Lumian ngồi trên nóc nhà, không lập tức đi xuống.
Biểu cảm trên mặt hắn đã sớm thu liễm lại, dáng vẻ trầm tĩnh nghiêm túc với thanh niên thích cười thích đùa dai trong quán rượu kia giống như không phải là cùng một người.
Kể từ khi ngẫu nhiên phát hiện ra Aurora có được những năng lực thần kỳ này, hắn vẫn muốn đạt được, nhưng Aurora luôn nói cho hắn biết rằng đây không phải là một chuyện đáng để hâm mộ và theo đuổi, hoàn toàn ngược lại, chuyện này vô cùng nguy hiểm, cũng tràn ngập đau khổ, do đó, nàng sẽ không đồng ý để cho em trai bước lên trên con đường này, cho dù nàng thật sự có phương pháp nắm giữ sức mạnh siêu phàm người bình thường cũng có thể khống chế thì nàng cũng sẽ không nói cho Lumian.
Đối với chuyện này, Lumian chỉ có thể không ngừng tìm cơ hội khuyên bảo, cầu khẩn, không thể ép buộc.
Qua mười giây sau, Lumian đứng lên, nhanh nhẹn đi đến bên cạnh mái hiên, men theo cây thang bằng gỗ bò lại vào tầng hai.
Hắn đi đến bên ngoài phòng của Aurora, thấy cánh cửa gỗ màu nâu vẫn mở rộng, nên thò đầu vào trong nhìn xem.
Lúc này, Aurora với bộ váy màu lam gọn nhẹ đang ngồi trước bàn học bên cửa sổ, dưới ánh đèn bàn sáng ngời, đang vùi đầu viết lách cái gì đó.
Muộn như vậy còn viết cái gì thế? Liên quan đến vu thuật? Lumian nâng tay đè lên trên cánh cửa, giễu cợt:“Viết nhật ký sao?”“Người đứng đắn ai viết nhật ký chứ?” Aurora không hề quay đầu lại, vẫn cầm bút máy màu vàng sâm panh tinh xảo viết chữ.
Lumian tỏ vẻ không phục:“Russell Đại Đế cũng không có quá nhiều nhật ký lưu truyền.
”Russell là một vị hoàng đế cuối cùng trong lịch sử nước cộng hòa Intis nơi chị em bọn họ đang sống, hắn kết thúc sự thống trị của vương thất Sauron, lại từ quan cầm quyền lên ngôi làm “Caesar”, tự xưng Đại Đế.
Hắn có nhiều phát minh quan trọng bao gồm cả máy hơi nước, tìm được tuyến đường an toàn thông đến phía Nam đại lục, khơi lên làn sóng thực dân, là tượng trưng cho thời đại hơn một trăm năm trước kia.
Đáng tiếc, khi già hắn bị phản bội, bị ám sát tại cung điện White Maple ở Trier.
Sau khi vị Đại Đế này chết đã có rất nhiều quyển nhật ký truyền lưu cho đời sau, nhưng đều dùng những chữ viết người khác nhìn xem không hiểu giống như vốn không hề tồn tại ở bất cứ một nơi nào trên thế giới này viết thành.
“Do đó Russell không phải là người đứng đắn gì.
” Aurora quay lưng về phía Lumian cười nhạo một tiếng.
“Vậy ngươi đang viết cái gì?” Lumian thuận thế hỏi.
Đây mới là mục đích chính hắn muốn biết rõ.
Aurora không để ý lắm đáp lại:“Thư.
”“Gửi cho ai?” Lumian không nhịn được nhíu mày.
Aurora dừng bút máy màu vàng sâm panh được điêu khắc hoa văn tinh xảo, kiểm tra câu từ trước đó:“Một người bạn qua thư.
”“Bạn qua thư?” Lumian hơi mờ mịt.
Đây là thứ gì?Aurora nở nụ cười, vừa thuận tay vén sợi tóc màu vàng ra sau tai, vừa tiện thể dạy dỗ em trai:“Do đó ta nói phải đọc nhiều báo đọc nhiều sách, đừng có mỗi ngày cứ đùa bỡn ở bên ngoài, thậm chí uống rượu!”“Ngươi nhìn ngươi xem, hiện giờ có gì khác kẻ thất học không?”“Bạn qua thư chính là người bạn được quen biết thông qua chuyên mục báo chí, tạp chí, chưa bao giờ gặp mặt, hoàn toàn trao đổi dựa vào thư từ.
”“Bạn như vậy có ý nghĩa gì chứ?” Lumian tương đối để ý chuyện này.
Hắn không nhịn được thu cánh tay đang đè lên trên cánh cửa về, sờ lên cằm mình.
Aurora chưa từng có bạn trai, nhưng không thể bị một kẻ chưa từng gặp lừa đảo được.
“Ý nghĩa?” Aurora nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Đầu tiên là giá trị cảm xúc, được rồi, ta biết ngươi không hiểu cái gì gọi là giá trị cảm xúc, người là động vật mang tính xã hội, là cần phải giao lưu, có nhiều chuyện, có nhiều cảm xúc, ta chắc chắn sẽ không nói với người trong thôn, cũng không có khả năng nói cho ngươi biết, cần tìm một con đường phát tiết bí mật hơn, bạn qua thư kiểu như vậy vừa đúng, thứ nữa là, ngươi cũng đừng xem thường các bạn qua thư của ta, trong bọn họ có vài người vô cùng lợi hại, cũng có người tri thức đặc biệt uyên bác, giống như đèn sử dụng pin này, chính là do một người bạn qua thư gửi cho ta, đèn dầu, ngọn nến quá có hại cho mắt, không thích hợp để sáng tác vào buổi tối…”Không đợi Lumian hỏi thêm, Aurora nâng tay trái lên, xua tay ra đằng sau:“Mau đi ngủ đi, cậu em trai nát rượu của ta!”“Ngủ ngon!”“Được rồi, ngủ ngon.
” Tuy rằng Lumian không cam lòng, nhưng vẫn không hỏi tới cùng.
Ngay sau đó Aurora lại dặn dò:“Nhớ đóng cửa giúp ta, vừa mở cửa chính lại mở cửa sổ, hơi lạnh.
”Lumian thong thả khép cánh cửa màu nâu lại.
Hắn từng bước một quay trở về phòng mình, cởi giày ra, ngồi lên giường.
Trong bóng đêm tối tăm mông lung, bàn gỗ kê bên cạnh cửa sổ, ghế dựa để chếch, giá sách nhỏ tựa vào vách tường bên cạnh, tủ quần áo ở phía bên kia, đều đập vào trong mắt Lumian.
Hắn lẳng lặng ngồi yên ở đó, rơi vào trầm tư.
Hắn vẫn luôn biết Aurora có bí mật của riêng mình, có rất nhiều chuyện không kể với mình, hắn không hề ngoài ý muốn với việc này, hắn chỉ đang lo lắng, những bí mật này có thể mang đến nguy hiểm cho Aurora.
.