Quốc Thuật Hung Mãnh

Khang Thuận Phong không nói gì, hắn chỉ lặng lẽ nhìn mọi người. Dần dần hắn cảm thấy áp lực và cả âm thanh cũng nhỏ dần.

Khang Thuận Phong mỉm cười nói: “Đều là huynh đệ Đường Khẩu hơn nữa lúc này không phải lúc nên tôi không nói nhiều. Bất kỳ người nào nghi ngờ công phu của tôi có thể đứng ra thử một chút”.

Không một ai nói.

Khang Thuận Phong nói: “Vậy coi như mọi người đã phục công phu của tôi, phải không?”

Lúc này Hồ Viên mới gia tay nói: “Tôi tin tưởng lời Thịnh tỷ thế nhưng tôi sợ mọi người vẫn không tin nên tôi sẽ thử một chút”.

Một tràng tiếng cười, ồ vang lên. Dù gì cũng toàn người trẻ tuổi, nhiệt huyết, không sợ chết nên tâm lý không quá coi trọng.

Khang Thuận Phong cười nói: “Tới đây”.

Hồ Viên đi ra từ trong đám đông, cười nói: “Tôi chỉ giúp mọi người nhận biết công phu của anh. Sư phụ, lão nhân gia …” Nói tới đây thì tất cả mọi người đều muốn nghe Hồ Viên nói là hạ thủ lưu tình, bất chợt Hồ Viên đã như mãnh hổ hạ sơn vọt tới, tay vung lên, đầu hữu quyền đã nhằm cằm Khang Thuận Phong đánh tới.

Khi rảnh rỗi Hồ Viên theo Tam Tử học mấy chiêu nhưng không theo lộ số chính thức, đều chỉ là kinh nghiệm lăn lộn đánh nhau mà ra. Loại phương pháp miệng nói thu hút sự chú ý của đối phương nhưng mãnh liệt đánh tới khi đối phương không đề phòng chính là một kinh nghiệm từ đó mà ra.

Nhưng Khang Thuận Phong là ai nào? Là đồ đệ của Hồ Tà Tử, lão nhân thành tình kia. Trước kia từng bị Hồ Tà Tử cho ăn đủ nên đã sớm quen với những trò này, sao có thể bị Hồ Viên đánh lừa?

Khi quyền của Hồ Viên đánh tới, Khang Thuận Phong không nghênh đón, không lùi lại, chiếc cằm so lại, thân thể hơi chuyển, vai trái lệch xuống, tay trái biến thành cái móc, móc tay Hồ Viên, tiếp theo áp sát, thân thể di động, tay phải vung lên mang theo tiếng gió, đập mạnh vào nắm tay Hồ Viên.

Một cú đập này khiến Hồ Viên đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay tê cứng, đau nhức.

Sau khi Khang Thuận Phong đánh xong cú đó, động tác của hắn không dừng lại, nắm tay phải tiếp tục đánh tới, đấm vào quai hàm Hồ Viên sau đó thân thể Khang Thuận Phong tiến lên, cánh tay phải trầm xuống, ngả người đánh ra, đánh bay Hồ Viên ngược trở lại.

Cả người Hồ Viên nay ngược lại, nặng nề đập xuống đất.

Lúc này Mị Mị Cẩu nhanh nhẹn vọt tới, đỡ Hồ Viên đứng dậy, hai người cùng nhau chống đỡ.

Lúc này Khang Thuận Phong không do dự. Một khi đã ra tay lập uy, đương nhiên phải dứt khoát, lúc này không có chỗ để nói linh tinh.

Chân sau đạp một cái, Vân Thủ đánh ra, tay trái hộ đầu, vai phải thọp xuống, tay phải che trước đũng quần, thế Liêu Âm thủ, đánh về hướng Mị Mị Cẩu, đúng theo đấu pháp Danh Vân thủ của Hồng Quyền nổi tiếng. Mị Mị Cẩu vừa mới triển khai chiêu thức đã nhìn thấy một bóng người xông tới đánh vào ngực mình. Hai bên đùi mình bị người vỗ nhẹ một chưởng, trước mắt hoa lên, bị một nắm tay đánh vào mặt.

Tiếp theo hai mắt như nổ đom đóm, nhìn thấy vai phải đối phương đập mạnh vào vai phải mình, đẩy vai mình. Tiếp đó phía trước vai vừa trượt qua, xwong bả vai như dính vào lồng ngực mình sau đó bả vai rung lên, một lực đạo rất mạnh đè xuống bộ ngực mình. Thân thể Mị Mị Cẩu không thể đứng yên, gã muốn lui lại sau nhưng không hiểu từ khi nào một chân đối phương đã khóa sau chân mình. Không còn cách nào khác, Mị Mị Cẩu chỉ biết bật ngửa người ngã xuống. Ngay khi ngã xuống Mị Mị Cẩu còn gào lên: “Viên Tử, cẩn thận”.

Hồ Viên chỉ vừa nhìn thấy Khang Thuận Phong xông vào ngực Mị Mị Cẩu, Mị Mị Cẩu đã ngã xuống. Hồ Viên đang định xông tới thì bất chợt nhìn thấy một bàn tay đã trực tiếp hướng về phía đầu mình, chộp vào mặt mình.

Ngay khi Khang Thuận Phong dùng bả vai đánh ngã Mị Mị Cẩu, cùng với chuyển động của bả vai, tay phải cũng di chuyển, biến thành chảo, chụp vào mặt Hồ Viên.

Hồ Viên vung hai tay, đánh tới trước.

Tay Khang Thuận Phong giống như một ngọn núi, nhưng thân thể nghiêng đi, vai trái đưa lên trước, giống như hắn đang dùng vai trái đuổi theo tay phải mình, đồng thời cánh tay trái bảo vệ trước ngực, không bảo vệ đũng quần. Đây chính là Lan Pháp.

Hai tay Hồ Viên chống lại tay trái Khang Thuận Phong, hay tai gã đang định đánh tới, hai tay thành thế Hổ Phác đánh tới tay Khang Thuận Phong. Đương nhiên Hồ Viên cũng không biết đây là chiêu Hổ Phác, gã chỉ học chiêu này ở Tam Tử.

Thế nhưng Hồ Viên nhìn thấy một bả vai đã đánh tới trước mắt mình. Hồ Viên muốn đánh hai tay ra nhưng vì khoảng cách không đủ để phát lực cánh tay nên bị ép lui vào trước ngực.

Đấu pháp này của Khang Thuận Phong thực hiện đúng bí quyết của quyền: đấu pháp nhất định phải vượt trước đối phương.

Trong lúc đánh nhau kịch liệt, vừa lui vừa phá ngàn chiêu, cho nên thối lui chính là bản năng phòng thủ của mỗi người bởi vì mọi người đều có cảm giác an toàn nhưng thực ra trong khi đánh nhau, tiến, thoái chỉ là cùng một động tác.

Tại sao lại nói như thế?

Bởi vì lui có thể tránh được sự tấn công của kẻ thù, khiến đối phương không đánh trúng mình nhưng khi bạn tấn công có thể ép chết đối phương, khi ở gần, đối phương rất khó có thể phát ra lực tấn công mang tính chất gây thương tổn.

Đương nhiên bạn phải tiến nhanh, tiến không chút do dự.

Khẩu quyết nói rằng tay vung đâu thì người theo đó. nghĩ làm luôn, không được chần chừ. Chính là có ý này.

Đương nhiên đấu pháp nhất định phải trước thân. Một điểm quan trọng của đấu pháp chính là phối hợp với Lan Tự Quyết, chính là nhất định phải xông lên trước, dùng chính mình đối phó với kẻ thù được bảo vệ yếu kém. Ví dụ như mới rồi Khang Thuận Phong dùng vai trái, cánh tay trái cong lại, khuỷu tay bảo vệ trước ngực, nắm tay bảo vệ cằm rồi hắn mới ép mình xông tới.

Bí quyết trong bí pháp của Hồng Quyền có nói là: di thị phùng phùng, toản thị động động. Ý muốn nói là bảo vệ chính mình, bảo vệ điểm yếu, tấn công kẻ thù, chuyên đánh vào chỗ sơ hở.

Nói thì dai nhưng động tác của Khang Thuận Phong chỉ trong nháy mắt đã tiến tới trước mặt Hồ Viên, cánh tay trái mở ra, một quyền đánh vào ngực Hồ Viên. Một quyền này đánh tới, Hồ Viên bị đánh ngược trở lại, trước ngực bị chèn ép nhưng lại không chịu thương tổn.

Lần này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.

Bởi vì mấy động tác đánh người của Khang Thuận Phong giống như trò chơi hôn môi truyền thống nên tất cả mọi người đều không nhìn rõ hắn đánh như thế nào, ngay cả Mị Mị Cẩu và Hồ Viên bị đánh cũng không biết.

Đây chính là cách nói trong quyền pháo: quyền đánh ba lần không biết cảnh giới. Ngươi không biết, ta không biết, hắn không biết.

Ý của nó là: cảnh giới cao nhất của quyền pháp chính là đánh người mà người bị đánh không biết mình bị đánh như thế nào. Bởi vì động tác theo bản năng là do tiểu não phát ra, không thông qua đại não. Khi bị người đánh cũng không biết mình bị đánh như nào bởi vì thế đánh như sét đánh không kịp bưng tai, nhanh như điện giật, chỉ biết giương mắt mà người xem bên cạnh cũng không nhìn thấy động tác, vì đánh người như hôn môi, ra tay không hiện hình.

Đương nhiên đây chính là lý tưởng hóa, tựa như dùng đạo lý: lông chim không có sức nặng, một con ruồi không thể rơi để hình dung Thái Cực Quyền, là một loại cảnh giới hình dung. Ngày xưa có lẽ có thật nhưng hôm nay tuyệt không thể có được.

Một chiêu thức này của Khang Thuận Phong đã trấn áp tất cả mọi người.

Tất cả đều là thanh niên khí huyết phương cương, dễ dàng kích động, không phục người là sự thật nhưng bội phục nhất là kẻ mạnh. Không hiểu do ai khởi xướng, tiếng vỗ tay lập tức vang lên rào rào, tiếng huýt sáo, tiếng gọi cũng vang lên.

Khang Thuận Phong đi tới kéo hai người đang nằm ngơ ngác trên mặt đất đứng dậy.

Hai người xấu hổ nói: “Khang ca, bội phục, bội phục!’.

Khang Thuận Phong nhìn theo hai người đứng lại vào hàng rồi hắn quay đầu nói với mọi người: “Thật ra, tội thực sự tâm phục khẩu phục với hai huynh đệ bọn họ”.

Hồ Viên mới đứng lại vào hàng, nghe Khang Thuận Phong nói vậy, gã không nhịn được nói tiếp: “ Hai người chúng tôi không đánh lại một mình anh mà anh còn nói bội phục chúng tôi, anh đang cố tình nói xấu huynh đệ chúng tôi sao?”

Khang Thuận Phong không nói gì, chờ những người khác nghĩ mãi mà không nói, nói ra chủ ý của mình rồi hắn mới tiếp tục nói: “Tôi bội phục cậu chính là vì cậu đã dũng cảm dám đứng ra. Tôi bội phục người anh em đứng bên cạnh là vì khi thấy người anh em của mình chịu thệt, biết rõ đối thủ lợi hại vẫn dám đứng ra đồng cam cộng khổ”.

Lúc này cả Hồ Viên và Mị Mị Cẩu cùng đỏ mặt nhưng kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

“Chúng ta là người lăn lộn bên ngoài, tôn kính Quan nhị gia, uống máu gà thay rượu, vì bằng hữu mà giúp bạn, không tiếc cả mạng sống của mình. Mọi người có thể không cần một thân công phu như tôi đây nhưng nhất thiết không thể có nghĩa khí và khí chất như vừa rồi” Khang Thuận Phong cố sức nói: “Thịnh tỷ là người mà mọi người hiểu rõ hơn tôi, coi tất cả là tiểu đệ, coi là người thân. Khi Thịnh tỷ nở mày nở mặt, những người đi theo cũng nở mày nở mặt. Bây giờ Thịnh tỷ bị người ta đạp xuống bùn đen, mọi người nói đi, phải làm gì bây giờ?”

“Ủng hộ” Hồ Viên là người gào lên trước tiên.

Mị Mị Cẩu cùng gầm lên.

Tiếp theo hơn mười người, hai mươi người rồi tất cả mọi người cùng gầm lên.

Khang Thuận Phong vội vàng giơ tay ra hiệu cho mọi người, nói: “Tôi biết tất cả mọi người đều là những huynh đệ nghĩa khí. Thịnh tỷ cũng biết điều này. Bây giờ trong tình huống đối phương từng bước ép bức. Thịnh tỷ thà thu gọn Đường Khẩu, mất địa bàn cũng thu gom mọi người tới đây chính là muốn tôi huấn luyện cho mọi người thành thạo công phu để mọi người ít tổn thương hơn trong tranh đấu với người ta. Chỉ sợ là thật sự lần này không qua nổi. Thế nhưng cho dù Đường Khẩu có ngã cũng hy vọng mọi người có thể thay đổi địa vị, hoặc cuộc sống lăn lộn có thể nổi bật hơn. Lui một vạn bước chính là hy vọng sẽ có ngày liều mạng với đối phương, cũng có bản lĩnh để liều mạng”.

Hồ Viên nghe nói tới đó, nhớ lại câu nói của Hùng Tử là người nhanh nhạy, hiểu rõ sự việc. Lần này Thịnh tỷ và Bưu Thịnh đường thật sự rất khó chống đỡ. Hắn không khỏi đỏ mắt nói: “Đường Khẩu chỉ ngã trừ khi Hồ Viên tôi và các anh em đã chết hết”.

Mị Mị Cẩu cũng nói to: “Khang ca, tôi không nói thì tất cả mọi người đều cũng biết tình hình. Những người có thể tới đây đều là người tâm huyết với Đường Khẩu. Anh nói đi bây giờ cần phải làm gì?”

Khang Thuận Phong cầm một thanh đao của một thanh niên bên cạnh, nói: “Tình hình rất căng thẳng, tôi cũng không có cái gì gọi là cao thâm. Tôi không dạy mọi người nhiều công phu, chỉ một chiêu đao pháp nhưng tôi cam đoan một chiêu này thôi, chỉ cần mỗi người rèn luyện thành thạo cho tôi, luyện thành thục. Một người có thể chém mười người cũng không thành vấn dề” Khang Thuận Phong nói xong, liền truyền dạy đao pháp cho mọi người. Chiêu đao pháp đó là Triền Đầu Quá Não. Trong Triền Đầu Quá Não dùng thế hồi đao sau cùng là thế đâm đao.

Đây chính là đao pháp chủ yếu của đội đao pháp quân tây bắc, đơn giản thực dụng lại dễ luyện tập. Nếu nói đây chính là toàn bộ đoa pháp thì quá khoa trương nhưng trong đơn đao, chỉ một chiêu này có thể chém giết khắp nửa giang sơn. Sau khi Khang Thuận Phong dạy hết các động tác, hắn lại cẩn thận giảng giải các chi tiết, gần một tiếng đồng hồ mới nói hết các loại biến hóa nhỏ. Chiêu thức này có thể luyện đi luyện lại tuần hoàn, thế đao liên tục.

Sau đó Khang Thuận Phong để cho mọi người tự luyện tập còn hắn đưng ở ngoài quan sát, vừa xem vừa giải thích mãi cho tới tận hơn mười giờ tối mới xong.

Trong khi Khang Thuận Phong đang huấn luyện, Thịnh tỷ, Tam Tử và A Bình vẫn đứng xem, vừa xem ba người vừa cực kỳ kinh ngạc. Một chiêu này thật ra chỉ là đao pháp của thể nhìn thấy trong bất kỳ cuốn sách võ thuật nào nhưng vì Khang Thuận Phong không nói trước, bọn họ tưởng đây chỉ là động tác võ thuật biểu diễn nhưng khi hắn giải thích, ba người đều là người lão luyện nên đương nhiên hiểu được sự lợi hại.

Tam Tư không nhịn được nói: “Thịnh tỷ, lần này chúng ta nhặt được báu vật rồi”.

Thịnh tỷ cười nói: “Chỉ cần chúng ta có thể qua được đoạn này, Bưu Thịnh đường không sợ một kẻ nào nữa”.

Sau khi Khang Thuận Phong lên lầu, Thịnh tỷ gật đầu với hắn, hai mắt sáng long lanh, cực kỳ tin tưởng vào tương lai.

Khang Thuận Phong nói: “Ngày mai em phải đi tập quân sự, có thể xắp xếp Tam Tử ca và A Bình ca trông coi đám người này không?” Không đợi Tam Tử lên tiếng, A Bình nói ngay: “Để tôi làm, tôi cũng rất hứng thú với đao pháp này” A Bình quả quyết nói: “Tôi cũng muốn tập luyện”.

Thịnh tỷ cười nói: “Bay giờ thu hẹp địa bàn, hai người hãy tập luyện đi. Hãy gọi thêm mấy lão huynh đệ tới, cùng nhau luyện tập. Chỉ có lợi mà không có hại”.

Khang Thuận Phong lại nói: “Mặt khác muốn giỏi công thì nhất định phải có vũ khí lợi hại. Việc đặt mua một ít đao cũng rất quan trọng”.

Thịnh tỷ gật đầu nói: “Việc này giao cho A Bình cậu thực hiện. Hãy đặt mua một số thanh đao của Đức. Lần trước đã nhìn thấy ở Phong Duyệt Viên, còn nhớ không?”

A Bình nói: “Loại đao đó rất đắt, cần bao nhiêu?’

Thịnh tỷ hỏi Khang Thuận Phong: “Thuận Phong, cậu nói đi”.

Khang Thuận Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Đặt mua khoảng sáu mươi thanh là đủ”.

Thịnh tỷ gật đầu đồng ý.

Khang Thuận Phong lại nói tiếp: “Thịnh tỷ, còn một việc …”.

Thịnh tỷ cười nói: “Cậu cứ nói đi. Bây giờ cậu là sư gia của Bưu Thịnh đường mà”.

Khang Thuận Phong xấu hổ nói: “Bây giờ trường học sắp đóng cổng rồi, có thể cho ai đó lái xe đưa em quay về trường được không vì nếu không thì em không thể vào ký túc xá được”.

Ba lão đại của Bưu Thịnh đường nghe xong, sắc mặt sầm xuống: Mia! Đây là sư gia Bưu Thịnh đường!

Cuối cùng Tam Tử vẫn lái xe đưa Khang Thuận Phong quay về trường.

Khi Khang Thuận Phong quay về ký túc xác, Vương Phàm nói: “Khang Thuận Phong, có bưu kiện cho cậu”.

Khang Thuận Phong tiếp nhận từ tay Vương Phàm thì đó là từ nhà mình gửi tới. Lúc này Khang Thuận Phong mới nhớ ra mình bảo người nhà gửi lạc tới cho Trương Mị, hắn liền nói: “Không biết ngày mai có thời gian đi lấy không? Cái này có thể nhờ người lấy thay không?”

Vương Phàm nói: “Có thể nhưng cần phải có giấy chứng minh của cậu …”.

Khang Thuận Phong nhìn đồng hồ, lúc này còn khá lâu mới tới thời gian tắt điện ở ký túc xá. Có lẽ vẫn còn kịp. Khang Thuận Phong lấy chứng minh thư của mình và nói: “Cậu hãy cùng tớ tới ký túc xá nữ một chút”.

Vương Phàm ngạc nhiên nói: “Đi làm gì, muộn thế này rồi. Cho dù có hẹn cô em nào ra cũng làm gì còn thời gian nói chuyện yêu đương nữa?”

Khang Thuận Phong cười nói: “Hãy nhìn cậu bị đám súc sinh Lưu Bằng kia biến thành dạng gì rồi hả? Đây là vật tặng cho một chị khóa trên. Ngày mai chúng mình phải đi tập quân sự. Hôm nay đưa cho chị ấy, để tự chị ấy đi lĩnh”.

Vương Phàm cười nói: “Còn phải tới chỗ giáo vụ xin dấu nữa”.

Khang Thuận Phong nói: “Chị ấy cầm chứng minh của tớ, có thể lấy được vật ra, cần gì phải xin dấu?”

Vương Phàm gõ gõ đầu mình, nói: “Vậy cũng được” Nói xong hắn nhảy xuống giường, đi giày, nói: “Chị bạn kia ở ký túc xá nào? Tớ sẽ gọi điện cho Tiểu Tiểu, bảo cô ấy đi tìm chị ấy”.

Tiểu Tiểu chính là nữ sinh viên mà Vương Phàm vì cô trúng một cước. Người nào tên nấy.

Khang Thuận Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ cũng không biết ký túc xá của chị ấy. Là nữ sinh viên chúng mình gặp khi ăn cơm hôm trước đó, Trương Mị. Cậu có nhớ không? Chỉ biết chị ấy học năm thứ hai hệ ngoại thương.

Vương Phàm cười nói: “Co gái đó à, một trong những bông hoa của hệ ngoại thương. Mặc dù không phải là người đẹp nhất nhưng cũng rất có tiếng tăm”.

Khang Thuận Phong cười nói: “Mẹ! Tớ còn không biết chị ấy là bông hoa của hệ cơ!”.

Vương Phàm cũng cười nói: “Nữ sinh viên hệ thương mại không ở cùng ký túc xá với mấy người Tiểu Tiểu. Tớ sẽ bảo cô ấy xuống dưới” Vừa nói Vương Phàm lấy điện thoại ra gọi, vừa gọi vừa cùng Khang Thuận Phong đi xuống dưới lầu.

Hai người đi tới khu nhà số ba, nơi ở của nữ sinh viên hệ Ngoại Thương. Tiểu Tiểu đã đứng chờ hai người ở đó.

Tiểu Tiểu là cô gái hoạt bát. Khi nhìn thấy Khang Thuận Phong đi tới, cô tức giận nhìn hắn vì lần trước hắn không đi ăn cơm cùng.

Khang Thuận Phong áy náy nói: “Tôi chỉ là người nông thôn, không biết chơi bời, lại không có tiền”.

Tiểu Tiểu tức giận nói: “Đi chơi cùng với nhau, ai cần tiền của bạn?”

Khang Thuận Phong xấu hổ giải thích: “Khi có tiền sẽ không có cảm giác gì nhưng khi không có tiền sẽ cảm thấy quẫn bách. Đàn ông, con trai đi ăn chùa người ta, xấu hổ quá!”.

Nhưng Tiểu Tiểu nói: “Bạn nghĩ nhiều quá! Khi tôi còn học trung học, bị một tên lưu manh ức hiếp, lúc đó anh tôi sợ đã bỏ chạy. Nếu không có người tốt đi ngang qua, không hiểu chuyện đã như nào rồi? Đó là anh trai tôi đó, tôi cực căm hận anh ấy … nhưng bạn là một người … xa lạ lại liều mạng bảo vệ chúng tôi. Mấy cô gái chúng tôi rất cám ơn bạn. Đừng nói mời bạn một bữa cơm, mà ngay cả ngày nào cũng mời cũng không ngại”.

Khang Thuận Phong nói: “Từ nhỏ tôi đã luyện đánh nhay nên đương nhiên không sợ. Có lẽ anh trai bạn lần đầu trải qua sự kinh hãi đó. Mặc dù anh ấy không nên bỏ bạn chạy trốn nhưng đó chỉ là phản ứng bình thường của con người mà”.

Vương Phàm ở bên cạnh nói chen vào: “Tiểu Tiểu, em đừng nói nữa. Sau này em sẽ biết Thuận Phong là người tốt. Trước tiên em đi gọi người đi không đóng cửa mất”.

Tiểu Tiểu trề môi nói: “Em biết cậu ấy là người tốt, không cần anh nói” Nói xong Tiểu Tiểu đi thẳng lên lầu.

Vương Phàm nói với Khang Thuận Phong: “Tính cách của Tiểu Tiểu là vậy nhưng con người rất tốt. Vốn khi mới quen biết cô ấy, tớ vốn tưởng người như vậy sẽ rất tùy tiện. Ai ngờ tới bây giờ cùng lắm là cô ấy cho cầm tay, hôn còn không được nữa là”.

Khang Thuận Phong cười nói: “Một cô gái tốt. Cậu phải đối xử tử tế với cô ấy. Đừng học theo cách của mấy người Lưu súc vật, cứ thấy gái đẹp là muốn ăn”.

Vương Phàm cười nói: “Cô ấy thích tớ khiến tớ rất bất ngờ. Khi còn học cao trung thì các cô gái luôn chê tớ quá láu lỉnh, không có khí phách”.

Khang Thuận Phong nói: “Người đàn ông có khí phách không phải chỉ biết đánh nhau mà còn xem có dám gánh chịu nữa không. Đó là có thể gánh chịu những chuyện vượt quá khả năng của mình”.

Vương Phàm gật đầu.

Lúc này Tiểu Tiểu đã dẫn Trương Mị đi xuống lầu. Trương Mị nhìn thấy Khang Thuận Phong, mỉm cười từ xa nói: “Có chuyện gì vậy? Sao muộn như này còn tới ký túc xác tìm chị. Bạn trong phòng còn tưởng bạn trai tới tìm chị nữa?”

Vương Phàm cười nói: “Bạn trai, Thuận Tử, cậu không tệ …”.

Tiểu Tiểu cũng xen vào: “Chị à, rất nhiều cô gái ở ban chúng em cũng thích cậu ấy …”.

Trương Mị cười nói: “Vậy còn em gái thì sao? Em có thích hắn không?”

Tiểu Tiểu cười khanh khách chỉ vào Vương Phàm nói: “Em đã thích anh chàng này rồi … nếu không em sẽ theo đuổi bạn Tiểu Khang ngay”.

Trương Mị cười giảo hoạt nói: “Em gái đúng là tiểu quỷ” Nói rồi Trương Mị quay nhìn Khang Thuận Phong hỏi: “Sao muộn rồi có chuyện gì vậy?”

Khang Thuận Phong đưa giấy báo bưu kiện và chứng minh của mình cho Trương Mị và nói: “Người nhà em gửi lạc tới thế nhưng sáng mai chúng em phải đi tập quân sự, em không có thời gian đi lấy cho chị. Tự chị hãy đi lấy”.

Trương Mị tròn mắt nhìn nói: “Thật sao? Vậy cám ơn em nhiều. Chờ khi em đi tập quân sự về, sẽ mời em ăn cơm’.

Khang Thuận Phong giao cho Trương Mị.

Trên đường về Tiểu Tiểu nói: “Khang Thuận Phong, cậu có thanh danh tốt. Chị đó rất xinh đẹp, bạn đang theo đuổi chị ấy hả?”

Khang Thuận Phong cười nói: “Nói về tình yêu thì không phải ai cũng có đủ tư cách yêu trong trường đại học”.

Tiểu Tiểu cười nói: “Không phải rất nhiều nam sinh vien các bạn đã nói cuộc sống đại học chính là cuộc sống yêu đương bừa bãi sao? Tại sao bạn lại nói mình không đủ tư cách nói chuyện tình yêu? Rất nhiều bạn gái chúng tôi cũng biết tới bạn, bạn cũng coi như một nhân vật quan trọng trong chúng tôi mà’.

Lúc này đã tới bên dưới khu nhà của Tiểu Tiểu, Khang Thuận Phong không trả lời cô, hắn chỉ nói: “Muộn rồi còn gọi bạn ra ngoài. Làm phiền bạn rồi”.

Tiểu Tiểu lắc đầu nói: “Tôi rất vui khi có thể giúp bạn … thật sự rất vui vẻ” Nói xong Tiểu Tiểu quay sang nói với Vương Phàm: “Em lên đây” Nói rồi vẫy bàn tay nhỏ bé, đi lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui