Quỷ Bí Chi Chủ

Dịch: Thiendi9

Bây giờ, đối với Klein, thực hiện những nghi thức ma pháp đơn giản cũng nhuần nhuyễn như ăn cơm, uống nước. Chẳng mấy chốc, hắn đã chuẩn bị xong tài liệu, thắp cây nến biểu trưng cho mình lên.

Nhìn ngọn lửa chập chờn trên bàn đọc sách, Klein bỗng dưng nghĩ rất buồn cười:

"Cái này có tính là tự thắp nến tưởng niệm cho mình không?

Dẹp đi, mình đang nghĩ vớ vẩn gì chứ!"

...

Hắn thu lại mọi suy nghĩ, cầm bột phấn hoa thối đen thuộc về lĩnh vực Tử Vong lên, vẩy vào ngọn nến, bỗng một thứ mùi giống mùi Formalin tỏa ra.

Ngay sau đó, hắn lại nhỏ "tinh dầu Trăng tròn" thuộc về đêm tối lên.

Trong tiếng xèo xèo, bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh, có một cảm giác vi diệu không thể nhìn thấy đang tuôn trào.

Klein lui về sau một bước, khẽ đọc bằng tiếng Hermes cổ:

"Tôi!"

Sau đó hắn chuyển sang tiếng Hermes:

"Tôi nhân danh tôi triệu hồi;

Linh hồn quanh quẩn chốn hư ảo, sinh vật thượng giới được người sử dụng, người đưa tin của riêng Daly Simone."

Hu!

Trong tiếng gió văng vẳng tiếng khóc than, ngọn nến lay lắt trở nên xanh thẫm.

Nơi ngọn nến chiếu rọi, trên vách tường sau bàn đọc sách như có từng làn sóng trong suốt dập dờn, đột nhiên, một khuôn mặt kỳ dị không có lông mày, không có mắt, không có mũi, chỉ có miệng hiện ra.


Nó há to miệng, thè lè cái lưỡi đỏ tươi ra, trên đó mọc lộn xộn những cái răng nanh. Mặt khác, ở đầu lưỡi còn mọc ra năm ngón tay nhỏ xíu, chúng không ngừng mở ra nắm vào, giống như đang đợi lấy thư.

Đây chính là người đưa tin của Daly sao? So với người đưa tin của thầy Azcot thì giống như con nít vậy...Không, thế vẫn chưa đủ để miêu tả chính xác sự chênh lệch của đôi bên. Ừm, một bên là Người Khổng Lồ trưởng thành, một bên là trẻ nít loài người... Không biết do món đồ thần kỳ kia, hay do sức mạnh vô cùng to lớn của bản thân thầy Azcot nhỉ... Mình phải thay đổi cái nhìn đối với thầy ấy mới được, có lẽ thầy ấy là kẻ mạnh ở danh sách cao...

Ôi trời, mình lại quên mất. Hẳn là, nên viết vào thư, hỏi quý cô Daly tên danh sách 4 và danh sách 3 của đường tắt Kẻ Không Ngủ là gì. Thầy Azcot có khả năng cực cao thuộc về danh sách này. Đương nhiên, chưa chắc ông ấy đã thăng cấp nhờ ma dược. Chà, có khi dựa vào di truyền nhiễm sắc thể không chừng... Để lần sau lại hỏi đi, người đưa tin còn đang chờ đây...

Klein nhìn chăm chú một lát, rồi đặt tờ giấy đã sớm gấp gọn vào "tay" người đưa tin, nhìn nó tóm chặt lấy.

Roẹt!

Người đưa tin rút lưỡi lại, nuốt gọn lá thư. Gương mặt kỳ dị, trong suốt kia chìm vào vách tường, biến mất không còn chút dấu vết.

Không thể không nói, các mánh khóe ma pháp cũng khá hay ho, khá tiện lợi đấy chứ. Chỉ có điều không thể phổ biến rộng rãi được... Klein nhìn ngọn nến đã bình thường trở lại, phẩy tay tắt nến, kết thúc nghi thức.

...

Buổi sáng thứ hai, Backlund, khu Hoàng Hậu.

Ở một xó hẻo lánh trong vườn hoa thành phố do công tước Negan quyên góp xây dựng, Hugh Dirchard tóc vàng bù xù rũ rượi và Filth Wall phong thái lười biếng đang ngẩn ngơ nhìn kẻ liên hệ trước mặt, không biết nên chào hỏi ân cần bằng loại ngôn ngữ gì cho phải.

Hugh, thấp bé xinh xắn vừa ba mét bẻ đôi, nhìn chằm chằm cái đuôi đang vẫy vẫy, cái lưỡi thè ra thở của cô chó lông vàng to lớn. Cô nàng sửa lại bộ trang phục tập cưỡi ngựa của mình, cân nhắc hỏi:

"Mi chính là người đưa tin tiểu thư Audrey phái tới à?

Ấy, nữ thần của tôi, sao tôi lại muốn nghiêm túc hỏi chuyện một con chó cơ chứ..."

Filth kẹp một điếu thuốc lá trên tay, cười phì nói:

"Có thể nó là sinh vật thần kỳ thì sao?"

"Tớ chưa thấy sinh vật thần kỳ nào giống chó như thế..." Hugh nghiêm túc trả lời.


Susie ngồi xuống, ngậm miệng lại, dùng móng vuốt khều khều bụng mình.

Trong lớp lông vàng dày và rậm rạp, buộc một túi da nhỏ.

Hugh nhìn quanh một cái, chắc chắn không có ai chú ý tới bên này, bèn vội vã bước lại gần, khom người tháo cái túi nhỏ xuống.

Filth tò mò nhìn, bỗng dở khóc dở cười:

"Da cá sấu, nhìn phong cách có lẽ còn do ngài Sydes thiết kế... Vậy mà nàng ấy lại dùng cái túi này để giao dịch..."

"...Nói cách khác, nó rất đắt sao?" Hugh tháo cái túi da xuống.

Filth mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Động tác của Hugh bỗng nhẹ nhàng đến mức khó tin, cô cẩn thận từng li từng tí kéo núi cài, lấy tờ giấy viết thư bên trong ra, cứ như đang cầm một chiếc bình hoa cổ vậy.

Sau khi đọc xong, cô thuận tay đưa thư cho Filth.

Filth nghiêm túc đọc hết, rồi lấy đầu thuốc lá đốt lá thư, cẩn thận nhìn nó cháy thành tro rơi xuống đất.

"Không có tin tức dư thừa nào cả." Hugh vô ý bĩu môi, từ trong túi trang phục tập cưỡi ngựa ra một xấp giấy.

Cô đầy uy nghiêm nhìn Susie, vô thức dặn dò:

"Đây là báo cáo điều tra mấy ngày gần đây của ta, mi nhất định phải đưa tận tay cho tiểu thư Audrey Hall đấy."

Susie lắc lắc người một cái, rồi ngồi ngay ngắn, vẫy tít đuôi.

Hugh hài lòng gật đầu, nhét xấp giấy kia vào túi da nhỏ, sau đó buộc túi lên thân Susie lần nữa.

Susie gâu một tiếng, chạy vụt đi nhanh như chớp.


...

Trong biệt thự xa hoa của gia đình Hall.

Audrey đang ngồi trên ghế salon trong phòng mình, cầm dao rạch thư, chuẩn bị mở bức thư trước mặt.

Đây là thư mà người anh trai thứ hai của cô nàng gửi về từ đế quốc Balam ở lục địa Nam, kèm theo thư còn có một cái túi nữa.

Đúng lúc này, cô trông thấy Susie đẩy cửa phòng khép hờ ra, chạy bước nhỏ vào.

Susie ngồi ngay ngắn trên thảm trước mặt Audrey, móng vuốt vỗ vỗ cái túi da nhỏ kia.

"Mi thật là một người đưa tin ưu tú đó!" Audrey không hề keo kiệt lời khen ngợi.

Susie quay đầu nhìn ra cửa, làm không khí rung lên, rồi khẽ nói:

"Bằng hữu của cô chủ rất nghiêm nghị. Khi thấy cô ấy, tôi bỗng nhớ trước kia, khi thợ săn chuyên nghiệp huấn luyện chúng tôi."

Nó là quà tặng lúc Bá tước Hall mua chó săn.

Susie, tiếng Ruen của mi càng ngày càng trôi chảy đấy... Chỉ có điều về mặt logic còn chút vấn đề... Audrey nhìn cô chó lông vàng tháo túi da nhỏ xuống, thành thạo mở khóa kéo.

Nàng liếc Susie một cái ra hiệu, cô chó lông vàng lập tức hiểu ý, đứng bật dậy, chạy đi khóa trái cửa.

"... Còn chưa có kết quả, nhưng ở khu vực cầu Backlund phát hiện có hiện tượng người lang thang mất tích. Ừm, cũng không có cách nào xác nhận điều này, có khi chỉ là những người lang thang đó đột nhiên thay đổi lộ trình hoạt động ban đầu..." Audrey lật hết báo cáo điều tra, chăm chú suy nghĩ nên trả lời Hugh và Filth thế nào:

Nói với Hugh, chỉ cần cô ấy có thể phát hiện dấu vết của Trung tướng Gió Lốc Zilingus, mình sẽ mua ngay công thức ma dược "Quan Trị An" cho cô nàng à... Không, điều này không đủ thân mật, sẽ khiến cô ấy tự ti. À, mình phải nói thế này, Hugh, tôi đã chuẩn bị xong tiền thưởng cho cô rồi. Chỉ cần cô có thể hoàn thành ủy thác, 450 bàng tiền mặt sẽ thuộc về cô... Haiz, vật liệu chính của "Người Đọc Tâm" mới chỉ tìm được dịch não tủy của thỏ Farsman, còn thiếu tuyến yên của thằn lằn bảy màu nữa... Grillint, Hugh và Filth tạm thời cũng chưa phát hiện...

Audrey, vui vẻ lên nào, chí ít mi cũng đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược "Khán Giả" còn gì!

Chỉ cần gom góp đủ vật liệu, mi sẽ có thể trở thành người phi phàm danh sách 8!

...

Audrey thu lại suy nghĩ, cầm giấy bút, nhanh chóng viết thư hồi âm, rồi nhét vào túi da nhỏ lần nữa, cũng nhờ Susie đi thêm một chuyến.

Nhìn theo bóng lưng cô chó lông vàng khuất dần sau cổng, nàng mở thư của anh hai ra, mỉm cười đọc:


"Em gái thân yêu,

Anh cho rằng em cũng nên tới lục địa Nam, tới đế quốc thực dân Balam một lần. Nơi này có ánh nắng chan hòa, không khí trong lành, khoan khoái, môi trường sạch sẽ. Còn có hải sản tươi sống vừa đánh bắt và các phong tục đặc sắc. Người dân bản địa Balam dịu dàng, ngoan ngoãn và vô cùng nghe lời, rất thích hợp làm người hầu. Và, nơi này có hương vị của tự do.

Còn Backlund âm u, ẩm ướt, bầu không khí rất kém, thường có sương mù xám, thường xuyên không nhìn thấy ánh mặt trời. Đồng thời, ở đấy con người đến là đông đúc, sinh ra đủ vấn đề. À, còn có những vũ hội, bữa tiệc và salon liên miên không dứt... Những trường hợp xã giao khô khan, cứng nhắc đó, anh chẳng muốn ở lại, dù chỉ một phút. Em gái thân yêu, anh nghĩ em cũng có cảm nhận tương tự.

Không phải anh muốn chạy trốn gia đình. Anh chỉ đang theo đuổi cuộc đời của mình. Nhưng anh cả của chúng ta chắc chắn không nghĩ thế. Anh ta luôn là con người ích kỷ. Đương nhiên, anh ta không keo kiệt với em, bởi vì em cũng chỉ được chia một chút tiền tài như thế thôi. Còn anh, anh là kẻ địch lớn nhất có thể cạnh tranh thừa kế tước vị với anh ta. Dù sao thì, cha của chúng ta cũng là một vị bá tước nhìn xa trông rộng, tuyệt đối sẽ không bị trói buộc bởi quan điểm con trai trưởng là người thừa kế.

Chỉ cần anh ta cảm thấy nhất định phải làm, anh ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Giống như lúc trước, anh ta không đếm xỉa đến những phản đối mạnh mẽ, bán một nửa ruộng đồng và nông trường để bước chân vào ngành ngân hàng vậy.

Có đôi khi, anh cũng nhung nhớ Backlund, nhưng chủ yếu là nhớ cha, mẹ, nhớ em, nhớ những năm tháng em giúp anh thay đổi tâm trạng, giúp anh cười. Chắc rằng, em đã trở thành viên đá quý sáng chói nhất Backlund. Tiếc là, hai năm nữa anh mới có thể trở về. Sự nghiệp là lòng tự trọng của đàn ông, mà người con trẻ tuổi ưu tú của vương quốc Ruen lại lấy thế giới làm vũ đài.

...

Em có thể giúp anh chuyển lời tới dì thân yêu của chúng ta, rằng vùng duyên hải đế quốc Balam vô cùng thích hợp để nghỉ ngơi, vô cùng thích hợp cho căn bệnh sưng đau khớp gối vào mùa đông của dì ấy. Anh thành khẩn mời dì tới làm khách. Nếu em có thể tới cùng dì, vậy càng tuyệt vời hơn.

...

Anh không gửi cho em quá nhiều quà tặng. Chủ yếu là một vài thứ mang đậm phong cách Balam, ví dụ như tơ lụa màu vàng đặc sắc, ví dụ trang sức tràn đầy phong cách sùng bái Tử Thần.

Anh nhớ em vẫn luôn thích những món đồ trong lĩnh vực thần bí học. Anh sẽ lưu ý giúp em. Phong tục nơi này có quá nhiều điều thần bí."

...

Xem hết thư, Audrey cầm tấm bảng kê và giấy bút, dựa vào lưng ghế sô pha, mím môi, chăm chú viết:

"Anh Alfred thân yêu của em,

Mặc dù mới trôi qua không tới một năm, nhưng người em gái nhỏ trong tâm trí anh đã trưởng thành rồi. Em không còn thích những chuyện liên quan tới thần bí học nữa, anh không cần sưu tập những đồ vật đó đâu."

Bởi vì điều này vô cùng nguy hiểm... Audrey phồng phồng má, trong lòng bồi thêm một câu.

Thời gian nay, trong các tụ hội của người phi phàm, qua lời giảng giải của Hugh và Filth, nàng đã nghe nói tới rất nhiều thảm kịch bắt nguồn từ những đồ vật thần bí.

Nàng suy nghĩ một chút, lại hưng phấn thông báo:

"Hiện giờ, em có hứng thú với lĩnh vực sinh vật học. Gần đây nhất, em vô cùng say mê loài thằn lằn bảy màu trong giống loài thằn lằn. Anh hãy hỏi thăm giúp em, nơi nào có thể tìm được những loài sinh vật ấy, hoặc là thi thể được bảo quản hoàn hảo của chúng nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận