Quốc Tướng Gia Thần Toán

Phía tây nam Nhạc Đô có một vùng núi, núi cao rừng rậm, thường xuyên gặp nạn sơn phỉ. Hầu như mỗi triều đại hoàng đế đều phải đặc biệt phái người đến dẹp loạn phỉ một lần.

Mấy tháng gần đây, nghe đâu trên núi lại có một bang lớn hợp lại thành phỉ trại, phóng hỏa đánh cướp tàn sát chẳng từ bất cứ việc xấu nào, quan đạo phía tây nam là con đường mà các thương nhân vãng lai nhất định phải băng qua. Luôn luôn bị sơn phỉ ngăn cản, trở thành chướng ngại rất lớn của người đi đường.

Vì thế, nếu lần này Trần Tĩnh không phái, Viên Liệt cũng sẵn sàng xuất binh tiêu diệt đám sơn phỉ kia.

Có điều vùng núi tây nam lắm rừng nhiều núi, địa hình phức tạp, không dễ tấn công! Đám sơn phỉ kia cũng rất cơ trí, vừa thấy có người đem binh mã hoặc người của quan phủ đến, chúng liền biến mất tăm trong núi, chẳng hề lộ diện. Trong núi vừa có cây trái vừa có thú hoang, cầm cự nửa năm không thành vấn đề.

Viên Liệt gần ra trận trái lại chẳng hề nghiên cứu chiến lược kỹ càng, chỉ lo điều động binh lực… Kế hoạch sao, dĩ nhiên đã có Ân Tịch Ly nghĩ.

Cuối cùng chuẩn bị thỏa đáng xong, tới ngày khởi hành, Tịch Ly lại trúng thương hàn, nghe đâu đêm trước ngày xuất quân uống rượu, quá nửa buổi tối ngủ ngoài sân, kết cục nhiễm lạnh mà đổ bệnh.

Hạ Vũ bắt mạch cho hắn, kỳ thực bệnh cũng không nặng lắm, bốc cho vài phương thuốc, khuyên hắn hảo hảo tịnh dưỡng, chớ nên lăn qua lăn lại nữa.

Trần Miễn lần này cũng đi theo, đặc biệt chiếu cố Tịch Ly. Trần Miễn không phải ngốc, gần đây quan hệ giữa Tịch Ly và Viên Liệt có chút vi diệu, mà Tề Diệc đối Tịch Ly tựa hồ có chút hảo cảm, loạn đến không ra gì. Vừa lúc này Tịch Ly ngã bệnh, nếu như không ai chiếu cố, còn nháo tới mức nào, cho nên hắn cố tình đi theo.

Mặt khác…Tề Diệc cũng hơi phô trương.

Hắn biết Tịch Ly bệnh, bèn đem đến một chiếc mã xa lớn, bên trong đặt noãn lô còn lót cả đệm dày, thành ra chẳng khác gì một gian phòng ngủ được ngựa kéo đi, xa hoa cực độ.

Quý Tư đến đưa tiễn, trông thấy mà nhăn mày, cho rằng như thế sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Tịch Ly trái lại khoát khoát tay, “Cứ vậy đi, càng khoa trương càng tốt!”

Viên Liệt là kẻ sau cùng biết Tịch Ly bệnh, lúc thấy đại mã xa hắn liền trách Tề Diệc hồ đồ, thế nhưng vừa vén rèm lên, bắt gặp Tịch Ly thành thành thật thật ngủ trong mã xa, Diệt Diệt thấy hắn ngoắc ngoắc đuôi, Viên Liệt đành bó tay bật cười, bỗng nhiên giật mình… Nguyên lai Tịch Ly vẫn có thể sinh bệnh.

Cuối cùng, Viên Liệt cũng chỉ phất tay, ban lệnh khởi hành, tiến độ có thể thả chậm, không nên để quá dằn xóc.

Đại đội binh mã thẳng tiến vùng núi tây nam.

Đi khoảng chừng nửa ngày, đến buổi trưa ngày thứ hai, rốt cuộc đã tới đồn gác trước núi.

Người dẫn đường giới thiệu với Viên Liệt, khu vực vùng núi này, tổng cộng được chia làm ba phần, thường hay có sơn phỉ lộng hành. Trong đó mặt hướng ra quan đạo là một phần, điểm này ở lưng chừng dốc núi, tại đây sơn phỉ thường núp trong bụi rậm, tùy cơ manh động. Vị trí thứ nhì nằm về phía đông ở một mảng rừng bí hiểm, nghe đâu đây chính là con đường huyết mạch để đào tẩu vào núi của bọn sơn phỉ. Sau cùng, cũng là địa điểm tối trọng yếu, thuộc khu vực sâu trong núi, đích thị hang ổ của bọn sơn tặc.

Ngọn núi bọn chúng cư ngụ, gọi là Đại Phong sơn. Sở dĩ có tên Đại Phong sơn, bởi vì… ngọn núi này bốn bề núi vây quanh, tựa như bị phong kín giữa núi non trùng điệp, cho nên mới mang tên ấy.

Đại Phong sơn địa thế cực kỳ hiểm trở, dễ thủ khó công. Có người nói núi này gồm ba trại chủ, một kẻ là đại hán tử sức lực mạnh hơn thiên quân, được xưng tụng Sở bá vương chuyển thế, kẻ thứ nhì là một quân sĩ tinh thông địa lý, được xưng Ngọa Long tái thế. Kẻ thứ ba là một mỹ nam tử tinh thông tiễn thuật võ nghệ cao cường, được gọi là Lữ Phụng Tiên chuyển thế.

Nghe xong lời giới thiệu của người dẫn đường, Tịch Ly hào hứng cười ha hả, “Sở bá vương, Khổng Minh lại thêm Lữ Bố, hảo thú vị!”

Người dẫn đường cấp mọi người bản đồ chi tiết địa hình vùng núi.

Tịch Ly cầm bản vẽ xem, Viên Liệt thì thảo luận cách thức diệt phỉ với Tề Diệc.

“A… Hắt xì.” Tịch Ly dụi dụi mũi, co người rúc vào chăn nhìn bản vẽ, thực ra là lần đầu tiên tự giác yên tĩnh như thế.

Trần Miễn đem thuốc đã sắc xong lên, cho hắn vài quả mơ nhắm thuốc, Tịch Ly chép chép miệng, “Có rượu không?”

“Không được phép uống!” Trần Miễn hung hăng lên lớp hắn, “Ngươi sắp thành tửu quỷ rồi, còn muốn uống rượu?!”

Tịch Ly thở dài tiếp nhận chén thuốc, bịt mũi uống một hơi, thầm nghĩ tiểu bạch thố Trần Miễn ngày càng nóng nảy a, phải chăng dạo gần đây ai cũng có thể cưỡi lên đầu Tịch Ly ta mà thị uy?

Trông coi Ân Tịch Ly uống thuốc xong, Trần Miễn cầm chén định rời đi, Tịch Ly bất ngờ giơ tay ngắt một phát lên đùi hắn.

“Ai…” Trần Miễn đau điếng, quay đầu nhìn hắn đầy ủy khuất.

Ân Tịch Ly nheo mắt cười, tựa hồ rất thỏa mãn, tỏ vẻ bắt nạt người kia thật trắng trợn.

Trần Miễn vô phương tính toán với hắn, xoa xoa chân chạy mất, ra ngoài mã xa ngồi đọc sách…

Viên Liệt thấy thế, nhíu mày, Tề Diệc cũng quở trách Tịch Ly, “Trần Miễn đặc biệt theo săn sóc ngươi, sao ngươi lại khi dễ hắn?”

Tịch Ly nhướn nhướn mày, ngạo nghễ trả lời, “Bởi vì ta nổi hứng! Thích chí thì khi dễ thôi!”

Tề Diệc cùng Viên Liệt rầu rĩ nghĩ thầm trong đầu__Đây là tự ngươi nói đó, hãy nhớ lấy!

“Ngươi nghĩ thế nào về việc đánh lên núi?” Tề Diệc hỏi Tịch Ly.

Tịch Ly ngáp một cái, “Ân? Tiến công lên núi?”

“Đúng vậy!” Viên Liệt nhíu mày, “Ngươi vẫn chưa tỉnh rượu ư? Chúng ta đến đây để đánh lên núi diệt phỉ.”

Tịch Ly gãi gãi lỗ tai, trừng Viên Liệt, “Ai bảo không tấn công là không thể diệt phỉ vậy, núi rừng hiểm trở như thế, lũ sơn phỉ ví như chuột ẩn nấp, nếu ngươi tiến sơn thật thì bắt được mấy tên đây? Lại còn dễ rơi vào bẫy hại các tướng sĩ thụ thương.”

Tề Diệc và Viên Liệt liếc mắt nhìn nhau, biết rõ hẳn là Tịch Ly đã có chủ ý, bèn hỏi, “Vậy… Ngươi nói xem phải làm sao đây?”

“Đơn giản a!” Tịch Ly nhướn nhướn mày, “Trước hết chúng ta khoan động thủ, cứ đấu võ mồm đã!”

“Đấu võ mồm?!” Viên Liệt đoán mãi không ra.

Tịch Ly cười ranh mãnh, để lộ ra thứ biểu hiện lúc khi dễ Trần Miễn, Tề Diệc và Viên Liệt trong lòng hiểu rõ, tên này hẳn là trúng dịp tâm tình bất hảo, nên muốn lấy bọn sơn phỉ ra trút giận đây.

Dùng xong bữa trưa, Tịch Ly bày giấy viết thư, hăng hái viết một phong thư dài, nhờ Viên Liệt tìm một người dẫn đường thường lui tới ngọn núi, đưa đến nơi hay có sơn tặc hoạt động, đính thư lên thân cây, rồi trở về quân trại.

Viên Liệt hạ đồn trú đóng, dựa theo lời của Tịch Ly, phong kín toàn bộ các tuyến đường chủ yếu trên dưới núi, sau đó phát động đại lượng binh sĩ, tìm hơn trăm hộ săn bắn, đem chó săn lên núi săn thú hái quả!

“Săn thú và hái quả?” Viên Liệt nghe xong lấy làm lạ, “Không tiêu diệt?”

“Ân, ta muốn ăn lâm sản!” Tịch Ly nửa đùa nửa thật phán, “Tìm được thú rừng, từ mẹ tới con gì cũng phải dưỡng cho tốt lên, để già mới được ăn. Mặt khác, thả nhiều chó săn chim ưng các loại vào núi, ngày nào cũng giống trống khua chiêng, quấy nhiễu dã thú, nói chung, đừng để vùng núi này yên ổn là được!”

Viên Liệt bất đắc dĩ, đành phải an bài dựa theo ý kiến của Tịch Ly.

Lại nói về bọn sơn phỉ trên núi.

Ba trại chủ mấy ngày trước nhận được tin Viên Liệt sắp đến thảo phạt, cả đám tụ tập lại cùng bàn luận đối sách. Đều đánh giá Viên Liệt khó đối phó, nghe đâu vị này đã kinh qua trăm trận trăm thắng, bên cạnh đó Viên gia quân của hắn cũng binh hùng tướng mạnh, dũng mãnh thiện chiến. Mà bọn chúng thì cả ngọn núi không quá một nghìn sơn phỉ, đối phó với bách tính thông thường, đánh cướp một đội vũ trang còn thông qua được, muốn đấu cùng quân chính quy, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Đang lúc khẩn trương, lại có kẻ đem thư tới, bảo rằng do người dẫn đường đưa đến ngoài cửa trại, bên trong viết__Ba vị trại chủ thân kính, ký tên Viên Liệt.

“Viên Liệt viết thư cho ta?” Đại trại chủ nhận lấy, hắn là kẻ thô kệch, nên để nhị trại chủ đọc.

Nhị trại chủ mở thư tín đọc, giận đến méo mặt.

“Làm sao thế?” Đại trại chủ cùng tam trại chủ hối hắn đọc.

Nhị trại chủ đành đọc lại nguyên văn một lần. Đầu thư, Tịch Ly hỏi han đến mười tám đại tổ tông của ba vị trại chủ nhưng không hề dùng từ ngữ thất thố, vũ nhục nhân cách lẫn chế nhạo hành vi của bọn chúng một cách hết sức văn nhã, xem ba vị trại chủ như thể đống rác, hành động của bọn họ là tự sát, thủ hạ của bọn họ là lũ ăn hại.

Văn phong của Tịch Ly sắc xảo, chửi rất lưu loát, mắng đến tận cùng, rồi khuyên ba vị trại chủ, các ngươi khôn hồn mau mau đầu hàng, bò xuống núi nghểnh cổ chịu phạt, bằng không, cứ ở trong núi mà chờ chết đói đi, đoạn kết cuối thư, Tịch Ly còn bồi thêm ba chữ__ha ha ha!

Chọc ba vị trại chủ giận suýt ngất.

Đại trại chủ đập cái ghế đầu hổ nổi trận lôi đình, “Khá khen cho ngươi Viên Liệt a, dám sỉ nhục ta như thế, bản vương liều mạng với ngươi!” Nói đoạn, xách thương lên ngựa, xông xuống núi tìm Viên Liệt đại chiến ba trăm hiệp, bị nhị trại chủ ngăn lại.

“Đại vương, nghìn vạn lần đừng để trúng kế khích tướng a!” Nhị trại chủ cũng tương đối khôn ngoan, “Ta nghe đồn lần này Viên Liệt đến thảo phạt, còn có cả tướng gia Ân Tịch Ly, người đó cực kỳ thông minh, lại tính toán như thần! Chúng ta không nên xem thường.”

Đại trại chủ cân nhắc thấy hợp lý, quăng thương, giận giữ hỏi, “Vậy nên làm thế nào? Đánh thì đánh không lại, lẽ nào ở đây chờ chết?!”

“Chờ đợi cũng không hẳn không phải là biện pháp tốt a, dù gì chúng ta vẫn có đầy đủ lương thực trong núi, chờ đến một năm rưỡi chẳng hề gì, còn đại quân của Viên Liệt thì ngày ngày tiêu hao lương thảo…” Nhị trại chủ vừa dứt lời, bên ngoài có người đến báo, rằng Viên Liệt phái đông đảo nhân mã, xua chó săn và chim ưng lên núi, làm kinh động hết dã thú… Hiện tại trên núi vắng bóng dã thú, trái cây cũng bị hái sạch. Lương thực trong kho không cầm quá vài ngày, cứ tiếp tục như vậy, sắp phải chịu đói rồi!

“Lý nào lại như vậy!” Đại trại chủ phẫn nộ, nhị trại chủ lệnh cho đám sơn phỉ đóng quân trong sơn trại, nghìn vạn lần không được xuất môn, việc này cần xem xét kỹ hơn.



“Khục khục…”

Trong mã xa rất ấm áp dễ chịu, gió đêm ở vùng núi cực lạnh, Tịch Ly vừa ra ngoài vận động, trở về liền ôm Diệt Diệt ho khùng khục. Uống thuốc, cũng chẳng khá gì hơn, thoạt nhìn Tịch Ly có vẻ tiều tụy, đến khí lực để mắng chửi kẻ khác cũng phải tiết kiệm.

Trần Miễn lo lắng không thôi, cho người tốc hành đi mời Hạ Vũ, tuy nhiên dù khinh công của Hạ Vũ cao đến đâu, làm sao có thể đến ngay sáng mai được. Mọi người sốt ruột, Tịch Ly trái lại rất thong thả, chung quy vô sự không chết được, tiểu bệnh là cách để tiêu tai hóa giải đại nạn, phải bệnh mới giải được nhiều.

“Tịch Ly.”

Ngay khi đó, rèm mã xa vén lên, Tề Diệc vào tới, tay cầm cháo nóng, “Ăn chút gì chứ?”

Tịch Ly nhác thấy cháo sền sệt thì nhíu mày, một điểm muốn ăn cũng chẳng có, chui vào trong chăn không chịu ra.

“Tịch Ly…” Tề Diệc muốn khuyên hắn ăn đôi chút, thế nhưng Tịch Ly khước từ, miệng mất vị giác, trông thấy loại cháo dinh dính kia đã muốn nôn!

Kết cục bất đắc dĩ, Trần Miễn đành phải kéo Tề Diệc ra ngoài, để Tịch Ly nằm nghỉ chốc lát.

Tịch Ly đang mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết ngủ được bao lâu, chợt nghe được một mùi hương bay đến. Mấy ngày nay chẳng hề ăn uống, chỉ mỗi hương thơm này, bỗng nhiên khiến Tịch Ly thấy đói bụng! Chui khỏi chăn nhìn, nhận ra bên cạnh có một người, tay cầm khúc xương đang dụ Diệt Diệt.

Tịch Ly ngẩng mặt nhìn kỹ__Viên Liệt!

Viên Liệt quay lại bắt gặp hắn tỉnh, vẫy vẫy khúc xương trong tay, “Có đói bụng không?”

“Sao ngươi lại ở đây?” Tịch Ly liếc qua thấy hắn cầm cả thỏ nướng lẫn rượu, tặc lưỡi.

Viên Liệt đặt thịt nướng và rượu xuống trước mặt hắn, “Đừng giả chết nữa, ăn no là khỏe ngay thôi.”

Tịch Ly nhếch khóe miệng, một tay nướng thịt một tay hơ dao nhỏ, vừa ăn vào, lập tức tinh thần phấn khởi gấp trăm lần.

Viên Liệt bên cạnh gác chân nhìn hắn, “Hôm nay trên núi đưa về rất nhiều đồ rừng, đám quan binh đều đang ăn thịt nướng, núi này rừng rậm rau quả dại nhiều, lâm sản rất phong phú.”

“Ân, ăn ngon thật.” Tịch Ly gật đầu, “Ngươi cho binh sĩ đến đầu các yếu đạo lớn nhóm bếp hầm canh thịt hấp màn thầu, mỗi ngày ăn uống thỏa thích! Rồi tiếp tục phái người trở lên núi kêu gọi đầu hàng, bảo rằng chỉ cần đầu hàng sẽ được xóa bỏ tội làm sơn tặc, có tiền thưởng. Nếu có thể giết ba tên trại chủ để quy hàng, phong quan phong tước!”

Viên Liệt nghe xong cười chẳng ngừng, “A… Để bọn chúng tàn sát lẫn nhau? Kế sách này thật đáng khinh.”

“Chiêu độc địa đối phó người độc địa mà.” Tịch Ly uống một ngụm rượu, “Ân! Quả là phải uống rượu ăn thịt thì người mới khỏe a. Bọn họ mà sớm cho ta uống rượu, bệnh của ta đã khỏi rồi.”

“Thế mới nói, bọn họ vẫn là bọn họ, ta là ta.” Viên Liệt cười vươn tay vén tóc giúp Tịch Ly, “Kẻ hiểu ý ngươi nhất, vẫn luôn là ta.”

“A.” Tịch Ly cười gượng đôi tiếng, “Viên đại tướng quân quả thật rất tự tin a.”

“Không phải tự tin.” Viên Liệt thu dọn mâm, đồng thời rút khăn đưa Tịch Ly lau miệng, “Mà sự thật chính là như vậy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui