh một trận ôn dịch lớn. Thục Trung xưa nay là nơi chuyên về trùng cổ và dược thảo. Nếu so với những địa phương khác, Thục Trung tập trung rất nhiều cao nhân giỏi về dùng độc thi cổ. Nhưng lần ôn dịch kia chẳng những khiến các cao thủ y dược của Thục Trung không thể đối phó mà ngược lại không ít người cũng bị nhiễm bệnh mất mạng. Chỉ may có y thánh thế gia tồn tại mới có thể giúp Thục Trung giải quyết được kiếp nạn kia. Ta biết Tây Bắc không tránh được một trận đại nạn này, cũng chỉ có thể đi tìm sư huynh, xin hắn rời núi đến ứng phó với trận đại nạn này.- Đại ca cũng không biết y thánh tiền bối ở đâu sao?- Ta vốn muốn đi tới Thục Trung. Năm đó thời điểm còn đồng học, sư huynh đã nói cho ta biết chỗ ở của hắn. Chỉ là tại thời điểm ta tới Thục Trung thì sư huynh đã người đi nhà trống.Bùi Tích cười nói:- Ta chỉ có thể mang theo Lôi Nhi đi điều tra bốn phía. Y thánh thế gia lúc trước được quốc quân Thục quốc hậu đãi, sau khi Thục quốc diệt vong cũng không thể làm gì. Hắn nhận đại ân của quốc quân Thục quốc, không muốn trở thành thần tử của Tần quốc liền dẫn người nhà đi ra khỏi Thục Trung. Đến như y thánh nhất tộc hôm nay di chuyển đến nơi nào thì ta cũng không rõ.Sở Hoan ngạc nhiên nói:- Thế sao đại ca lại tìm được tiền bối y thánh?- Sư huynh tuy mang tộc nhân ở ẩn nhưng y đức của hắn cao thượng, ta cũng không tin là hắn lại ẩn cư chính thức như vậy.Bùi Tích mỉm cười nói:- Nếu hắn ẩn cư thật, niệm phong sở học bản thân cất vào kho như vậy, khiến danh tiếng của y thánh thế gia tan thành mây khói thì hắn cũng không xứng được xưng là hậu nhân của y thánh Trương Trọng Cảnh rồi. Hắn cũng bôi nhọ hai chữ y thánh này.Bùi Tích nói không khách sáo, tiếng lại truyền tới phía sau. Nghe cọt kẹt một tiếng, y thánh Trương Nhất Dương mở cửa phòng, thò mái đầu hoa râm ra, đảo mắt hỏi:- Bùi Tích, ngươi có phải thích nói xấu sau lưng ta không? Lão phu làm gì mà bôi nhỏ danh tiếng y thánh chứ? Tự các ngươi gắn cho lão phu cái danh hiệu này nhưng lão phu tới giờ cũng chưa thừa nhận. Gia tổ xưng tế thế cứu nhân, lòng mang từ bi, y thuật cao minh. Hắn có thể xưng là y thánh Trương Nhất Dương ta tới giờ còn chưa được đâu.Sở Hoan thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trương Nhất Dương, ngược lại thấy rất thú vị. Biểu lộ giận dỗi của lão giả đầu bạc này khiến Sở Hoan mỉm cười.Bùi Tích nhìn Trương Nhất Dương một cái liền nói:- Ngươi rời núi cứu người, lòng mang nhân từ, coi như là hợp với danh tiếng y thánh. Nếu cứ một mực rụt cổ không ra thì không thể coi là hậu nhân của y thánh được, bôi nhọ tên tuổi của y thánh tuyệt thế.Thấy dáng vẻ vội vàng của Trương Nhất Dương, Bùi Tích không đợi hắn nói chuyện đã lại nói:- Nhưng hiện tại sư huynh cũng không cần phải tranh luận. Ngươi đã chứng minh ngươi hoàn toàn xứng đáng là y thánh, cho nên cũng không bôi nhọ danh tiếng của y thánh thế gia. Phương thuốc ngươi phối trí ra sao rồi?Trương Nhất Dương vốn muốn tranh giành vài câu nhưng nghe Bùi Tích nhắc tới phương thuốc liền vỗ đầu một cái, luôn miệng nói:- Đúng, đúng, đúng. Phương thuốc, phương thuốc!Mái đầu bạc liền lui vào trong phòng, đóng cửa lại, không thèm nói gì thêm nữa.Bùi Tích cười ha hả một tiếng. Sở Hoan cũng cảm thấy Trương Nhất Dương hơi thú vị, lúc này mới nghe Bùi Tích hạ giọng nói:- Ta không tìm được sư huynh ở Xuyên Trung nhưng biết rõ hắn cũng không ở ẩn, cho dù không lộ ra danh tiếng y thánh thế gia nhưng vẫn sẽ tế thế cứu nhân, cho nên nghe ngóng tìm hiểu nửa năm tứ phương. Ở quan nội không tìm ra manh mối, biết có một ngày bỗng nhiên nghĩ ra, sư huynh là cao thủ y đạo. Ta có thể nhận ra ôn dịch ở Tây Bắc sắp phát sinh, chẳng lẽ sư huynh còn không biết?Sở Hoan hiểu ra:- Hẳn là đại ca tìm y thánh tiền bối ở quan nội. Nhưng y thánh tiền bối cũng đã xuất quan tới Quan Tây rồi sao?Bùi Tích thở dài:- Cũng tại ta hồ đồ. Đúng như vậy. Ta lại vội vàng xuất quan, nghe ngóng tại Tây Quan Đạo, rốt cục nghe nói ở Tây Quan Đạo có một tên lang trung tên là Diêm Bình Sĩ, làm nghề y cứu được không ít người. Tất cả mọi người đều nói là Diêm Bình Sĩ này có y thuật cao minh. Khi đó ta liền phỏng đoán, vị Diêm Bình Sĩ này rất có thể là sư huynh.- Công phu không phụ lòng người. Đại ca vất vả trằn trọc, cuối cùng cũng không thất vọng.Sở Hoan biết rõ quá trình tìm kiếm Trương Nhất Dương, Bùi Tích và Tần Lôi nhất định là chịu không ít khổ. Tần Lôi này nhìn làn da đã thô ráp hơn khi ở kinh nhiều, nhưng không thể phủ nhận là hắn tuy trông gầy yếu hơn nhưng lại rắn rỏi hơn thời điểm tại kinh thành nhiều.- Thật ra thời điểm ta nhập quan tìm sư huynh thì sư huynh đã tới Tây Bắc mấy tháng rồi.Bùi Tích nói:- Y thánh thế gia ở ẩn chỉ là bởi chịu đại ân của Thục quốc, không muốn trở thành thần dân của Tần quốc. Nhưng bọn họ lại không thể vứt bỏ dân chúng. Hai chữ y thánh cũng không đơn thuần là chỉ y thuật tinh xảo, hơn nữa còn là chỉ y đức cao tượng, là tấm gương của thầy thuốc trong thiên hạ. Y thánh thế gia rời núi cứu trợ là chuyện nằm trong phận sự, nghĩa bất dung từ.Sở Hoan hiểu ra liền nói:- Nói như vậy thì y thánh tiền bối đã tới Tây Bắc từ sớm rồi. Lão nhân gia ngày cũng đã chuẩn bị đối phó với ôn dịch tốt rồi.- Đúng là như thế.Bùi Tích gật đầu nói:- Dựa theo cách nói của sư huynh thì chỗ đáng sợ của ôn dịch không phải là ở chuyện nó lan tràn mà là sự biến ảo của nó.- Biến ảo sao?- Không sai.Bùi Tích nghiêm nghị nói:- Thiên địa phân bốn mùa, nóng lạnh bất đồng. Thời tiết đang thay đổi, dịch bệnh cũng xảy ra biến hóa theo. Cao nhân y đạo chân chính không chỉ biết được mấy bí phương. Năng lực lớn nhất của bọn họ là phải biết thời tiết, nhân thể âm dương ngũ hành, lúc đó mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Đi có thừa, bổ chưa đủ, làm sao cho cân đối thì đây mới thực sự là hạnh lâm diệu thủ. Cầm phương thuốc hành tẩu thiên hạ chẳng qua chỉ là y sư thông thường mà thôi.Sở Hoan tuy không hiểu y đạo nhưng lời này của Bùi Tích cũng rất có đạo lý, khẽ vuốt cằm.- Sư huynh đi tới Tây Bắc, hành tẩu bốn phương, vừa làm nghề y vừa nghiên cứu tình huống ôn dịch.Bùi Tích giải thích:- Tại thời điểm sư huynh tới Tây Bắc thì dấu hiệu của ôn dịch còn chưa rõ. Không ai biết khi nào ôn dịch sẽ bộc phát. Thật ra nhiều người còn không ngờ là ôn dịch sẽ xuất hiện, càng không biết thời gian ôn dịch bộc phát. Lúc đó sư huynh đã gặp được một số người bị dịch bệnh thời kỳ đầu. Thời điểm đó dịch bệnh còn không nghiêm trọng lắm nhưng đã bắt đầu lan tràn. Thể chất người bị bệnh lúc đó còn có thể ngăn cản được, hơn nữa lúc đó là mùa đông, dịch bệnh ẩn núp, càng không bạo phát ra, cho nên sư huynh phải tính chuẩn xác thời gian ôn dịch bộc phát!Sở Hoan nói:- Y thánh tiền bối tất nhiên đã tính ra thời điểm ôn dịch bộc phát.- Sư huynh hiểu thiên thời, hơn nữa nghiên cứu qua những người bị bệnh kia, thậm chí... Hắc hắc, thậm chí còn giải phẫu những tử thi bởi mắc bệnh mà chết. Hắn muốn biết trạng thái dịch bệnh mới bắt đầu, ôn dịch sẽ biến hóa theo thời tiết ra sao. Sư huynh mới tới Tây Bắc nửa năm đã nghiên cứu, nắm giữ trạng thái bắt đầu vào thời gian ôn dịch bộc phát, tính ra lúc dịch bệnh bộc phát sẽ xuất hiện ở tình trạng nào.Sở Hoan suy nghĩ một chút mới hỏi:- Đại ca, ngươi nói là dịch bệnh vẫn luôn biến hóa, mà y thánh tiền bối từ lâu trước đây cũng đã suy tính ra lúc này ôn dịch bộc phát rồi à?- Không sai.Bùi Tích nghiêm mặt nói:- Dựa theo tính toán của sư huynh thì thời điểm này ôn dịch bắt đầu bộc phát. Tình trạng bệnh dịch hôm nay giống như hắn suy đoán mấy tháng trước như đúc. Lúc này cũng hẳn là tình trạng lợi hại nhất của ôn dịch lần này. Sư huynh suy tính ra tình trạng ôn dịch hôm nay, cho nên mấy tháng trước đã bắt đầu nhằm vào tình trạng hôm nay mà nghiên cứu giải dược.Sở Hoan cảm thấy kính nể, chẳng những bởi y thuật của Trương Nhất Dương khiến người ta kinh ngạc mà càng bởi y đức của Trương Nhất Dương.Tại thời điểm thế nhân còn ngây thơ chưa biết, y thánh thế gia đã kéo thân thể già nua tới Tây Bắc, chuẩn bị chu đáo, phòng ngừa ôn dịch bộc phát.Hắn có thể thấy trước mấy tháng, suy tính ra diễn biến của dịch bệnh, hơn nữa bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc từ trước. Sở Hoan không thể không khâm phục vị lão giả này.Hiện tại chuyện hắn sốt sắng nhất là muốn biết Trương Nhất Dương sau hơn một tháng nghiên cứu chế tạo đã nghiên cứu ra được phương thuốc chưa?Bùi Tích là hạng khôn khéo thế nào, tất nhiên nhận ra tâm tư của Sở Hoan, lại cười nói:- Nhị đệ, ngươi không cần phải lo lắng. Phương pháp đối phó với ôn dịch thật ra đã nghiên cứu ra từ mười ngày trước. Đệ muội có thể chuyển nguy thành an không phải đã là chứng cứ rõ ràng rồi sao?Sở Hoan hơi thở phào nhẹ nhõm, nói:- Nói thế thì hạo kiếp lần này của Tây Bắc có thể tránh rồi sao?- Lúc trước thì còn khó nói.Bùi Tích nói:- Vốn sư huynh định nghiên cứu ra phương thuốc rồi sẽ giao cho ta, để ta chuyển giao cho quan viên phụ trách Tây Bắc, để bọn họ tổ chức cứu chữa. Đây là một tai nạn lớn, chúng ta chỉ có thể đưa phương thuốc, còn muốn tổ chức cứu chữa thì cần vận dụng nhân lực đông đảo. Sư huynh không muốn tiếp xúc với người của quan phủ nên chuyện này vốn do ta thương lượng nhưng về sau nghe nói ngươi bị điều tới Tây Quan làm tổng đốc, lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nhị đệ, lần này ngươi tới vừa đúng lúc, phương thuốc của chúng ta lúc này giao cho vị tổng đốc ngươi phụ trách cứu viện. Thanh Đường và Bắc Nguyên đã xếp đặt phòng cách ly. Đây là một cách làm cực kỳ cơ trí. Sư huynh biết rõ điểm này nên đánh giá ngươi cực cao, cảm thấy ngươi là người có thể làm đại sự.Sở Hoan hơi ngượng ngùng, nói:- So sánh với y thánh tiền bối và đại ca thì tiểu đệ thật sự rất xấu hổ. Nếu không có các ngươi thì tiểu đệ chỉ sợ là chỉ biết ngồi chờ chết!Thần sắc hắn ảm đạm nói:- Suýt nữa là ta không thể bảo vệ được cả Tố Nương.- Chuyện này đã qua rồi.Bùi Tích nói:- Sau này đều phải nhờ vào ngươi rồi.- Đại ca, phải chăng đã nghiên cứu ra phương thuốc rồi?Sở Hoan hỏi:- Mới vừa nghe ngươi đòi y thánh tiền bối phương thuốc, đó là ...Bùi Tích nói:- Bình tĩnh, trong vòng hai ngày sẽ có phương thuốc. Chỉ là đến cùng phương thuốc nào hay hơn thì khó có thể biết được!Dừng lại một chút, hắn nói:- Phương thuốc của sư huynh tất nhiên là cao minh, nhưng...Ánh mắt hắn lại hướng về phía một cửa phòng khác:- Còn có phương thuốc của một vị cao nhân, đó cũng không thể coi thường. Hai vị thần y, chẳng biết hươu chết về tay ai thì cũng còn chưa biết!Lông mày Sở Hoan nhíu lại. Lời này của Bùi Tích, hắn nghe chưa hiểu lắm.