Dịch: Amon Luo Luo
Biên: 707DefenderOfJustice
Sắc trời ngoài cửa sổ u ám, nhưng không có sương mù mà Klein quen thuộc. Từng đợt sóng biển liên tục ập đến thổi bay tất cả mây mù, khiến những đám mây lững lờ trôi trên cao xếp thành vô số hình dạng, phản chiếu ánh nắng vàng đỏ.
Đây là cảng Pritz, cảng lớn nhất và nhộn nhịp nhất ở Vương quốc Loen.
Klein mặc một chiếc áo gilê sáng màu kết hợp với áo sơ mi trắng. Hắn đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm thế giới bên ngoài một lúc, cho tới khi bị chiếc đồng hồ bỏ túi thúc giục mới chịu quay lại chiếc bàn gỗ gụ.
Trong hơi ấm của lò sưởi âm tường, hắn cầm cây bút máy màu đen sẫm cán tròn, mở tờ giấy viết thư ra rồi từ tốn viết:
[Thầy Azik kính mến,
Xin lỗi vì tới giờ em mới viết được thư cho thầy. Trong mấy ngày qua, em đã lang thang ở Backlund và đắm chìm trong sự hoang tàn mà chuyện trước đó ảnh hưởng tới thành phố lớn này. Nếu chúng ta đều là những người bình thường, có thể chúng ta đã được phủ vải trắng, được đưa vào lò hỏa táng, cuối cùng cư ngụ trong một chiếc hộp cực nhỏ…
Em đã chờ khá lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lấy lại đồ của mình, trong đó gồm cả Lá Bài Khinh Nhờn mà em đã hứa. Mặt khác, còn một thứ nữa em sẽ nhờ người đưa tin mang cho thầy. Đó là một chiếc còi đồng, một chiếc còi đồng có thể triệu hoán người đưa tin. Nó có nguồn gốc từ một cuộc gặp gỡ tình cờ của em, liên quan tới một ông lão đã bò ra khỏi quan tài của mình. Đọc tới đây hẳn là thầy sẽ thấy khá là khó hiểu, bởi những gì em miêu tả cũng có thể đang ám chỉ thầy. Đây là cái mà em không giải thích được.
…Mọi chuyện cụ thể là như thế này. Em nghi ngờ chủ nhân gốc của chiếc còi đồng là thành viên của Linh Giáo Đoàn từng thử phục sinh Tử Thần, hơn nữa cấp bậc của nó không thấp. Có lẽ thầy có thể nhìn ra thứ gì đó từ chiếc còi đồng này…
Trước khi rời Backlund, em đã viết thư cho Trái Tim Máy Móc miêu tả tàn tích khổng lồ dưới lòng đất nơi thầy đã chiến đấu với Ince Zangwill. Em mong họ có thể tìm ra sự thật đằng sau chuyện này dựa trên những tin tức đó.
Sau khi trải qua những lần thăm dò quanh co gián tiếp, em xác nhận rằng tạm thời họ không có địch ý với em và thầy. Nếu thầy gặp khó khăn, thầy có thể thử nhờ họ giúp đỡ xem sao.
Cuối cùng, em có một câu hỏi khác. Có cách nào để loại bỏ ô nhiễm tinh thần còn sót lại trong đặc tính phi phàm đã kết rắn không?
…Em sắp đi xa, chúc hành trình tìm lại ký ức của thầy suôn sẻ, và chúc em lên đường an toàn.
Học trò đồng thời cũng là bạn của thầy,
Klein Moretti.]
Đặt bút xuống và đọc lại từ đầu, Klein gấp giấy viết thư rồi nhét vào phong bì cùng với Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” và chiếc còi đồng bị nghi là do những thành viên của Linh Giáo Đoàn để lại.
Xong xuôi hết mọi thứ, hắn cầm chiếc còi đồng do thầy Azik đưa và thổi nó triệu hoán người đưa tin.
Người đưa tin vẫn cao gần bốn mét như cũ. Toàn thân nó tạo thành từ xương trắng, trong hốc mắt có ngọn lửa đen kịt đang bùng cháy, nhưng trực giác linh tính của Klein mách bảo, đây là một người đưa tin khác.
Lặng lẽ thở dài, Klein giơ tay đặt bức thư vào lòng bàn tay đang hạ xuống của đối phương.
Người đưa tin cúi đầu nhìn liếc qua, tiếp đó nhanh chóng vỡ vụn thành từng chiếc xương trắng và rơi ào ào, lặn tăm xuống đất như một cơn mưa lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Klein gõ nhẹ vào răng phải, tắt linh thị.
Hắn lại đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn, trên đó đặt một tấm thẻ chứng nhận danh tính màu vàng nhạt. Đây là thứ cần thiết để mua vé tàu chính quy đi ra biển.
Vì lý do này, hắn đã đặc biệt đến gặp Sharron và có được một danh tính mới thông qua vòng tròn quan hệ của cô.
Danh tính này thuộc về một thợ săn tiền thưởng, một gã điên muốn phiêu lưu trên biển để làm giàu. Theo ý muốn của Klein, hắn tên là Gehrman Sparrow.
“Một thợ săn tội ác…” Klein thì thầm, cất chỗ tài liệu chứng nhận cho danh tính mới của mình đi.
Ngay sau đó, hắn kéo rèm cửa vào, đi ngược bốn bước tiến lên sương xám.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi bắt đầu tụ hội Tarot, vậy nên Klein tranh thủ thời gian lấy Đói Khát Ngọ Nguậy ra đeo vào.
Nhắm mắt cảm nhận từng linh hồn hư ảo méo mó, hắn thử thả vị “Người Không Mặt” kia ra ngoài.
Nếu ở thế giới thực, chắc chắn Đói Khát Ngọ Nguậy sẽ sung sướng ăn hết món quà này, đồng thời phun ra đặc tính phi phàm tương ứng. Nhưng ở trên sương xám nó không dám hành động hấp tấp, chỉ có thể để cho linh hồn “Người Không Mặt” thuận lợi rời khỏi bao tay, hiện ra cạnh chiếc bàn đồng dài.
Đó là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt mờ ảo, vẻ méo mó và cảm giác đau đớn đã nhạt đi khá nhiều.
Ông ta vất vả làm một lễ với người đang dựa vào thành ghế là Klein. Bóng dáng ông ta càng ngày càng nhạt nhòa, dường như có thể rơi xuống sương xám bất cứ lúc nào.
Đang ở trong cung điện nguy nga, Klein có thể trực tiếp “thông linh” mà không cần chuẩn bị thêm bất kỳ nghi thức nào. Do đó, hắn tản linh tính ra ổn định đối phương, hạ giọng hỏi:
“Ông có biết mỹ nhân ngư sống ở nơi nào không?”
Người đàn ông kia hốt hoảng đáp:
“Ngoại trừ đám được Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối nuôi thì chỉ có thể tìm chúng bằng cách đi thuyền từ quần đảo Gargas tới chỗ sâu của biển Sonia trong ít nhất một tuần. Đây chính là điểm đến của tôi.”
Hóa ra ông ta cũng là một “Người Không Mặt” đang tìm cách tấn thăng… Để tìm kiếm mỹ nhân ngư, ông ta mới mạo hiểm ra khơi, kết quả không biết tại sao chết trong tay Trung Tướng Gió Lốc Qilangos… Giáo hội Nữ Thần nuôi rất nhiều mỹ nhân ngư á? Klein chợt hiểu ra phần nào, hỏi:
“Ông là người của tổ chức nào? Hoặc nên nói, phối phương ma dược của ông đến từ đâu?”
Cơ thể người đàn ông trung niên có khuôn mặt mờ ảo đột nhiên run lên, phải mất hai giây sau ông ta mới cất nên lời:
“Hội Mật Tu, tôi thuộc về Hội Mật Tu.”
Hội Mật Tu? Chẳng lẽ Hội Mật Tu không tự nuôi lấy vài mỹ nhân ngư à? Klein cân nhắc một lát rồi hỏi:
“Ông gặp thủ lĩnh Zaratul của các ông chưa?”
“Người Không Mặt” hư ảo trong suốt thoạt im lặng, kế đó hét lên chói tai:
“Tôi đã nhìn thấy rồi!
Gã, gã không bình thường! Gã là một con quái vật bất tử!”
Trong lúc nói, bóng dáng ông ta trở nên nhạt hơn, gần như sắp tiêu tan.
Quả nhiên Zaratul vẫn còn sống! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thành viên Hội Mật Tu e sợ gã đến vậy? Nói đúng hơn, hẳn nên gọi là Thần… Klein nhanh chóng hỏi một vấn đề quan trọng khác:
“Ngoài kho báu do gia tộc Antigonus để lại và nội bộ Hội Mật Tu các ông, tôi có thể lấy được phối phương ma dược đường tắt ‘Thầy Bói’ ở đâu nữa?”
“Người Không Mặt” kia càng ngày càng trong suốt, càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng chỉ có thể để lại một câu:
“Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối… Giáo đường Thanh Bình…”
Thánh Đường… Klein lặng lẽ nhìn linh thể “Người Không Mặt” được giải thoát hoàn toàn, trong lòng liên tục lặp lại từ đó— Giáo đường Thanh Bình là tổng bộ của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, nơi Kẻ Gác Đêm gọi là Thánh Đường.
Thật sự có phối phương ma dược Danh sách cao đường tắt ‘Thầy Bói’ được giấu ở đó… Không biết các đại Giáo hội còn chôn giấu và che đậy bao nhiêu bí mật nữa… Klein thở dài, để thứ chất màu xanh đen dạng keo ngưng tụ bên ngoài bao tay trượt xuống mặt bàn dài bằng đồng.
Cuối cùng, đặc tính phi phàm của “Người Không Mặt” biến thành một thứ trong suốt như thạch. Trên nền xanh đen đó thi thoảng lại hiện lên từng khuôn mặt có ngoại hình khác nhau, tựa như những bóng người khuất sau rèm tối.
Klein liếc nhìn vài lần, lặng lẽ gật đầu rồi tự nhủ:
“Đợi lát nữa nhờ anh ‘Người Treo Ngược’ bán đặc tính phi phàm này cho “Công Tượng” hoặc cho Người Phi Phàm cần nó thông qua ‘Thế Giới’.”
Tuy hắn đã tìm thấy sơ hở trong việc giám sát số 15 phố Minsk của Người Phi Phàm chính thức bằng cách bói toán phía trên sương xám, nhưng để tránh gây hấn với họ hoặc làm lộ bí mật linh thể của mình, cuối cùng hắn không quay về chỗ ấy mà chi thêm tiền mua một bộ quần áo dùng để thay giặt và vài thứ nhu yếu phẩm khác, tổng cộng hết 12 bảng.
Cộng với đám giấy tờ chứng minh danh tính mới hết 8 bảng, ví của hắn gần như rỗng tuếch tới mức không cần tồn tại.
Về phần 10% cổ phần của công ty xe đạp, Klein đã nhân cơ hội gặp ngài thám tử Isengard Stanton và ký một bản thỏa thuận pháp lý giao chuyện này cho ông ta quản lý. Dù sao thì mối quan hệ giữa họ cũng không phải bí mật gì trong mắt Kẻ Gác Đêm và Trái Tim Máy Móc.
Còn 5 bảng tiền mặt và 5 đồng tiền xu… Tới quần đảo Rorsted hết 4 bảng. Đây còn là vé hạng ba cho khoang dưới… Từ quần đảo Rorsted đến quần đảo Gargas tốn ít nhất là 4 bảng… Mình phải nhanh chóng bán đặc tính phi phàm của “Người Không Mặt” kia đi… Như vậy thì ít nhất có thể ngồi ở khoang hạng hai và ăn những món không tệ… May mà chiếc vali da của Emlyn luôn được mình để trên sương xám, nếu không mình còn phải mua một cái vali nữa… Klein lặng lẽ xem xét tình hình tài chính của mình, hắn cảm thấy mình như đã trở lại trạng thái vừa mới xuyên không tới đây, nghèo tới mức phải dựa vào tiền lương ứng trước của Kẻ Gác Đêm mới mua được một bộ trang phục chính thức.
Đặc tính phi phàm của Danh sách 6 dao động từ 3000 đến 4000 bảng. Nếu ai đó đang cần gấp, nó có thể sẽ tràn giá… Nhưng ngoài việc duy trì chi phí sinh hoạt, mình còn phải tính đến chi phí mua các vật liệu phụ trợ của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, đồng thời tính đến chi phí cho nghi thức cần thiết để loại bỏ ô nhiễm tinh thần của vật liệu chính… Klein thở dài, lấy đồng hồ bỏ túi ra xem.
Thấy sắp tới giờ, hắn nhắn trước cho ‘Mặt Trời’ nhỏ thông báo chuẩn bị tụ hội.
…
Tầm nhìn của Falls bỗng rõ nét, cô thấy ba bóng người ngồi đối diện chiếc bàn dài lốm đốm.
Có thêm thành viên? Suy nghĩ lóe lên trong đầu cô nàng rồi nhanh chóng lặng xuống.
Lúc này cô cũng không quan tâm tới việc Hội Tarot có thêm thành viên mới không. Tâm trí cô nàng vẫn đang chìm trong sự kiện sương khói khổng lồ và bệnh dịch tuần trước.
Cô nhớ rõ trong lần tụ hội trước, ‘Thế Giới’ đã nhắc cô và tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ rằng có chuyện hệ trọng đang ủ mầm ở Backlund, rất có thể sẽ mang tới một thảm kịch. Ngài ‘Kẻ Khờ’ đã khẳng định suy đoán này, đồng thời chỉ ra nhân vật mấu chốt của chuyện này là hoàng tử Edessak.
Không phải cô nghi ngờ khả năng của ngài ‘Kẻ Khờ’, mà cô chỉ nghĩ rằng thảm kịch vẫn đang ủ mầm, còn đủ thời gian để đi điều tra. Ai ngờ nó đến nhanh và đột ngột như vậy!
Theo báo đưa tin, hoàng tử Edessak cũng đổ bệnh trong vụ sương khói khổng lồ và không may qua đời… Nó đã xảy ra, nó thực sự đã xảy ra… Falls nhớ lại nội dung của tờ báo vài ngày trước, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không chắc về điều đó. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy sợ hãi và bất an.
Mình chỉ mới Danh sách 9, dường như chỉ vì gia nhập Hội Tarot mà mình đã “tham gia” vào chuyện đáng sợ liên quan đến một đô thị lớn, liên quan đến một hoàng tử và mạng sống của hàng chục ngàn người! Cho đến lúc này, ‘Ma Thuật Sư’ Falls mới sâu sắc cảm nhận được sức nặng của việc trở thành một thành viên trong Hội Tarot.
Sau đó, cô nàng nghe thấy tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ cất lời chào như thường lệ nhưng lại mất đi cảm giác nhẹ nhàng thoải mái:
“Buổi chiều tốt lành, thưa ngài Kẻ Khờ.
Ngài lại cứu Backlund một lần nữa!”
Hả? Gì cơ? Mình lại được cứu vớt lần nào nữa? ‘Mặt Trăng’ Emlyn nghe thấy lời này thì đơ ra.