Sau khi nghĩ tới khả năng về chủ nhân con chó ác ma kia, Klein lập tức thay đổi chiến lược, quyết định giải trình lại án giết người liên hoàn mình bắt tay với Isengard Stanton một lần nữa thật tỉ mỉ.
Ngoài ra, hắn còn chủ động đề cập tới việc nhóm thám tử Isengard Stanton tổ chức nhằm điều tra vụ án đó, cũng thành công nhận thưởng.
“Trong ủy thác ấy, dù tôi chỉ nói vài ý tưởng, ừm, theo thuật ngữ của ngành thám tử tư, là cung cấp gợi ý, nhưng ngài Stanton lại cho rằng đó là đóng góp lớn nhất, nên tôi nhận được nhiều tiền thưởng nhất.” Klein tổng kết lại.
Hai vị cảnh sát phụ trách thẩm vấn ghi chép lại từng thông tin một, cũng hỏi còn ai làm chứng cho không. Klein liền nói tên và địa chỉ của Stuart, Kaslana và vài vị thám tử tư khác.
“Rất tốt, ngài Moriarty. Lời đáp của anh rất chi tiết đầy đủ.” Một vị sĩ quan dừng bút, chuyển hỏi, “Hôm nay anh đã chờ bao lâu trong nhà Isengard Stanton? Ý tôi là, từ lúc anh bước vào cho đến khi bị chúng tôi bắt gặp.”
Klein hơi đăm chiêu, chưa hỏi qua ý kiến luật sư Jurgen, đã trực tiếp đáp:
“Khoảng hai đến ba phút.”
Hắn trả lời dựa vào cảm giác cá nhân.
Một vị sĩ quan khác nhíu mày, nói:
“Nhiều người dân xung quanh đã xác nhận rằng chiều nay anh vào nhà Isengard Stanton tầm 2h10, còn lúc chúng tôi đến là 2h28. Nói cách khác, anh chờ trong phòng khách cũng phải khoảng mười tám phút, chứ không phải hai hay ba phút!”
“Chính xác là anh đã làm gì trong khoảng thời gian dài như vậy? Tại sao không rời đi báo cảnh sát?”
Tận mười tám phút? Klein chợt nhíu mày.
Hắn cảm thấy mình đã giằng co với ánh nhìn chằm chằm kia nhiều nhất cũng chỉ một phút, sao lại thành những mười tám phút rồi?
Là do ánh mắt kia quan sát, khiến mình có cảm giác kỳ quái, nên bối rối, hỗn loạn về mặt thời gian à? Hay do cái gì khác? Đây là năng lực phi phàm của đối phương? Nếu quả thật là chủ nhân của con chó ác ma, hắn ít nhất cũng phải Danh sách 6, khả năng cao là Danh sách 5… Trong khi Klein còn đang nghi hoặc, Jurgen đã nghiêng người về phía trước, chuẩn bị cáo buộc cảnh sát đặt câu hỏi lệch khỏi tình hình.
Đây không phải một lý do ổn, nhưng anh ta chỉ muốn dùng biện pháp này làm gián đoạn tiết tấu thẩm vấn, trì hoãn những câu hỏi gây bất lợi cho thân chủ.
Đúng lúc ấy, Klein đưa tay xoa thái dương, nói:
“Những gì tôi nói đều là thật, đều dựa vào cảm giác bản thân, khi tôi vào nhà thám tử Isengard Stanton, chỉ mất khoảng hai, ba phút mà thôi.”
Nói đến đây, hắn nhấn mạnh:
“Ừ, dựa trên cảm giác của cá nhân tôi.”
Hai vị sĩ quan nhìn nhau, đặt bút ghi chép điều đó.
Sau một hồi tĩnh lặng, vị sĩ quan vừa đặt câu hỏi nói tiếp:
“Trong mười tám phút ấy, một người hầu từ bên ngoài trở về đã kéo chuông cửa, nhưng không ai trả lời, nên anh ta nhìn qua cửa sổ kính lồi một chút, thấy dưới sàn nhà toàn là thi thể, còn anh thì đang đứng ở cửa phòng khách.”
“Anh ta vô cùng hoảng sợ, chạy như điên đến đồn cảnh sát báo án, rất nhiều người trên đường và cư dân lân cận cũng đã chứng thực điều đó.”
Klein lờ đi ánh mắt của luật sư Jurgen, lắc đầu:
“Tôi không nghe thấy tiếng chuông cửa nào cả.”
Hai vị cảnh sát lại nhìn nhau, không bình luận gì thêm, tiếp tục ghi chép.
Họ hỏi thêm vài chi tiết khác, Klein hoàn toàn không mang vẻ chột dạ hay tội lỗi, mà trả lời vô cùng thẳng thắn, thành thật.
Đến cuối cùng, hắn không nhịn được hỏi:
“Các anh đã tìm thám tử Isengard Stanton chưa? Tôi không thấy thi thể nào trong phòng khách, có lẽ ông ta vẫn còn sống…”
Một vị sĩ quan chống bút xuống mặt bàn, đáp:
“Đây cũng là một trong số những điều chúng tôi đang băn khoăn. Chỉ duy nhất phòng khách có dấu vết đánh nhau, hơn nữa cửa sổ cũng đóng chặt, đã nhiều ngày rồi chưa mở ra. Anh biết đấy, với mùa thu đông ở Backlund, đây là điều bình thường.”
“Kẻ tấn công ngài Isengard Stanton rời khỏi đây bằng cách vô cùng kỳ dị, không biết đã đi đâu. Dù trong nhà hay bên hàng xóm, chúng tôi cũng không tìm thấy bất cứ manh mối vào, kể cả một vết máu.”
Không chờ Klein mở miệng, vị đó tiếp tục:
“Chắc chắn anh rất muốn nói tới cửa phòng khách và cửa ra vào nhà, nhưng đã rất nhiều người chứng minh, xung quanh không có cuộc truy đuổi nào, cũng không có ai uy hiếp con tin hay mang thi thể rời đi.”
Nhỡ chuyện xảy ra giữa đêm thì sao? Nhỡ họ đi xuyên tường thì sao? Klein im lặng nghĩ tới những khả năng khác, cũng im lặng cầu nguyện:
Nguyện nữ thần phù hộ thám tử Isengard Stanton tai qua nạn khỏi.
—Nữ Thần Đêm Tối là nữ hoàng của tai ương và nỗi sợ.
Thẩm vấn kết thúc, Klein bị còng đến một căn phòng nhỏ, sở cảnh sát thì phái người đi cùng luật sư Jurgen đến số 15 phố Minsk tìm vật chứng thư tín.
Giày vò mãi đến chiều tối, Klein rốt cuộc cũng được nộp tiền bảo lãnh, tốn 50 bảng.
“Lần này còn đắt hơn cả lần trước, bình thường thám tử tư rất khó mà rút ra được số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn.” Ra khỏi cửa đồn cảnh sát Hisack, Klein kéo cổ áo khoác nỉ lên, than vãn với luật sư Jurgen.
Jurgen vẫn một mực vẻ chuyên nghiệp:
“Tình huống lần trước có lợi với anh, còn lần này mọi điểm đáng ngờ đều chỉ về hướng anh.”
Anh ta vẫy gọi xe ngựa dừng lại, nghiêm túc nhìn Klein:
“Sherlock, tôi là luật sư của anh, trước khi trả lời câu hỏi của cảnh sát, tốt nhất anh nên giao tiếp qua với tôi, dù chỉ bằng ánh mắt.”
“Đừng vì cảm thấy không phải vấn đề gì to tát mà tùy tiện mở miệng, người thường không trải qua huấn luyện rất dễ nói lời gây bất lợi cho bản thân.”
Chuyện này… Tôi đã quá quen việc tự biên tự diễn, tự giải quyết vấn đề rồi… Klein nhớ lại, cười khan:
“Được, tôi sẽ ghi nhớ.”
Jurgen không nói gì nữa, leo lên xe ngựa.
Klein ngồi dối diện anh ta, lại nghĩ ngợi tới chuyện thám tử Isengard Stanton bị tấn công.
Ngẫm đi ngẫm lại, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục.
Quá giờ ăn tối nửa tiếng rồi… Klein móc đồng hồ bỏ túi mạ vàng ra, ấn mở nhìn thoáng qua.
Hắn không định lãng phí năng lượng đi chuẩn bị đồ ăn, nghĩ xem lát nên đi ăn ở nhà hàng nào.
Ngay khi ấy, Jurgen nhướng mí mắt lên, nói:
“Tôi đã nhờ bà chuẩn bị bữa tối cho ba người rồi.”
“Thật ngại quá.” Klein ngẩn ra, chợt cười nói, “Tay nghề của phu nhân Doris đúng là khiến người khác mong chờ mà.”
…
Lúc hai người trở về phố Minsk quận Jowod, trời đã tối đen. Ánh sáng thắp lên từ đèn khí gas bên đường còn rạng rỡ hơn cả mặt trăng đỏ trên không trung.
Sau khi dùng xong bữa tối ở nhà Jurgen và chơi đùa một chút với mèo, Klein trở về nhà trong không khí rét lạnh ẩm ướt.
Theo thói quen, hắn mở hòm thư báo, lấy ra một tờ báo mới được gửi tới không lâu, là “Báo chiều Backlund”.
Klein cầm báo, mở cửa bước vào nhà, vừa đặt gậy batoong xuống, hắn bỗng cảm thấy sai sai.
Linh tính trực giác “Thầy Bói” nói cho hắn biết, có người lạ đột nhập vào nhà mình!
Là lúc cảnh sát đến lấy chứng cứ? Klein cảnh giác nhìn quanh, bất ngờ trông thấy một phong thư đặt trên bàn trà.
Lẽ ra chỗ đó chỉ đặt báo thôi!
Klein cẩn thận bước vào phòng khách, đề phòng bị tấn công. Hắn tới sát bàn trà, trong cả quá trình ấy, xung quanh chỉ một màn yên tĩnh, không hề khác thường.
Liếc mắt dò xét phong thư, Klein thoạt rút găng tay đen ra đeo vào, rồi mới cầm lấy nó, mở ra.
Trong phong bì chỉ có một tờ giấy viết thư mỏng, sau khi mở ra, màu đỏ sậm lập tức phản chiếu trong con ngươi Klein, mùi máu thoang thoảng lọt vào khứu giác hắn.
Trên tờ giấy kia, dòng máu đỏ tươi ngưng tụ thành một hàng chữ:
“Tất cả các ngươi đều phải chết!”
Đây…thực sự là chủ nhân của con chó ác ma sao? Hắn đang trả thù những người liên quan đến cái chết của tay sai? Đúng là lấn yếu sợ mạnh mà. Có giỏi thì sao không trực tiếp tìm cường giả Kẻ Gác Đêm phụ trách điều tra, thanh trừ con chó ác ma ấy? Klein trong lòng căng thẳng, nháy mắt đã nảy lên vô số ý tưởng.
Tuy nhiên, hắn rất nhanh đã phủ định lời than phiền của mình. Trước tiên báo thù kẻ mình có thể đối phó được là điều hoàn toàn bình thường. Tương tự như hắn, đã tới Backlund mấy tháng rồi mà vẫn chưa dám tìm Ince Zangwill, nhưng hắn không bao giờ ngừng truy đuổi Ranlus.
Lại nhìn quanh lần nữa, Klein dần cảm thấy chuyện này hơi rối rắm:
“Dùng phương thức trả thù khoa trương thế này, hắn không sợ cường giả chính phủ đuổi bắt sao? Hay đây là yêu cầu của đóng vai ma dược?”
“Hoặc nên nói là, vì thám tử Isengard Stanton đã trốn thoát, hắn biết bản thân đã không còn cách nào ẩn nấp rồi trừ khử từng mục tiêu, chỉ có thể thay đổi phương pháp. Nhưng phương pháp này thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Với lại, thời điểm ở nhà thám tử Stanton, rõ ràng hắn đã khóa chặt mình, luôn luôn chăm chú dõi theo mình, tại sao không ra tay? Chẳng lẽ hắn còn e ngại một thám tử tư bình thường như mình chắc?”
“Không, bất khả thi… Hắn có biết mình là Người Phi Phàm không? Rất có thể. Mình bị lạc đường vì tác dụng phụ của Chìa Khóa Vạn Năng, lại trực tiếp chạm mặt con chó ác ma. Nó đã nhìn thấy hình dáng và khuôn mặt mình, dù lúc ấy mình đã ngụy trang, cũng chẳng thể chắc chắn có bị nó nhìn thấu hay không…”
“Có lẽ, sau khi ấy, nó đã dùng phương thức nào đó tái hiện lại cho chủ nhân xem…”
“Nhưng mà, lúc ấy đến con chó ác ma mình còn không đánh bại được, chỉ có thể chật vật chạy trốn. Thế thì tại sao hắn lại e ngại? Trừ khi hắn còn sợ hãi chuyện gì khác, ví dụ như Isengard Stanton bị thương đang trốn gần đó?”
“Hắn viết thư cho mình nói cực kỳ khoa trương, vì cho rằng mình, một Người Phi Phàm tự do, nhất định là không dám tìm chính phủ trợ giúp?”
Klein đem theo bao nghi vấn trong lòng đi kiểm tra căn nhà, bước lên tầng hai.
Khi hắn mở cửa phòng ngủ ra, một phong thư lại nhảy vào tầm mắt hắn.
Phong thư này nằm lẳng lặng trên bàn sách, tựa như đã chờ đợi rất lâu.
Klein cầm lên, xé rách, nhẹ nhàng mở thư ra, nhìn thấy một dòng chữ màu máu đỏ sậm:
“Ngươi là kẻ tiếp theo.”
Kẻ tiếp theo… Ngạo mạn thật… Klein không nhịn được cảm thán hai câu.
Đúng lúc ấy, hắn bỗng cảm thấy gì đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối diện là căn nhà hai tầng, đèn bật sáng.
Ánh sáng mờ từ ngọn đèn khí gas dưới đường hắt lên mặt tường ngoài, tạo thành một vùng giao thoa sáng tối.
Thình lình, những bóng tối trong khu vực đó nhúc nhích, vặn vẹo, hợp thành một cái bóng thẳng tắp mặc áo đuôi tôm đen.
Cái bóng nâng tay phải lên, gập bàn tay thành hình súng ngắn, chĩa thẳng về phía Klein.
Chợt, nó thu tay về, thổi thổi “họng súng”.
Ngay sau đó, nó lẳng lặng ngã ra sau, hóa thành vô số bóng đen rời rạc.
____