Lão thái gia và Đỗ Phụ Công nhìn nhau. Lão thái gia nhiều tuổi, một đời thấy vô số chuyện rồi. Đỗ Phụ Công đầy bụng kinh luân, cũng có kiến thức rộng rãi, thế như thật sự khó hiểu nổi Sở Hoan.- Tôn Tử Không, mang lên đi!Sở Hoan ra hiệu cho Tôn Tử Không. Trước mặt hai người này, Sở Hoan cũng không muốn giấu diếm.Tôn Tử Không đi ra ngoài một chút, rất nhanh liền trở lại, trong tay cầm một khối đá màu trắng, chính là hàn thạch.Khóe miệng lão thái gia hơi nhúc nhích, biểu hiện càng mê man. Sở Hoan lại cười nói:- Lão thái gia đương nhiên biết đây là thứ gì rồi.- Đây là hàn thạch.Lão thái gia nói.- Nó được coi là đặc sản của Tây Bắc. Hàn thạch này với muối mới của ngươi nói có quan hệ gì?Vào lúc này, Sở Hoan để Tôn Tử Không ôm một khối hàn thạch vào, lão thái gia đương nhiên biết rõ hàn thạch và muối mới có liên hệ gì đó, nhưng không thể ngờ hàn thạch có thể chế thành muối.Vì không thể nghĩ tới phương diện này nên vẻ mặt hắn vô cùng nghi hoặc.Đỗ Phụ Công khẽ vuốt chòm râu suy tư, đột nhiên thân thể chấn động, dường như nghĩ tới gì đó, hai hàng lông mày nhíu chặt, nói vẻ không thể tưởng tượng nổi:- Đại nhân, ngươi... Không phải ngươi muốn nói, muối mới... Đây chính là muối mới chứ?Hắn chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, không thể tiếp tục nói hết.Sở Hoan mỉm cười gật đầu nói:- Đỗ tiên sinh, ngươi đoán đúng rồi. Muối mới tinh luyện ra từ trong hàn thạch này!Đỗ Phụ Công há to miệng. Lão thái gia tuy nghe thấy nhưng cũng tưởng mình nghe lầm, nhịn không được hỏi:- Đại nhân, ngươi nói ... Ngươi nói cái gì? Ngươi nói muối mới tinh luyện ra từ hàn thạch sao?Biểu hiện của Sở Hoan trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói:- Đúng thế. Muối mới đúng là được tinh luyện ra từ hàn thạch!Lần này lão thái gia đã nghe rõ ràng, không nhịn được nói:- Đại nhân, ngươi cũng không nên đùa lão già này. Lão già này sống nửa đời người rồi, sắp tiến vào quan tài. Người sinh trưởng ở Tây Bắc, chưa từng nghe nói tới chuyện hàn thạch có thể chế thành muối ăn bao giờ!Lão thái gia chỉ cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Hắn thà tin rằng Sở Hoan đang đùa hắn còn hơn tin là hàn thạch có thể biến thành muối ăn.Sở Hoan nghiêm nghị nói:- Lão thái gia, người là trưởng bối của ta, đức cao vọng trọng, ta sao dám nói đùa với ngài chứ?Tôn Tử Không đứng bên cạnh cũng nói:- Lão thái gia, sư gia, tổng đốc đại nhân không đùa đâu. Muối ăn này đúng là được tinh luyện từ trong hàn thạch ra, do tổng đốc đại nhân tự mình ra tay, tiểu nhân trợ giúp bên cạnh. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy đại nhân tinh luyện ra muối ăn từ trong tảng đá này.Hắn nói với Đỗ Phụ Công:- Đỗ tiên sinh, đại nhân bảo trước tiên chưa cần nói ra, muốn xác định xem có thể thành công hay không. Thức ăn tối qua đều dùng muối mới nấu, vì lẽ đó mà mùi vị không giống bình thường.Lão thái gia còn hơi không tin nhưng Đỗ Phụ Công nhìn thấy biểu hiện của Sở Hoan nghiêm túc, hơn nữa biết trường hợp này Tôn Tử Không tuyệt đối không dám ăn nói linh tinh. Tuy chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi nhưng hắn lại tin rằng Sở Hoan không nói đùa.Hắn có hiểu biết rộng nhưng chưa hề nghe nói hàn thạch Tây Bắc có thể chế thành muối ăn.Hắn hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này, biết đây không phải là một phát hiện nhỏ. Đây là một đại sự liên quan tới đại kế dân sinh, liên quan tới sinh hoạt của con cháu đời sau. Tinh luyện muối ăn ra từ đá, từ xưa tới nay chưa có ai từng phát hiện ra. Thậm chí từ xưa tới nay chưa ai từng nghĩ tới.Đỗ Phụ Công đột nhiên cảm thấy từ trước tới giờ mình vẫn còn coi thường Sở Hoan. Vị tổng đốc trẻ tuổi này dường như còn hiểu biết nhiều hơn mình nhiều.Tay lão thái gia đã hơi run. Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh không có tiếng động. Một hồi lâu sau, lão thái gia mới thở dài một tiếng nói:- Đại nhân, ngươi mới tới Tây Bắc mà đã mang tới cho trên dưới Tây Bắc một lễ vật to lớn rồi!Vành mắt lão thái gia ửng hồng.- Lão phu chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày được ăn muối do chính Tây Bắc sản xuất ra.Hắn kích động dị thường. Đỗ Phụ Công hiểu rõ ý nghĩa của lợi ích thiên thu của việc sản xuất muối từ hàn thạch. Mà lão thái gia cũng hiểu rõ ý nghĩa của việc này với tình thế trước mắt của Tây Quan.Mặc dù lão thái gia là thương nhân, thuộc về hạng thân hào địa phương nhưng cũng không hồ đồ với tình thế thiên hạ. Thật ra hắn cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện. Triều đình dụng binh ở Đông Nam, mãi vẫn không thể bình định loạn Thiên Môn, ngược lại tình hình nơi đó càng ngày càng phức tạp.Trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ, tâm tư triều đình để ở phía bên kia, sẽ không trợ giúp quá nhiều cho Tây Quan. Muốn phục hưng Tây Quan thì chỉ có thể dựa vào chính người Tây Quan mà thôi.Hơn nữa hắn cũng biết, theo tình thế hiện giờ, muối của Đông Hải và Giang Hoài cuối cùng cũng sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Đế quốc chỉ còn có thể dựa vào muối ăn của Phúc Hải để cung cấp cho toàn quốc. Như vậy thì nhất định sẽ xuất hiện tình trạng thiếu muối.Tây Bắc và Phúc Hải cách xa nhau. Muối ăn cung ứng cho quan nội còn không đủ, chớ nói tới việc vận chuyển tới Tây Bắc. Lão thái gia vẫn lo lắng chuyện này. Nếu như thực sự có chuyện này thì tất nhiên Tây Bắc sẽ gặp tai họa lớn. Tai họa này thậm chí cũng không kém hơn bị Tây Lương binh xâm lấn. Cũng bởi lo lắng như vậy nên lão thái gia thậm chí còn âm thầm cho người bí mật tìm kiếm muối tư, cố gắng dự trữ muối ăn.Thế nhưng lúc này Sở Hoan giống như biết phép thuật, lại biến hàn thạch thành muối ăn. Hơn nữa số lượng hàn thạch tại bình thường rất khổng lồ. Lão thái gia giống như đang ở trên một con thuyền nát lúc nào cũng có thể chìm giữa biển rộng, đột nhiên nhìn thấy một con thuyền rồng tráng lệ, trong lòng sao có thể không kích động được? Hơn nữa hắn hiểu rõ muối ăn chính là bạc. Khi Tây Quan nắm được mạch máu kinh tế quan trọng như vậy, chuyện phục hưng Tây Quan sẽ là chuyện trong tầm tay.Lão thái gia bởi kích động mà đầu hoa mắt choáng, thân thể lung lay. Đỗ Phụ Công bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.Sở Hoan cũng đứng dậy, đi tới nói:- Lão thái gia, người không sao chứ?Đỗ Phụ Công đỡ lão thái gia ngồi xuống. Lão thái gia đã tỉnh táo lại, xua tay cười nói:- Đại nhân, ngươi đúng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Biện pháp bậc này mà ngươi lại có thể nghĩ ra được!Trong lòng hắn càng cảm thấy, chẳng lẽ Sở Hoan đúng là Bồ Tát được trời cao phái xuống cứu vớt Tây Quan thật.Sở Hoan cười nói:- Là do trước kia nghe một vị cao nhân nói thế. Lúc đó chỉ cho rằng chuyện này là chuyện đùa, muốn thử một lần xem, không ngờ lại thành công thật. Thật sự là may mắn.Đương nhiên hắn không thể nói là mình xuyên không tới đây. Ở hậu thế rất xa xôi, luyện chế muối mỏ là chuyện mà mọi người đều biết. Hơn nữa lại nói thêm, mình có thể luyện chế muối ăn là nhờ lúc học hóa học ở trường. Thầy giáo dạy hóa là người rất cao, đúng là một cao nhân.Đỗ Phụ Công kinh ngạc, cũng hết sức kích động. Hắn biết đây là một kỳ ngộ, liền nói:- Đại nhân, muốn làm chút chuyện ở nơi này cũng không dễ dàng. Thường nói đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Không có bạc, phục hưng Tây Quan chỉ là lời nói suông. Nếu đại nhân có phát hiện như vậy thì phải lập tức bắt tay vào chuẩn bị đi.Sở Hoan nói:- Đỗ tiên sinh có đề nghị gì chăng?- Điểm đầu tiên là nhất định phải thu hết sơn mạch tại Tây Quan về tay quan phủ.Đỗ Phụ Công nghiêm mặt nói:- Không có ít hồ nước núi non thuộc về tài sản riêng của thân sĩ địa phương. Nếu hàn thạch có thể chế thành muối, hơn nữa muối sắt thuộc quyền kinh doanh của quan phủ, như vậy vùng mỏ hàn thạch cũng không thể giao cho tư nhân khai thác.Hắn nhìn lão thái gia một chút, nói:- Lão thái gia, Đỗ mỗ nói thẳng. Dù là núi tư của bảy họ Tây Quan cũng phải bán lại cho quan phủ!Lão thái gia nhíu mày. Tây Bắc nhiều núi, trong đó có không ít dãy núi thuộc về tư nhân. Bảy họ Tây Quan đúng là thân hào thế tộc hàng đầu Tây Quan, mỗi họ đều có không ít núi.Nếu bán lại hết cho quan phủ, tất nhiên chạm tới mười phần lợi ích của mọi người.- Tô gia chúng ta cũng có mấy ngọn núi thật.Lão thái gia trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục nói:- Chuyện của Tô gia, lão phu có thể quyết định, giao mỏ đá ra cũng là chuyện không khó. Cho dù trong tộc có lời oán giận thì lão phu cũng có thể trấn áp được. Chẳng qua ...Dừng lại một chút, hắn rốt cục nói:- Danh gia vọng tộc nắm núi tư cũng không ít. Bốn châu Tây Quan đều có núi tư của danh gia vọng tộc. Lão phu chỉ lo là nếu đại nhân mạnh mẽ thu lại hết núi tư về quan phủ thì sẽ khiến lòng người không phục, sinh lời oán hận!Sở Hoan vuốt cằm nói:- Lời lão thái gia đúng lắm. Ta mới tới, căn cơ còn chưa ổn, còn cần dựa vào danh gia vọng tộc Tây Quan hỗ trợ. Thế như muối, sắt là do quan phủ bán. Mở trường muối chế muối, phương pháp sẽ không dấu được lâu lắm, sớm muộn cũng sẽ tiết lộ ra ngoài. Nếu tất cả mỏ không thuộc về quan phủ thì như vậy sẽ có rất nhiều người khai thác núi tư của mình, âm thầm chế muối. Đến thời điểm đó thì chỉ sợ sẽ xuất hiện rất nhiều giao dịch muối tư, toàn bộ thị trường muối sẽ loạn!Dừng lại một chút, hắn lại nói:- Đỗ tiên sinh nói cần thu núi, đây là một chuyện không thể tránh. Ta cũng quyết định phải thu, nhưng ngược lại lại nghĩ ra một biện pháp. Hai vị thử xem có thể thực hiện được chăng?Lão thái gia hỏi:- Là biện pháp gì?- Nói cho cùng thì thu núi sẽ đụng tới lợi ích của danh gia vọng tộc, nhưng bây giờ danh gia vọng tộc đa số chỉ có khế đất trong tay. Khế đất cũng không đáng giá mấy.Sở Hoan chậm rãi nói:- Ta nghe nói có nhiều gia tộc một thời hiển hách hiện giờ còn chẳng có cơm ăn. Đã như vậy, ta thấy nên dùng biện pháp hai bên đều có lợi. Quan phủ thu núi là chuyện bắt buộc, nhưng cũng bồi thường cho bọn họ. Dựa theo diện tích lớn nhỏ của mỏ đá mà sẽ có bồi thường tương ứng. Lão thái gia, người cảm thấy biện pháp này thế nào?Lão thái gia hơi trầm ngâm, gật đầu nói:- Nếu như vậy thì cũng có thể thử một lần. Đại nhân nói không sai. Thật ra rất nhiều gia tộc từng là danh gia giờ đã không thể so với trước đây. Nếu bồi thường thỏa đáng cho bọn họ thì sẽ không có oán hận quá lớn. Hơn nữa muối sắt là do quan bán, đây đã là vương pháp xưa nay.Lão phủ nghĩ bọn họ phải biết đạo lý đó.Sở Hoan nhìn về phía Đỗ Phụ Công, hỏi:- Đỗ tiên sinh, ngoài thu núi ra thì còn có đề nghị gì khác không?- Vừa sản xuất, vừa bán.Đỗ Phụ Công nói.- Nếu muốn dồn muối thì không thể không mở trường muối. Trường muối chế muối, cũng cần đường buôn bán để biến muối ăn thành bạc.Hắn chắp tay với lão thái gia, tiếp tục nói:- Có bảy họ Tây Quan hỗ trợ, chuyện xây dựng trường muối hẳn không có gì khó khăn lắm. Thế nhưng muốn bán muối ăn đi lại là chuyện không đơn giản.Lão thái gia lập tức nói:- Tổng đốc đại nhân, Đỗ tiên sinh. Bảy họ Tây Quan chúng ta đều buôn bán trong quan nội, có thể giúp bán muối ăn!Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:- Đầu tiên, muối sắt là do quan bán. Bảy họ Tây Quan đều không phải nghiệp quan, nếu do các người bán muối ăn thì đã vi phạm vương pháp rồi, chỉ sợ sẽ có loại người rắp tâm gây bất lợi cho chúng ta. Ngoài ra đại nhân là tổng đốc Tây Quan, có thể lợi dụng đường quan để mua muối. Nếu muối Tây Quan tự ý vận nhập vào bên quan nội thì nhất định trong triều sẽ có người kết tội đại nhân.Sở Hoan dựa vào ghế, vuốt cằm nói:- Đỗ tiên sinh có ý gì?- Không thể tránh được việc phải tấu lên trên, khẩn cầu thánh thượng ban chỉ, cho muối ăn tiến vào quan nội. Quan nội giờ cũng thiếu muối, Tây Quan có muối nhập quan cũng đã giải quyết một chuyện lớn vướng tay vướng chân cho triều đình.Đỗ Phụ Công nói:- Trường muối có thể dựng lên mau chóng, đợi ý chỉ của triều đình truyền tới thì đại nhân có thể bán muối ở Tây Quan trước. Tất nhiên đại nhân có thể phát một mệnh lệnh, chỉ định nghiệp quan kinh doanh muối ăn. Đại nhân đúng là có quyền lợi này.Sở Hoan nói:- Chuyện này cũng không khó. Lão thái gia có thể chọn nhân tài trong tộc, mở cửa hàng muối. Ta sẽ ra lệnh, chỉ định đó là nghiệp quan kinh doanh muối ăn.Lão thái gia biết đây là tín nhiệm của Sở Hoan đối với Tô gia, lập tức nói:- Đại nhân yên tâm. Lão phu sẽ chọn những người tốt nhất trong tộc ra chuẩn bị việc này.Dừng lại một chút, hắn lại hơi lo lắng:- Chẳng qua đại nhân xác định triều đình sẽ đồng ý để đại nhân cho muối nhập quan sao? Lão phu nói thẳng, đây là một tảng mỡ dày, triều đình sao có thể dễ dàng để đại nhân đạt được quyền đưa muối nhập quan như vậy chứ?