Karras nuốt nước bọt.
" Có hay không ?" Nó thúc giục. " Có công bằng không ?"
" Làm thế nào mà ... cái đầu lại quay ngược ra đằng sau ?" Karras khàn giọng hỏi.
Dennings đảo tia nhìn ra sau, có vẻ tránh né. " Ồ thì, chỉ là một tai nạn thôi... một chuyện bất thường... Tôi đụng phải bậc cấp... Chuyện đó thật bất thường."
Karras ngẫm nghĩ, cổ họng ông khô se. Rồi ông lại nhấc cườm tay Regan lên, vừa nhìn đồng hồ tay như một động tác phủi bỏ chuyện đó.
" Dimmy van con ! Đừng bắt mẹ ở một mình !"
Mẹ ông !
"Phải chi con đừng làm linh mục mà làm bác sĩ, thì mẹ đã được ở nhà cao cửa rộng, đâu có gián có bọ, đâu có thui thủi một mình trong căn hộ đó ! Rồi... " Ông rán hết sức bỏ ngoài tai không thèm nghe, nhưng giọng đó bắt đầu khóc nữa.
" Dimmy, van con !"
" Ngươi không phải là... "
" Mi không dám đối mặt với sự thật sao, hở đồ cặn bã hôi thối kia ?" Đó là con quỷ. " Mi tin điều Merrin nói với mi chăng ?" Nó sục sôi. " Mi tin hắn là thánh thiện, tốt lành sao ? Hừ, hắn không phải vậy đâu ! Hắn kiêu căng và không xứng đáng gì ! Ta sẽ chứng tỏ điều đó i thấy, Karras ạ ! Ta sẽ chứng tỏ điều ấy bằng cách giết chết con heo con này !"
Karras mở choàng mắt. Nhưng vẫn không dám ngó. " Phải, con nhỏ sẽ chết và Thiên Chúa của Merrin sẽ không cứu nó đâu, Karras ạ ! Mi sẽ không cứu nó được đâu ! Nó sẽ chết vì thói kiêu căng của Merrin và bởi sự bất tài vô tướng của mi ! Hỡi tên thợ vụng về kia ! Lẽ ra mi đừng chích Librium cho con nhỏ !"
Lúc đó Karras quay lại và nhìn vào đôi mắt ấy. Đôi mắt đó sáng ngời lên tia chiến thắng và niềm thù ghét sâu sắc.
" Bắt mạch con nhỏ đi !" Con quỷ cười toe toét. " Nào, Karras, bắt mạch đi chứ ?"
Cườm tay Regan vẫn còn nằm trong tay ông, và lúc đó ông cau mày đầy lo ngại. Mạch đập nhanh và...
" ... rất yếu." Con quỷ ồm ồm giọng. " À, phải rồi. Chuyện vặt mà. Đối với lúc này, chỉ là tí tỉnh thôi."
Karras đi lấy túi y khoa và một ống nghe ra. Con quỷ nói như rít. " Nghe đây, Karras ! Nghe cho kỹ vào !"
Karras lắng nghe. Những tiếng tim đập nghe xa vời và bạc nhược.
" Tao quyết không để cho nó ngủ đâu !"
Karras ngước nhanh nhìn con quỷ, ông cảm thấy lạnh cóng.
" Đúng rồi, Karras !" nó ồ ề nói. " Con nhỏ không ngủ đươc đâu ! Mi nghe chưa ? Tao quyết không để cho con heo con đó ngủ đâu !"
Lúc Karras co cóng người lại mà nhìn sững thì con quỷ ngả ngớn đầu ra sau mà cười hể hả. Ông không nghe thấy tiếng Merrin trở lại phòng.
Nhà đuổi quỷ đứng cạnh ông bên giường và xem xét kỹ khuôn mặt ông. " Chuyện gì vậy ?" ông ta hỏi.
Karras lờ đờ đáp. " Con quỷ... bảo là hắn sẽ không để cho cô bé ngủ." Ông đưa tia mắt bị ám ảnh lên nhìn Merrin. " Tim cô bé bắt đầu làm việc yếu hẳn, thưa cha. Nếu cô bé không được nghỉ ngơi ngay, cô bé sẽ chết vì trụy tim."
Nét mặt Merrin lộ vẻ nghiêm trọng. " Cha có thể cho cháu dùng thuốc gì được không ? Một thứ thuốc gì giúp cháu ngủ được ?"
Karras lắc đầu, " Không, làm thế nguy hiểm lắm. Cô bé có thể rơi vào trạng thái hôn mê." Ông quay lại lúc Regan cục ta cục tác như một con gà mái. " Nếu huyết áp của cô bé còn tụt xuống chút xíu nào nữa... " Ông dài dài giọng.
" Có thể làm gì được ?" Merrin hỏi.
" Không còn cách nào... không còn cách nào... " Karras đáp. " Nhưng tôi cũng không biết nữa. Có lẽ những tiến bộ mới... " Ông chợt bảo Merrin. " Tôi sẽ mời ngay một nhà chuyên khoa tim mạch, thưa cha."
Merrin gật đầu.
Karras bước xuống cầu thang. Ông thấy Chris vẫn còn thức trong bếp, và từ trong phòng bên ngoài gian chứa thực phẩm, ông nghe thấy tiếng Willie nức nở, nghe thấy giọng Karl an ủi vợ. Ông giải thích sự cần thiết phải tham khảo ý kiến của bác sĩ chuyên môn, thận trọng không tiết lộ cho nàng biết về tình trạng nguy kịch của Regan. Chris chấp thuận. Karras gọi điện thoại ột thân hữu, một chuyên gia nổi tiếng của trường Y khoa thuộc Viện Đại học Georgetown, đánh thức ông ta dậy và trình bày vắn tắt cho ông ta rõ.
" Sẽ đến ngay," chuyên gia này nói.
Không đấy nữa giờ sau, vị này đã có mặt ở ngôi nhà. Trong phòng ngủ, phản ứng của ông là hoang mang trước cái lạnh và mùi xú uế, đồng thời hãi hùng và thương xót cho tình trạng của Regan. Cô bé lúc này đang ồm oàm những lời huyên thuyên. Lúc nhà chuyên khoa khám cô bé, cô bé cứ khi thì hát hỏng, lúc lại phát ra những tiếng súc vật inh ỏi. Rồi Dennings xuất hiện.
" Ôi, thật kinh khủng," nó than vãn với nhà chuyên khoa. " Kinh khủng quá ! Ôi, tôi cứ mong là ông có thể làm được một điều gì đó ! Liệu có thể có một cái gì không ? Ông thấy đó, chúng tôi thì có chỗ nào để đi, mặt khác, tất cả cũng tại vì...Ôi, mẹ cha cái con quỷ ngoan cố đó !" Lúc nhà chuyên khoa vừa nhìn trừng trừng đầy vẻ kỳ quặc, vừa đo huyết áp cho Regan, Dennings nhìn Regan mà than vãn. " Ông đang làm cái quái quỉ gì thế này ? Há ông không thấy là cần phải đưa con nhỏ này vào bệnh viện sao ? Con nhỏ cần phải ở nhà thương điên mới đúng, Karras à ! Bây giờ thì ông biết rồi đó. Hẳn là vậy rồi ! Vậy hãy chấm dứt ba cái vụ lễ bái lố lăng cứt đái này đi ! Ông biết đó, nếu bây giờ nó chết thì đó là lỗi tại ông ! Hoàn toàn là lỗi ông thôi. Ý tôi muốn nói là, chỉ vì cớ hắn ngoan cố không có nghĩa là ông cần phải cư xử như một tên chó đểu ! Ông là một bác sĩ, ông phải biết rõ hơn chứ, Karras ! Nào, thời buổi này nhà cửa khan hiếm kinh khủng. Nếu chúng tôi bị..."
Lúc đó, con quỷ lại tái xuất hiện, tru tréo như một con sói. Vị bác sĩ chuyên khoa nét mặt vô cảm, tháo dải quấn của huyết áp kế ra. Rồi ông gật đầu với Karras. Ông đã xong.
Họ đi ra hành lang, đến đó vị bác sĩ chuyên khoa nhìn lại cánh cửa phòng ngủ một lúc rồi quay sang Karras. " Cái quái gì đang xảy ra trong đó vậy, thưa cha ?"
Vị tu sĩ Dòng Tên ngoảnh mặt đi chỗ khác. " Tôi không thể nói được," ông khẽ nói.
" Tốt thôi."
" Tình hình ra sao ?"
Vị bác sĩ chuyên khoa lộ vẻ ảm đạm. " Cô bé cần phải chấm dứt ngay hoạt động như thế...ngủ...ngủ trước khi huyết áp tụt thấp."
" Tôi có thể làm được điều gì không hở Bill ?"
Vị bác sĩ chuyên khoa nhìn thẳng vào mắt Karras và nói, " Cầu nguyện."
Ông chúc linh mục ngủ ngon rồi bước đi. Karras nhìn theo ông, từng mạch máu, từng sợi dây thần kinh đều cầu xin sự an nghĩ, cầu xin sự hy vọng, cầu xin phép lạ dù ông biết rõ là không thể có chuyện đó được. " Lẽ ra mi đừng chích Librium cho con nhỏ !"
Ông quay trở lại phòng, đẩy cánh cửa ra bằng một bàn tay nặng nề như tấm linh hồn ông. Merrin đứng bên giường, quan sát trong lúc Regan cứ hí lên the thé như ngựa. Ông nghe tiếng Karras bước vào, bèn nhìn người đồng liêu, vẻ han hỏi. Karras lắc đầu. Merrin gật đầu. Gương mặt ông thoáng vẻ buồn, rồi là vẻ cảm nhận, và lúc ông quay lại Regan, đã là vẻ dứt khoát quyết liệt.
Merrin quỳ xuống bên giường. " Lạy cha chúng tôi." Ông bắt đầu.
Regan té tát vào mặt ông chất mật xanh tươi và đen ngòm, rồi ồm oàm. " Mi sẽ thua ! Con nhỏ sẽ chết ! Nó sẽ chết !"
Karras nhặt tập sách lễ của ông lên. Mở ra. Ngước lên và nhìn chăm Regan.
" Xin hãy cứu vớt kẻ tôi tớ ngài," Merrin cầu nguyện.
" Trước mặt kẻ thù."
Trong cõi lòng Karras là một nỗi đau quặn thắt cực cùng. Ngủ đi ! Hãy ngủ đi ! Ý chí ông kêu thét lên điên cuồng.
Nhưng Regan vẫn không ngủ.
Tảng sáng cũng không.
Trưa cũng không.
Đến đêm cũng không.
Đến ngày Chủ nhật cũng không, lúc mà nhịp mạch đã lên đến một trăm bốn mươi yếu hơn nữa, trong khi các cơn chứng vẫn tiếp tục không ngớt, trong khi Karras và Merrin vẫn liên tục hành lễ không hề ngủ nghỉ. Karras nôn nả lùng tìm những phương chữa: một tấm trải quấn chặt lấy Regan để giảm các cử động đến mức tối thiểu, cho hết mọi người ra khỏi phòng trong một thời gian để xem thử nếu không có cớ khích động, các cơn chứng có thể chấm dứt hay không. Chẳng ăn thua gì. Tiếng la thét của Regan cũng đã suy kiệt như các động tác của nó. Vậy mà huyết áp vẫn cầm cự được. Nhưng được bao lâu nữa ? Karras đau đớn tột cùng. Ôi Chúa ! Xin chớ để cho nó chết ! Ông kêu lên không ngừng với chính mình. Chớ để nó chết ! Hãy cho nó ngủ được ! Hãy cho nó ngủ được ! Chưa bao giờ ông ý thức được rằng những tư tưởng của ông là lời cầu nguyện, duy có điều là lời cầu nguyện chẳng bao giờ được nhận.
Lúc bảy giờ tối Chủ nhật đó, Karras ngồi câm nín cạnh Merrin trong phòng ngủ, mệt nhoài và khốn khổ, khốn nạn vì những đợt tấn công quỷ quái : sự thiếu đức tin của ông, sự bất tài bất lực của ông, sự trốn chạy của ông khỏi người mẹ để mưu tìm một địa vị. Và Regan. Lỗi của ông. " Lẽ ra mi đừng chích Librium cho con nhỏ."
Hai vị linh mục vừa chấm dứt một đợt lễ. Họ nghỉ ngơi, lắng nghe Regan hát bài " Panis Angelicus". Họ ít khi rời phòng, Karras chỉ một lần để thay quần áo và tắm vòi sen. Nhưng trong cái lạnh kể ra cũng dễ mà tỉnh thức, trong mùi xú uế mà từ buổi sáng hôm đó đã hoá ra cái mùi thịt thối rữa đến lợm giọng.
Nôn nao nhìn Regan bằng đôi mắt vằn vện những đường gân đỏ, Karras nghĩ là mình có nghe thấy một tiếng động. Một tiếng gì đó rin rít. Một lần nữa. Lúc ông nheo mắt. Đến lúc đó ông mới nhận ra âm thanh đó xuất phát từ đôi mí mắt be bét ghèn của ông. Ông quay lại phía Merrin. Suốt mấy tiếng đồng hồ, nhà đuổi quỷ nói rất ít, thỉnh thoảng một câu chuyện vặt về thời thơ ấu của ông, những hồi ức những chuyện vặt vãnh, một câu chuyện về con vịt ông từng nuôi tên là Clancy. Karras lo ngại cho ông. Sự thiếu ngủ. Các cuộc tấn công của quỷ. Ở vào tuổi của ông. Merrin nhắm mắt lại, tựa cằm lên ngực. Karras quay lại nhìn Regan, rồi mệt mỏi đứng lên đi lại bên giường. Ông xem lại mạch cô bé rồi bắt đầu đo huyết áp. Lúc ông quấn vòng dây vải của huyết áp kế quanh cánh tay cô bé, ông nháy mắt liên tiếp để điều tiết cho rõ tầm nhìn nhá nhem của mình.
" Hôm nay là Ngày Lễ Các Bà Mẹ đó, Dimmy à."
Trong một thoáng chốc, ông không sao thở được, cảm thấy tim ông như bị xoắn ra khỏi lồng ngực. Rồi ông nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt dường như không phải là của Regan nữa, mà là đôi mắt buồn rầu trách móc. Đôi mắt của mẹ ông.
" Mẹ không tốt với con sao ? Tại sao con lại bỏ mẹ chết trơ trọi một mình, hở Dimmy ? Tại sao ? Sao con lại.."
" Damien !"
Merrin ghìm chặt lấy cánh tay ông. " Bây giờ xin hãy đi nghỉ ngơi chốc lát đi, Damien."
Sharon vào để thay khăn trải giường.
" Đi đi, hãy đi nghỉ ngơi một chút đi, Damien !" Merrin giục.
Cổ họng như bị nghẹn tắt lại, khô se, Karras quay lại, rời phòng ngủ. Ông đứng yếu nhược ngoài hành lang. Rồi ông bước xuống cầu thang và đứng do dự ở đó. Cà phê chăng ? Ông thèm quá. Nhưng ông còn thèm được tắm vòi sen hơn, được thay quần áo, được cạo mặt một cái. p>
Ông rời ngôi nhà, băng qua đường trở về khu cư xá Dòng Tên. Ông bước vào, lần mò về phòng. Và lúc ông nhìn chiếc giường... Quên vụ tắm vòi sen đi. Ngủ cái đã. Nửa giờ thôi. Lúc ông với ống điện thoại định dặn phòng tiếp tân đánh thức ông, thì chuông điện thoại reo vang.
" A lô, tôi nghe đây," ông khàn giọng trả lời.
" Có người đợi cha ở đây, thưa cha Karras, một ông Kinderman nào đó."
Trong một lúc, Karras nín thở, rồi, giọng yếu ớt, ông trả lời " Bảo ông ấy một phút nữa tôi ra ngay."
Lúc gác điện thoại, Karras trông thấy một tút thuốc Camel trên bàn làm việc, kèm theo là một mảnh giấy của Dyer. Ông đọc lờ mờ:
" Người ta tìm thấy một chiếc chìa khoá mở cửa vào Câu lạc bộ Trai Chơi (Playboy Club) ở ngay trên bục quỳ nhà nguyện, phía trước mấy ngọn đèn đền tạ. Phải của cha không ? Cha có thể hỏi nhận lại ở phòng tiếp tân."
Không chút biểu lộ gì, Karras bỏ tờ giấy xuống, mặc quần áo sạch sẽ rồi bước ra khỏi phòng. Ông quên mang theo thuốc lá.
Ở phòng tiếp tân, ông thấy Kinderman ở quầy tổng đài điện thoại, đang tẩn mẩn sắp xếp lại một chiếc độc bình đầy hoa. Lúc quay lại gặp Karras, ông ta đang cầm trên tay một nhành hoa trà màu hồng.
" Ồ cha, cha Karras !" Kinderman tươi tỉnh hẳn, nét mặt ông biến sang vẻ xao xuyến trước nét mặt hốc hác, tiều tụy của vị linh mục Dòng Tên. Ông nhanh chóng cắm trở lại cánh hoa trà rồi bước đến đón Karras. " Trông cha đến khiếp ! Có chuyện gì vậy ? Có phải là kết quả của ba cái màn chạy việt dã lòng vòng đây không ? Bỏ quách cái màn đó đi ! Nào, đến đây !" Ông bíu lấy khuỷu tay Karras rồi đẩy vị linh mục ra đường. " Cha có được một phút rảnh chứ ?" Ông hỏi lúc họ bước qua cánh cửa lối vào. p>
" Không hơn." Karras thì thầm. " Có chuyện gì ?" " Nói chuyện tí tỉnh. Tôi cần lời khuyên, chỉ lời khuyên thôi, không hơn."
" Về việc gì ?"
" Chỉ một phút thôi mà," Kinderman huơ tay ra dấu phỉ phui. " Bây giờ ta bách bộ. Ta hít khí trời. Ta hưởng đời." Ông luồn tay mình qua tay linh mục và dẫn nhà tu sĩ băng chéo qua góc phố Prospect. " Ồ này, nhìn kìa ! Đẹp ! Lộng lẩy thật !" Ông trỏ mặt trời đang lặn trên sông Potomac, và trong cảnh tĩnh mịch vang lên tiếng cười, tiếng nói đồng thanh của các sinh viên Viện Đại học Georgetown phía trước phòng giải khát cạnh góc phố Ba Mươi Sáu. Một cậu đấm rõ mạnh vào tay một cậu khác rồi cả hai ôm nhau vật lộn chí chóe. " Chà, đại học, đại học,... " Kinderman thì thào ra vẻ phiền muộn, vừa gật gù vừa nhìn đăm đăm. " Tôi chưa được đến đó, nhưng tôi ao ước... tôi ao ước... " Ông thấy là Karras đang nhìn cảnh hoàng hôn. " Tôi nói nghiêm chỉnh đó, trông cha thật hốc hác ," Ông nhắc lại. " Có chuyện gì vậy ? Cha bị ốm chăng ?"
Chừng nào Kinderman mới vào đề đây ? Karras thắc mắc. " Không, chỉ bận việc thôi," ông đáp. " Vậy thì, hãy từ từ lại," Kinderman khò khè " Hãy từ từ. Cha biết rõ hơn mà. À này, cha đã xem đoàn vũ balê Bolshoi diễn ở Watergate chưa ?"
" Chưa."
" Tôi cũng chưa. Nhưng tôi muốn xem quá ! Họ múa thật là duyên dáng... thật là yêu kiều !"
Họ đã đi đến chỗ vách tường nhà chứa xe điện. Tựa cánh tay lên tường, Karras đối diện Kinderman lúc đó đã chắp hai tay đặt trên gờ tường, vừa nhìn đăm chiêu qua bên kia sông. " Nào, ông đang bận tâm vì chuyện gì thế, thưa trung uý ?" Karras hỏi.
" Chà, thưa cha," Kinderman thở dài." Tôi e là mình gặp chuyện rắc rối."
Karras bắn nhanh một tia nhìn lên khung cửa sổ lá sách ở phòng Regan. " Có tính cách nghề nghiệp chăng ?"
" Chà, phần nào thôi... chỉ phần nào thôi."
" Chuyện gì vậy ?"
" Chà, chủ yếu đó là... " Ngập ngừng, Kinderman nhìn nghiêng ngó. " Chà, chủ yếu là câu chuyện đó có mang tính chất đạo lý, cha Karras ạ, cha có thể gọi nó ... là... một câu hỏi... " Nhà thám tử quay lại tựa vào tường. Ông cau mày nhìn vệ đường. Rồi ông nhún vai. " Đơn giản là không có một người nào tôi có thể giải bày được câu chuyện đó, đặc biệt không thể là ông sếp đại uý nhà tôi, cha thấy đó. Đơn giản là tôi không thể. Tôi không thể kể cho ông ta nghe câu chuyện đó được. Cho nên tôi nghĩ... " Mặt ông ta sáng lên vẻ linh hoạt bất ngờ. " Tôi có một bà cô... Cha nên nghe chuyện này, ngộ lắm. Trong hàng bao nhiêu năm, bà ta sợ ông chú tôi đến chết khiếp - chết khiếp thật đó - Chưa bao giờ dám nói với ông một lời. Chưa bao giờ dám cao giọng. Chưa bao giờ ! Vậy mà bất cứ khi nào bà nổi điên với ông về chuyện gì - về bất cứ chuyện gì - ngay lập tức, bà chạy nhanh vào cái tủ quần áo trong phòng ngủ, rồi ở đó, trong bóng tối, một mình với đám mọt nhậy và đám quần áo treo trên móc, bà cứ thế mà chửi - tha hồ chửi - ông chú tôi suốt hai mươi phút có lẽ ! Nói toạc ra ý nghĩ của bà về ông ta ! Thật vậy đó ! Tôi muốn nói là bà cứ hét tướng ! Rồi bà đi ra, bà cảm thấy dễ chịu hơn, bà đến hôn má ông. Nào, thưa cha Karras, cái đó là cái gì ? Đó là một biện pháp tốt hay không ?"
" Rất tốt," Karras đáp, mỉm cười ảm đạm. " Và bây giờ tôi là cái tủ quần của ông chứ gì ? Có phải ông định nói thế không ?"
" Đúng trên một phương diện," Kinderman đáp. Ông ta lại nhìn xuống. " Trên một phương diện. Nhưng nghiêm trọng hơn, thưa cha." Ông dừng lại. " Và cái tủ đó có bổn phận phải nói," Ông tiếp thêm một cách nặng nề.
" Có thuốc lá không ?" Karras hỏi với đôi tay run rẩy.
Nhà thám tử ngước nhìn ông. " Tình trạng tôi như thế này mà tôi còn hút thuốc sao ?"
" Đúng, ông thì không hút được," Karras thì thào, chắp hai tay trên gờ tường và cứ nhìn chăm đôi tay. Thôi, đừng run nữa chứ !
" Bác sĩ với chẳng bác sĩ ! Cầu Chúa tránh cho tôi cái cảnh bị bệnh trong rừng mà thay vì bên cạnh tôi là bác sĩ Albert Schweitzer thì lại chỉ là cha ! Cha vẫn chữa mụn cóc bằng mấy con nhái đấy chứ, phải không bác sĩ Karras ?"
" Cóc chứ," Karras trả lời, giọng đè nén.
" Hôm nay cha không cười nhỉ," Kinderman lo lắng. " Có chuyện gì không ổn chăng ?"
Lặng thinh, Karras lắc đầu. Rồi ông nói khẽ, " Nào, có gì thì cứ nói đi."
Nhà thám tử thở dài rồi nhìn ra sông nước. " Tôi đang định nói là... " ông khò khè. Ông lấy móng tay cái gãi chân mày. " Tôi đang định nói - chà, cứ cho là tôi đang điều tra một vụ án, thưa cha Karras. Một vụ giết người." p>
"Dennings chăng ?"
Karras gật đầu.
" Vụ này xem ra có vẻ không giống như một vụ giết người trong nghi lễ phù thủy," nhà thám tử nói tiếp với vẻ trầm ngâm. Ông cau mày, thong thả lựa từng tiếng. " Ta cứ cho là trong ngôi nhà này - ngôi nhà giả thiết này - có năm người cư trú, và một người phải là tên sát nhân." Ông dùng bàn tay làm những động tác chặt, để nhấn mạnh. " Bây giờ thì tôi biết điều này. Tôi biết điều này rõ mười mươi." Rồi ông ngừng nói, chậm rãi thở ra. " Nhưng vấn đề là ở chỗ này... Tất cả mọi chứng cớ, chà, đều quy về một đứa trẻ, cha Karras ạ, một đứa bé gái đâu khoảng mươi, mười hai tuổi... chỉ là một em bé mà thôi. Có lẽ như một đứa con gái của tôi vậy thôi." Ông cứ dán mắt nhìn bờ đê mãi xa tít tắp. " Vâng, tôi biết, nghe ra sao mà quái đản... sao mà nực cười... nhưng mà lại có thật. Bây giờ, xuất hiện trong ngôi nhà này, thưa cha, là một linh mục - rất danh tiếng - và cái trường hợp hoàn toàn giả thuyết này, thưa cha, tôi được biết đến cũng do sự liên tưởng có tính chất giả thuyết rằng vị linh mục này đã có lần cứu chữa một chứng bệnh thuộc dạng đặc biệt. Một chứng bệnh thuộc tâm thần, một sự kiện mà nhân tiện tôi chỉ nêu sơ qua ở đây cho cha tham khảo mà thôi."
Karras cảm thấy mặt mình tái nhợt nữa vào lúc đó.
" Cũng có... không hẹn mà nên... cả đạo thờ xa tăng dính líu đến chứng bệnh này, thêm nữa... sức mạnh... vâng, cái sức mạnh khủng khiếp đó. Và rồi... cái cô bé trong giả thuyết này, ta cứ gọi là như vậy, đã vặn tréo ngoe đầu một gã đàn ông, cha thấy đó. Phải. Phải. Cô bé có thể làm điều ấy." Lúc đó ông ta cứ gục gặc đầu. " Phải... phải, cô ta có thể lắm. Vậy thì vấn đề... " Ông nhăn mặt trầm ngâm. " Cha thấy... cha thấy đó, cô bé không chịu trách nhiệm gì cả, thưa cha. Nó bị loạn trí mà." Ông nhún vai. " Và nó chỉ là một đứa trẻ thôi ! Một đứa trẻ con !" Ông lắc đầu. " Vậy mà chứng bệnh nó lâm phải... có thể là nguy hiểm. Con bé có thể giết một người khác nữa. Ai mà biết được ?" Ông lại liếc nhìn qua bên kia sông. " Vấn đề là ở chỗ đó. Làm gì bây giờ. Ý tôi muốn nói là trên mặt giả thuyết. Quên nó đi chăng ? Quên đi và hy vọng cô gái sẽ .." Kinderman ngập ngừng, " sẽ lành mạnh trở lại chăng ?" Ông vói lấy chiếc khăn tay. " Thưa cha, tôi không biết... tôi không biết nữa." Ông hỉ mũi. " Thật là một quyết định kinh khiếp, quả thật đáng sợ." Ông lần tìm một khoảng khăn tay còn sạch, chưa lau. "Đáng sợ thật, và tôi không thích là người phải làm cái quyết định ấy chút nào hết." Ông lại hỉ mũi và khẽ chấm lỗ mũi. " Cha à, trong trường hợp đó thì phải làm sao cho phải đây ? Cứ giả thuyết như vậy ? Cha tin là phải hành động ra sao cho đúng đây ?"
Trong một khoảng khắc, vị linh mục Dòng Tên cứ thảng thốt cả người với mầm nổi loạn, với cơn giận mệt mỏi, ảm đạm trước gánh nặng ngày càng thêm chồng chất. Ông để cho cơn thảng thốt lắng xuống. Ông bắt gặp tia nhìn của Kinderman và khẽ đáp. " Tôi sẽ trao việc đó cho nhà chức trách cấp trên."
" Tôi tin là vào lúc này nó đang ở đó rồi." Kinderman thì thào.
" Vâng... và tôi cứ để nó ở đó."
, 0, 0); font-family: Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 12px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px;">" Ngộ à ?"
" Lạ lắm. Họ mới chỉ..." Cô gái ngập ngừng. " Vâng, họ mới chỉ nhìn nhau có một lúc, thế mà Regan - cái vật ấy - nó nói là..."
" Nói gì ?"
" Nó nói : Lần này thì mi thua đến nơi rồi."