Quốc Sắc Thiên Hương

Edited by Cigar.

Mặc lão bầu gánh nhìn hai người đứng ở phía dưới, trong lòng buồn bực.

Lý Thiếu Thiên và Yến Lẫm nhìn nhau, trong không khí có một chút sát khí không hiểu rõ.

Có một vài người trời sinh không hợp mệnh, càng xem nhau càng thêm ghét, không có đạo lý gì đáng nói.

Mặc Lý ở lúc này chạy ra ngoài, rất là nhu thuận đứng ở phía sau Mặc lão bầu gánh. Yến Lẫm không màng phản ứng Lý Thiếu Thiên nữa, quay đầu nhìn về phía cậu, trong ánh mắt đều là sự dịu dàng.

“Khụ!”

Mặc lão bầu gánh nhìn Yến Lẫm, nhìn nhìn con trai của ông, hung hăng khụ một tiếng, sắc mặt không tốt.

Mặc Lý nào dám làm trò trước mặt phụ huynh cùng Yến Lẫm mắt đưa mày lại, vội vàng khách khách khí khí chào hỏi một câu.

“Xin chào Yến tiên sinh.”

“Mặc bầu gánh, nhiều ngày không gặp, biệt lai vô dạng.”

Yến Lẫm cũng trở nên khách sáo, chính là dù che giấu thế nào cũng đều là một ý vị kiều diễm, tình ý kéo dài.

Mặc lão bầu gánh vung tay lên đánh gãy sự giả mù sa mưa của hắn, không kiên nhẫn nói: “Yến Lẫm, cậu tới nhà tôi rốt cuộc có chuyện gì?!”

Mặc Lý nhất thời lo lắng đề phòng, sợ Yến Lẫm trả lời là vì chuyện cậu đi xem mắt nên tới.

Mặc lão bầu gánh nói muốn đánh gãy chân hắn cũng không phải là nói đùa, vạn nhất thực sự tới nông nỗi kia, cậu sẽ đau lòng đến chết mất.

Yến Lẫm nhìn thoáng qua Mặc Lý đang khẩn trương cắn ngón tay, nở nụ cười với Mặc bầu gánh, nói: “A Ly gần đây càng ngày càng nổi tiếng, tôi muốn ký hợp đồng với A Ly, thu cậu ấy về dưới trướng công ty. Cậu ấy hiện tại là cá nhân hoạt động tự do, đã có một vài công ty lăm le, tôi tất nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.”

Mặc lão bầu gánh vừa nghe nói là vì chuyện công việc, sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều, chính là vẫn như cũ không vui.

Cho dù thằng nhóc này và A Ly không có gì, nhưng quá nửa cũng không phải thứ tốt, bằng không tại sao trên mạng không viết về người khác lại chỉ viết về hắn?


Vì con trai bảo bối của chính mình, Mặc lão bầu gánh cừu thị tất cả các nhân tố bất an, đã sớm quăng sự nhiệt tình hướng về gia thế của Yến gia lúc trước lên chín tầng mây.

Bởi vậy Yến Lẫm lần đầu tiên được lĩnh giáo sự bá đạo không thể nói lý của vị lão bầu gánh này.

“Đi đi, chuyện của cậu cũng không có gì quan trọng, có cần phải năm mới Tết nhất chạy tới cái nơi xa xôi chim còn không thèm đậu này không?” Mặc lão bầu gánh vung tay lên muốn tiễn khách. “Mau trở về đi, nhân dịp còn sớm đi mua vé. Đi thôi, đừng trì hoãn. Tết nhất không về nhà của mình mà ở nhà của người khác làm gì, chẳng có lý gì cả!”

Yến Lẫm có điểm ngẩn ngơ, hắn nhất thời không thể quen với một Mặc lão bầu gánh mới lần gặp trước còn ân cần hiền lành với hắn lại đột nhiên trở mặt. Ngay cả ngồi cũng không cho ngồi liền cấp thiết đuổi hắn đi như vậy, điều này thật sự là… Trở mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách.

Lý Thiếu Thiên lộ ra một nụ cười, đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt hung hăng trừng hắn, sắc bén giống như lưỡi dao, làm hắn muốn bỏ qua cũng không được.

Hắn nhìn về phía sư đệ của hắn, Mặc Lý trừng mắt xong liền dời tầm mắt, nhìn về phía Yến Lẫm với vẻ mặt lo lắng.

Lý Thiếu Thiên nhất thời có chút cười không nổi.

Bắt đầu từ khi nào Mặc Lý đã áp dụng nội ngoại thân sơ với hắn?

Cái người sư đệ thân mật khăng khít với hắn ngày trước giống như trong bất tri bất giác đã biến mất.

Mà hắn giật mình phát giác, hiện giờ trở lại gánh hát Mặc gia mà hắn xem như là nhà mười mấy năm, hắn cư nhiên phải hưởng đãi ngộ giống hệt Yến Lẫm. Gánh hát mới mở này không có phòng của hắn, cũng không chuẩn bị nghênh đón hắn trở về. Hắn tự nhận là trở lại nơi này, song thực tế cũng chỉ như là một vị khách ghé qua.

Lý Thiếu Thiên không khỏi cười khổ, sư phụ ngoài miệng nói không ngại việc hắn rời đi, tự nguyện thay hắn làm sáng tỏ trước mặt công chúng, nhưng chung quy là không còn giống như xưa. Cho dù hắn mỗi tháng đều gửi cho sư phụ một khoản phí sinh hoạt xa xỉ, muốn nuôi sư phụ và A Ly, cũng không thể vãn hồi lại sự tín nhiệm của sư phụ.

Yến Lẫm đứng ở bên cạnh hắn vẫn còn đang cố cường từ đoạt lý.

Một đại thiếu gia sinh hoạt trong hoàn cảnh tôn quý, sống cuộc sống sung sướng đủ đầy của Yến gia, một minh tinh đang nổi nhất hô bá ứng, tại cái gánh hát xa xôi này ngay cả một tách trà và một chỗ ngồi cũng không có, kể ra ngoài cũng sẽ chẳng có ai tin.

“… Không dối gạt Mặc lão bầu gánh, tôi và Mặc bầu gánh mới gặp đã tựa như bạn lâu năm, cũng phi thường ngưỡng mộ truyền thống của gánh hát Mặc gia cho nên mới tới Mặc Huyền. Không chỉ là vì nguyên nhân ký kết hợp đồng với nghệ sĩ, còn ấp ủ hy vọng có thể được lĩnh hội mị lực của quý gánh hát càng nhiều càng tốt.” Yến Lẫm khen ngợi, nhưng nhìn thấy hàng lông mày của Mặc lão bầu gánh càng cau chặt, hiển nhiên là không hài lòng lý do thoái thác này của hắn.

Hắn lập tức điều chỉnh lại sách lược ngôn từ. Dù sao vì để ở lại ngăn cản Mặc lão bầu gánh bức ép A Ly đi xem mặt, Yến thiếu không màng bất cứ giá nào.

“….. Huống hồ, cho dù tôi trở về, cũng chỉ là lẻ loi một mình, ngày Tết nhất mà chỉ có thể nhìn nhà người ta đoàn tụ, thật sự là ——” Yến Lẫm nói xong, thở dài một tiếng.


Bán thảm một cách nội liễm súc tích, ngay cả Mặc Lý cũng bị hắn nói cho cảm động, lập tức liền cảm thấy đau lòng.

Cẩn thận ngẫm lại, Yến Lẫm bình thường đích xác không gọi điện thoại trò chuyện với gia đình, chẳng lẽ ngay cả những ngày cuối năm cũng chỉ có thể trải qua một mình? Kia thật sự là…. Rất đáng thương, cho dù có quà sinh nhật là siêu xe thể thao xa hoa số lượng có hạn (?), cũng là không thể bù đắp.

Mặc lão bầu gánh cũng không mua sổ sách, nhíu mày nói: “Đó là do ba cậu kì cục, sản nghiệp lớn như vậy còn muốn kiếm thêm bao nhiêu tiền mới đủ, bận đến mức ngay cả Tết nhất cũng không có thời gian rảnh để về nhà? Cậu cũng đừng ở nơi này của chúng tôi lãng phí thời gian, mau nhanh chóng trở về tâm sự nói chuyện với ba cậu đi. Tiểu Xuân, tiễn Yến tiên sinh ra ngoài!”

Yến Lẫm: “……” Ba vợ cũng quá khó đối phó rồi, sao cứ phải ngoan cố như vậy?!

Mặc Lý đi tới nói: “Để con tiễn Yến tiên sinh ra ngoài.”

Mặc lão bầu gánh trừng mắt liếc cậu một cái, Mặc Lý chuẩn xác như là “bát nước hắt đi không bao giờ lấy lại được”, “khuỷu tay hướng ra bên ngoài”. Mặc lão bầu gánh trừng mắt với cậu nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói gì, mắt không thấy tâm không phiền, vung tay mặc kệ.

Mặc Lý vội vàng đi qua, hướng về phía Yến Lẫm nháy mắt: “Yến tiên sinh, để tôi tiễn anh ra ngoài.”

Yến Lẫm chỉ có thể cáo từ bước ra ngoài, vừa ra khỏi cổng viện, Mặc Lý liền kéo hắn chạy nhanh đến con đường nhỏ phía sau tường. Một bên là tường đỏ cao ngất, một bên là ruộng nương bị tuyết trắng bao trùm, ven đường còn có cây khô vương tuyết phụ họa, xa xa là trời xanh mây trắng.

Hít sâu một hơi, khoang mũi đều là cảm giác tươi mát lạnh lẽo.

“A Ly ——” Yến Lẫm vừa định mở miệng, lại bị một thân hình ấm áp nhào vào lấp đầy cõi lòng, mái tóc mềm mại cọ cọ cổ hắn, hô hấp mềm nhẹ phả lên làn da của hắn.

Hắn vội vàng ôm lấy bầu gánh trẻ tuổi đang yêu thương nhung nhớ hắn, cõi lòng nhất thời như nước tràn ra khỏi miệng ly, thỏa mãn sâu sắc, cảm giác cái gì cũng đều đáng giá.

“Sao anh nói đến là đến, có biết sẽ quấy rầy kế hoạch của em hay không?” Mặc Lý ôm chặt lấy thắt lưng của Yến Lẫm, mặt chôn ở bờ vai của hắn, trong lòng vui vẻ như muốn bay lên, ngoài miệng còn làm ra vẻ nén giận.

Trong mắt của Yến Lẫm giờ chỉ toàn là cảnh hoa nở bung bét, trời quang mây tạnh, cũng không biết Mặc Lý đang nói gì, chỉ lộn xộn đáp lời.

“A Ly nói đúng, là do anh không tốt….”

“Ba em thật sự sẽ đánh người đó, anh đừng có không tin.” Mặc Lý nhăn mặt cau mũi, hai bàn tay chà xát chà xát, sau đó áp lòng bàn tay lên khuôn mặt có chút lạnh lẽo của Yến Lẫm.

“Chỉ cần ông ấy nguyện ý giao viên ngọc quý trên tay cho anh, anh để ông ấy tùy tiện đánh, đánh bao nhiêu cũng được.”


“Nhưng mà, đánh lên người anh thì lòng em đau.” Mặc Lý nâng mắt nhìn hắn, đồng tử đen láy lấp lánh ánh mặt trời, khóe môi hơi giương lên lộ ra nửa ý trêu chọc.

Yến Lẫm lại bị cậu câu dẫn quyến rũ đến mức loạn hết cả lên.

“A Ly ——”

Giọng của Yến Lẫm có chút khàn khàn, sợi tóc trên trán đã muốn quét qua hai má của Mặc Lý.

Mặc Lý cũng không lùi lại, hai mắt vẫn như cũ ngập ý cười nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo xinh đẹp giống như chứa đựng một hồ nước ngọt lành trong vắt.

Yến Lẫm nhìn thấy phản chiếu trên mặt nước hồ kia chính là dáng vẻ mắt loạn thần mê của hắn ——

“Ya? Mặc bầu gánh đứng ở nơi này làm gì vậy? Bên ngoài lạnh lắm đó.”

Một giọng nói thô kệch kéo Yến thiếu gia đang trầm mê trong sắc đẹp và cảm giác kiều diễm bừng tỉnh lại, cả kinh đến mức hắn thiếu chút nữa dừng hô hấp, trong ngực cảm thấy một trận đau đớn.

Mặc Lý lại phi thường tự nhiên chuyển ánh mắt ngập ý cười về phía người tới, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng không thay đổi, nhìn về phía bác gái lưng vác một bao to đi ngang qua con đường nhỏ hai người đang đứng.

“Cháu đang chuẩn bị tiễn khách đến nhà ga.” Cậu trả lời rành mạch bình tĩnh, hai tay vẫn còn ôm lấy khuôn mặt của Yến Lẫm, không có ý buông ra.

Yến Lẫm rất là hỗn độn, hiện tại là tình huống gì đây?

Bác gái đứng ở trên đường ưỡn bụng, bày ra một tư thế muốn tán gẫu.

“Oa, đây là khách hôm nay tới nhà cháu sau, ngoại hình thật sự là rất đẹp trai, chiều cao này, ôi chắc là một mét tám rồi.” Bác gái nhìn Yến Lẫm từ trên xuống dưới, tấm tắc khen ngợi. “Sao mới đến đã phải đi rồi, Mặc lão bầu gánh cũng không giữ người ta lại dùng một bữa cơm trưa.”

“Người ta còn có việc ạ.” Mặc Lý cười bồi.

Bác gái lại cảm khái hai câu, lúc này mới xách bao hành lý đi xa.

Từ đầu tới đuôi không hề biểu đạt nửa điểm ý kiến với tư thế ám muội của hai người.

Yến Lẫm quay đầu nhìn về phía con đường nhỏ bên cạnh, xa xa còn có mấy người đi đường vội vàng lui tới, nơi này hiển nhiên cùng với cái gọi là “chỗ hẹn hò yên tĩnh bí mật” trong tưởng tượng của hắn cách xa mấy con phố.

Thế này còn có không khí gì nữa? Ám muội kiều diễm gì gì đó bay mất hết.

“Em xem em tìm cái chỗ nào.” Yến Lẫm bắt đầu trách Mặc Lý.


Mặc Lý bày ra vẻ mặt vô tội: “Nơi này cản gió, trò chuyện mà thôi, anh muốn nơi như thế nào?”

Yến Lẫm trừng mắt với cậu, không nói lời nào, Mặc Lý đột nhiên kinh ngạc lấy tay ôm má.

“Ya! Anh nghĩ đi đâu vậy, tư tưởng của anh sao có thể xấu xa như thế hử? Em là con nhà đàng hoàng đứng đắn, em không biết anh.”

Yến Lẫm híp mắt nhìn cậu: “Hửm? Con nhà đàng hoàng đứng đắn mang anh tới đường lớn làm ra hành động yêu thương nhung nhớ với anh, thích hợp sao?”

“Ai yêu thương nhung nhớ anh, người ta rất thuần khiết, anh là kẻ háo sắc gặp sắc, anh xem bác gái nhà người ta cũng chưa nói câu nào.”

Yến Lẫm bày ra vẻ mặt đen sì: “Đừng diễn.”

“Hừ.” Mặc Lý cho tay vào túi áo khoác của hắn. “Lạnh, anh mau sưởi ấm bàn tay xinh đẹp nhỏ bé của em cho em.”

Yến Lẫm nắm chặt tay cậu ở trong túi áo, Mặc Lý kéo hắn đi dọc theo con đường nhỏ tiến về phía trước. “Đi thôi, em tiễn anh đến nhà ga.”

“Anh đến nhà em ăn Tết mà em định đuổi anh đi?”

“Anh thật sự muốn ăn Tết ở đây? Anh thấy thái độ của ba em rồi đó, vậy mà anh vẫn muốn ở lại sao?” Mặc Lý mở to hai mắt nhìn.

Yến Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Vậy phải xem khả năng của A Ly.”

“Nếu em không có khả năng này thì sao?”

“Vậy anh đi đến nhà người khác ăn Tết.”

“Anh muốn đi đến nhà của ai?! Em đánh gãy chân anh!”

Yến Lẫm cười, ôm cậu gắt gao vào trong ngực. “Cho nên A Ly phải cố gắng, không cố gắng thì sẽ không có bạn trai.”

Mặc Lý thập phần ủy khuất nói: “Trên mạng cũng không phải là viết như vậy…”

Các fan hay viết ra một số suy đoán não động kì lạ của mình, còn nói Yến Lẫm sủng cậu, toàn viết lung tung, đều là giả hết!

Phải để cho các fan chỉ biết YY loạn này đến xem, người này tuyệt không sủng cậu! Tuyệt đối không!

Tại đoạn quan hệ này cậu nhận hết mọi ủy khuất, không có chỗ kể ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận