Người dịch: Whistle
Nhân mạch +1, nhưng Hudson lại không thể cao hứng nổi.
So với những mối quan hệ lúc trước, cái giá phải trả của mối quan hệ lần này thật sự là quá lớn, túi tiền của hắn đã xẹp lép rồi.
Nếu như hắn còn muốn tranh thủ được lãnh địa thì kế tiếp sẽ khó tránh khỏi phải tiếp tục bỏ tiền.
Trên chiến trường không chỉ có chiến hỏa bay tán loạn, mà còn có đạo lí đối nhân xử thế.
Không có thực lực lấy được công danh thì nhất định phải làm tốt đạo lí đối nhân xử thế.
Có những mối quan hệ này thì chưa chắc có thể đủ thành công, nhưng không có những mối quan hệ này thì xác suất lớn là sẽ hỏng việc.
Ý niệm “kiếm tiền” lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Hudson.
Vô số phương án ra lò, nhưng lại chẳng có phương án nào áp dụng được.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Hudson bất đắc dĩ phát hiện: Ăn cướp mới là đạo phát tài thích hợp nhất hiện giờ.
Liếc nhìn đội vận lương đang chậm rãi tiến lên phía trước , Hudson chỉ đành tạm thời từ bỏ suy nghĩ này.
Bây giờ đang đi gặp phản quân, ai cướp ai còn không nhất định a?
Hudson đi dạo ở trên đường chính, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Đàn chim trước mặt chỉ bay mà không hạ xuống, nếu như còn không thể phát hiện ra vấn đề, vậy thì hắn đã uổng công đọc binh thư rồi.
Không có chút do dự nào, Hudson trực tiếp hạ lệnh: “Dừng lại, lập tức xây dựng cơ sở tạm thời, nghiêm phòng địch nhân đánh lén.”
Chạy là chạy không thoát, có lương thảo quân nhu liên lụy, Hudson không cho rằng mình có thể chạy nhanh bằng phản quân.
Nếu như bỏ lại những vật tư này để chạy trốn, vậy thì không chỉ không chỉ mất đi thân phận quý tộc, mà toàn bộ quân đoàn số 5 cũng sẽ bị hắn hố cho sụp đổ.
Có lẽ những người này sẽ đi khắp đại lục để đuổi giết hắn suốt cả đời.
Hudson không muốn sớm như vậy liền phải sống một cuộc sống lưu vong, hắn cảm thấy mình vẫn còn có thể giãy giụa thêm một chút.
Sau khi tỉnh táo lại, nỗi lo lắng trong lòng Hudson cũng vơi đi phần nào.
Trong liên quân có kỵ binh Griffin, nếu là có một số lượng lớn phản quân lẻn vào thì chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi con mắt trên trời kia.
Nông nô binh đương nhiên là phế vật, nhưng chung quy cũng có hơn bốn ngàn người.
Chỉ cần không trúng mai phục của địch nhân, đối mặt với một lượng nhỏ phản quân thì cũng không cần sợ.
Hudson không tin là một tổ chức trốn đông trốn tây như Khô Lâu Hội có thể huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ giống như Crimson Kỵ sĩ đoàn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Luyện binh cũng là một công việc cần kỹ thuật, ở một nơi mà tri thức bị phong tỏa nghiêm ngặt như lục địa Aslante này, kiến thức luyện binh cũng chỉ được truyền miệng giữa cha con với nhau.
Cho dù là Khô Lâu Hội có thể thu nạp được nhân tài ở phương diện này thì cũng sẽ không quá mạnh.
Dù sao Khô Lâu Hội cũng sẽ không thể nào cho bọn hắn cơ hội để thực hành, chỉ dựa vào vài câu lý luận thì sẽ không thể trở thành dân chuyên nghiệp được.
Tính từ thời điểm cuộc tạo phản sớm nhất của Khô Lâu Hội thì thời gian để cho bọn hắn luyện binh nhiều nhất cũng chỉ tầm hai ba tháng.
Thời gian ngắn như vậy, muốn từ số không để tạo một nhánh quân tinh nhuệ căn bản là không thể nào.
Ai bảo đây là một thế giới siêu phàm chứ?
Cho dù người bình thường được huấn luyện tốt đến mấy thì cũng sẽ không trở thành tinh nhuệ chân chính.
Giống như Crimson Kỵ sĩ đoàn đại danh đỉnh đỉnh kia, cho dù là binh lính bình thường nhất cũng đã là Chiến sĩ nhập giai.
Tất cả mọi người đều cùng một đẳng cấp, chênh lệch cũng chỉ như chó chê mèo lắm lông mà thôi, Hudson cảm thấy mình vẫn còn có thể khiêu chiến một chút.
......
“Đại Tế Ti, đã bắt được hai tên thám tử của quân địch.”
Nghe thủ hạ hồi báo, lão giả áo xám bị tức đến xanh mặt.
Phe mình đang mai phục, vậy mà lại nhảy ra ngoài bắt thám tử của địch nhân, đây không phải là đang chủ động bại lộ hành tung sao?
Nhưng dù có tức thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, trong Khô Lâu Hội này cũng chẳng còn bao nhiêu người có thể “trí dũng song toàn” giống như lão ta nữa.
Thực ra lần mai phục này chỉ là ý tưởng nhất thời.
Nếu như không phải vì nhận được tin là quân chủ lực của quân đoàn số 5 đã bỏ ra ngoài thì lão ta sẽ không mang theo hai ngàn quân “tinh nhuệ” được huấn luyện chưa đủ hai tháng này tới đây phục kích.
Sự thật đã chứng minh là những người này thật sự chẳng có triển vọng gì.
Rõ ràng là mình đã liên tục hạ lệnh là đừng có ngoi đầu lên rồi, kết quả địch nhân chỉ cần phái ra hai tên thám tử liền đã làm cho phe mình bị bại lộ.
Gây họa còn không biết, lại còn tùy tiện chạy tới đây “tranh công”.
Nếu như không phải bây giờ đang là lúc dùng người, lão ta thật sự rất muốn một tát chụp chết cái tên chướng mắt này.
Khi nhìn thấy hai tên thám tử hoàn hảo không chút hao tổn, lão già áo xám mới thở dài một hơi.
Có thể bị bắt làm tù binh mà không hề phản kháng một chút nào, vừa nhìn liền biết là hạng người không có ý chí kiên định rồi.
“Được rồi, ta sẽ ghi lại kỹ công lao của các ngươi, chờ sau cuộc chiến này sẽ tiến hành phong thưởng.
Thả hai tên đó ở đây đi, các ngươi có thể lui xuống rồi.”
“Rick, phát dũng khí dược tề cho tất cả mọi người, nói cho các binh sĩ.
Chờ khi có mệnh lệnh mới được phục dụng.”
Trong khi nói chuyện, đôi mắt của lão già áo xám đột nhiên toát ra ánh sáng màu xanh lục.
Chỉ vừa liếc qua thì hai tên thám tử vẫn còn đang ngơ ngác kia đã lập tức giống như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn quỳ xuống trước mặt lão ta.
“Chủ nhân!”
Nghe xưng hô này, lão già áo xám mỉm cười, hòa ái dễ gần hỏi: “Các ngươi tên là gì?”
“George!”
“Gedi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, tên đầu mục phản quân vốn còn định nếu nhiều vài câu giành công cũng lập tức toát đầy mồ hôi lạnh.
Run rẩy thi lễ một cái rồi vội vàng xoay người rời đi.
Hiện giờ thì gã ta cuối cùng đã hiểu tại sao đồng liêu trong hội đều sợ hãi vị Đại Tế Ti “mặt mũi hiền lành” ở trước mắt này rồi.
Chỉ với thủ đoạn quỷ dị vừa rồi thôi, người bình thường nhìn thấy đều sẽ cảm thấy sợ hãi!