Quỷ Bảo

Thời giờ như bóng câu qua cửa sổ. Chỉ loáng mắt năm ngày. Môn võ công mà Linh Qui thượng nhân để lại trên lưng Linh qui, chàng đã thuộc làu.

Hoàng Thượng Chí rất quyến luyến, đứng sững sờ nhìn bức thành đá của "Tuyền nhân thương phượng" một hồi lâu, cảm thấy mọi sự sắp đặt nơi đây đều có vẻ huyền bí.

Chàng dùng hai tay luyện công, đập mạnh vào thành đá, tiếng vang thình thình nổi lên như muốn điếc óc.

Thành đá bỗng sập xuống nằm ngang như một tấm ván chìm xuống mặt nước. Chàng theo lời di huấn của ân sư đánh thêm hai chưởng nữa.

Bỗng một tiếng keng vang lên, một vật nặng màu đen lóng lánh từ trên đỉnh vách đá rơi xuống. Đó là một bàn tay đúc bằng đồng đen, đính theo đó là một phong thư.

Hoàng Thượng Chí kinh hãi, lượm bức thư lên xem bỗng giật mình hét lớn :

- A! "Phật thủ bảo công"! Phật thủ...

Chàng nhớ đến sư thúc Độc Long Thủ Trương Thông đã từng nói với chàng đó là một di bửu đã truyền tụng trong võ lâm mấy trăm năm về trước. "Phật thủ bảo công" đã bị mất tích lâu rồi, tại sao hôm nay lại có nơi đây?

"Phật thủ bảo công" có ghi một môn võ công tuyệt thế là "Khư Mê thần công". Đến như môn Ban Nhược thần công của phải Thiếu Lâm là một môn uy mãnh nhất đời cũng không sao bì kịp. Trong giới võ lâm đời đời nhắc nhở đến bảo pháp này, nhưng chưa ai từng thấy qua được "Phật thủ bảo công".

Tay Hoàng Thượng Chí run run. Chàng nắm lấy bàn tay đồng và từ từ nhắm mắt lại để trấn tĩnh tinh thần vì hiện chàng quá hồi hộp.

Chàng hồi tưởng lại mối gia thù! Cả hai gia đình họ Hoàng và Trương đều bị hủy diệt, xương trắng phơi đầy nhà, cũng bởi hành động quái ác của "Huyết sọ".

Mối thù sâu như biển ấy có lý nào lại không trả được.

Huyết sọ chúa của Qủy Bảo không thể tưởng tượng nội công của hắn đến bực nào. Chính như Nam cái, Bắc tăng là những tay cao thủ võ công đệ nhất trong đời nầy mà còn phải khiếp sợ hắn thì chàng làm sao rõ được bản lĩnh của Qủy Bảo.

Nhưng nếu chàng được cơ hội này, tập xong Khư Mê thần chưởng thì có thể đương đầu với Qủy Bảo chăng?

Đôi mắt chàng mở rộng. Chàng nhìn bức thơ, đọc vội mấy dòng chữ.

"Phật thủ bảo công

Ta được bảo vật nầy ba mươi năm về trước? Sau khi tập luyện xong, ta bị chết về cái hại tẩu hỏa nhập ma.

Ôi! Trong may mắn lại gặp cải rủi ro! Ta hay ra thì đã muộn.

Phật thủ bảo công phải có được đủ hai bàn tay tả hữu thì tập luyện mới thành. Tiếc rằng ta chỉ có một bàn tay bên hữu nên mang họa. Không biết bàn tay tả Phật thủ chôn vào đâu, đó là chuyện đau đớn suốt đời của ta. Có dịp nếu hoàn thành được tâm nguyện của ta : tìm hai bàn tay, hiệp lại để luyện thành môn thần công này, thì sẽ tránh đươc nạn tẩu hỏa nhập ma, mà còn trở nên có võ công đệ nhất thiên hạ. Dẫu ta đã chết nhưng cũng được hài lòng trước sự thành công của kẻ ấy."

Hoàng Thượng Chí xem thư xong, lòng như một băng tuyết! Chàng thở dài thầm than "Phật thủ bảo công" gồm có hai bàn tay. Như vậy còn một bàn tay tả nữa ta biết đâu mà tìm? Vũ trụ bao la, tìm một báu vật như thế đâu phải dễ. Nếu không tìm được bàn tay tả, thì bàn tay hữu nầy chẳng hóa ra vô dụng sao!

Chàng tự nhủ :

- Linh Quy thượng nhân cũng vì vô ý chỉ dùng một bàn tay Phật thủ, nên phải lâm đại hoa, hối tiếc suốt đời. Ta đã biết điều đó đâu còn dám dẫm chân lên vết thất bại của ân sư.

Im lặng một lúc, chàng lại quỳ gối, hướng về phía vách đá vừa sập, van vái :

- Sư phụ! Tuy sư phụ đã qui tiên, nhưng công ơn sư phụ để lại không bao giờ mất. Đệ tử còn sống một ngày cũng quyết đem cả tâm trí thực hiện ý nguyện của sư phụ, để sư phụ an lòng nơi chín suối.

Chàng đứng dậy, ôm chiếc Phật thủ vào lòng rồi ra khỏi phòng đá, dùng chưởng phong lấp đất cửa hang lại.

Chàng quay đầu nhìn lại vũng nước thì rất ngạc nhiên vì địa mạch linh tuyền ấy đã khô rang, không còn một giọt nước. Nơi đây chỉ còn là một trũng đất thấp, có lẽ do chàng đã dùng chưởng phong đánh lấp.

Chàng ngẩng đầu lên, nhìn cảnh vật xung quanh chẳng khác nào vừa trải qua một giấc mơ.

Chỉ trong khoảng thời gian một trăm ngày mà chàng đã biến đổi rất nhiều. Chàng đã đạt được một nội lực "trăm năm" và nhất thân tuyệt nghệ.

Trước hết, chàng nghĩ đến người ăn mày nhỏ kết nghĩa anh em Đông Phương Huệ lanh lẹ dường ấy, chẳng biết hắn đang lang thang ở phương trời nào? Với thân thủ hiện tại, chàng đinh ninh mình đáng làm huynh trưởng của hắn rồi!

Chàng mỉm một nụ cười đắc ý, bước ra khỏi rừng.

Bây giờ tâm thần chàng không mờ ám như trước, và đôi mắt chàng có một nhãn lực rất mạnh, có thể nhìn thấy được mọi vật trong bóng tối.

Hoàng Thượng Chí lại chiếu theo lời dặn trong di thư của Linh Qui Thượng nhân, đi về hướng Đông ba dặm, rồi rẻ về hướng Nam đi bốn dặm, quả nhiên đã ra khỏi khu rừng.

Chàng vượt qua một rừng cây trước mặt. Nơi đó là một đỉnh núi không cao lắm!

Chàng leo đến chóp núi đưa mắt nhìn về phía xa xa, thấy một bến nước mênh mông, sóng vỗ rạt rào. Một tòa cổ bảo đen xì đứng sừng sững giữa trời mây.

Đó chính là Qủy Bảo. Cảnh tượng ấy đập vào mắt chàng như trông thấy một cái gì rùng rợn lắm!

Hoàng Thượng Chí nghiến răng! Bao nhiêu căm thù như dồn vào lồng ngực, đôi mắt vụt ra những tia sáng long lanh, chàng buột miệng hét lớn :

- Trả thù!

Vừa nói, chàng vừa múa tay, tung chân. Chàng nhìn lại thấy quần ảo chàng rách nát cả, để lộ thân mình.

Bụng đói, quần áo rách! Chàng nghĩ nên tìm đến một chợ nhỏ, mua quần áo mặc, và ăn một bữa cho thật no nê rồi sẽ xông vào Qủy Bảo cũng chưa muộn.

Nghĩ như vậy chàng vội vã xuống núi, hướng về phía chợ nhỏ.

Vừa đi được một lúc, bỗng trước mặt vang lên mấy tiếng động và có bóng một đoàn người đổ xô chạy về phía chàng.

Chàng đã có dụng ý đến chợ nhỏ mua áo quần mặc và ăn uống nên không buồn để ý đến chuyện thiên hạ.

Thấy đoàn người ùa nhau chạy đến, chàng đứng nép sang một bên.

Có tiếng người hét :

- Dừng lại?

Đó là tiếng hét của một ông lão chạy trước đoàn người.

Đoàn người gồm có ba người già và bốn đại hán.

Hai bên vừa chạm mặt ông lão đã nhìn sững vào mặt Hoàng Thượng Chí. Có lẽ ông ta thấy Thượng Chí ăn mặc rách rưới nên bắt nạt chăng?

Chàng nghĩ thế, nhưng xem kỹ lại không phải, vì vẻ mặt của đoàn người ấy trông ai cũng cỏ vẻ hoảng hốt.

Một ông già trong bọn, mắt nhìn Hoàng Thượng Chí nói :

- Sao? Tráng sĩ. Tráng sĩ đã bị thương?

Hoàng Thượng Chí lãnh đạm gật đầu.

Lão già hỏi vội :

- Thế tráng sĩ đi đâu đấy?

- Tôi lên chợ.

Lão giá khoát tay lắc đầu lia lịa nói :

- Không nên! Không nên! Đường này không đi được.

Hoàng Thượng Chí trố mắt hỏi :

- Vì sao?

Lão già đáp :

- Không nên hỏi vì sao, mà chỉ nên nghe lời của lão. Hãy lui trở về kẻo mang họa.

Hoàng Thượng Chí mặt điềm nhiên như không có chút gì quan tâm

- Nhờ ngài chỉ giáo!

Dứt lời, chàng lại ung dung tiến bước.

Mọi người đều nhìn chàng kinh ngạc. Tại sao chàng thanh niên đó lại liều lĩnh.

Một ông già khác xì một tiếng nói với đồng bọn :

- Thằng nhỏ đã muốn đem chân vào tử địa. Nó đã muốn chết thì cứ để cho nó chết, chúng ta mau lánh thân là hơn.

Mấy lời nói ấy cũng đã làm cho Hoàng Thượng Chí đoán được mối hiểm nguy trước mặt. Nhưng chàng đã tự tin lấy bản năng của chàng và lòng đang nóng nảy xông vào Qủy Bảo trả thù thì còn nghĩ gì đến hiểm nguy nữa. Chàng ung dung tiến bước, vượt đến đàng trước.

Đi chẳng bao lâu trước mắt hiện ra một rừng đào cây cối um tùm.

Bấy giờ vào mùa hạ nên cây cối xanh tươi.

Rừng quá rậm rạp đứng bên ngoài không thể trông thấy được bên trong. Con đường hẹp duy nhất xuyên qua giữa rừng không còn một lối nào khác nữa.

Vừa đến mé rừng, mùi tanh từ bên trong bốc ra, mùi tanh của máu người!

Hoàng Thượng Chí giật mình dừng chân lại toàn thân lạnh toát.

Tuy nhiên tánh tò mò bắt chàng phải rảo bước vào trong để khám phá quang cảnh rùng rợn ấy.

Chàng cắm đầu đi thật nhanh vào rừng đào. Nhưng chưa bao xa thì chàng phải dừng lại.

Rải rác đây đó từng xác người ngã gục trên vũng máu nằm chết ngổn ngang sọ bị vỡ nát ra.

Chàng sững sờ nhìn từng xác chết, thì thấy người nào cũng đều bị thương giống nhau, thiên linh cái bị vỡ.

Chàng nhủ thầm :

- Lúc nãy, những người tị nạn bên đường thoát chạy một cách sợ sệt và cản đường không cho mình tiến bước chắc là họ sợ cảnh thảm sát này. Nhưng vì đâu có cuộc giết người tàn khốc như vậy?

Chàng sững sờ một hồi, rồi lại cất bước len lỏi vô trong.

Trên đường xác chết rải rác đó đây, máu tanh bốc lên rùng rợn.

Hoàng Thượng Chí càng thấy càng sợ hãi. Nhưng kẻ sát nhân là ai, không thấy bóng?

Đột nhiên từ phía sau gốc cây, một bóng người thất thểu tiến đến.

Hoàng Thượng Chí đứng yên thủ thế và đoán chắc chàng sẽ phải qua một cơn ác chiến rồi!

Bóng người đi tới ngay phía chàng.

Hoàng Thượng Chí toan phất chưởng đánh ra bỗng rút tay về và lạnh cả người.

Vì người đó không phải ai lạ mà lại là Nam cái một vị võ lâm tiền bối vang danh đương thời. Nhưng Nam cái bước đi thất thểu trông có vẻ mệt nhọc lắm.

Chàng nghĩ thầm :

- Trông dáng điệu mệt nhọc của vị tiền bối võ lâm ấy hình như ông ta vừa giao đấu với kẻ sát nhân là phải. Nhưng ông ta bản lãnh dường ấy mà cũng phải thảm bại trước kẻ sát nhân sao? Nếu vậy thì kẻ sát nhân kia võ công đến bực nào nữa.

Chàng thấy ghê sợ, chậm bước tiến lên trước mặt Nam cái lễ phép chắp tay nói :

- Tiểu bối xin chào tiền bối.

Nam cái giật mình đánh thót một cái nhìn vào mặt Hoàng Thượng Chí.

Qua một lúc, hình như lão an lòng, hỏi lại :

- Ngươi... ngươi là...

Hoàng Thượng Chí thấy Nam cái có vẻ vừa nghi ngờ vừa sợ sệt, vội ngắt lời đáp :

- Tiểu bối là Hoàng Thượng Chí mà!

Nam cái ngơ ngác, như cố nhớ lại :

- Hoàng Thượng Chí à.

- Phải!

- À! Tiểu tử đã giao đấu với nữ ma đầu ấy rồi sao?

Hoàng Thượng Chí không hiểu Nam cái muốn nói gì, sửng sốt một lúc rồi nói :

- Nữ ma đầu. Nó là ai?

- Là Âm Sát Mạc Tú Anh!

- Âm Sát Mạc Tú Anh

Nam cái giật mình, trố mắt hỏi :

- Sao? Ngươi thật tình không biết nữ ma đầu ấy ư?

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hoàng Thượng Chí, Nam cái như hiểu! Rồi vội nói :

- A! Thế thì lão đã nhận lầm tiểu tử rồi! Nhưng tại sao tiểu tử quần áo rách nát như vầy?

Hoàng Thượng Chí cúi nhìn bộ áo quần rách nát của chàng, muốn đem sự thực chàng đã sống trong rừng nói lại, nhưng chàng thấy nói ra ích gì lại thôi.

Nam cái đứng trố mắt muốn hỏi nữa.

Hoàng Thượng Chí tìm lời nói dối :

- Tiểu bối vừa rồi gặp bầy chó sói trong rừng làm nhớp nên định xuống chợ mua quần áo để thay.

Nam cái mở to đôi mắt tràng cười hô hố nói :

- Thằng con nít ranh mảnh! Mày nhè tao mà dối gạt à! Cứ xem thần thái mày, tao đã rõ mày có một nội lực uyên thâm, ít ra mày cũng là một tay cao thủ. Bầy chó thì làm khốn mày sao được! Trước một vi Phật thiệt mà mày muốn thắp nhang giả thì thật là buồn cười.

Hoàng Thượng Chí giật mình không ngờ lão già nầy tinh mắt như vậy. Chàng vừa thụ giáo di huấn của Linh Qui thượng nhân. Quả thực nội lực đã tăng tiến bằng một người đã khổ luyện hằng trăm năm rồi.

Chàng mỉm cười đáp :

- Tin hay không là tuỳ tiền bối.

Nam cái múa chiếc gậy tre trên tay vù vù, cười hề hề nói :

- Thôi! Cãi nhau chuyện đó chẳng ích gì. Nữ ma đầu đã hiện như một bóng ma, có thể đi rồi lại đến. Tiểu tử mau lánh mặt nơi đây là hơn.

Hoàng Thượng Chí thản nhiên nói :

- Âm Sát Mạc Tú Anh là người đàn bà sức lực bao nhiêu mà sợ.

Nam cái giật nảy người, nói lớn :

- Thằng con nít kia! Mày thật không biết trời cao bể rộng là gì. Mày có thấy những xác chết trong rừng đào này không?

Hoàng Thượng Chí gật đầu :

- Có thấy qua rồi!

- A! Nếu mày không muốn vỡ sọ thì mau tìm nơi ẩn núp cho sớm.

Hoàng Thượng Chí mím môi cười nhạt!

- Tiểu bối muốn gặp nữ ma đầu xem công lực của hắn ra sao?

Nam cái râu tóc dựng ngược lên nhìn vào mặt Hoàng Thượng Chí rồi nhíu mày cười hề hề :

- Thằng con nít mà gan dạ! Mày lì lợm như thế thật giống lão già nầy. Nhưng đừng có khi dễ người, chính lão già này cũng không phải là địch thủ của nó.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

- Lão tiền bối vừa bị thương dưới tay nữ ma đầu?

- Ừ! Tuy không bị thương song bị thất bại lần nữa.

Hoàng Thượng Chí nghe nói đoán biết trước đây Nam cái đã một lần thất bại với Qủy Bảo chủ nhân, lần này thất bại một lần nữa nơi rừng u sát. Tuy nhiên chàng không nói ra, giả vờ hỏi :

- Âm Sát Mạc Tú Anh vì sao lại giết người ghê gớm như vậy.

Nam cái vỗ đùi, cười hà đáp :

- Mày hỏi câu đó trong khắp giang hồ trừ ta ra thật không ai trả lời được.

Hoàng Thượng Chí nghe lão nói càng khích lệ để dò xét.

Chàng nói :

- Lão tiền bối là một nhân vật thông lãm thì việc gì mà chẳng biết.

Nam cái lắc đầu lia lịa :

- Không phải việc gì cũng biết, mày đừng có nịnh. Sở dĩ lão già này thoát được bàn tay Mạc Tú Anh là một chuyện hiếm có trong đời nầy, do đó lão mới biết được đôi chút về đời sống của con nữ ma đầu đó

Hoàng Thượng Chí nói :

- Thế thì xin lão tiền bối chỉ dạy, tiểu bối xin để tâm mà nghe.

Nam cái vỗ tay vào bụng, bước tới một bước nắm tay Hoàng Thượng Chí nói :

- Được! Ta với ngươi tuy vừa quen nhau song có nhiều tình cảm. Chúng ta hãy sang khu rừng bên kia để ta nhắp chút rượu cho đỡ khô cổ rồi hãy kể câu chuyện này.

Hai người một trước một sau rẽ qua bên đường, đi thẳng vào một khu rừng gần đấy.

Nam cái ngồi xuống một góc cây, bảo Hoàng Thượng Chí :

- Tiểu tử, chúng ta cùng nhấp chén tương phùng.

Hoàng Thượng Chí vừa ngồi xuống bên cạnh thì Nam cái đã vói tay bên hông lấy chiếc bình rượu đeo lủng lẳng, mở nút tu một hơi ừng ực, hơi rượu bay nồng nặc.

Uống xong Nam cái lại đưa bầu rượu cho Hoàng Thượng Chí và nói :

- Đây là loại mỹ tửu không phải rượu thường đâu. Mời tiểu tử cùng lão uống chơi vài hớp.

Hoàng Thượng Chí không từ chối, cầm bầu rượu, nốc một hơi, rồi khen :

- Rượu ngon thiệt

Nam cái cười ha hả đắc ý nói :

- Đời ăn mày thế mà vẫn có rượu ngon uống mãi!

Hoàng Thượng Chí nói :

- Xin lão tiền bối kể qua lai lịch của Âm Sát Mạc Tú Anh xem thể nào.

Nam cái đưa tay chùi miệng, khà khà mấy tiếng rồi bắt đầu nói :

- Hai mươi năm về trước trong giang hồ xuất hiện một cặp trai gái. Trai thì dung mạo đẹp tợ Phan An, gái thì sắc nước hương trời, không kém Hằng Nga trên Nguyệt điện. Cả hai đều có võ công tuyệt kỹ nhưng cũng là hai nhân vật ác độc phi thường. Vì vậy được người đời gọi trai là Dương Sát Cao Sĩ Kỳ còn gái thì...

Hoàng Thượng Chí xen vào :

- Còn gái thì Âm Sát Mạc Tú Anh?

Nam cái đưa tay vỗ nhè nhẹ vào vai Hoàng Thượng Chí, rồi trợn mắt nói :

- Đúng vậy! Nhưng để ta kể, ngươi chớ nhúng miệng vào! Chúng nó là cặp vợ chồng yêu đương nhau vô bờ bến. Trong lúc sống chung với nhau, chúng luyện được môn võ huyền âm qủy trảo. Ôi! Môn võ này lợi hại phi thường. Chúng dấn thân trên giang hồ chưa đày một năm mà đã có hơn một trăm cao thủ bị huỷ hoại vì môn thuật "Huyền Âm Qủy Trảo" ấy. Trong võ lâm đều nóng lòng, máu hận tuôn trào. Hai đạo Hắc Bạch võ lâm ai nghe đến Âm Dương Song Sát cũng rợn người.

Hoàng Thượng Chí không nín được, hỏi :

- Trong giang hồ không biết bao nhiêu cao thủ mà không thể nào trừ được đôi âm dương song sát ấy sao?

Nam cái gật đầu :

- Ừ! Có thể nói như vậy.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

- Còn huyết sọ là gì?

Nam cái nhướng mày hỏi lại :

Ngươi muốn hỏi đến chúa Qủy Bảo?

- Phải.

Nam cái tằng hắng một tiếng, đôi mắt lờ đờ đáp :

- Huyết sọ chẳng qua là một nghi dấu, một điều thắc mắc trong võ lâm mà thôi! Nó là dấu hiệu của chúa Qủy Bảo đấy. Bằng theo sự nhận xét của ta thì võ công chúa Qủy Bảo còn cao hơn âm dương song sát gấp bội. Tuy nhiên hai bên chưa từng giao đấu thì cũng khó mà luận được ai hơn ai kém. Điều này ta không thể trả lời được.

Hoàng Thượng Chí nghĩ thầm :

- Ông ta và Bắc tăng đã hai lần bị chúa Qủy Bảo bắt liệng ra ngoài lũy hoang, lần thứ hai là lần vừa rồi, cả hai người im lặng rời khỏi ngôi cổ bảo. Thế thì ông ta chắc đã rõ Qủy Bảo là ai rồi chứ?

Chàng hỏi :

- Lão tiền bối thấy hình dáng của chúa Qủy Bảo ra sao?

Nam cái lắc đầu :

- Thực ra trong giang hồ, kể cả lão, chưa ai từng thấy mặt mày chúa Qủy Bảo.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

- Nếu không lầm thì lão tiền bối đã có một hoặc hai lần được gặp mặt chúa Qủy Bảo

Nam cái lắc đầu lia lịa :

- Không! Không phải gặp mặt. Trong giang hồ chỉ có Âm Dương Song Sát là hoạt động tà ác mà ai cũng nghe danh biết mặt còn Qủy Bảo thì.. Nhưng mày đang hỏi tao về cặp vợ chồng Âm Dương Song Sát mà!

Hoàng Thượng Chí gật đầu nói :

- Phải, phải!

- A! Đôi vợ chồng Âm Dương Song Sát gây nhiều cảnh giết hại trong giới giang hồ, đã có nhiều lần các cao thủ võ lâm họp nhau để trừ đôi Song Sát ấy, nhưng rốt cuộc chẳng một kẻ nào toàn thân.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

- Lão tiền bối có trong nhóm người võ lâm cao thủ, giết đôi Song Sát để trừ hại chăng?

Nam cái lắc đầu?

- Không! Lão già này vì có việc, không được hân hạnh tham gia trong các kỳ chung vai hợp sức đó.

Hoàng Thượng Chí nói lớn :

- Hèn chi! Lão tiền bối là tay cao thủ nhất nhì mà không tham gia thì đôi Song Sát kia chẳng khác nào múa gậy vườn hoang rồi! Nhưng điều tiểu bối muốn biết, tại sao họ lại sát hại các cao thủ võ lâm, bất kỳ có thù oán hay không?

Nam cái gật gù nói :

- Mười mấy năm về trước, Dương Sát thình lình mất tích. Theo lời người ta đồn đãi thì người này đã bị một cao thủ bí mật trừ đi. Cho nên Âm Sát bỏ công tìm kiếm khắp nơi không có sanh ra tức giận, kết thù với tất cả mọi nhân vật võ lâm. Mỗi năm nàng xuất hiện một lần và mỗi lần xuất hiện là giết hơn hàng trăm nhân mạng.

Hoàng Thượng Chí nói :

- Như thế thì trong mười năm nay Âm Sát Mạc Tú Anh đã giết cả ngàn người võ lâm cao thủ sao?

Nam cái thở dài nói :

- Tuy nói vậy chứ thực ra con nữ ma đầu này hiện thân giết người chỉ độ ba mươi năm nay mà thôi.

Hoàng Thượng Chí lắc đầu nói :

- Việc này thực làm cho người ta khó hiểu.

Nam cái trố mắt hỏi :

- Việc gì mà khó hiểu?

Hoàng Thượng Chí nói :

- Nếu bảo là Dương Sát Cao Sĩ Kỳ bị một dị nhân võ lâm trừ đi để khỏi di họa cho giang hồ, thì tại sao dị nhân này không trừ thêm Âm Sát Mạc Tú Anh để làm phước một thể. Trừ nhất sát mà để lại nhất sát thực là gây hại.

Nam cái cười hì hì ngắt lời :

- À! Thằng con nít này nói đúng! Nhưng đó là lời đồn mà thôi! Việc dị nhân trừ Dương Sát Cao Sĩ Kỳ chưa chắc đã là đúng. Chuyện này cũng còn là một nghi vấn mà thôi!

Hoàng Thượng Chí tức giận nói :

- Chẳng lẽ đàn bà trong thế gian này đều là độc hại hết sao?

Nam cái cười ha hả nói :

- Nếu Âm Sát Mạc Tú Anh không mất chồng thì đâu đến nỗi tàn ác như vậy.

Hoàng Thượng Chí nói :

- Tôi sẽ tìm cơ hội gặp mặt Mạc Tú Anh xem sao.

Nam cái trố mắt nhìn Hoàng Thượng Chí nói :

- Ồ, thằng nhỏ gan dạ lắm! Ngươi là môn đồ của phái nào?

Hoàng Thượng Chí không suy nghĩ đáp ngay.

- Tôi là đệ tử của Linh Quy thượng nhân.

Nam cái giật mình hỏi lại :

- Cái gì! Ngươi nói sao?

- Tôi đệ tử của Linh Qui thuợng nhân.

Nam cái cười lớn :

- Hà! Hà! Thằng nhỏ này điên sao. Mày năm nay mấy tuổi! Còn Linh Qui thượng nhân thành danh về trước cách đây một trăm năm, sao có thể là sư phụ của mày?

Hoàng Thượng Chí nói :

- Tôi là người di mệnh truyền nhân của ông.

Nam cái hỏi :

- Ồ! Mày được võ công của Linh Qui thượng nhân di truyền.

- Đúng vậy.

- Hèn chi thần trí mầy thanh thoảng, nội lực trông thâm hậu lắm! Nếu vậy mày có thể đấu với Âm Sát Mạc Tú Anh được.

Hoàng Thượng Chí như nhớ ra một việc gì, cất tiếng hỏi :

- Thưa lão tiền bối

Nam cái khoát tay ngắt lời nói :

- Hãy khoan! Mày là truyền nhân của Linh Qui thượng nhân nếu tính về cấp bực thì lão già này còn kém một đốt. Thế thì mày gọi ta bằng anh cho tiện. Ta gọi mấy bằng sư đệ!

Hoàng Thượng Chí lắc đầu nói :

- Tiền bối dạy quá lời! Không thể một người râu tóc bạc phơ với một người chưa quá hai mươi gọi nhau bằng anh em được. Xin lão tiền bối chớ dạy như thế.

Nam cái nói :

- Hoàng đệ nói nhảm quá! Lão huynh này không thích như vậy đâu.

Hoàng Thượng Chí không chịu gọi Nam cái bằng anh. Nhưng lão già này cứ bắt buộc mãi. Sau cùng Hoàng Thượng Chí phải chịu gọi lão cho lão vui lòng.

Chàng nói :

- Nam cái đã dạy, tiểu đệ phải phục tùng. Nhưng Nam cái đã là anh thì chớ giấu em điều gì nhé!

Nam cái trợn mắt nói :

- Chuyện gì sư đệ cứ hỏi.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

- Sư ca đã từng vô Qủy Bảo rồi chớ.

Nam cái nghe hỏi bất thình lình, giật mình nói :

- Sao ngươi hỏi đến Quỷ Bảo!

- Đúng vậy.

Nam cái trầm ngâm nói :

- Trong võ lâm hiện thay chưa bao giờ có ai vào đó mà được sống trở về.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

- Có phải trước đây ba tháng Nam cái cùng với Bắc tăng tiền bối vượt qua tường cổ bảo vào trong phải không?

Nam cái buồn bã cười một tiếng, rồi nói :

- Phãi! Đúng như vậy!

Hoàng Thượng Chí hỏi :

- Đại ca và Bắc tăng hòa thượng còn sống và thoát khỏi cửa Qủy Bảo.

- Đúng! Nhưng việc ta và Bắc tăng sống sót vượt khỏi Qủy Bảo không phải dựa trên công lực mà nhờ...

Hoàng Thượng Chí nóng lòng hỏi :

- Nhờ vào tài năng một kẻ khác yểm trợ?

- Không! Nhờ chúa Qủy Bảo phóng sanh cho. Nhưng Hoàng đệ, chuyện này Hoàng đệ đừng nói với ai.

Hoàng Thượng Chí nghe nói lạnh toát cả người. Chàng đã biết rằng công lực của Nam cái và Bắc tăng thuộc vào hạng danh tiếng nhất trong giang hồ. Nếu bảo rằng chúa Qủy Bảo đã phóng sanh cho hai cao thủ tiền bối này thì công lực của chúa Qủy Bảo còn thâm hậu đến đâu nữa.

Ý nghĩ ấy làm cho chàng kinh khủng. Nhưng chỉ chốc lát máu hận thù đã nung sôi trong lòng chàng trẻ tuổi.

Hoàng Thượng Chí cau mày hỏi tiếp :

- Xin hỏi lão huynh, chủ nhân Qủy Bảo huyết sọ hình dáng ra sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui