Quốc Thuật Hung Mãnh

Toàn hội trường tĩnh lặng, những ánh mắt nhìn Khang Thuận Phong, có đồng tình, có cười nhạo, có bất thiện, có lo lắng cũng không phải trường hợp cá biệt.

Mỹ nữ gây chuyện cho Khang Thuận Phong, vẻ mặt khiêu khích nhìn cậu.

Trong đầu Khang Thuận Phong lúc này chỉ có câu nói của Khổng Tử: duy có tiểu nhân và đàn bà, là khó bảo. Cậu bất đắc dĩ quay đầu lại, ngồi ngay ngắn.

“Thì ra là cao kiến của bạn này, bạn này chắc hẳng rất lành nghề trong đánh đấm thực chiến rồi….” Đội trưởng teakwondo không tìm được chỗ giải tỏa bức xúc bị mỹ nữ kia gây ra, cuối cùng đã tìm được chỗ trút giận rồi.

Khang Thuận Phong cười bất đắc dĩ, cười rất bất đắc dĩ, nghĩ tới câu nói của Hồ Tà Tử: phúc họa không lối, chỉ có con người tự chuốc lấy.

Cậu không thể không đứng lên giải thích: “Xin lỗi, ban nãy bạn mỹ nữ này nói có phần cắt câu lấy nghĩa, ban nãy mình nói là màn biểu diễn của các đội viên hội teakwondo đều là hoa pháp để thu hút mọi người, không có ý nghĩa gì trong thực chiến, không phải như lời mỹ nữ này nói teakwondo không có ý nghĩa thực tế.”

“Có gan nói, không có gan thừa nhận…” Phía sau truyền tới tiếng lẩm bẩm của mỹ nữ, mặc dù giọng nhỏ nhưng khống chế trong phạm vi mọi người đều có thể nghe được.

Khang Thuận Phong không khỏi quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ bà cô này vẫn chưa xong sao.

Mỹ nữ kia không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại.

Đội trưởng đội teakwondo thấy Khang Thuận Phong và mỹ nữ gầm gừ nhau, liền có ý anh hùng cứu mỹ nhân, cười vẻ chế nhạo nói: “Bạn nam này là người võ công cao cường, cũng không cần phải dọa bạn nữ như vậy chứ? Nếu bạn nói teakwondo không thực tế, nếu không ngại thì luận bàn với đội viên của bọn mình xem”.

Khang Thuận Phong thầm nghĩ, đã giải thích rồi, trời, vẫn chưa hết chuyện à.

Cậu quay người, không nói gì nữa liền ngồi xuống. Cậu biết loại người kiêu ngạo như đội trưởng đội teakwondo chắc chắn muốn thể hiện một chút, nên cho dù mình có giải thích thế nào cũng không ổn, vì vậy chẳng buồn giải thích thêm nữa.

Nhóm trưởng nhóm teakwondo này tên là Lý Kế Tiên, cũng là đội trưởng đội teakwondo của trường, từng giành vị trí cao trong các trận đấu ở đại hội thể dục thể thao sinh viên toàn quốc, đã có đai đen teakwondo.

Thấy Khang Thuận Phong chẳng nói một lời đã ngồi xuống, Lý Kế Tiên vừa cho là cậu ta sợ, vừa thấy tức giận vì cậu ta chẳng buồn để ý tới mình, lời nói không khỏi có chút bất thiện: “Chắc bạn này là người luyện võ thuật truyền thống, luôn cho rằng võ mình luyện mới là đệ nhất thiên hạ, nhưng lại không dám kiểm tra mình trong thực chiến, không dám đứng trên lôi đài như một người đàn ông”.

Khang Thuận Phong vốn muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng không ngờ đối phương lại không buông tha như vậy, đối phương nói ra những lời này, cậu không thể không dáp lại, liền nói: “Võ thuật truyền thống chỉ giết người, không biểu diễn, cậu dừng nói lẫn lộn, thể thao hiện đại với võ thuật truyền thống làm một, ngay cả cậu tập teakwondo, cậu thử nói tiền bối xem teakwondo cổ với những gì các cậu đang biểu diễn có giống nhau không?”

Lý Kế Tiên nghe Khang Thuận Phong nói xong chỉ cười nhạt nói: “Không dám đánh là không dám đánh, chỉ giết người không biểu diễn, nói đáng sợ như vậy là có thể dọa được tôi sao?”

Trong lòng Khang Thuận Phong không khỏi co lại, lời Lý Tiên Kế lăng mạ như vậy, cậu rất tức giận nhưng nhất thời không biết phải nói gì. Cậu đột nhiên nhớ tới khi dạy các đệ tử luyện võ, Hồ Tà Tử thường nói: “Người luyện võ phải có tâm huyết! Võ đức, võ đức, có võ mới có đức, gặp phải chuyện gì không dám ra mặt không phải có võ đức mà là có quy đức. Người chết lên trời, sinh mạng như quả bóng, không có tâm huyết như vậy, chớ nói mình tập võ do Hồ Tà Tử trấn Bồ Châu dạy, không phải là cháu nội ta.”

Nghĩ tới đây, Khang Thuận Phong liền đứng lên nói: “Mình là người địa phương, không hiểu lễ, nghĩa, liêm, sỉ của teakwondo bạn nói, không rõ nhẫn nại, khắc phục bản thân mà bạn nói khi nãy, có lẽ là lễ nghĩa liêm sỉ, nhẫn nại, khắc phục bản thân các bạn nói khác với Trung Quốc, có điều nếu bạn thật sự muốn xem võ thuật truyền thống Trung Quốc, mình cũng không ngại để bạn có thêm kiến thức”.

Lý Kế Tiên rất tức giận.

“Để tôi thêm kiến thức, tôi nghĩ hôm nay rất nhiều bạn ở đây đều rất hứng thú, xem bạn làm thế nào để tôi thêm kiến thức, là dùng miệng bạn nói sao?”

Lúc này, các thầy cô gáo đã cảm thấy không khí không ổn, bất lợi cho đoàn kết ổn định giữa sinh viên cũ mới, vì thế một giáo viên đứng lên nói với Lý Kế Tiên: “Hôm nay là dạ hội chào đón tân sinh viên, chú ý tác phong.”

Lại quay đầu nói với Khang Thuận Phong: “Còn em kia, không cần tranh luận nghĩa khí nữa, ngồi xuống đi”.

Khang Thuận Phong nghe lời giáo viên liền ngồi xuống, Lưu Bằng bên cạnh nói: “Xời, hắn đang khoe khoang trước mặt các nàng đó, cậu cần gì tức giận với hắn, nhưng mà….không phải cậu tập võ thật chứ?”

Khang Thuận Phong chưa kịp trả lời, Lý Kế Tiên lại nói: “Tôi nghĩ bạn nam này cuối cùng có thể thở phào rồi, bạn nên cảm ơn thầy Vương đã cho bạn lối thoát, về chăm chỉ luyện võ thuật truyền thống của bạn đi, đừng chỉ trỏ gì với teakwondo của bọn tôi nữa”.

Thầy Vương vội nói: “Được rồi, Lý Kế Tiên, các em còn tiết mục nào không? Nếu có thì nhanh biểu diễn, không thì để người phía sau tiếp tục đi”.

Lúc này, tiểu mỹ nhân phía sau Khang Thuận Phong khẩu khí khinh thường nói: “Xì, còn tưởng là có có gan chứ, đồ nhát gan”.

Khang Thuận Phong chẳng buồn quay đầu, chẳng buồn quan tâm, cậu đứng lên, nói với Lý Kế Tiên đang chuẩn bị chỉ huy biểu diễn teakwondo trên sân khấu: “Là bạn Lý phải không? Nếu bạn có thịnh tình mời tôi, nếu tôi không đồng ý chính là xem thường teakwondo rồi….”

Lúc này thầy giáo Vương cũng có chút bực mình, thầm nghĩ, Lý Kế Tiên ỷ mình là học sinh cũ, không coi tôi ra gì, một tân sinh viên như cậu cũng làm tôi tức nổ mắt, liền đứng lên chỉ Khang Thuận Phong, giọng nghiêm khắc nói: “Em…”

Khang Thuận Phong lễ phép cười nói: “Thầy Vương, chúng em không có ý không tôn trọng các thầy cô giáo, có điều những màn biểu diễn hôm nay cho dù là đội karate, hay đội teakwondo đều chỉ là biểu diễn võ thuật theo sách vở, khiến người yêu thích võ thuật xem chưa thỏa mãn, các bạn chắc chắn cũng muốn xem màn đánh thật, các bạn sinh viên, các bạn nói phải vậy không?” Câu cuối cùng, Khang Thuận Phong quay về phía mọi người lớn tiếng hỏi.

Sinh viên đều khoảng hai mươi tuổi, chính là tuổi sợ thiên hạ không loạn, nghe thấy Khang Thuận Phong hỏi vậy, đều nói lớn: Phải, thậm chí có người còn huýt sáo.

Khang Thuận Phong liền cười lại quay đầu nói với thầy Vương: “Trong các nhóm hôm nay không có nhóm nào là võ thuật truyền thống, không thể không nói thật đáng tiếc, hôm nay em xin đánh bạo, đại diện cho võ thuật truyền thống, phối hợp với tiết mục của đoàn teakwondo, tuyên truyền võ thuật truyền thống một chút, các bạn sinh viên, các bạn có muốn xem không?” Câu cuối cùng lại nói lớn về phía các sinh viên.

“Muốn”. Tiêng trả lời càng lớn, càng đồng loạt. Mọi người đều bị mấy câu nói của Khang Thuận Phong khơi dậy lòng nhiệt tình, bỗng chốc, cả hội trường ầm ầm.

Thầy Vương còn định nói thêm, một thầy giáo lớn tuổi ngồi bên kéo tay thầy, nói nhỏ câu gì đó, thầy Vương liền không nói gì nữa, ngồi xuống.

Lần này Lý Kế Tiên thật sự tức giận, mẹ kiếp, một tân sinh viên năm nhất lại cố chấp như vậy, lát nữa không đánh cho ngươi thổ huyết, ta theo họ ngươi luôn.

Nhưng là trưởng đoàn, cậu ta không thể khong giữ tác phong, cố gắng kìm cơn giận trong lòng, nói: “Được, có thể giao lưu với võ học truyền thống, cầu còn chẳng được, tùy bạn chọn lấy một học viên trên sân khấu”.

Các học viên đứng trên sân khấu có năm nam, năm nữ, nam đều là thành viên chủ lực của đội teakwondo, về phần nữ, cậu ta chắc Khang Thuận Phong sẽ không chọn, nếu chọn nữ, mọi người không nhổ nước bọt dìm chết hắn mới lạ.

Khang Thuận Phong liền bật cười, nói: “Mình muốn giao lưu với đội trưởng Lý một chút, không biết có vinh hạnh này hay không….” Cậu không dùng từ luận bàn, vì từ này không được tốt, hàm xúc quá sâu, dễ khiến các thầy cô phản cảm.

Lý Kế Tiên tức giận, thầm nói: Mẹ kiếp, chỉ sợ ngươi không chọn ta, hôm nay phải cho ngươi bò lê mà về.

Trong lòng tức giận, ngoài miệng lại cười nói: “Được thôi, vậy mình xin được luận bàn cùng bạn Khang một phen”.

Khang Thuận Phong liền đi ra, Lý Bằng kéo cậu lại nói: “Này, cậu làm được không, nghe nói tên đó rất lợi hại, hay là để mình lên thay cậu, mình từng học qua Hình ý, thân hình lại lớn, không đánh thắng cũng không có thiệt hại gì?”

Khang Thuận Phong dùng lực nắm tay cậu, thầm nghĩ: “Lưu Bằng đúng là người bạn đáng kết giao, ngoài miệng lại cười nói: “Không sao, mình chắc chắn”.

Lưu Bằng lại buông cậu ra.

Lúc này mỹ nữ phía sau lại hả hê nói: “Xem lát nữa bị người ta đá xuống sân khấu, còn dọa ai nữa”.

Khang Thuận Phong chẳng buồn để ý tới nàng, liền đi thẳng. Lưu Bằng quay đầu trợn mắt nhìn cô, kết quả mỹ nữ đó cũng trừng mắt lại nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi một phát đạp chết cậu không?” Lưu Bằng giận dữ, đối phương lại là nữ, chỉ đành hừ một tiếng, buồn bực quay đầu lại.

Khang Thuận Phong đi lên sân khấu, Lý Kế Tiên đã bắt đầu khởi động.

Là một trong những người tổ chức dạ hội tối nay, Ngô Ny Ny vẻ mặt lo lắng nhìn Khang Thuận Phong, đi tới gần cậu, nói nhỏ: “Lý Kế Tiên đã có đai đen rồi, bạn đánh lại được không?”

Khang Thuận Phong cười cảm kích, nhỏ tiếng nói: “Mình biết, mình nhìn thấy đai đeo trên eo cậu ta rồi, bạn không cần lo lắng cho mình”.

Hai người đều đứng yên trên sân khấu rồi, Lý Kế Tiên vừa bày thế, vừa hỏi: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”

Khang Thuận Phong cứ đứng thoải mái như vậy, nói kích “Đánh cậu không cần chuẩn bị”.

Con người Lý Kế Tiên vốn xem thường võ thuật truyền thống, nên thầm nghĩ không thể tấn công vào sự tự tin của cậu ta, nhưng tự tin như vậy lại dễ bị khơi dậy lửa giận nhất.

Quả nhiên, Lý Kế Tiên nghe thấy vậy liền nổi giận, cũng không nói gì liền xông lên trước.

“Đợi chút”, Khang Thuận Phong đột nhiên nói.

Lý Kế Tiên đành phải dừng lại, Khang Thuận chậm rãi cởi giày, vừa cởi vừa nói: “Mình phải cởi giày ra, để lát nữa cậu thua lại nói là vì tôi đi giày, cậu không đi giày”.

Lý Kế Tiên càng phát hỏa, nghiến răng nói: “Tôi mới không phải là người không có tác phong như cậu”.

Đợi Khang Thuận Phong cởi giày, cậu ta vừa bày thế liền xông lên, Khang Thuận Phong lại đột nhiên lùi hai bước, giơ tay nói: “Đợi chút….”

Lý Kế Tiên nhổ nước bọt, nói: “Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu có đánh không?”

Khang Thuận Phong cười tủm tỉm nói: “Tất nhiên là đánh, có điều cậu mặc quần áo rộng thình thình thích hợp cho đánh nhau, còn tôi mặc quần dài hơi bó, có thể để tôi thay quần không?”

Lý Kế Tiên liền nói với người bên cạnh: “Trương Tiểu Lâm, cho cậu ta mượn đồng phục của cậu đi”.

Người tên là Trương Tiểu Lâm đó liền nhanh chóng cởi đồng phục, ném cho Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong cũng không giận, chắp tay nói với sinh viên phía dưới: “Xin lỗi, mình chuẩn bị chưa đầy đủ, mới mượn tạm bộ quần áo, đi thay quần áo trước đã”.

Dưới sân khấu liền cười vang, có ngươi hô lớn, người anh em thật ngạo mạn, tôi ủng hộ cậu.

Khang Thuận Phong chạy tới cánh gà, thời tiết tháng chín vẫn nóng, vốn không mặc nhiều quần áo, Khang Thuận Phong nhanh chóng thay xong quần áo, lại chạy lên sân khấu.

Vẻ mặt Lý Kế Tiên mất kiên nhẫn, thấy cậu lên, nói: “Giờ đã xong chưa, đừng có lý do lý trấu gì nữa”.

Khang Thuận Phong liền gật đầu nói: “Lần này xong thật rồi”.

Lý Kế Tiên liền bày thế, giơ chân định xông lên trước, kết quả, lần này Khang Thuận Phong hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội xông tới. Cậu ta vừa nhấc chân lên, Khang Thuận Phong đã nhảy tới một bước, tới gần cậu, một chân giơ lên, một chân đá ra, giẫm trên chân cậu ta vừa nhấc lên, sau đó chân sau lên trước, vào thẳng phía sau chân sau cậu ta, giữ chặt rồi huơ tay trước mặt cậu ta, rồi vuốt xuống. Khang Thuận phong không dùng tới lực đánh thường dùng trong vuốt tay của hồng quyền, mà là quyền hóa chưởng, dùng gờ quyền, tay trước từ trán cậu ta, thuận theo gò má đánh xuống, tay sau từ cổ họng vạch tới xương quai xanh.

Khang Thuận Phong luyện ngạnh thập bàn trong Hồng quyền nhiều năm như vậy, quan trọng là nắm tay như cuống bánh, nắm tay trong Hồng quyền chính là nơi phát lực, cộng thêm hai năm luyện Thiết sa chưởng, hai tay cứng như thép, quệt xuống như vậy, Lý Kế Tiên chỉa cảm thấy chỗ nắm tay lướt qua, người như có lửa đốt, đau nhức.

Hai tay Khang Thuận Phong vuốt xuống, cánh tay khẽ run lên, cánh tay lại khẽ đụng trong đũng quần ai đó.

Lý Kế Tiên liền kêu lên thảm thiết.

Khang Thuận Phong đụng phải phần háng Lý Kế Tiên, vẫn tiếp tục duỗi hai tay, bả vai tự nhiên dính trên ngựa Lý Kế Tiên, cản người dính sát vào cậu ta, không chút khe hở.

Đây là phương pháp phòng đánh tiến thế trong võ thuật truyền thống, chính là dính sát vào đối thủ, nhưng lúc này mình nhất định phải xoay người giữ chân bó thế, phải giữ cơ thể mình thấp hơn đối phương, vì một khi mình dính vào, hai bên phát lực trước sau đều khó, không thể tấn công đối phương được. Lúc này lực trên dưới đều dễ dàng đánh ra, nên phải xoay người giơ chân, chính là để không gian phát lực trên dưới.

Lý Kế Tiên kêu la thảm thiết còn chưa dứt, Khang Thuận Phong lại nhéo eo một cái, vai run lên, lại dính chặt người vào.

Vừa nhanh vừa mạnh, lại dính sát như vậy, bỗng chốc đẩy Lý Kế Tiên ra xa bốn năm bước.

Trong hội trường bỗng lặng ngắt như tờ, mọi người vốn tưởng sau khi trải qua một trận long tranh hổ đấu, Lý Kiến Tổ sẽ đánh ngã Khang Thuận Phong hoặc Khang Thuận Phong sẽ lật ngược lại thắng Lý Kế Tiên, nhưng không ai ngờ, vừa động thủ, trong chớp mắt Lý Kế Tiên giống như cành gỗ bị vật ngã.

Các nam sinh đều tròn mắt, các nữ sinh đều bịt miệng.

Hồi lâu tiếng “Hay” vang lên trong hội trường, Khang Thuận Phong rõ ràng nghe thấy đó là giọng Lưu Bằng, lúc này mới nghe thấy mọi người hò hét.

Tiếng hò hét vang lên, Khang Thuận Phong đi tới, giơ tay kéo Lý Kế Tiên còn đang mơ mang dậy, lúc này, mấy sinh viên hàng trên gần đó đều hít vào hơi lạnh, chỉ thấy từ trán thuận xuống mũi tới má Lý Kế Tiên, có một vệt đổ sưng tấy lên.

Lý Kế Tiên giống như hoàn toàn đánh mất ý thức, đứng đờ như gỗ, hắn thấy trước ngựa tới bụng bên trong quần áo mình càng nóng rát.

“Đây là giao lưu giữa sinh viên với nhau sao? Em sinh viên này ra tay thật ác,…Đây là xúc phạm! Chuyện này phải xử lý nghiêm, phải phê bình nghiêm khắc” Thầy giáo Vương không ngờ màn giao lưu lại biến thành nhưu vậy, có thể thầy là giáo viên phụ trách dạ hội lần này, xảy ra chuyện như vậy chắc chắn thầy phải gánh trách nhiệm.

Khang Thuận Phong không nói gì, cậu giao Lý Kế Tiên trả mấy thành viên đội teakwondo còn đang trợn mắt há mồm kia, ý bảo họ đỡ người trước, sau đó nói với thầy Vương đang nổi trận lôi đình kia: “Xin lỗi thầy, em đã thu tay lại, chắc bạn Lý không sao đâu ạ”.

Sau đó, cậu quay đầu nói với các bạn sinh viên còn chưa hết kinh ngạc: “Đây chính là võ thuật truyền thống Trung Quốc, chỉ giết người, không biểu diễn”.

Nói xong, cậu liền nhảy xuống khỏi sân khấu, từng bước đi về chỗ ngồi.

Thầy Vương kia định nói gì đó, lại là thầy giáo lớn tuổi đó kéo lại. Tiếp đó, thầy giáo đó đứng lên, nói với sinh viên trong hội trường: “Cảm ơn em sinh viên này đã cho chúng ta ở đây hôm nay hiểu rõ thế nào là võ thuật truyền thống Trung Quốc thật sự”.

Nói xong, thầy khẽ vỗ tay.

Tiếng vỗ tay trong hội trường yên tĩnh, phát ra tiếng đơn điệu.

Có thầy giáo dẫn đầu, đều tiên là tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng tiếng vỗ tay càng lúc càng mau, càng lúc càng mau, cuối cùng là long thiên lở địa.

Khang Thuận Phong đột nhiên rơi lệ giàn giụa.

Trong hội trường có không ít sinh viên, đặc biệt là sinh viên nam không hiểu sao cũng lau khóe mắt.

Cậu đi từng bước về chỗ ngồi, mắt Lưu Bằng cũng đỏ hoe.

Cuộc sống chính là như vậy, lúc teakwondo múa ra hoa lệ trên sân khấu, mọi người sẽ ủng hộ vì sự hoa lệ của nó. Lúc thái quyền kêu gào năm trăm năm bất bại, mọi người sẽ tràn đầy kính nể. Không ai có lý do gì để phỉ nhổ vào những điều tốt đẹp, nhưng khi võ thuật truyền thống của nước mình có thành tựu xuất sắc, mọi người đều rơi lệ.

Không phải vì trong nháy mắt rực rỡ tươi đẹp này, cũng không phải vì từng huy hoàng, mà là vì hai chữ “Tự kỷ” này (Chính mình, bản thân)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui