Đến một thế giới xa lạ, còn so với kẻ ngốc càng dễ dàng thay thế thân phận sao?
Tạ Ngọc Bạch tính toán thực hiện từng bước thoát ra khỏi kiểu người ngu dại này.
Rất nhanh đã có người giúp y băng bó vết thương, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Khi được hỏi bị thương lúc nào, Tạ Ngọc Bạch chỉ chỉ trên lầu, Tạ Thầm Bạc nhanh chóng từ vết máu tra được chuyện y thiếu chút nữa là nhảy lầu tự sát.
Việc này Tạ Thầm Bạc không nói cho cha mẹ, sân thượng không có camera giám sát, camera cầu thang chỉ quay lại được Tạ Ngọc Bạch một mình lên lầu, cao ốc Lập Vinh tập trung xây dựng thương vụ cao cấp, sân thượng một tháng trước vừa mới thi công xong, cầu thang là do đội thi công để lại.
Ngoài mặt là chuyện ngoài ý muốn.
Tranh thủ lúc Tạ Ngọc Bạch thay thay quần áo, Tạ Thầm Bạc đã gọi điện thoại cho đội thi công xa ngàn dặm để xác minh.
"Được, tôi đã biết." Tạ Thầm Bạc cúi đầu xem em trai lanh lợi đáng yêu của mình, nói thật thì, hắn không tin đây đơn thuần là ngoài ý muốn.
Em trai lại đáng yêu, Tạ Thầm Bạc cũng phải thừa nhận, dựa vào một mình em trai hắn, muốn nhảy lầu cũng có chút khó khăn.
Em trai của hắn khiếm thị bẩm sinh, đối với bản thân luôn tự khép kín ý thức, các bệnh viện lớn trong ngoài nước cũng đều thử qua, bác sĩ nói chỉ số thông minh không có vấn đề, cũng nói không rõ nguyên nhân, phảng phất như có một màn chắn ngăn y giao lưu với thế giới bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể tóm lại nguyên nhân là hai khiếu không thông dẫn đến thất khiếu phong bế.
Tạ Ngọc Bạch nghe không hiểu được những lời phức tạp, sẽ không đáp lại bất cứ chuyện gì, hôm nay nói với y ai là anh trai, ngủ một giấc liền quên mất.
Tâm phòng bị của y vẫn mạnh mẽ, nếu như không nói rõ thân phận mà lại gần y, thì sẽ giống như chim sợ cành cong mà co rúm lại, thế nên người nhà họ Tạ mỗi lần nói chuyện với Tạ Ngọc Bạch, đều phải tự giới thiệu bản thân, để cho y phán đoán có tin cậy hay không, cũng không biết phán đoán logic là gì.
Tạ Thầm Bạc gác máy, nhéo nhéo giữa mày, nếu như không có ai để ý Tạ Ngọc Bạch, y có thể an tĩnh bình lặng mà trải qua một ngày, hoàn toàn không có khả năng phát sinh ngoài ý muốn vi phạm bản năng, tự mình đi lên sân thượng.
Nhưng có một phương diện, Tạ Thầm Bạc lại nghĩ không thông, em trai hắn hoàn cảnh sống đơn thuần, kẻ thù ở đâu ra? Nếu như Tạ Ngọc Bạch có thể tự mình nói đã xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.
Tạ Ngọc Bạch 2 giây mới phản ứng lại, mới phát hiện anh trai y không phải cùng y nói chuyện, mà thông qua phương tiện gì đó, nói chuyện với người không có mặt ở đây.
Y đột nhiên nghĩ đến 1 khắc y tỉnh lại có đồ vật rơi ra từ trong tay, muốn lập tức xác nhận một chút.
Thiên Nhãn nghỉ ngơi lâu như vậy, ắt hẳn là có thể dùng được nhỉ?
Tạ Ngọc Bạch nhắm mắt, tâm ngưng thần, sau khi lông mi dài rung rung như lông quạ khép lại, lúc mở mắt, ánh mắt dần dần thanh minh, tròng mắt đen láy chậm rãi chuyển động, không dấu vết mà quan sát cái hình hộp chữ nhật trong tay Tạ Thầm Bạc.
Y giống như người mù vịn vào người Tạ Thầm Bạc đứng lên, mò mẫm lung tung một hồi, duỗi tay cầm lấy hình hộp chữ nhật, ngoài miệng hỏi: " Đây là cái gì vậy?"
Tạ Thầm Bạc: "......Điện thoại."
Tạ Ngọc Bạch trong lòng rùng mình, xúc cảm giống như lúc đó, là nó!
Có người thông qua thứ này truyền âm, dẫn dắt tiểu công tử tự sát!
Lúc y mở thiên nhãn, thị lực chỉ quan sát được vật nhỏ, xong việc y từ sân thượng đi xuống, phía dưới đã không còn hình dáng điện thoại.
Thử hỏi một cái điện thoại bị đánh rơi, không có người nằm vùng, làm thế nào chỉ trong chốc lát đã biến mất?
Trừ phi có người muốn phi tang đầu mối.
Tạ Ngọc Bạch đột nhiên nảy sinh một ý tưởng.
Y biểu tình sợ hãi, duỗi tay đoạt di động của Tạ Thầm Bạc, run rẩy ném lên nhuyễn tháp*, giọng run rẩy: " Di động! Bên trong có người, anh ơi, bên trong có người nói chuyện!"
nhuyễn tháp*: nhuyễn tháp là cái giường mà người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo.
nó bằng gỗ, dài hình chữ nhật đủ 1 người nằm
Tạ Thầm Bạc không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Bạch 2 giây, tiếp thu lượng tin tức bên trong: " Có kẻ đã đưa di động cho em? Tiểu Bạch bình tĩnh, nói cho anh trai, em nghe được gì rồi."
Khóe mắt Tạ Ngọc Bạch rơi từng giọt nước mắt đau khổ, đứt quãng nói: " Có người muốn em nhảy xuống, em nhảy xuống rồi...nhưng mà...em sợ lắm...em nắm được lan can."
Tạ Thầm Bạc không nén được cơn giận, sau khi nhặt di động từ trên sô pha xác nhận với em trai, anh giơ tay ném xuống đất, " Tiểu Bạch đừng sợ, đây là điện thoại hư, sau này nếu gặp chuyện như vậy, đem ném nó đi giống như anh làm là được, người xấu sẽ biến mất."
Tạ Ngọc Bạch ngớ ra một lúc, y vừa rồi chọn nhuyễn tháp để ném di động, anh trai y cứ như vậy mà quăng?
Diễn xuất hơi lố, thiếu nợ Tạ Thầm Bạc một cái điện thoại.
Bổn quốc sư còn chưa có làm ra tiền mua điện thoại, đành thiếu một cái trước vậy.
Tạ Thầm Bạc thậm chí còn thấy may mắn vì không nói việc này cho mẹ, nếu không bà sẽ ngày đêm hoảng hốt lo sợ, anh lấy khăn giấy lau mặt cho đứa em khóc đến đẫm nước mắt, lau rồi lại lau, trán giật giật *, không thể tin mà nhìn Tạ Ngọc Bạch.
*nguyên văn là 脑门一激灵 mình cũng không biết dịch sao cho đúng
Em trai cưng biết nói chuyện rồi! Biết gọi anh! Còn nhớ rõ chuyện nửa giờ trước!
Bốn chữ "Nhân họa đắc phúc*" hiện ra trước mắt, đi dạo một vòng trước Quỷ môn quan, Tạ Ngọc Bạch chịu kinh hãi, bị dọa cho khỏi bệnh rồi!
Nhân họa đắc phúc*: trong cái rủi có cái may
Tạ Thầm Bạc kiềm chế tâm tình mừng như điên, không dám kích thích Tạ Ngọc Bạch, nói đôi ba câu, Tạ Ngọc Bạch biểu đạt ngày càng lưu loát, có loại cảm giác hậu tích bạc phát*.
Nguyên văn 厚积薄发: Chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới làm tốt được công việc
Hậu tích bạc phát, không phải tổ huấn của người nhà họ Tạ, hôm nay là lễ kỉ niệm của tập đoàn Tạ thị, một ngày vô cùng tốt, mừng vui nhân đôi.
Tạ Thầm Bạc ngoài mặt bất động như núi, trong lòng thì thổi phồng em trai hết lần này tới lần khác — lanh lợi, thông minh, không hổ danh là em trai mình.
Tạ Ngọc Bạch quan sát sắc mặt của Tạ Thầm Bạc, đoán chừng đối phương cũng não bổ kha khá rồi, y từ giờ trở đi, không những không cần giả ngu, còn có thể chăm chỉ học tập kiến thức mới mà không bị hoài nghi nữa.
Người nhà họ Tạ thực sự cưng chiều đứa con này, Tạ Ngọc Bạch không có duyên với người thân, trời xui đất khiến được hưởng thụ tình thân của người có cùng tên với mình, đáy mắt có chút áy náy.
Nhưng chuyện đến nước này cũng không còn lựa chọn nào khác, y không cảm nhận được một chút hồn phách của Tạ tiểu công tử, nghĩ đến có lẽ nguyên chủ đã đi đầu thai, nếu không phải như thế, đường đường là quốc sư Đại Lương, y có vô số biện pháp trả thân thể cho hắn.
Việc y có thể làm đó là tra ra chân tướng, thay nguyên chủ tận hiếu, không tranh giành gia sản với anh chị em trong nhà.
..............
Tạ Thầm Bạc mặt mày hớn hở mang em trai từ phòng thay đồ ra ngoài, giấu nhẹm không nói chuyện kinh hồn ở sân thượng, bịa ra quá trình ấm áp báo cho hai đứa em trai khác thông suốt.
Tạ Kiến Minh níu chặt tay áo Tạ Thầm Bạc, phảng phất như lãng phí mười năm cuối cùng cũng thấy được hi vọng nhỏ nhoi của người mẹ, cho dù bà còn có hai người con trai xuất sắc nữa, nhưng làm mẹ ai mà chẳng hy vọng đứa con mình đều bình an khỏe mạnh.
Mười tám năm trôi qua, nửa đêm giật mình thức giấc, bà thường vì hối hận mà tỉnh dậy, dù cho có gia tài bạc triệu, bà chính là đưa đứa con trai nhỏ đến cõi đời này để chịu khổ.
Tạ Kiến Minh sợ vợ của mình không chịu nổi kích thích, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, cố gắng ổn định nói: "Thầm Bạc, mẹ con thân thể không khỏe, không cần đem chuyện này ra nói đùa."
Ông nhìn về đứa con út, đôi mắt lộ rõ sự mong đợi của một người cha: "Tiểu Bạch, cha là cha con, cha hỏi con một câu nha."
Tạ Ngọc Bạch gật gật đầu, tới đi, bổn quốc sư đã sẵn sàng rồi.
Tạ Kiến Minh: " Hôm nay là ngày mấy?"
Cả một nhà ai nấy đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc Bạch, dường như nhìn đứa con thiểu năng trí tuệ chính thức tiếp nhận bài kiểm tra nhập học mẫu giáo.
Tạ Ngọc Bạch: "....." Có chút khó khăn.
Nhưng cũng không phải quá khó, chỉ cần kéo dài điểm thời gian, liên hệ thời tiết khí hậu tính toán hoàng lịch một lần là ra.
Tạ Ngọc Bạch trong lòng tính toán thần tốc, một bộ niên lịch dần dần hình thành, y chặn một điểm trong đó, giọng nói trong trẻo cất lên: " Ngày 20 tháng 10."
Không ngờ tới đi, công việc Khâm Thiên Giám ở Đại Lương cũng là ta làm đó, vừa nhanh vừa tốt, còn nhận hai phần bổng lộc.
Lời khen ngợi của Tạ Thầm Bạc chưa kịp thốt ra đã bị kẹt ở cổ họng.
Tạ Kiến Minh sửng sốt, Tiết Tinh ánh mắt ảm đạm, phát ra âm thanh nức nở.
Tạ Ngọc Bạch ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh, sao thế, có chỗ nào không đúng hả?
Tạ Thầm Bạc vội vàng xoa dịu: "Ba à đây là người không đúng rồi, sao lại hỏi câu hỏi khó vậy chứ."
Tạ Kiến Minh phản ứng lại, phụ họa: "Đúng đúng đúng, tiểu Bạch có thế nghe hiểu được câu hỏi, đã là rất tiến bộ rồi đó!"
"Để con hỏi, tiểu Bạch, anh trai cho em 1 quả táo, ba ba cũng cho em 1 quả táo, tổng cộng em có mấy quả táo?" Tạ Thầm Bạc hướng dẫn từng bước, chỉ thiếu chút là giơ 2 ngón tay.
Tạ đại quốc sư có cảm giác như bị sỉ nhục: "......hai cái."
Vừa nói dứt lời, cha mẹ Tạ đã tin tưởng tuyệt đối vào lời của Tạ Thầm Bạc, tiểu Bạch quả thật trở nên thông minh lanh lợi hơn rồi!
Tạ Ngọc Bạch phồng phồng hai má, nhà họ Tạ yêu cầu không cao đối với chỉ số thông minh của Tạ tiểu công tử.
Thế nhưng, y làm sao mà tính sai được?
Hôm nay là tiệc của nhà họ Tạ, vui sướng qua đi, Tạ Thầm Bạc còn muốn tiếp đón khách mời, bèn dò hỏi Tạ Ngọc Bạch có muốn về nhà nghỉ ngơi trước không.
"Anh, em muốn chơi một lúc nữa."
Tạ Ngọc Bạch muốn quan sát khách mời ở đây một chút.
Em trai mười tám năm trời lần đầu nói muốn "chơi", Tạ Thầm Bạc nào dám nói không, cho dù Tạ Ngọc Bạch bây giờ muốn chơi trốn tìm, anh dứt khoát lập tức cho người thu dọn sân chơi.
Tiết Tinh rất dễ mệt mỏi, Tạ Kiến Minh cùng nàng đi nghỉ ngơi, Tạ Thầm Bạc vốn dĩ muốn dẫn em trai theo bên cạnh, bị Tạ Ngọc Bạch từ chối, bèn tìm bàn sắp xếp chỗ ngồi cho Tạ Ngọc Bạch, thường thường hướng qua bên đấy nhìn một cái.
Tạ Ngọc Bạch ngồi an tĩnh trong một góc ở hội trường, phảng phất như một tiểu công tử được chạm khắc từ ngọc bích, lấp lánh tỏa sáng, hấp dẫn vô số ánh nhìn của mọi người.
Trong hội trường có không ít vệ sĩ, Tạ Thầm Bạc khá yên tâm, chuyên tâm xã giao.
"Đúng rồi, Thương tổng đâu, sao không nhìn thấy hắn? Tôi còn chưa kịp cảm ơn hắn."
"Hình như là trong nhà có việc, rời đi trước rồi."
Tạ Thầm Bạc gật gật đầu, trong lòng khắc ghi nhân tình này, anh uống một ngụm rượu, tùy ý nhìn chung quanh, thấy vị Chủ tịch điện ảnh Trường Phong thích mặc cổ bào, vị tiền bối này mê tín nhất là hoàng lịch, ngày xấu thì sẽ không ra ngoài.
Nghĩ đến chuyện gì, Tạ Thầm Bạc thiếu chút nữa là phun ra ngụm rượu vừa uống.
"Khụ khụ khụ..."
Ngày hai mươi tháng mười!
Anh cảm thấy ngày này thiệt quen thuộc.
Vậy là, em trai anh vừa rồi nói là lịch âm? Lợi hại như vậy!?
Lúc này, vị quốc sư nào đó còn vì vấn đề lịch âm mà canh cánh trong lòng.
Y thay một bộ tây trang nhỏ khác, môi hồng răng trắng, mặt mũi xinh đẹp, khóe mắt tựa như cánh hoa đào trùng lên nhau, mặt bên nhìn lại, hàng mi dài đen nhánh như đuôi én đẫm sương.
Trong buổi kỉ niệm tập đoàn, y hương tấn ảnh*, người lui tới không thiếu nhân vật nổi tiếng, Tạ Ngọc Bạch đứng tại nơi đây, hoàn toàn không thua kém minh tinh chăm chút tỉ mỉ bề ngoài, còn mang một cỗ kiêu ngạo quý khí, người có địa vị trong đây luyện tập 10 năm đều không bằng một phần vạn.
Y hương tấn ảnh (衣香鬓影): là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là 'quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu'.
Tồn tại của y tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
"Vừa mù vừa ngốc, cũng không biết tại sao nhà họ Tạ lại thả nó ra, không sợ mất mặt."
Bên bàn tiệc bỗng nhiên tụ tập một nhóm nam nữ trẻ tuổi, thấy bạn gái nhiều lần nhìn về hướng của Tạ Ngọc Bạch, một tên phú nhị đại đầu tóc bóng loáng lập tức khó chịu, nói chuyện âm dương quái khí.
"Anh đừng nói bậy, thoạt nhìn không giống mà." Bạn gái ngoài miệng nói như vậy, ánh nhìn Tạ Ngọc Bạch từ lấy lòng biến thành khinh thường.
Một đám người dường như tìm được thú vui, cách hai mét đánh giá Tạ Ngọc Bạch, thấp giọng cười nói, dù sao đối phương cũng vừa mù vừa ngốc, còn nghe không hiểu, cũng chẳng thấy được là ai nói.
Nhất là thấy Tạ Thầm Bạc ở hội trường " khu kinh doanh", xuyên qua đám người, không chú ý đến tính huống trên bàn rượu, mà còn mỗi người một câu bàn chuyện trên trời dưới đất, nói đến vui vẻ ồn ào cười to, không để ý một người tầm 30 tuổi mặc tây trang giày da, một bên nói điện thoại một bên tiến lại gần.
"Thầm Bạc, tớ uống rượu hơi nhiều, qua bên đây nghỉ ngơi một lát."
Tiếng cười đột nhiên im bặt, đám nam nữ trẻ tuổi như vịt bị bóp chặt cổ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ đương nhiên không sợ người gọi điện thoại, mà sợ "Thầm Bạc" trong miệng của người này, chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay.
Người này đứng ở đây bao lâu rồi? Tạ Thầm Bạc có nghe được gì không?
Gia thế của bọn họ không so được với nhà họ Tạ, hôm nay trước khi tới đã bị cha mẹ ân cần dạy bảo phải kẹp chặt đuôi làm người.
Tạ Thầm Bạc trên thương trường là một kẻ nham hiểm, gặp ai cũng chào đón bằng vẻ mặt tươi cười phong độ nhẹ nhàng, thế nhưng tuyệt đối không có ai xem anh là cừu con giống như Tạ Ngọc Bạch.
Giữa anh em nhà giàu bất hòa là trạng thái bình thường, ba anh em nhà họ Tạ cũng không nghe nói có tình cảm tốt, nhưng ở chỗ địa bàn của người ta mà khua môi múa mép, ngộ nhỡ sờ vào râu hổ, cũng quá sức rồi*.
*Nguyên văn là 也够受的了, mình không biết còn có nghĩa nào khác không:((((
Sau khi hoảng loạn qua đi, đám người này tròng mắt đảo loạn, không hẹn mà cùng nghĩ đến, Tạ Thầm Bạc cũng không nhận ra tiểu lâu la bọn họ, chỉ nghe âm thanh tuyệt đối không biết được.
Giây tiếp theo, đám người cấu kết chế nhạo tan tác như ong vỡ tổ, ai cũng muốn là người đầu tiên rời nhóm, người sau không cẩn thận giẫm lên lễ phục người trước, người ngã ngựa đổ*, cộng với biểu tình chột dạ, vô cùng thảm hại.
*Chỗ này nguyên văn là 带倒一片, mình cũng không hiểu nghĩa nên chém gió, mọi người nếu ai biết góp ý cho mình với nha
Các nhân vật lớn ở một chỗ khác, thấy đám phú nhị đại "Tiền đồ vô lượng" bị ngã thành một đoàn, lại đối lập với Tạ tiểu công tử ngồi ngay ngắn cao quý, đáy lòng nảy sinh nghi ngờ "Ai mới là kẻ ngốc".
Người thay Tạ Ngọc Bạch giải vây tên Khâu Hành, hắn duỗi tay nới lỏng cà vạt, nghĩ đến lời đám người kia nói, càng không vẽ vời thêm chuyện đi quấy rầy Tạ Ngọc Bạch.
Khâu Hành hôm nay đến để kéo nhà đầu tư, nhờ vào quan hệ kiếm được một vé vào cửa, nhưng đang lúc yến tiệc linh đình, luôn là tài chính, công nghệ, kỹ thuật được coi trọng, hắn lại làm ngành chăn nuôi, nhưng thực sự rất khó được các nhà đầu tư ưu ái, uống cả một bụng rượu, lời cũng chưa nói được vài câu.
Trò chuyện cùng Tạ Thầm Bạc chẳng qua để đánh lừa đám người trẻ tuổi kia, nghĩ đến xưởng chăn nuôi thua lỗ phải bán nhà để phát tiền lương, Khâu Hành không khỏi nhéo nhéo giữa mày.
Người công nhân mười năm xin hắn ứng trước tiền lương để cho vợ khám bệnh, Khâu Hành thực tình không nói được câu hắn thiếu chút nữa không phát nổi tiền lương.
"Cám ơn anh".
Một âm thanh trong trẻo truyền tới.
Khâu Hành có chút kinh ngạc, nhìn Tạ Ngọc Bạch 3 giây, mới xác nhận là y đang nói chuyện.
Tiểu công tử này không những không ngốc, còn có thể nghe được hắn vừa này giúp y giải vây? Mà còn biết hắn đứng ở chỗ này không đi? Có thật là vừa ngốc vừa mù không vậy?
Khâu Hành không ngốc đến mức mở miệng hỏi, đại khái là gần đây trong nhà thường xem phim cung đấu, hắn cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà não bổ ra một vở kịch nhà giàu.
Vì để tránh mũi nhọn của anh trai, người em giả ngu giữ mạng gì gì đó.
"Tôi chẳng qua là cáo mượn oai hùm.*" Hắn nhịn không được an ủi nói: "Miệng mọc thêm thân của người khác..."
*Nguyên văn là Hổ giả hồ uy (狐假虎威) trong Hán ngữ.
Câu này diễn tả một người đe dọa ai đó bằng cách phô trương mối quan hệ với kẻ mạnh bạo, có quyền lực hơn.
"Đúng vậy".
Tạ Ngọc Bạch cong cong khóe mắt.
" Một đám điêu dân mà thôi."
Khâu Hành bỗng nhiên cảm thấy tiểu công tử không cần an ủi.
Tạ Ngọc Bạch: " Trong nhà nuôi heo sao?"
Khâu Hành: " Ách, đúng vậy." Hắn có cảm giác đang cùng lãnh đạo trò chuyện.
Đợi đã, tiểu thiếu gia tại sao lại biết hắn nuôi heo, hắn tại bữa tiệc còn chưa chen được lời nào, càng miễn bàn đến chuyện nói ra mình nuôi heo.
Tạ Ngọc Bạch vui vẻ yên tâm gật gật đầu, "Gần đây có người mượn tiền anh đừng cho mượn."
"Cậu lại biết—" Khâu Hành trừng lớn mắt, hắn bán nhà phát tiền lương, còn dư mười vạn, cắn cắn môi tính toán cho người công nhân già kia mượn, vì thế vợ hắn tức giận đến mức hai ngày nay chẳng nói với hắn câu nào.
Hắn nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tạ Ngọc Bạch, nghĩ đến một câu của y đã nói được nghề của mình, ma xui quỷ khiến mà gọi điện thoại cho vợ.
"Vợ à là anh, hai mươi vạn cho ông Ngô mượn sáng nay em chuyển tiền chưa? Đang ở ngân hàng gửi tiền sao? Trước hết đừng vội gửi, chờ anh về nhà mình nói tiếp."
Tạ Ngọc Bạch chống cằm suy nghĩ, điện thoại thiệt tiện lợi, bổn quốc sư cũng muốn kiếm tiền mua một cái.
Kiếm tiền thế nào đây?
Tạ Ngọc Bạch tròng mắt xoay chuyển, bỗng nhiên thấy thư kí của anh trai tới đây.
"Tiểu thiếu gia, Tạ tổng mời ngài qua." Thư kí tri kỉ dẫn đường, đối xử với người mù chu đáo không để lại dấu vết.
Khâu Hành vừa nói chuyện điện thoại xong còn chưa kịp hỏi thêm vài câu, hắn hình bóng dáng của Tạ Ngọc Bạch, cảm thấy bản thân não bổ vở kịch nhà giàu sai rồi.
Điện thoại trong túi rung lên, Khâu Hành bắt máy, nghe thấy vợ mình ở đầu bên kia mắng: " Tôi xếp hàng hơn 2 tiếng ở ngân hàng, vừa đến lượt tôi anh lại gọi tới, tôi liền ra ngoài, anh đoán xem tôi thấy ai, lão Ngô! Lão ấy ở trên đường ầm ĩ với người ta, thì ra là sòng bạc đòi nợ, còn cho người ta nói anh lập tức giúp lão trả nợ.
Đâu chỉ thiếu mười vạn, tiền này vừa đến tay lão, ba giây sau sẽ đến tay sòng bạc mà không nghe bất kỳ âm thanh nào.
Lần sau tôi còn nghe theo lời hảo tâm của anh thì tôi mang họ anh!"
Khâu Hành vội vàng nói: "Anh hồ đồ cũng biết cờ bạc không thể mượn, em tuyệt đối đừng qua đó, âm thầm về đi."
"Tôi còn không biết nữa à, yên tâm đi."
Khâu Hành cúp máy, có chút hoảng hốt, Tạ tiểu công tử ngốc chỗ nào, rõ ràng là đại trí như ngu*, nực cười người đời nhìn không thấu, hắn gặp phải thần tiên rồi!"
*Nguyên văn câu: 大智如愚.Ý nói bậc đại trí trông bề ngoài có vẻ rất tầm thường.
—----------------
Tạ Thầm Bạc đang cắt bánh kem 3 tầng, muốn để em trai đến ăn miếng đầu tiên.
Tạ Ngọc Bạch an tĩnh đứng chờ, mắt thấy trợ lý đang đứng một bên dùng điện thoại, tận dụng thời gian xem sơ qua hóa đơn của buổi tiệc.
Trong những khoản tiền được liệt kê, Tạ Ngọc Bạch nhìn thấy một thứ quen thuộc —
Chọn ngày tốt, một ngàn tệ.
Tạ Ngọc Bạch ánh mắt bất động, vô cùng đau lòng.
Anh trai tui ơi! Khoản tiền này sao lại để người ngoài kiếm lời!
- -------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Ngọc Bạch: Tui thiếu chút nữa là mua được cái điện thoại một ngàn tệ rồi.
Thương tổng: Tui có tiền, nhưng chương này lại không có tui ( tâm tình tồi tệ + 1000)..