Qủy Ba Ba

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Ngả Diệp đã bắt đầu tỉnh giấc. Duỗi người một cái thật sảng khoái, lại phủ thêm một tầng quần áo, y liền nhảy khỏi giường, mở toang cửa sổ.

“Sao lại thế này!?”

Bên ngoài căn phòng của y tưởng chừng đã bị biển nước bao phủ thành một vùng ao hồ. May là nhà y cũng xem như nằm ở vùng ngoại ô, địa hình tương đối cao, mới không đến nỗi bị chìm ngập trong nước.

Tiếp theo, cảnh tượng mà Ngả Diệp nhìn thấy càng làm cho y líu cả lưỡi.

“Tiểu Diệp…Cái này chơi rất vui đấy, lên đây đi!”

Lúc này, thân hình cao to của quỷ hồn Hàn Liệt đang “đứng” trên một chiếc thuyền nhỏ, trên tay hắn đang cầm một cái mái chèo rẽ nước về phía trước, hướng đến y chèo thẳng đến.

Hôm nay, cả người của hắn lại toát ra một dáng vẻ thật nam tính, thân hình cao to được bao bọc trong một bộ y phục màu đen bò sát người, càng làm cho vóc người rắn chắc của hắn hoàn toàn hiện rõ. Mái tóc đen dài đã được buộc lên, ở trong gió tung bay phấp phới, sắc mặt cũng trở nên hơi hồng nhuận. Đặc biệt là phần thân dưới được bọc trong bộ đồ bó sát đã làm nổi bật phần dương cương ‘tráng kiện’ ‘dồi dào’ kia, càng hiển hiện rõ hương vị thành thục của nam nhân.

“Ngươi…” Nhìn hắn như vậy, Ngả Diệp không nhịn được bật cười, hoàn toàn đã quên mất khúc mắc của hai người trong thời gian qua, “Để người khác phát hiện thì làm sao đây?” Nếu bị người khác vào lúc trời còn chưa sáng nhìn thấy một mái chèo lơ lửng giữa không trung thế này…Không sợ đến tè ra quần mới là lạ.

Mà Hàn Liệt tựa hồ chẳng cố kỵ điều gì, chỉ là cười cười, tiếp theo lại cong người vươn bàn tay thô to về phía của Ngả Diệp, vô cùng thành khẩn hỏi: “Muốn nếm thử tư vị cùng Quỷ hồn dạo chơi quanh hồ không?”

Nhìn ánh mắt thành khẩn của Hàn Liệt, Ngả Diệp nuốt nuốt nước miếng, đem cánh tay của mình chậm rãi duỗi về hướng của Hàn Liệt, cầm lấy — bàn tay vừa nóng vừa ấm…ấm áp đển nối, xuyên thẳng vào trái tim của y.

Thấy y đã hoàn toàn dỡ xuống tâm tư phòng ngự, hoàn toàn ỷ lại vào hắn, Hàn Liệt cười đến vui vẻ vô cùng, cầm lấy tay của y, đem bảo bối của hắn lãm vào trong ngực.

Thân thể của Ngả Diệp xuyên thẳng qua tường, được Hàn Liệt ôm vào trong lòng. Chiếc thuyền nhỏ nhất thời lung lay vài cái, mặt nước yên ả cũng nổi lên chút rung động, tựa như trái tim của Ngả Diệp bây giờ…

Tuy nói mặt nước rất yên tĩnh, bất quá vì sợ mình sẽ té xuống, nên Ngả Diệp đã không tự chủ được tựa sát vào bờ ngực rộng lớn của Hàn Liệt. Cảm giác được nổi sợ hãi của y, Hàn Liệt liền ngừng thuyền nhỏ lại, một bên còn ghé vào lỗ tai của y phun ra một dòng nhiệt khí, thấp giọng nói: “Có ta ở đây, ngươi sẽ không bị té xuống đâu, thả lỏng!”

“Ân!” haehyuk8693

Ngả Diệp gật đầu, đột nhiên cho rằng Hàn Liệt căn bản không phải là quỷ, mà là một con người đang sống sờ sờ trước mặt y.

Y cố lấy dũng khí, hai tay dao động trên lưng Hàn Liệt, thân thể dán dính lên đối phương, cảm thụ nhiệt độ cực nóng trên người hắn.

Một lúc lâu sau, Hàn Liệt mới nói ra một câu kế tiếp.

“Để cho ta ‘hảo hảo’ ôm ngươi một cái đi!?”

Lại là câu này, đây là lần thứ hai Hàn Liệt nói ra câu này, bất hạ mức độ biểu đạt lần này hiển nhiên không thể sánh bằng với lần trước được.

Mà lần này, Ngả Diệp không có chút do dự, y không cách nào khước từ mị lực mãnh liệt đang tản mát ra từ Hàn Liệt. Khoảng cách trước ngực càng thêm gần kề, y chủ động thể hiện cái ôm ấp yêu thương của mình, tham lam hấp thụ khí vị mê người của Hàn Liệt.

Tuy nói y biết bản thân mình làm như vậy vốn không đúng…

Hàn Liệt là quỷ!

Còn y là người! haehyuk8693

Hàn Liệt còn dựa vào việc bắt người luân phiên, mới duy trì được cơ năng thân thể của quỷ hồn…

Nhưng cho dù là vậy, Ngả Diệp vẫn không có cách nào chán ghét hắn, thậm chí còn đối với hắn nảy sinh một loại cảm giác khác thường.

Đó là một loại cảm giác cấm kỵ à!

Nhưng vì sao lại là cấm kỵ? Hình như vốn không phải là vì bọn họ đều là nam nhân, nhưng mà vẫn có một thứ gì đó chen ngang, rất khó nói thành lời.

“Tiểu Diệp…Đang suy nghĩ cái gì?” Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Ngả Diệp, Hàn Liệt lại lấy ra cây quạt trong lòng, rồi cúi xuống dùng phiến quạt nâng chiếc cằm khéo léo của y lên…

Hàn Liệt không muốn nhìn thấy con hắn sẽ có bộ dạng sầu khổ, mỗi lần như vậy, tim của hắn sẽ rất đau đớn…Tuy nói trái tim của hắn đã sớm bị lũ cá đục khoét nhét hết vào bụng…Cả thân thể cũng đã không còn, hoàn toàn nát bấy, một điểm cũng không còn thừa lại, ngay cả khi muốn tìm lấy một mẫu tưởng niệm cũng chẳng được.

Ngả Diệp ngẩn người, đối diện với ánh mắt đầy cơ linh của Hàn Liệt, đang muốn mở miệng, Hàn Liệt đã giành nói trước:

“Không cho phép gạt ta!” haehyuk8693

Bị nhìn thấu rồi? Ngả Diệp vốn muốn nói “không có” à…

“Ngươi có thể không hại người hay không? Còn có…Ngươi rốt cuộc là ai?” Ngả Diệp lần này rất trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, bất quá thanh âm có chút phát run, bởi vì y vẫn còn chút sợ hãi với Hàn Liệt. Dù sao bản thân y cũng là nhân loại, chỉ sợ Hàn Liệt mất hứng một cái liền sẽ giết y.

Đang lúc Hàn Liệt nuốt nuốt nước miếng, định mở miệng đáp lại, thì từng gợn nước đột nhiên truyền đến làm cho chiếc thuyền lay động một cách đầy quỷ dị.

Chạm!

Thuyền nhỏ đột nhiên bắt đầu kịch liệt lay động qua lại, Hàn Liệt thấp giọng niệm một câu chú, hai mắt lập tức ửng đỏ, nhìn về cỗ lực lượng vô hình ở phía trước, rồi sau đó lại bắt đầu hét lớn, “Biến mất cho ta!”

Thuyền nhỏ cuối cùng dừng lại —— thiên uy của Hàn Liệt thật đáng sợ.

“Không có việc gì chứ?”

“Đương nhiên…”

Qua một lúc, Hàn Liệt mới hiểu ý phát hiện chính mình đã đem Ngả Diệp ôm giữ quá chặt, giống như muốn vĩnh viễn đem y giấu trong lòng, vĩnh viễn như keo như sơn, làm thế nào cũng không xa rời nhau.

Mà lúc này Ngả Diệp lại giống như một chú mèo con, cứ một mực ẩn núp trong ngực của hắn.

Chỉ là hết lần này tới lần khác, vẫn có “người” chưa chịu từ bỏ ý định, cứ muốn cắt ngang khoảng khắc ngọt ngào của hai người bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui