Quỷ Bí Chi Chủ

Dịch: 707DefenderOfJustice

Đặt chiếc bút máy cán tròn đen thẫm xuống, Klein cầm tờ giấy ghi câu bói, dựa lưng vào thành ghế.

Hắn mấp máy môi, liên tục thì thầm “Thời điểm Capim dùng bữa tối nay”.

Giọng nói vang vọng khắp phía trên sương xám, con ngươi Klein dần chuyển sắc thẫm, mí mắt sụp xuống.

Trong mộng cảnh rời rạc thành từng mảnh, hắn nhìn thấy phòng ăn rộng rãi, trang nhã trước đó. Bày trên bàn là khay chén sứ khảm vàng, trứng cá muối, gà quay, thịt cừu hầm, bít tết, cá Xương Rồng chiên giòn, xúp kem béo ngậy và đủ thứ khác.

Đồ ăn được bày biện theo trình tự nhất định dưới yêu cầu cụ thể của người dùng, bao gồm Capim mập mạp, quý ông trung niên Hellas đội tóc giả trắng, Katy mặc áo blouse mỏng, Parker với khuôn mặt già trước tuổi không có chút uy hiếp.

Từ cuối bàn ăn hướng ra ngoài, hắn có thể thấy một cửa sổ thủy tinh được trang trí vô cùng hoa lệ. Nhìn ra bên ngoài có thể thấy được những đám mây thưa thớt trôi nổi, vầng trăng đỏ mờ giữa bầu trời đêm.

Klein mở mắt, đánh dấu lại vị trí của mặt trăng trong giấc mơ rồi dùng kiến thức về thuật chiêm tinh, nhanh chóng tính ra thời gian gần nhất.

“Vào khoảng 7h30 đến 7h45 tối… Thông qua những hình ảnh kia, Capim và đồng bọn đã xong nửa bữa rồi, mình có thể lùi thời gian lại thêm 15 phút. Tóm lại, 7h30 là lựa chọn tốt nhất…” Klein vô thanh lầm bầm khi giỏi đọc gợi ý từ “Xem bói cảnh mơ”.

Dùng bữa vào 7h30 cũng không phải là hiếm. Giờ này còn được coi là tiêu chuẩn ở vương quốc Ruen, thậm chí cả đại lục Bắc, vì có rất nhiều người ở giai tầng trung lưu – hoặc do hoàn cảnh cá nhân, hoặc chỉ đáp ứng được tiền thuê nhà giá rẻ – sống ở vùng ngoại ô, mỗi ngày đều phải đi xe lửa hơi nước vào nội thành làm việc. Khi về đến nhà, thường cũng đã 7h hơn, nên người dân chủ yếu ăn tối vào lúc từ 7h30 đến 8h.

Klein đã trải nghiệm điều tương tự khi còn ở thành phố Tingen, nhưng đấy là do hắn chưa có người hầu hay người nội trợ. Một khi ba anh em về đến nhà, cả ba vẫn còn bận rộn làm việc mình một hồi mới đụng đến được thức ăn nóng, chứ không phải do công tác xa.

Đây là nguyên nhân người bình dân và người nghèo hay ăn tối từ 7h30 đến 8h.

Khi thời gian dùng bữa trưa và bữa tối cách quá xa, trà chiều, thứ vốn thuộc về tầng lớp thượng lưu của xã hội, cũng dần phổ biến giữa tầng lớp trung lưu và bình dân.

Giải đọc hoàn tất, Klein nhớ ra một gợi ý, nhạy cảm nghĩ:

Vợ con Capim đâu?

Họ không xuất hiện trong phòng ăn… Chẳng lẽ Capim là tín đồ của Chúa Tể Bão Táp, vợ con gã phải ăn ở phòng khách? Hay còn có lý do nào khác? Hay gã không có vợ con? Gã đã đến tuổi trung niên rồi còn gì… Klein thử xem bói nhưng không nhận được gợi ý gì hiệu quả, đành từ bỏ.

“7h30.” Hắn nhẩm lại thời gian một lần nữa trước khi trở về thế giới thực.



Chạng vạng tối, dù ngay cả trong nhà, Capim cũng đeo một chiếc nơ cổ trang trọng, gã nhíu mày liếc nhìn năm tên thủ hạ trước mặt, cất tiếng thong thả mà khiến người khác lạnh run:


“Fabian chết rồi?”

“Vâng, thưa ông chủ.” Dù đã làm dưới trướng gã rất nhiều năm, tên thủ hạ cũng không tránh khỏi sợ hãi, hoảng hốt.

“Odes, gọi là ‘ngài’, ‘ngài’ ấy. Qua từng ấy năm rồi, ngươi phải gọi ta là ngài Capim.” Capim nới lỏng chiếc nơ, châm một điếu xì gà thô kệch “Nó chết khi nào? Chết kiểu gì?”

“Vào chiều nay, tôi phái hắn đến quận Đông làm vài việc. Kết quả là hắn xung đột với đám người băng Zhemage, bị đâm trúng cổ…” Odes nơm nớp lo sợ tả lại.

Capim vẫn đang đốt xì gà, hững hờ nói:

“Fabian đúng là một thằng ngu.”

“Nhưng đám băng Zhemage chẳng lẽ lại không biết nó là thủ hạ của ta?”

“Thưa ngài, ngài cũng biết rồi đấy, đám người cao nguyên mới tới quận Đông thường sẽ gia nhập băng Zhemage, chúng rất man rợ, liều lĩnh, sẽ chẳng thèm quan tâm đến ai đâu ạ.” Odes tranh thủ giải thích.

Capim hừ lạnh:

“Chúng đã quên rằng đây không phải cao nguyên? Hay quên mất Capim này là ai rồi?”

“Odes, ta muốn xác của tên thủ lĩnh băng Zhemage ở khu phố đó. Ngươi làm được chứ? Nếu không được, ta sẽ dìm xác vợ con ngươi và ngươi xuống sông Torquack.”

“Thưa ngài, không thành vấn đề ạ!” Odes lập tức lớn tiếng.

Chợt, hắn lại nhỏ giọng:

“Tôi có thể huy động những ai ạ?”

Capim vừa định trả lời thì cánh cửa phòng chợt mở rộng, quý ông trung niên đội tóc giả trắng bước vào, là Hellas.

Y quét một tia nhìn lạnh lẽo qua Odes trước khi chiếu thẳng vào Capim.

“Ta nghe nói một trong số thủ hạ của ngươi ẩu đả với băng nhóm ở quận Đông, chết rồi?”

“Vâng, ngài Hellas.” Capim tay cầm xì gà đứng dậy.

Hellas nhìn Capim trừng trừng:


“Ngươi muốn trả thù?”

Trán Capim bắt đầu đổ vài giọt mồ hôi lạnh.

“Không, không hề. Ngài Hellas, ngài nhầm rồi.”

Hellas gật nhẹ: “Ngươi phải nhớ kỹ, trong thời điểm tối hệ trọng này, tận lực tránh gây rắc rối không cần thiết.”

Y dừng lại một giây, quan sát phản ứng của Capim, lại nói:

“Ngươi không phải tay buôn người duy nhất ở Backlund. Chúng ta có thể hỗ trợ ngươi thì cũng có thể nâng đỡ kẻ khác. Ngươi phải nhỡ kỹ điểm này.”

“Lý do ta chọn ngươi là vì ngươi đủ trơ tráo và ngoan độc, nhưng lại hết sức cẩn thận, chứ không phải vì ngươi là tay buôn người lớn nhất.”

Đứng bên cạnh, Odes nghe rõ cuộc đối thoại của hai người. Gã chỉ hận bản thân không thể hóa thành bọt khí, sẽ không phải nhìn thấy dáng vẻ khúm núm hèn mọn của ông chủ Capim như bây giờ.

Capim không thể hiện một nét giận, cười cười:

“Ngài Hellas, chủ yếu là tôi lo cái chết của Fabian không đơn giản như thế, sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài.”

“Không, cái chết của hắn chẳng có vấn đề gì hết.” Hellas dùng ngữ điệu chắc chắn “Ta không nhận thấy bất cứ phản hồi nào.”

“Là thế sao…” Capim tỏ vẻ mặt bừng sáng, “Vậy tôi yên tâm rồi.”

Gã liếc nhìn Odes, ra hiệu cho lui. Rồi trầm giọng xuống:

“Ngài Hellas, trong số hàng hóa đợt này, có loại ngài ưa thích.”

Thấy biểu cảm Hellas có chút buông lỏng nhưng vẫn không thể hiện gì, Capim nhanh nhẹn bồi thêm:

“Chúng ta đã gom đủ số lượng để gửi đi rồi.”

Hellas chậm rãi gật đầu.


“Tối nay đưa nó đến phòng ta.”

“Vâng, thưa ngài Hellas!” Capim cười rộ.

Sau khi Hellas rời đi, gương mặt gã trở nên âm trầm. Gã hít một hơi sâu, thì thầm:

“Hy vọng lần này các người có thể giữ đúng lời hứa… Ta không muốn dính líu đến cứ thứ gì tương tự như thế nữa!”

Gã nhớ rõ, vào Lễ Hội Bội Thu năm đó, một kẻ tìm đến gã, ý muốn bắt cóc một đám thiếu nữ vô tội.

Từ đó trở đi, quỹ đạo cuộc đời gã xuất hiện thay đổi to lớn. Gã chiếm tới một phần năm thị phần buôn bán nô lệ, mà vì bất hợp pháp nên phải chứa trong tầng hầm.

Gã nhanh chóng biến thành một nhà tài phiệt nổi tiếng, quan hệ không ít nhân vật tai to mặt lớn, cũng kéo họ vào vực sâu sa đọa.

Đã đến nước này, gã tận lực muốn che giấu tội ác quá khứ. Gã muốn tẩy trần “Capim”, muốn trở thành một thành viên chân chính của giới thượng lưu. Nhưng hiện tại, gã không thể làm vậy.

Liếc nhìn điếu xì gà trên tay, gã cầm khung ảnh trên bàn, bên trong là tấm ảnh chụp gã cùng một người phụ nữ xinh đẹp và hai đứa trẻ.

Vuốt ve mặt ngoài cái khung, Capim nhíu mày, thầm nhủ:

“Sau vụ này, mọi người có thể trở về rồi…”

Thời gian dùng bữa tối, Capim rời phòng đọc, trên gương mặt lại treo nụ cười ấm áp.

“Phu nhân Katy, tối nay có món trứng cá muối và gà quay đặc biệt chuẩn bị cho phu nhân.” Gã nói với người phụ nữ mặc áo blouse mỏng.

Katy sờ vết sẹo trên mặt, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Capim biết tính cô ta vốn kiệm lời, lại hung dữ, nên không nói thêm. Gã nhìn cô ta ngồi vào bàn.

Ngay sau đó, Hellas đội tóc giả trắng bước vào phòng ăn, gật nhẹ đầu với mỗi người.

Parker khuôn mặt hơi già nhấp một ngụm rượu vang khai vị, cười ra hiệu Capim mau ngồi xuống.

Khăn ăn trắng tinh trải rộng, từng món ăn được bưng lên theo thứ tự. Capim nâng ly, khẽ cười:

“Bão Táp trên cao, chúng ta hãy nâng ly vì một tương lai tốt đẹp.”

Hellas không nói gì, chỉ cầm chân ly rượu nâng nhẹ một chút. Katy thì hoàn toàn làm ngơ tất cả.

Lúc ấy, chiếc đồng hồ cổ điển treo ở đại sảnh vừa chỉ 7 giờ 23 phút.




Khu vực cầu Baclund, trong một nhà nghỉ giá rẻ.

Klein đang ngụy trang móc đồng hồ bỏ túi mạ vàng ra, nhìn thời gian chính xác, rồi lấy bột phấn Thánh Dạ phong ấn căn phòng bằng bức tường linh tính.

Làm xong, hắn nhanh chóng bố trí một tế đàn, cử hành nghi thức:

“Ta!”

“Ta lấy danh nghĩa ta triệu hoán.”

“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa thể thần bí phía trên màn sương xám, vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.”



Khi nghi thức kết thúc, Klein lập tức bước bốn bước ngược chiều kim đồng hồ tiến lên phía trên màn sương xám, chuẩn bị hưởng ứng lại chính mình.

Trong cung điện hùng vĩ trang nghiêm, hắn nhìn thấy từng gợn sóng ánh sáng ngưng tụ thành “Cánh cửa triệu hồi”, một cánh cửa đôi hư ảo phủ đầy ký hiệu thần bí.

Klein không vội để bị triệu hồi ngay, thay vào đó, hắn lấy Trâm Ngực Thái Dương và vài món vật phẩm thần kỳ khác ra, đặt vào linh thể bản thân dựa theo kế hoạch.

Cuối cùng, hắn cầm Thẻ bài "Hắc Hoàng Đế" lên, bọc nó lại bằng linh thể.

Đột nhiên, Klein cảm thấy linh thể dần ngưng tụ thành một cơ thể bằng xương bằng thịt, tựa như hắn có thể cầm súng lên, hay di chuyển bàn ghế!

Một lớp sương mù đen đặc hư ảo nổi lên xung quanh hắn, bám vào bên ngoài cơ thể, biến đổi thành một bộ giáp uy nghi, oai vệ.

Trên đầu có một vương miện đen huyền, sau lưng là áo choàng dài đồng màu.

Giờ khắc này, Klein hệt như một vị hoàng đế sắp bắt đầu cuộc hành trình mới.

Hắc Hoàng Đế.

Hắn kiểm tra kỹ lại số đạn tịnh hóa và súng ngắn ổ xoay cũng như các vật phẩm không mang theo, rồi mới cất bước tiến vào khe nứt bên trong cánh cửa hư ảo.

Từ trong ánh nến nhảy ra, dưới màn đêm nhập nhoạng, hắn tức khắc bay về phía dinh thự Capim ở phố Iris thuộc quận Jowod.

Không lâu sau, Klein đã trôi nổi trước suối phun nước nhân tạo, thong thả tiếp cận lối vào dinh thự. Hộ vệ tuần tra bước ngay qua hắn mà chẳng có chút phản ứng. Giờ còn chưa phải tối muộn nên không có Người Phi Phàm nào canh gác bên ngoài.

Mặt khác, Klein cũng chẳng sợ Người Phi Phàm mạnh mẽ bên trong có thể phát giác hay dự cảm được gì.

Bởi vì Thẻ bài "Hắc Hoàng Đế" có đặc tính phản tiên đoán và phản xem bói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận