Tám giờ sáng hôm nay, nghệ sĩ Công ty giải trí Trường Phong là Hứa Điến đến cục cảnh sát tự thú.
Tai nạn xe ngày đó, vốn dĩ Hứa Điến uống rượu xong cũng không tỉnh táo, trò chuyện câu được câu không với Tiết Tư Bác.
Đột nhiên Tiết Tư Bác bảo gã xuống xe, giọng nói rất nôn nóng, đầu óc Hứa Điến minh mẫn trong chớp mắt, ý thức được bản thân không thể ngồi xe của người lái đang say, phải mất nhiều công sức mới làm cho tên say xỉn Trần Bàng Nhạc phanh lại.
Gã cũng muốn gọi Trần Bàng Nhạc xuống xe, nhưng Tiết Tư Bác nói vỡi gã không cần, vả lại kéo dài chỗ Trần Bàng Nhạc vài giây, đợi khi gã nói 'có thể' thì mới để Trần Bàng Nhạc đạp ga.
Sáng sớm hôm đó, trên đường rất ít người, nếu như theo tốc độ ban đầu của Trần Bàng Nhạc, khi đến ngã tư đường, chỉ có một mình chiếc xe của hắn, nhiều lắm mà xe hư người mất.
Thế nhưng Hứa Điến nửa đường xuống xe, Trần Bàng Nhạc đi qua ngã tư, phía tây lại có một loạt xe chạy đến, nếu không phải Vương Bình kịp thời phanh lại thì sẽ khó tránh khỏi tai nạn liên hoàn.
Tuy rằng không lấy được thứ tốt từ Tiết Tư Bác, nhưng Hứa Điến nhặt về được một mạng, cũng không dám đi tố giác Tiết Tư Bác.
Tòa nhà của giải trí Trường Phong tọa lạc bên ngã tư đường, cùng ngày hôm đó Tiết Tư Bác đứng bên cửa sổ, mỗi sáng cậu đều đứng nơi đây chờ xe của Tạ Ngọc Bạch đúng giờ chạy ngang qua, suy nghĩ xem làm thế nào tiếp tục mượn mệnh cách.
Hứa Điến nói trong điện thoại ở ngay đường Trường Phong, quả nhiên Tiết Tư Bác nhìn thấy một chiếc siêu xe chạy bất thường, tốc độ lại rất nhanh.
Cơ hội dành cho người có chuẩn bị, Tiết Tư Bác cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Cho dù xác suất đúng lúc tông trúng cực kì bé nhỏ, có trả giá bằng tính mạng của người qua đường, cậu cũng không tiếc bất cứ giá nào.
Việc cụ thể hơn còn đang trong quá trình điều tra, nhưng Hứa Điến đã giao nộp bản ghi âm hoàn chỉnh, chứng minh Tiết Tư Bác chính xác có nhúng tay vào vụ tai nạn.
Tin tức quả thực bùng nổ, trong một thời gian ngắn, thần tượng thanh niên biến thành kẻ vi phạm pháp luật, dư luận trên mạng lại thay đổi, "Mấy đứa mượn cơ hội điên cuồng mắng học sinh cấp ba, hận không thể để chúng trượt kì thi Đại học đó trong lòng nghĩ cái gì, e rằng chỉ có chuột hôi dưới mương mới biết được ha.
Mấy đứa nhỏ, hãy cố gắng học tập, nội tâm càng vững chắc, thì không gì có thể cản bước các bạn."
Học sinh ban hai được rửa sạch tiếng xấu, kiêng dè Tiết Tư Bác đã là người chết, thể hiện ra trên mặt cũng không tốt, chỉ có thể dè dặt nói với nhau: "Thật ra tao cũng không sợ bị mắng đâu."
Cư dân mạng mắng nhiếc rất nhiều, người xin lỗi thì ít, mạnh miệng đôi câu, lập tức múa phím tiến vào thảo luận căng thẳng về việc định tội Tiết Tư Bác.
Lưu Phi lẩm bẩm: "Mấy người này giống như bị mất não á."
Ủy viên học tập Hoắc Minh Minh nâng gọng kính: "Điều tra cho thấy, chín mươi phần trăm cư dân mạng có học lực không phải chính quy."
Tạ Ngọc Bạch: "Theo tình huống bình thường, các cậu sau này sẽ mạnh hơn bọn họ."
Lời vừa thốt ra, cảm giác hạnh phúc của cả tập thể ban hai nhanh chóng tăng vọt.
Tạ Ngọc Bạch kì quái hỏi: "Nhưng các cậu vây quanh tôi, học lực sẽ tự động tăng lên hả? Các bạn cấp ba?"
"Đúng đúng đúng, học bài, học bài thôi!" Đám người vây thành một đống vội trở lại bàn học, đọc sách giống như được bơm máu gà vậy.
Đại ca của bọn họ có nhìn cũng không nhìn thấy, vậy mà vẫn kiên trì đọc sách mỗi ngày, mắt của bọn họ chỉ là bị cận, cũng không biết quý trọng cơ hội đọc sách chút nào.
Chu Tường vào lớp dạy tiết lịch sử, nhìn số ở cửa lớp ba lần, mới chắc rằng mình không đi lộn lớp.
Ban hai có thành tích dưới đáy xã hội nay đổi tính rồi hả?
Cô có nghe qua về chuyện trên mạng, thầm nghĩ, quả nhiên thiếu niên phải trải qua phong ba bão táp mới trưởng thành.
........................
Tạ Ngọc Bạch cố ý gọi điện cho Tạ Thầm Bạc tỏ vẻ cảm ơn.
Lúc này y rất ý thức mình là một phần của gia đình nhà họ Tạ, một tiếng "anh cả" vừa ngọt lại ngoan, Tạ Thầm Bạc nghe mà thoải mái cả người.
Anh cả khiêm tốn mà nói, "Nào có nào có, em cố gắng mà họ tập, đừng bận lòng những thứ khác", chẳng thèm đề cập đến công lao của Thương tổng tí nào.
Rõ ràng chuyện Hứa Điến và giám sát ở vườn thực vật là do Thương tổng tìm.
Thương Ngôn Qua lặng lẽ uống một hớp cà phê, ai bảo hắn muốn biết lễ kỉ niệm hôm đó trên sân thượng đã xảy ra chuyện gì, phải lấy ra bằng chứng thiết thực để Tạ Thầm Bạc tin tưởng hắn.
Tạ Thầm Bạc luôn cảm thấy dường như Tạ Ngọc Bạch có một tầng ngăn cách với nhà họ Tạ, bây giờ anh phát hiện tầng ngăn cách đó đã biến mất.
Em trai vừa mới tiếp nhận thế giới này, có lo lắng cũng dễ hiểu.
Tạ Thầm Bạc cho rằng nguyên nhân chuyển biến là vì lần đầu tiên em trai có cảm giác được anh bảo vệ.
Vì vậy công lao này càng mơ hồ hơn.
Thương Ngôn Qua: "Chuyện ở sân thượng không tìm thấy manh mối, nếu có ngày tìm được sơ hở, chỉ sợ cũng sẽ bị đẩy lên người Tiết Tư Bác."
Tạ Thầm Bạc: "Tài xế gây ra sự cố nghi bị diệt khẩu, nhưng cậu ta cứ khăng khăng là chuyện ngoài ý muốn."
Còn động cơ của Tiết Tư Bác, đây là chuyện hai người không thể hiểu được.
Nói ra thì còn tính là bà con xa, làm gì đến nỗi thâm cừu đại hận.
Tạ Thầm Bạc và Thương Ngôn Qua đều nghiêng về hướng Tiết Tư Bác bị người thu mua.
Bởi vì chuyện mấy ngày trước độ nổi tiếng của Tiết Tư Bác giảm mạnh, nếu như lúc này có người vươn cành ô liu thì việc bí quá hóa liều cũng không lạ.
Vị quốc sư nào đó vô cùng rõ ràng chuyện này, nhưng y không tính nói ra.
Động cơ của Tiết Tư Bác có liên quan đến sự kiện mười tám năm về trước, nếu như Tiết Tinh biết được con trai si ngốc mười tám năm có liên quan đến chuyện mình nhất thời yếu mềm, nàng sẽ tự trách.
Mặc dù Tạ Ngọc Bạch bị mượn mệnh cách, nhưng không có liên quan trực tiếp đến việc si ngốc, nguyên nhân chính mà y si ngốc là do hồn phách tán loạn, thuộc về vấn đề còn sót lại đời trước.
Không có mệnh cách, y cùng lắm là cả đời tầm thường như con kiến, nhưng Tạ Ngọc Bạch không dám xem thường năng lực tự suy ngẫm của người mẹ.
Đường Hồ Lam.
Dự án có liên quan đến Tiết Tư Bác toàn bộ đều đổ sông đổ bể, công ty và Liễu Mỹ Bình đều phải bồi thường rất lớn.
Liễu Mỹ Bình mới vừa ra khỏi công ty, ai có mà ngờ, tám giờ mụ còn nhận phỏng vấn của đài truyền hình, mang hình tượng người mẹ vĩ đại lý trí đau khổ, mười giờ đã bị một đám phóng viên chặn lại, hỏi mụ có biết rõ vụ quỹ tài trợ đen và Tiết Tư Bác bị tố cáo không.
Thật không dễ mới chạy thoát, tóc tai mụ hỗn loạn, hai mắt dại ra, vì lên đài truyền hình nên mụ cố ý trang điểm trắng bệch, càng lộ rõ vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một chiếc xe dừng lại bên đường, khi Liễu Mỹ Bình đến gần, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, mụ còn cho rằng là phóng viên ẩn núp, cả người run rẩy, khi nhìn rõ là một học sinh cấp ba mặc đồng phục, mụ mới thở phào.
Câu hỏi tiếp theo lại suýt nữa khiến mụ hồn phi phách tán.
"Chuyện mệnh cách, có mấy người biết?"
Mỗi ngày trên thế giới có biết bao nhiêu người được sinh ra, làm sao có thể đi nghiên cứu mệnh cách sang hèn của từng người một.
Mệnh cách của bổn quốc sư là chuyện nổi tiếng như vậy, hẳn là sau khi Liễu Mỹ Bình đánh bậy đánh bạ thành công mới tuồn ra ngoài.
Liễu Mỹ Bình ngã bệt ra đất, dường như mụ đã biết người này là ai rồi.
"Chuyện không liên quan đến tôi, là chủ ý của mụ thầy bói, tôi, tôi cái gì cũng chưa làm."
Tạ Ngọc Bạch: "Con trai bà đã thẳng thắn, hôm nay không phải tôi đến để tính nợ mười tám năm với bà, chỉ cần bà trả lời đúng một câu hỏi."
Liễu Mỹ Bình lắc đầu như một bà điên: "Tôi cũng không có nói, Tư Bác mới biết cách đây không lâu! Tôi không có nói với người khác, cậu tha cho tôi đi, bây giờ tôi không còn tiền, cũng mất luôn con trai...chắc chắn là mụ thầy bói không biết giữ miệng kia, mụ ta yêu nhất là thổi phồng bản thân."
Tạ Ngọc Bạch nhíu mày, nếu như là thầy bà thì rất khó chơi.
Những loại tam giáo cửu lưu* đó thích nhất là tụ tập lại gặp gỡ, Tạ Ngọc Bạch không biết thầy bói đi nói với ai, lại là ai tuệ nhãn cao siêu mà 'nhớ nhung' y.
*Tam giáo cửu lưu (三教九流): ý chỉ đủ loại hạng người
Tạ Ngọc Bạch hỏi Liễu Mỹ Bình về tên thật và địa chỉ của bà thầy bói kia, trong lòng rùng mình ------- bà thầy bói ấy ba năm trước bởi vì nhảy đại thần cho người ta mà té chết.
Người sau màn giả làm bà ta, cho Tiết Tư Bác một cái chai xấu xí đến thu hồn phách và mệnh cách của y.
Tạ Ngọc Bạch gõ gõ đầu gối, tấm bia đỡ đạn Tiết Tư Bác đã không còn, những người kia trong thời gian tới có lẽ sẽ kiềm chế một thời gian.
Vương Bình nhìn mụ điên này, bây giờ còn đổ lỗi khắp nơi, vừa nghĩ đến sức khỏe yếu ớt của phu nhân suốt hai mươi năm, hắn hận không thể lại đạp mụ mấy đạp.
Tạ Ngọc Bạch kéo cửa sổ xe, an ủi hắn: "Chú Vương đừng giận, bà ấy sẽ gặp báo ứng."
Mười ngày sau, Liễu Mỹ Bình sẽ bị tra ra là ung thư giai đoạn cuối, chồng mụ sẽ ôm lấy chút tiền ít ỏi còn dư lại, không chịu đổ vào 'cái hố sâu không đáy', hai người ầm ĩ đến mức khó coi.
Mụ sẽ khổ hơn Tiết Tinh gấp ngàn lần.
.....................................
Tạ Ngọc Bạch là một học sinh cấp ba, việc học bận rộn, mỗi lần chỉ có thể nhân giờ nghỉ trưa lén lút làm một chút chuyện.
Chú Vương đã hỏi thăm rất lâu, cuối cùng tìm được một lão trung y nổi tiếng, mở phòng khám bệnh tại nhà, chưa từng trị bệnh cho Tiết Tinh.
Vào ngày thường bệnh nhân không nhiều lắm, Tạ Ngọc Bạch rất nhanh đã lấy số, ngồi ở sảnh đợi cùng chú Vương.
Tiền Khai Khang vừa ra khỏi nhà vệ sinh, chính giữa phải đi ngang qua sảnh lớn, nhìn thấy một phụ huynh dẫn theo con trai cấp ba đi khám bệnh, bởi vì đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp, môi hồng răng trắng, trắng trẻo ngoan ngoãn, Tiền Khai Khang mới nhìn nhiều một chút.
Thời gian nghỉ trưa mà còn mặc đồng phục, xem ra việc học hành rất bận.
Trình Khai Khang, người luôn tuân thủ nghiêm việc khám dựa theo thứ tự đăng kí, nhịn không được dừng chân, muốn biết đối phương bị bệnh gì.
Nhìn thì giống không có bệnh.
Một động tác của Vương Bình khiến cho Tiền Khai Khang nheo mắt, học sinh này vậy mà là một người khiếm thị.
Tiền Khai Khang lấy hai ly nước đưa cho cha con hai người, uyền chuyển nói: "Buổi chiều có tiết học đúng không, anh dẫn con trai về đi."
Vương Bình mới phản ứng lại, vị trung y này cho rằng Tạ Ngọc Bạch đến khám mắt nên ám chỉ bản thân trị không được.
Vương Bình bị ông lão này làm cho có chút buồn, sợ tiểu công tử khổ sở, vội vàng nói: "Không, thiếu gia chúng tôi là đến để......"
"Lang băm! Đền tiền đi! Tôi phải bắt ông ngồi tù!" Âm thanh sắc bén từ ngoài cửa cuốn truyền vào, ngay lúc đó, hai người đàn ông nâng cáng tiến vào, trên cáng có một bà lão đang nằm kêu la ai ui.
Gã đàn ông áo sơ mi hoa kéo cổ áo Tiền Khai Khang, mớ xương cốt già cằn cỗi của Tiền Khai Khang bị nhấc lên.
"Mẹ tôi phong thấp đau eo, hôm qua châm cứu ở chỗ ông, sáng hôm nay không đứng lên được! Lang băm, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!"
Tiền Khai Khang khụ vài cái, vỗ vỗ tay hắn ta: "Cậu buông tôi ra trước, tôi xem thử."
Một người khác chặn ở trước cáng: "Ông còn nghĩ là tôi sẽ để ông khám cho mẹ tôi nữa? Không bị sao mà để ông trị thành thế này đây!"
Gã đàn ông áo sơ mi hoa tiện thể xô đẩy Tiền Khai Khang, đẩy ông suýt tí thì ngã, may mà được Vương Bình đỡ lấy.
Bà lão nằm trên cáng, vẻ mặt thống khổ nhấn eo, không giống như giả vờ, tiếng hô đau vang khắp sảnh, bệnh nhân phía trước lấy số thấy tình hình không ổn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Hai người đàn ông lực lưỡng nói có sách mách có chứng, muốn lang băm đền tiền, Tiền Khai Khang cách một khoảng cách không thấy được tình huống của bà lão, chỉ cảm thấy eo của bà quả thật không tốt, không khỏi suy nghĩ đến vị trí hạ châm ngày hôm qua.
"Cậu để tôi xem thử!"
"Lang băm xem cái rắm! Đền tiền đi, tôi muốn dẫn mẹ đi bệnh viện thủ đô khám! Nếu như gặp chuyện gì thì ông chờ ngồi tù đi."
Tiền Khai Khang đau cả đầu, một mớ tuổi rồi mà còn bị mắng là lang băm, còn không cho ông đến gần bệnh nhân, đây không phải là cướp tiền sao?
Gã đàn ông áo sơ mi hoa: "Hóng hớt cái đé* gì, hôm nay ai cũng đừng hòng báo cảnh sát, tôi muốn giải quyết riêng với lão già này!"
Hai tên đàn ông lực lưỡng liếc ngang, người nào móc di động ra cũng sợ hãi co rụt lại, tiếp tục xem thế nào.
Tiền Khai Khang kêu trời không thấu, nghĩ có phải đền tiền luôn không, năm nay ông cũng bảy mươi rồi, thực sự chịu không nổi náo loạn này, giảm thọ mất.
Lúc này, một âm thanh trong trẻo của thiếu niên xen vào, giống như một cơn gió mát thổi tan đi không khí dơ bẩn lộn xộn nơi đây.
"Lệnh đường hôm qua rõ ràng tự trượt chân té ở trước cửa, đau xương cụt, có liên quan gì đến Tiền đại phu?"
Bà lão đang kêu khí thế ngừng lại, giọng the thé: "Cái miệng nói dối của con nít là phải lấy kim khâu lại đấy."
Tạ Ngọc Bạch: "Thế sao không đến bệnh viện kiểm tra thử? Quốc gia có pháp luật, đâu ra cách nói giải quyết riêng tư."
Gã đàn ông áo sơ mi hoa có chút chột dạ, lại tiếp tục hung thần ác sát, "Cứ cho là mẹ tôi té ngã, vậy cũng là bởi vì lang băm này làm hại, mẹ tôi vừa khám bệnh xong, đi đường đều không nhanh nhẹn, mới té ngã, bình thường từ trên xuống dưới đều không có vấn đề gì, lẽ nào tiền này ông ta không cần đền?"
Tiền Khai Khang: "Cậu căn bản chính là tên vô lại!"
Tạ Ngọc Bạch: "Khi lệnh đường về nhà rất nhanh nhẹn, còn tự mình sắc thuốc uống, rồi đổ cặn thuốc ngoài cửa, như một hành động mê tín, để cho người qua đường truyền hơi bệnh đi.
Thế nào, bị cặn thuốc của mình làm cho trượt té, cũng liên quan đến việc của Tiền đại phu?"
"Mày đừng có mà ngậm máu phun người!"
"Anh vô lại như vậy, chắc hẳn đã thu dọn mớ cặn thuốc đó rồi.
Nhưng nếu như để người chuyên nghiệp lấy bằng chứng, anh đoán xem trên mặt đất sẽ có vết trượt té không nhỉ?"
"Chưa mọc đủ lông đủ cánh, học được chút da lông mà dám khoe khoang trước mặt ông đây--------"
Tiền Khai Khang được thả ra, tên áo sơ mi quay sang lôi bả vai Tạ Ngọc Bạch.
Vương Bình chắn trước y, trong lòng kêu khổ, sao lại trở thành tiểu thiếu gia gây chuyện với tên đó rồi.
Tạ Ngọc Bạch không hoảng tí nào: "Chú cảnh sát sắp đến rồi."
Tiếng còi báo động từ xa đến gần, ba kẻ ăn vạ thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là gã đàn ông áo sơ mi hoa, đối diện với đôi mắt của Tạ Ngọc Bạch, đột nhiên sống lưng chợt lạnh, không tài nào nhúc nhích.
Kẻ ác không chỗ nào che giấu được trước đôi mắt này.
Cảnh sát đã đến, Tạ Ngọc Bạch cười tủm tỉm nói: "Chú cảnh sát, người tố giác có phải có thể được bảo mật không?"
"Đúng vậy."
Tạ Ngọc Bạch giơ ngón trỏ, chỉ vào tên áo sơ mi hoa: "Con muốn tố giác anh ta-----"
Gã đàn ông toát mồ hôi lạnh, không phải yêu cầu cảnh sát bảo vệ sao, nói ra trước mặt người bị mình chỉ là tính bảo mật gì dị?!
Tự thú thì có được giảm nhẹ không?
Gã ta nhanh chóng nhớ lại chuyện xấu từng làm, vô số chuyện cũ ùn ùn kéo đến, trong nhất thời vậy mà không biết Tạ Ngọc Bạch muốn nói đến chuyện nào luôn.
( gì dậy cha nội =)))
Gã lớn giọng ngăn cản Tạ Ngọc Bạch: "Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn tự thú!"
"Bình ắc quy trong khu dân cư là tôi trộm! Bã chó là tôi thả! Tấm kính trong phòng bảo vệ là tôi đạp!...."
Cảnh sát không còn lời nào để nói: " Không được cho rằng việc xấu rất nhỏ mà làm."
"Dạ dạ dạ......" Gã đàn ông áo sơ mi hoa một bên tự thú một bên nhìn về Tạ Ngọc Bạch, lại nhìn thấy ngón trỏ của thanh niên dịch chuyển hai tấc, chỉ hướng em trai gã muốn chuồn ra ngoài.
"Con muốn tố giác em trai gã ta có liên quan đến một vụ giết người."
Vừa dứt lời, người ở cửa run rẩy, tông cửa xông ra, hắn ta nhanh, cảnh sát còn nhanh hơn, trong năm giây đã bắt được hắn ta.
"Hôm qua Lâm đội có phải phát hiện một thi thể nữ không? Trên hàm răng có DNA nam giới?" Đồng chí Lâm nhanh chóng nhớ đến án mạng mới xảy ra, cuộn tay áo nghi phạm lên, quả nhiên thấy dấu răng rất sâu, "Lấy mẫu."
"Đồng chí nhỏ này, có thể về Cục cảnh sát với tôi để hỗ trợ điều tra không?"
Tạ Ngọc Bạch lắc đầu: "Không phải nói là bảo mật sao ạ? Con đến Cục cảnh sát, người trong nhà con sẽ biết.
Con chỉ từ lời nói của gã ta mà phán đoán, đến Cục cảnh sát cũng không có manh mối khác để nói."
Sơ mi hoa: "...." Thì ra mày nói là bảo mật này, căn bản không phải là sợ hung thủ trả thù.
Không phải, thì ra người mày muốn chỉ ra là em trai tao.
Không phải, thì ra em trai tao là nghi phạm giết người???
Sơ mi hoa và bà lão hai mặt nhìn nhau.
Bà lão ngay cả đau eo cũng không quan tâm, lẩm bẩm trong miệng: "Không thể nào, con trai tôi đều là người tốt mà.....Không thể nào!"
Bà vung tay tát gã đàn ông: " Mày cũng không lo giữ em trai mày! Ngày thường tao dạy mày thế nào, chúng mày đều ngồi tù thì tao sống thế nào đây!"
Sơ mi hoa đột nhiên cảm thấy mình giống một đóa bạch liên nhỏ vô tội vậy.
Quần chúng vây xem: "........" Nhà dột từ nóc*, người xưa nói cấm có sai.
*Câu gốc là 'Thượng bất chính, hạ tắc loạn' nhưng tớ đổi cho hợp hoàn cảnh hơn
Xe cảnh sát đi xa, mỗi một cọng râu của Tiền Khai Khang còn sợ hãi.
"Cảm ơn vị tiểu công tử này, nhưng mà tôi học nghệ không tinh...." Tiền Khai Khang sắc mặt hổ thẹn, lắp ba lắp bắp, bác sĩ không phải toàn năng, lần đầu tiên ông hận bản thân mình không làm được như vậy.
"Không sao, cháu không phải đến để ông trị mắt đâu." Tạ Ngọc Bạch xua xua tay, "Là muốn ngài giúp mẹ cháu điều dưỡng cơ thể."
Tiền Khai Khang đứng thẳng dậy: "Được."
"Vào trong rồi nói."
Tạ Ngọc Bạch để Vương Bình đứng bên ngoài, lấy ra một tờ giấy, "Rất đơn giản, cháu muốn ông dựa theo phương thuốc trên đây để điều dưỡng cho mẹ cháu."
Nếu như để một người khác nói câu này với Tiền Khai Khang, ông nhất định sẽ não bổ ra vở kịch tranh đấu ở giới nhà giàu.
Nào có ai tự mang phương thuốc đến tìm bác sĩ, sợ không phải là ngấm ngầm hạ độc.
Bác sĩ cũng sẽ không tùy tiện chọn dùng các phương thuốc không rõ để tăng nguy hiểm cho bản thân.
Nhưng người trước mặt lại bất đồng, Tiền Khai Khang không xét phải trái đúng sai, trước tiên khen một tiếng "Hiếu thảo", sau đó mới xem phương thuốc.
Càng xem đôi mắt càng sáng rực: "Điều dưỡng âm dương, năm khí tương hợp, thật là vận dụng tinh hoa của y học cổ truyền đến đỉnh cao."
Tiền Khai Khang đỏ hết mặt già, nhỏ giọng: "Tiểu công tử, tôi không cẩn thận học thuộc nó rồi."
Loại phương thuốc đỉnh thế này, nhìn thoáng qua đã in sâu vào tâm trí như gốc rễ.
Có nghi ngờ ăn cắp bản quyền.
Tạ Ngọc Bạch không thèm để ý đáp: "Không sao, ngài nhớ kĩ thì chính là của ngài."
Tiền Khai Khang: "Tiểu công tử thầy thuốc độ lượng, hành y cứu người, làm tôi kính trọng."
Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây, vì sao ông ngầm thừa nhận là tiểu công tử viết vậy?
"Đây là tiểu công tử kê đơn sao?" Tiền Khai Khang dè dặt hỏi.
Tạ Ngọc Bạch ánh mắt hư vô nhìn ra ngoài cửa sổ, không có trả lời.
"Hành y cứu người lại giúp cho đời", "Tương lai hành y cứu đời lấy công chuộc tội"....Nhưng mà bạo quân, huyền học thì không thể sao.....
"Tiểu công tử?"
Tạ Ngọc Bạch hoàn hồn: "Là cháu kê đơn đó."
Tiền Khai Khang căng thẳng gãi gãi mái đầu trắng, làm sao bây giờ, ông lớn tuổi như vầy, không biết người ta có chịu thu đồ đệ hay không..