Quốc Sắc Thiên Hương

Edited by Cigar.

Ba người ngồi lần lượt ở ba cạnh của bàn trà, trên bàn trà gỗ lim phong cách cổ xưa đã đặt ba tách trà xanh, từ trong tách ngọc vừa thấy đã biết là xa xỉ tản ra sương trắng lượn lờ.

Cặp mắt sắc bén của Hà Mân cẩn thận đánh giá Mặc Lý, từ ngũ quan đến tỉ lệ khuôn mặt, từ chiều cao hình thể đến cử chỉ thần thái, từ khí chất đến ánh mắt, từ làn da liệu có nhẵn nhụi đến tóc có đen nhánh mượt mà hay không.

Kết quả sau khi quan sát khiến cô thập phần vừa lòng.

“Cực kì tốt, nếu chỉ xét về ngoại hình thì là hàng tốt nhất.” Hà Mân cuối cùng đưa ra kết quả đánh giá.

Mặc Lý nghe xong lại thiếu chút nữa tự sặc chết bản thân.

Hàng tốt nhất xem như là loại đánh giá gì? Yến Lẫm xem cậu là đồ cổ chuẩn bị mang bán cho người phụ nữ này hay là ý gì khác?

Hà Mân vẫn còn đang soi mói cậu: “Ngoại hình đạt điểm tuyệt đối, chiều cao vừa phải, khí chất sạch sẽ, ánh mắt sáng trong. Có khí chất thiếu niên cũng có khí chất thanh niên, nếu xét về tư chất có thể nói là hoàn mỹ, không có điểm nào để chê. Yến Lẫm, cậu tìm ở đâu được một bảo bối như vậy thế?”

Mặc Lý cố gắng ngồi thẳng thân thể, trầm ổn như núi, trên thực tế quả thật như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Cậu không phải là người chưa từng nghe được biểu dương, trên thực tế cậu từ nhỏ đã lớn lên trong sự theo đuổi cưng chiều và ái mộ của rất nhiều người. Nhưng không biết vì sao, bị người phụ nữ trước mắt mà khóe mắt hay đuôi lông mày đều lộ ra sự khôn khéo lão luyện này dùng mấy lời có thể nói là lý trí lãnh khốc khích lệ, làm cho cậu có một loại cảm giác như bị thợ săn nhắm trúng.

Mặc Lý chuyển ánh mắt sang hướng Yến Lẫm, Yến Lẫm trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, cười với Hà Mân, nói: “Mặc bầu gánh là người mà chương trình do tôi sản xuất một tay nâng đỡ lên, tôi rất xem trọng em ấy. Đến hiện tại chương trình Quốc Sắc tuy rằng có rating không tồi, nhưng vẫn không xuất hiện thêm một nhân vật có độ đề tài và nổi tiếng như vậy nữa, Mặc bầu gánh hiện tại cơ hồ là người đại biểu cho chương trình này. Chị Hà là người cẩn trọng chuyên nghiệp, tôi không tin chị đến đây gặp mặt mà chưa điều tra rõ mọi chi tiết của em ấy. Thế nào chị Hà, viên minh châu này có hợp tâm ý của chị không? Có đáng giá để chị một lần nữa rời núi, tự mình mài giũa viên ngọc này?”

Sau khi Hà Mân “chậu vàng rửa tay” rời khỏi ngành người đại diện lên làm nữ doanh nhân, cũng từng làm lại nghề cũ, tự mình dẫn dắt một nữ nghệ sĩ, hiện giờ nữ nghệ sị kia đã muốn là một diễn viên nổi tiếng cấp quốc tế, địa vị trong giới vững như núi Thái Sơn, độ quốc dân nghiền áp tất cả các đại hoa tiểu hoa tiểu sinh tiểu thịt tươi, là diễn viên điện ảnh có lực bán vé cao nhất.

Hà Mân nhíu đầu lông mày, nâng tách nhấp một ngụm trà, mỉm cười.

“Tôi xác thực đã điều tra qua. Tôi rất bội phục sự nỗ lực vì nghệ thuật truyền thừa từ gia tộc của Mặc bầu gánh, tôi cũng thật sự thưởng thức phong tư biểu diễn hí khúc của Mặc bầu gánh. Sau khi xem qua các loại biểu diễn và video của Mặc bầu gánh, tôi phi thường lý giải tâm tình yêu hận của fan và antifan của cậu. Thể chất kéo fame của Mặc bầu gánh có thể nói là thiên phú, đây là một ưu thế phi thường có lợi, cho nên chỉ cần hơi chút mượn lực là có thể một bước lên mây. Nhưng thứ tôi nói thẳng, nếu vẫn dựa theo con đường quy hoạch giống năm qua của cậu, muộn nhất là hết năm nay, cậu sẽ trở thành ngọn sóng trước bị ngọn sóng sau quật tan ở trên bờ cát.”

Mặc Lý trừng mắt nhìn, nâng tay che ngực.

“Quy hoạch công tác của tôi năm ngoái rất có vấn đề?”

Hà Mân buông tách trà, gật đầu khẳng định một cái.

Mặc Lý nhìn về phía Yến Lẫm. Công tác năm ngoái của cậu cơ bản đều là do tiểu thái tử của nhà được xem là đầu rồng trong giới này quyết định.

Yến Lẫm che lấp khụ một tiếng, bày ra tư thái sẵn sàng học hỏi.

“Chị Hà, nguyện nghe chỉ giáo.”

Hà Mân liếc hai người một cái: “Chương trình thực tế là bước đầu tích lũy danh tiếng mở ra cục diện. Sau đó chụp cover cho mấy tờ tạp chí, chủ đề hơn phân nửa không thoát khỏi liên quan đến tính chất chương trình Quốc Sắc, có thể nói là nương gió Đông phía trước để mở ra cánh cổng tài nguyên mới. Về sau cũng chỉ có một hợp đồng đại diện cho nhãn hàng đồ uống. Tuy rằng có rào cản là gần Tết nên không có thời gian suy tính về những công tác khác, nhưng là tổng hợp lại, rõ ràng là đánh bàn tính lợi dụng nhân khí của chương trình để kiếm tiền thật nhanh. Người lập ra kế hoạch công tác cho cậu có phải là chưa từng nhìn thấy đồng tiền không?”

Vụt —— vụt ——

Mặc Lý và kim chủ ba ba lựa công tác cho cậu đồng thời bị mũi tên bắn trúng đầu gối.

“Quả thật Mặc bầu gánh có tư chất tuyệt hảo, nhưng Trung Quốc rộng lớn như vậy, hàng năm đều có vô số tuấn nam mỹ nữ dấn thân vào tràng danh lợi thật lớn này. Đi ngược dòng nước không tiến tất lùi, nếu không cố gắng, kỳ ngộ danh lợi sẽ không mãi mãi từ trên trời rơi xuống đầu của cậu.”

Yến Lẫm cười cười: “Cám ơn chị Hà đã chỉ điểm ngộ ra con đường lầm lạc. Chị Hà nếu đã thật sự nghiêm túc nghiên cứu công tác của Mặc bầu gánh năm trước đến vậy, nghĩa là, chị đây chuẩn bị lại rời núi?”

Hà Mân cũng cười: “Đương nhiên. Mầm tốt như vậy, tôi không nhận thì để tiện nghi cho ai?! Kì thật sau khi tôi xem mấy video và ảnh trên mạng đã muốn thu nhận cậu ấy rồi, lúc này đây được nhìn thấy chân nhân, quả nhiên không để tôi thất vọng.”

Vô luận là tà yêu tiên tử mờ ảo xuất trần trong vở diễn Hồ tiên, hay là bầu gánh trẻ tuổi mặc Đường trang tao nhã tế thần nhất hô bá ứng, Hà Mân lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã khó có thể buông mầm non thiên tiên tuyệt hảo này.

Cô tin tưởng trải qua sự dẫn dắt của cô, mầm non này nhất định sẽ trở thành một đại thụ che trời, lý lịch quang huy của cô sẽ ghi thêm một bút truyền kỳ trong sự nghiệp.

“Mắt nhìn người của chị Hà luôn chọn trúng anh tài, tôi tin tưởng Mặc bầu gánh nhất định sẽ không để chị thất vọng.” Yến Lẫm đứng dậy, thập phần trịnh trọng cùng Hà Mân bắt tay.

“Mặc Lý, về sau chị Hà chính là người đại diện của em, đây chính là gặp gỡ mà bao nhiêu người trong giới muốn đến đâu cũng không thể có, siêu cấp hâm mộ đấy.” Yến Lẫm cười nói.

Mặc Lý tự nhiên là sẽ không cô phụ ý tốt của Yến Lẫm, đồng dạng khách sáo cùng Hà Mân bắt tay thăm hỏi. Kì thật đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến của cậu, Mặc Lý ngay từ đầu đã không nghĩ tới khả năng cậu sẽ bị “trả hàng”. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chuyện gánh hát Mặc gia giải tán khiến cậu phải bất lực khốn quẫn, song chuyện đó còn có thành phần do số mệnh lịch sử, không phải chuyện mà một phàm nhân như cậu có thể chống lại. Những chuyện khác, chưa từng có ai có thể giáp mặt cự tuyệt cậu.

Yến Lẫm mỉm cười đứng ở bên cạnh, Hà Mân nói Mặc Lý “nếu không cố gắng, kỳ ngộ danh lợi sẽ không mãi mãi từ trên trời rơi xuống”, liệu có nghĩ đến cô cũng là một trong những kỳ ngộ “từ trên trời rơi xuống” của Mặc Lý không?

Sau khi Hà Mân đảm nhiệm chức người đại diện, Mặc Lý liền lập tức cảm nhận được trạng thái công tác không hề giống chút nào khi Chu Phi còn ở.

Hà Mân có phòng làm việc của chính mình, trong tòa nhà xa hoa chiếm cứ một tầng không gian. Phòng làm việc của cô bồi dưỡng vài người đại diện, ký với vài người mới trong giới, dưới tay còn có nhân tài marketing và planning.

Sau khi ký hợp đồng với Hà Mân, trạng thái vô kỷ luật lười nhác của Mặc Lý nháy mắt chuyển thành trạng thái công tác khắc nghiệt. Tạm thời còn chưa có lịch trình, Hà Mân vẫn lập ra bảng giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc nghiêm khắc bắt cậu tuân theo, khi nào thì rời giường, khi nào thì ngủ, khi nào thì tập gym, khi nào thì bảo dưỡng da dẻ, thập phần tỉ mỉ nghiêm khắc.

Theo như lời của người đại diện kim bài, ngoại hình và dáng người chính là lợi thế có giá trị nhất trong giới này, cam đoan bản thân vĩnh viễn rực rỡ đẹp đẽ là trách nhiệm với công việc, cũng là sự tôn trọng dành cho khán giả. Cho dù là phái thực lực không cần diện mạo tuấn mỹ hay là diễn viên hài kịch, cho dù bạn không đẹp cũng phải cam đoan bản thân thuận mắt khán giả, cho dù xấu cũng phải xấu theo kiểu cảnh đẹp ý vui, tuyệt đối không thể xấu theo kiểu đáng khinh chọc người ghét bỏ. Đây có thể xem như là công việc hết sức có chiều sâu, còn hơn cả phái thần tượng chỉ dựa vào khuôn mặt.

Tóm lại, đối với tất cả các nghệ sĩ mà nói, ngoại hình là thứ nhất.

Mặc Lý khá là phối hợp với yêu cầu của người đại diện, diện mạo nguyên bản đã tuấn mỹ phát triển nay càng thêm rực rỡ chói lọi. Có thể khiến khán giả cảm nhận được thành ý hay không thì tạm thời chưa bàn đến, song số lần Yến đại thiếu ở trong thời tiết rét lạnh đầu xuân phải tắm nước lạnh thì rõ ràng tăng thêm rất nhiều.

Weibo của cậu cũng không thể lại tùy tâm sở dục, mật khẩu ngoại trừ do cậu nắm giữ còn có một chuyên gia thay cậu quan tâm. Mặc Lý không thường đăng bài, cô gái quản lý weibo của cậu liền thường thường kêu cậu đăng mấy đoạn caption ngắn deep deep kèm theo ảnh chụp.

Mặc Lý đối với điều này là thái độ sao cũng được, kêu cậu đăng gì thì cậu đăng nấy. Nhưng fan của cậu rất nhạy cảm tựa hồ đã nhận ra sự bất đồng, kéo bè kêu la không muốn đoàn đội quản lý weibo của cậu, tình nguyện weibo đóng bụi mọc cỏ dại, ngẫu nhiên đăng một trạng thái để mọi người biết là chính thần tượng đăng cũng đã hài lòng rồi.

“Lời của fan đọc tham khảo thôi.” Hà Mân giải thích: “Không hoạt động sẽ không có nhân khí, đây là chân lý thứ nhất trong giới. Bây giờ còn chưa có công tác, cậu phải siêng post ảnh selfie lên duy trì fame.” Dù sao khuôn mặt của Mặc Lý rõ ràng là công cụ duy trì fame tốt nhất, không lợi dụng triệt để chẳng phải là đáng tiếc sao.

Quả nhiên, sau khi đăng mấy bài post trên weibo, Mặc Lý rõ ràng có thể cảm giác được weibo của cậu náo nhiệt hơn so với ngày xưa rất nhiều.

Hà Mân còn đang bận rộn liên hệ kiếm tài nguyên cho cậu, Mặc Lý liền giao hai lời mời thử vai trên tay cho người đại diện mới.

Một cái là bộ điện ảnh của đạo diễn Phương mà Yến Lẫm cho cậu, cái còn lại là vai diễn khách mời trong bộ phim truyền hình cổ trang Đổng Thăng đang tham gia.

Bộ điện ảnh của đạo diễn Phương còn chưa có động tĩnh gì, Hà Mân tạm thời để sang một bên, xem trước cái vai diễn Đổng Thăng giới thiệu cho cậu.

Bộ phim cổ trang Đổng Thăng đang quay thuộc thể loại hài kịch tiên hiệp đang chuộng, đối tượng khán giả không phải là các cô gái trẻ mà là các bà thím, hi hi ha ha thoải mái không cần dùng não xem, cũng không có chiều sâu gì.

Hà Mân có chút nhíu mày, bộ phim như vậy cô cũng không xem trọng, Mặc Lý còn chưa có tác phẩm điện ảnh truyền hình nào, nếu diễn phim này, vạn nhất để lại ấn tượng vai diễn rẻ tiền với khán giả, thế thì thật sự là thiên tư quốc sắc cũng không cứu được.

“Cậu muốn diễn?” Hà Mân nhíu mày nhìn Mặc Lý.

Mặc Lý đương nhiên muốn diễn, cậu hiện tại đang có nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, không muốn bỏ qua bất kì cơ hội kiếm tiền nào. Cậu một lòng muốn vở diễn Độ Hồ tiên được đưa lên sân khấu của các rạp hát lớn, nếu như cũ chỉ là hình thức hí khúc đơn giản một bàn một ghế liền xướng được, tiêu phí lưu diễn cũng không tính là nhiều, cậu cũng không đến mức gấp gáp như vậy.

Song bố trí của vở diễn Hồ tiên rất phức tạp, thực mộng ảo, như vậy mới có thể thể hiện ra trình độ diễm lệ truyền kỳ trong kịch bản gốc. Nếu cậu muốn tiếp cận quần thể khán giả càng quảng đại càng rộng lớn hơn, tất nhiên phải đưa mặt đẹp nhất của gánh hát Mặc gia hiện ra trước mặt người xem.

Tiếng hay múa đẹp, bối cảnh tinh xảo, sinh hoạt tập luyện hàng ngày của các đệ tử, nơi nơi đều cần dùng tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui