Quỷ Bí Chi Chủ

Trong một thị trấn nhỏ vùng ngoại ô Backlund.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ khô ráo, Klein trải từng xấp tiền lên mặt bàn, chờ chúng được phơi khô bởi không khí ấm áp trong phòng.

Suốt quá trình này, động tác của hắn rất cẩn thận và nhẹ nhàng. Kể cả cơn hắt xì và ho khan do đổ bệnh cũng bị hắn cố sức nín nhịn.

Để đảm bảo không mắc sai lầm, hắn không dám sử dụng lửa để hong khô chúng.

Hoàn thành xong, hắn đến một góc trong phòng của quán trọ, nơi đặt một chiếc gương dài toàn thân.

Klein trong gương có một mái tóc đen được chải nghiêm chỉnh, một đôi mắt nâu sậm, gương mặt hao gầy và góc cạnh.

Trên sống mũi hắn đeo một chiếc kính mắt viền vàng, hắn không có râu, trông trẻ trung nhưng lại có vẻ từng trải.

Đây chính là sự điều chỉnh dựa trên khuôn mặt của Chu Minh Thụy và một chút đặc thù của chủng người bản địa trên đại lục Bắc. Hơn nữa, đây còn là ngoại hình khi hắn đang trong độ tuổi thanh xuân đại học tràn đầy sức sống, không bị xã hội làm cho béo mập.

Hắn định quay lại Backlund khi mọi chuyện trở nên ổn định hơn một chút rồi tạo một danh tính hợp pháp cho ngoại hình hiện tại. So với khi rời Tingen trước kia, hắn đã không còn thiếu thốn các con đường tương ứng nữa. Chẳng hạn như Ian trong quán rượu Người Dũng Cảm, hay tiểu thư Sharron và giới của cô, rồi thám tử lừng danh Isengard Stanton.

Thật là hoài niệm mà… Klein thầm nhủ. Hắn bận rộn cử hành nghi thức trong căn phòng đã kéo kín mành cửa để đưa Đói Khát Ngọ Nguậy lên phía trên sương xám, nghiên cứu hoàn chỉnh, không bỏ sót sơ hở nào.

Bên trong cung điện cổ xưa tĩnh lặng, hắn xuất hiện ở vị trí cao nhất trước bàn thanh đồng dài, cầm chiếc găng tay mỏng làm từ da người, tựa lưng vào thành ghế.

Ngay sau đó, hắn nhắm mắt lại, kéo dài linh tính tới món vật phẩm đang cần phong ấn này.

Hắn lập tức cảm nhận được sự đói khát của chiếc găng tay. Dường như nó có một cái dạ dày không thể nào lấp đầy, nhưng ở phía trên sương xám, nó lại bị thuần hóa, ngay cả một tia ác ý cũng không dám để lộ, y hệt một con chó săn nằm gục đó, không dám cử động.

Rồi, Klein nghe thấy tiếng gào thét phẫn uất và tiếng rên rỉ đau đớn.

Trong linh cảm của hắn, vô số khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn, kêu thảm thiết lộ ra, tràn ngập sự điên cuồng và đau buồn khó tả.

Những “khuôn mặt” này hợp nhất sâu sắc với các đặc tính phi phàm đủ màu sắc, đủ trạng thái. Linh tính của Klein lan đến đâu là có thể kết hợp với những “khuôn mặt” tương ứng đến đó, có thể sử dụng được năng lực của chúng.

Đây là cách dùng sao? Lần lượt thử từng chút một, kết hợp với sự trợ giúp của bói toán, Klein đã hiểu đại khái hiện giờ Đói Khát Ngọ Nguậy đang “chăn thả” năm linh hồn nào.


Một là “Người Không Mặt”, nhưng chỉ có năng lực thay đổi khuôn mặt và dáng người.

Hai là “Bác Sĩ Tâm Lý”, có thể khiến mục tiêu sa vào trạng thái cuồng loạn; tiến hành một chút tâm lý ám thị nhất định; mô phỏng long uy để đe dọa cá nhân hoặc cả một đoàn nhóm, gây ra hỗn loạn.

Ba là “Người Thẩm Vấn”, giúp người đeo găng tay sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí, trở thành chuyên gia phá nổ; sở hữu khả năng tập trung tâm trí để đâm xuyên qua linh thể mục tiêu.

Bốn là “Ác Mộng”, chỉ có một năng lực là lặng lẽ kéo người nhập mộng. Song không giống với Người Phi Phàm Danh sách tương ứng, vì được hoàn thành bởi Đói Khát Ngọ Nguậy, người đeo vẫn có thể di chuyển cơ thể sau khi đã tiến vào trạng thái ác mộng.

Năm là “Tư Tế Ánh Sáng”, có thể sinh ra hiệu quả của hào quang, tịnh hóa tất cả tử linh và các loại sinh vật bị ô uế trong một phạm vi nhất định; đồng thời còn có năng lực ca hát của “Người Ca Tụng”, tăng cường sức mạnh của bản thân và đồng minh lên; cũng như triệu hồi một chút “Ánh sáng thần thánh” yếu hơn “Dương viêm”.

Tối đa là năm linh hồn, và năng lực là cố định khi sử dụng “chăn thả” lần đầu… Hơn nữa đây không phải thứ mình có thể quyết định, thuần túy nhờ vào vận may, có khi được ba, có khi lại chỉ một… Klein thấu suốt gật đầu. Hắn thở dài, nói nhỏ với những linh hồn thống khổ kia:

“Không cần biết trước kia các người là loại người thế nào, tôi sẽ lần lượt giải phóng các người khỏi sự giam cầm này, giải thoát hoàn toàn.

Trong tương lai, linh hồn tôi chăn thả sẽ chỉ tới từ những kẻ có tội ác tày trời, không thể tha thứ. Mỗi lần giết một Người Phi Phàm như thế, tôi sẽ dần thay thế một trong số linh hồn của các người, cứ thế giải thoát hết, bất kể tôi có cần năng lực của chúng hay không.”

Giọng nói nghiêm túc và nhẹ nhàng của hắn vang vọng khắp cung điện cổ xưa. Các linh hồn đang kêu gào đau đớn thảm thiết kia liền yên tĩnh trở lại, không còn vặn vẹo, dữ tợn như khi nãy nữa.

Phù… Klein thở hắt ra, mở to mắt, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mép bàn thanh đồng cổ xưa, tự nhủ:

Năng lực của “Người Không Mặt” kia trùng với mình, hoàn toàn vô dụng. Một khi tìm được cái khác thay thế, mình sẽ giải phóng anh ta đầu tiên. Ừm, tới lúc đó mình có thể thử thông linh, giao tiếp với anh ta. Có lẽ sẽ nhận được thông tin tương ứng về Danh sách cao của đường tắt ‘Thầy Bói’ cũng như manh mối về nơi ở của mỹ nhân ngư… Không, chẳng cần phải chờ tới khi có kẻ thay thế. Chỉ vài ngày nữa mình khỏi hẳn bệnh cảm, khôi phục trạng thái là có thể thử ngay rồi…Linh hồn đối ứng với “Tư Tế Ánh Sáng” hẳn có thể bù đắp được phần phối phương mình đã lấy trước đó. Hơn nữa, người này còn để lại đặc tính phi phàm tương ứng. Cứ thế thì ‘Mặt Trời’ nhỏ chẳng cần phải lo tới việc tấn thăng tiếp theo. Ừm, đây chính là người thứ hai mình giải thoát…Về việc mỗi lần sử dụng lại phải cho Đói Khát Ngọ Nguậy ăn máu thịt và linh hồn tươi của nhân loại, mình cũng chẳng cần bận tâm. Mỗi khi dùng nó, mình chắc chắn sẽ giáp mặt một kẻ thù đáng sợ. Trong trận chiến như vậy, nhất định có thể thu hoạch không ít mạng sống. Nếu không có, mình chỉ cần vứt Đói Khát Ngọ Nguậy lên phía trên sương xám là khỏi phải lo bị nó hấp thụ ngược lại, cũng không sợ làm tổn thương người vô tội. Trường hợp tệ nhất cũng chỉ là không dùng được mà thôi…

Thu hồi suy nghĩ, Klein cố sử dụng vật phẩm thần kỳ Đói Khát Ngọ Nguậy để xem bói phối phương ma dược “Người Chăn Cừu”, nhưng kết quả thất bại.

Hắn không xem bói nguồn gốc của Đói Khát Ngọ Nguậy, sợ chọc phải một tồn tại không thân thiện nào đó.

Dù hắn không sợ bản thân gặp nguy hiểm vì có sương xám ngăn cách và cản trở, nhưng làm thế có thể khiến Đói Khát Ngọ Nguậy hư hại.

Mình sẽ cân nhắc làm thử khi không còn cần đến nó nữa… Klein nghiêng người về trước, chống khuỷu tay lên mặt bàn.

Hắn nhanh chóng nhớ lại chuyện lúc trước, nhạy cảm để ý tới một chi tiết.


Sau khi Chìa Khóa Vạn Năng bị phân rã, đặc tính phi phàm của nó không bị biến mất, thay vào đó còn biến thành những điểm sáng, cố ngưng tụ lại…Có thể giả định rằng, đặc tính của “Người Học Việc” hình thành lúc cuối không còn chứa đựng tiếng hò hét của ngài “Cửa” nữa.

Nói cách khác, có thể loại bỏ ô nhiễm tinh thần bên trong đặc tính phi phàm thông qua một phương thức như vậy!

Nhưng vấn đề ở chỗ dưới tình huống hình thường, chẳng có cách nào để phá hoại đặc tính phi phàm bên trong một vật phẩm cả. Lúc ấy mình đã dựa vào một nghi thức có thể khiến Chân Thần hàng lâm, nó cần số lượng cực lớn sinh mạng vô tội…Với cả, một khi Con Mắt Đen Kịt bị phá vỡ, ô nhiễm tinh thần của Chúa Sáng Thế Chân Thực ẩn chứa trong đó sẽ bộc phát. Đến lúc ấy, ai có thể chịu đựng nổi? Làm phía trên sương xám à?

Giữa những ý niệm cứ chạy dọc tâm trí, Klein chợt nhớ ra chuyện gì đã xảy đến với quận Đông. Hắn nhanh chóng cụ thể hóa giấy bút, thử bói toán chuyện tương ứng.

Sau khi nhận được gợi ý, sắc mặt hắn dần lặng xuống. Hắn từ từ dựa vào thành ghế.

Bên dưới hắn, lớp sương xám vô tận lặng lẽ trôi nổi như thể vĩnh viễn bất biến.



Audrey đứng bên cửa sổ, nhìn lớp sương khói lẫn với màu vàng nhạt và sắt đen nhanh chóng tiêu tán. Khi nhìn thấy cơn mưa nặng hạt không thuộc về mùa đông, trái tim cô cảm thấy yên ổn hơn nhiều.

Sau một khoảng thời gian không rõ là bao lâu, rốt cuộc cô và Susie cũng chờ được Bá tước Hall về đến nhà.

“Cha ơi, mọi chuyện thế nào rồi ạ?” Audrey lo lắng hỏi.

Bá tước Hall đưa mũ và áo khoác cho người hầu, cười ấm áp:

“Giải quyết xong rồi, nhưng vẫn chưa rõ quá trình cụ thể. Công chúa bé bỏng của cha, lần này đúng là con đã giúp đỡ ta rất rất nhiều đấy. Con xứng đáng được nhận một tấn huy chương!”

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… May mà có ngài ‘Kẻ Khờ’ nhắc nhở, may mà có bề tôi của Thần mạo hiểm đi điều tra… Hội Tarot chúng ta lại một lần nữa ngăn cản Tà Thần hàng lâm, lại một lần nữa cứu vớt thế giới! Trái tim Audrey chìm ngập trong niềm tự hào.

Bá tước Hall với chiếc khăn lông trong tay hầu gái, lau mặt rồi thở dài:

“Tuy nhiên, lần này vẫn có thương vong khá nghiêm trọng. Ai ngờ sương khói ở Backlund lại có thể chí mạng như vậy… Dù số liệu thống kê vẫn chưa có, nhưng ta có thể đoán được ở quận Đông, khu nhà máy và khu bến tàu có hơn mười ngàn người chết. Hơn nữa, bệnh dịch vẫn đang truyền nhiễm, thời gian này con hãy cố gắng đừng ra khỏi nhà.”


Hơn chục ngàn người sao? Audrey có thể hiểu con số đó, nhưng lại không thể nào tưởng tượng ra nổi. Chỉ vào ngày lễ kỷ niệm lập quốc mỗi năm, khi xe hoa diễu hành, cô mới có thể chứng kiến khung cảnh hàng ngàn, hàng chục ngàn người tập trung tại một chỗ.

Nhưng điều đó cũng không thể ngăn trái tim cô càng nặng trĩu, cảm xúc càng tụt xuống.



Daisy đứng ngoài căn hộ nhà mình, nhìn bác sĩ và y tá mặc áo trắng, đeo khẩu trang nâng từng thi thể lên.

Cô bé đã sớm đoán được kết quả, biểu cảm chết lặng, ánh mắt trống rỗng, cô bé vô thức đến gần cánh cửa.

Đúng lúc ấy, một vị cảnh sát phụ trách trông coi dải phân cách ngăn cô bé lại:

“Không được vào đây, cháu muốn nhiễm bệnh à?”

Daisy dừng tại đó, nhìn hai thi thể được mang ra. Cô bé nhìn thấy mẹ Liv ôm chặt lấy chị gái Freja. Họ được đưa đến một chiếc xe ngựa bọc vải đen được trung dụng tạm thời, rồi trông thấy họ được đậy bởi một tấm vải trắng, biến mất ngay trước mắt mình.

Xe ngựa chạy chầm chầm, hướng đến một đầu con phố khác.

Ngay khi ấy, Daisy như thể bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô bé quay người lại, chạy hết sức có thể để đuổi theo chiếc xe.

Mặt đất sau cơn mưa ngập ngụa bùn lầy. Cô bé cứ ngã sấp xuống, lại bò dậy đứng lên không biết bao nhiêu lần, khiến cả người lấm lem vết bẩn.

Song, cô bé vẫn không thể nào bắt kịp chiếc xe ngựa, chỉ có thể dõi mắt theo, nhìn nó khuất sau ngã rẽ.

Daisy đi chậm lại, cơ thể khẽ run rẩy, biểu cảm trở nên trống rỗng, vô hồn.

Cô bé chống vào một cái cây bên đường, không chớp mắt nhìn xe ngựa rời đi.

Đột nhiên, cả người cô bé mềm nhũn, tiếng nức nở bắt đầu bật ra từ cổ họng:

“Mẹ…

Feja…”

Âm thanh nhỏ bé, trầm thấp, vừa chói tai vừa yếu ớt, cứ kéo dài mãi không dứt.


Giờ này, khắc này, trong quận Đông, khu bến tàu, khu nhà máy, có hàng chục ngàn người đang rên rỉ, than khóc.



Quận Hoàng Hậu, cung điện Sodela.

Đầu đội vương miện, với khuôn mặt cương nghị và chòm ria mỏng, George III ngồi trên ngai vàng. Ông ta nhìn vị Hành cung Bá tước trước mặt, suốt một khoảng thời gian dài vẫn không lên tiếng.

“Thưa bệ hạ, người từ ba đại Giáo hội đang chờ lời giải thích của ngài ở bên ngoài ạ.” Trán vị Hành cung Bá tước đổ mồ hôi.

“Giải thích? Hoàng tử Edessak đã bị một ma nữ mê hoặc, cấu kết với tà giáo, mưu đồ tạo phản, đây chính là lời giải thích! Âm mưu của nó đã bại lộ, nó cũng đã tự sát, bọn chúng còn muốn giải thích cái gì nữa?!” George III bỗng nổi giận.

Ông ta hít một hơi thật sâu, khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày:

“Ngươi nói với chúng, những người có thể lấy được tước vị quý tộc thông qua bất cứ phương thức nào sẽ có một ghế nghị sĩ trong Thượng Nghị viện. Các hạn chế về tài sản liên quan tới cuộc bầu cử sẽ được nới lỏng, các cử tri không hợp lệ cũng sẽ bị loại trừ. Đây chính là biện pháp trấn an những chủ nhà máy và chủ ngân hàng kia.

Tương tự, Uỷ ban Điều tra Ô nhiễm Khí quyển sẽ lập tức đưa ra kết luận. Những dự luật có liên quan sẽ sớm được thông qua. Các biện pháp bảo vệ và thời gian lao động tối thiểu sẽ xuất hiện dưới hình thức luật pháp!

Luật Tế Bần sẽ được cải cách dựa trên yêu cầu của chúng… Cho phép ba đại Giáo hội điều động người của chúng tiến vào quân đội!”

“Bệ hạ…” Nghe vậy, vị Hành cung Bá tước giật nảy mình.

Sự nhượng bộ như thế thật vượt quá sức tưởng tượng của vị này, nhất là điều cuối.

George III lại giận dữ:

“Nói với bọn chúng! Nếu bọn chúng đã muốn trật tự mới, ta sẽ cho bọn chúng trật tự mới!”

“Vâng, thưa bệ hạ.” Hành cung Bá tước không dám nói gì nữa, lùi khỏi cung điện.

George III ngồi ngay ngắn tại đó, bất động trong khoảng thời gian dài, tựa như một pho tượng đá.

Không biết bao lâu sau, biểu cảm của ông ta bỗng trở nên dịu dàng.

__________

707DefenderOfJustice: chương tiếp theo là chương cuối, sau đó sẽ là cảm nghĩ của tác giả và người dịch, kèm với một số chú thích. Rất mong được các bạn ủng hộ:3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận