Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
Pavo Court… Cleves không trực tiếp trả lời người phụ nữ đằng sau cửa bưu điện, quay đầu nhìn Gehrman Sparrow, chờ quyết định của hắn.
Trong con mắt của vị cựu nhà thám hiểm này, đưa đủ hơn mười lăm người trở lại tàu Bạch Mã Não một cách thuận lợi và an toàn là việc vô cùng khó khăn. Họ không thể và cũng không nên bị vướng vào chuyện giúp tìm kiếm người khác lúc này. Tuy nhiên, anh ta hết sức rõ ràng rằng trụ cột hiện giờ là Gehrman Sparrow và ‘Liệt Diễm’ Danitz, chỉ họ mới có quyền nhận lời hoặc từ chối.
Klein im lặng hai giây, rồi bình tĩnh lên tiếng:
“Trông anh ta ra sao?”
Hắn tin rằng nắm giữ nhiều thông tin hơn sẽ giúp mình thoát khỏi thành phố quỷ dị tràn ngập sương mù này, nên mới thuận miệng hỏi một câu. Còn có chú ý giúp đỡ hay không thì phải tùy vào tình hình sắp tới như thế nào.
Trong lúc hỏi thăm, Klein cũng tự cảnh báo bản thân đừng tra cứu quá sâu, nếu không sẽ dễ kích hoạt nguy hiểm tiềm ẩn ở cảng Bansy.
Giữa việc tìm hiểu tình hình và lẩn tránh nguy hiểm, hắn nhất định phải giống như đi thăng bằng trên dây—không hơn, không kém, phải cân đối, không được nghiêng lệch.
Chuyện này có thể dễ dàng, có thể trắc trở, vì không ai biết được khi hắn tiến lên một bước, cuối cùng sẽ phát sinh biến hóa gì. Hắn chỉ có thể phán đoán bằng kinh nghiệm và trực giác, và có thể sẽ sảy chân bất cứ khi nào. Điều này khiến tinh thần Klein căng thẳng cao độ, suy nghĩ nhanh chưa từng thấy.
Bên trong màn đêm tối tăm và làn sương mù mỏng manh, cánh cửa bưu điện vẫn đóng chặt như cũ. Người phụ nữ trong ấy ngập ngừng nói:
“Anh ấy là một, người đàn ông, rất đẹp trai.
Anh ấy có hai con mắt, hai cái tai, một cái mũi, một cái miệng.”
Sao câu trả lời này lại ghê người như vậy… Chẳng lẽ cô gái này cũng có vấn đề rồi? Dựa trên phong tục của cảng Bansy, lẽ ra cô ta không nên đáp lại mới phải! ‘Liệt Diễm’ Danitz có loại kích động chỉ muốn đá văng cửa bưu điện, xông vào để kiểm tra tình hình bên trong đang ra sao.
Ngay khi ấy, gã nhìn thấy Gehrman Sparrow đưa tay lên ấn chặt mũ, quay người sang bên cạnh.
“Giáo đường Bão Táp.” Klein nói ngắn gọn mục đích.
Hắn không quan tâm chuyện gì xảy ra với người phụ nữ trong bưu điện, cũng như không đào sâu hơn vào bí mật của ông chủ nhà hàng Lime và những vị khách chọn ngủ lại đó qua đêm.
Gió càng ngày càng nhỏ, sương mù mỏng manh không tan. Ánh nến trong giáo đường loáng thoáng chiếu ra từ khung cửa sổ hẹp trên cao, như thể một ngọn hải đăng trong cơn bão.
Klein dùng ‘Hào Quang Mặt Trời’ một lần nữa, đám người Donna lại khôi phục một chút can đảm, giống như người bị rơi xuống nước liều mạng bắt lấy cái cọc cuối cùng. Họ vội vàng bước qua con phố trống vắng trong sự yên lặng.
Chẳng bao lâu sau họ đến bên ngoài giáo đường Bão Táp, nhưng hai cánh cửa đóng chặt, không lọt chút khe hở nào.
Liếc nhìn Thánh Huy Bão Táp trên cửa, Klein đưa tay ra gõ ba cái.
Cốc! Cốc! Cốc!
Một giọng nam cảnh giác từ trong truyền ra qua cánh cửa:
“Ai đấy?”
“Gehrman Sparrow.” Klein trực tiếp đáp lại.
Hắn có thể nghe ra người vừa hỏi là thuyền trưởng Elland.
“Sao cậu lại ở đây?” Elland hỏi mà không mở cửa.
Klein giơ gậy batoong lên, bình thản nói:
“Ông giúp tôi thanh toán tiền bồi thường cho ‘Cá Mập Trắng’.”
Elland thoạt sững sờ, rồi cảm thấy hơi buồn cười. Ông ta đã có thể xác nhận sơ bộ rằng người đứng ngoài là Gehrman Sparrow thật. Ít nhất thì loại quái vật giỏi giả trang cũng không thể nào biết được điều chỉ giới hạn giữa hai người này.
Ông ta vẫn còn hơi do dự, cho đến khi đám người Cleves, Urdi Branch, Donna lên tiếng thì mới yên tâm, bảo lái chính Harris gỡ khóa, mở cửa ra.
Âm thanh ken két nặng nề vang lên, Klein nhìn thấy Elland đội mũ dạng thuyền, một tay cầm kiếm thẳng, một tay cầm súng hỏa mai.
“Nơi này cũng có vấn đề à?” Kết hợp với tình hình lúc trước, hắn nhạy bén hỏi.
Elland bước qua một bên, để nhóm người Donna tiến vào, rồi mới chỉ hướng đại sảnh cầu nguyện, nói:
“Mục sư Jess mà tôi quen đã chết ở đó. Cơ thể và đầu ông ta bị tách rời. Còn Giám mục Millet không biết đã đi đâu. Những mục sư khác cũng thế, với cả nô bộc trong giáo đường cũng không thấy.”
Một mục sư chết và một Giám mục mất tích? Toàn bộ giáo đường đều không còn ai sống? Vấn đề hơi bị lớn rồi đây… Klein cầm còi đồng Azik lạnh buốt, đáy lòng trầm xuống.
Đương nhiên, hắn hiểu rất rõ rằng mục sự và Giám mục không phải chủ lực quản lý những sự kiện siêu phàm ở cảng Bansy của Giáo hội Bão Táp. Bên dưới giáo đường này, chắc chắn phải có một tiểu đội Kẻ Trừng Phạt bao gồm 6 đến 8 vị Người Phi Phàm, cũng như một số lượng Vật Phong Ấn nhất định. Kể cả không có Người Phi Phàm Danh sách cao, việc quét sạch toàn bộ lực lượng ấy trong một thời gian ngắn cũng không thể không gây nên động tĩnh gì.
Chỉ cần họ còn sống, còn có thể sử dụng Vật Phong Ấn thì vấn đề sẽ không trở nên quá tồi tệ… Vậy thì lúc này tiểu đội Kẻ Trừng Phạt đang làm gì? Dựa vào kinh nghiệm thời còn làm Kẻ Gác Đêm, Klein phỏng đoán về các quy trình hành động tiêu chuẩn.
Trong quá trình ấy, hắn đi theo Elland đến đại sảnh cầu nguyện, kiểm tra thi thể của mục sư đã thiệt mạng.
Trạng thái tử vong của Jess rất thê thảm, giống như bị cắt đứt đầu lúc vẫn còn sống. Không giống những con quái vật ngoài kia, thực quản ông ta bị cắt rời cùng đầu.
Trong linh thị của Klein, vị mục sư này không còn sót lại linh hồn, dù muốn thông linh cũng khó mà thành công.
Là do kỹ thuật giết người đặc biệt, hay do đã làm xử lý tương ứng rồi… Không giống đám quái vật bên ngoài, vì ra tay quá vội à? Klein kết hợp những gì mình biết, hoàn thiện suy đoán trước đó.
Hắn nghĩ ra hai khả năng. Một là có thứ gì đó bắt nguồn từ bản địa, có lẽ là một Vật Phong Ấn sống hoặc một Người Phi Phàm Danh sách trung, đã bị mất khống chế dưới mặt đất, chạy ra khỏi giáo đường, dọc đường giết chết Jess, tạo nên dị biến ở cảng Bansy. Giám mục, mục sư và Kẻ Trừng Phạt đang cố hết sức truy đuổi, muốn hoàn thành việc phong ấn và thanh trừ một lần nữa. Đám nô bộc thì được dẫn vào khu vực nào đó dưới lòng đất, nhận sự bảo hộ của Kẻ Trừng Phạt.
Nhưng khả năng này lại không thể giải thích được những biểu hiện kỳ quái của cư dân cảng Bansy.
Hai là nghi lễ hiến tế nguyên thủy cho “Thần Thời Tiết” đã được một số lượng lớn người ở cảng Bansy khôi phục, những con quái vật đầu bay lượn và không đầu khớp với mô tả về việc thờ cúng, chia sẻ máu thịt và chôn sâu đầu dưới tế đàn. Mà căn cứ vào một nguyên nhân chưa xác định nào đó, nhóm người này đã tập kích giáo đường, giết chết mục sư Jess. Những cư dân còn lại đều ít nhiều hiểu được tình hình, nhưng lựa chọn im lặng.
Có lẽ chúng đã đánh tới khu vực dưới lòng đất, hiện đang tham gia một trận chiến dữ dội với nhóm Kẻ Trừng Phạt, mục sư và Giám mục có Vật Phong Ấn hỗ trợ. Có thể chúng đã biến toàn bộ nô bộc thành quái vật hoặc đẩy họ ra ngoài. Cũng có thể là chúng đang bị Người Phi Phàm của Giáo hội Bão Táp truy giết, liên tục trốn đi. Còn đám nô bộc thì tránh vào lòng đất, nhận sự bảo vệ, đề phòng tai nạn xảy ra… Dựa trên thực tế là xác chết của Jess chưa bị lợi dụng, có khả năng là loại diễn biến vế sau… Nếu giờ mình xuống dưới hầm xác nhận tình hình, chắc chắn sẽ bị tấn công vì mình là một Người Phi Phàm xa lạ… Hơn nữa, lực lượng còn lại chưa chắc đã đủ… Klein nhìn mục sư nằm dưới đất, phát hiện ra đặc tính phi phàm của ông ta đã ngưng tụ ở phần cổ, trông giống một viên lam ngọc.
Hắn thu hồi tầm mắt, không nhặt vật phẩm đó lên. Hắn không muốn vì món lợi nhỏ mà rước lấy sự trả thù điên cuồng từ đám người Giáo hội Bão Táp nóng tính, bèn quay sang nói với Elland và Harris:
“Về tàu trước.”
Hắn tiện tay ném xu vàng, xác nhận hiện giờ dưới hầm không có trận chiến nào.
Mà dù có ra sao, kể cả có Kẻ Trừng Phạt ở lại hay không, khu vực ngầm dưới giáo đường đều không thích hợp cho việc ở lại lâu dài. Sau cùng thì Klein cũng chẳng dám chắc suy đoán của mình là chính xác, nên hắn chỉ có thể đưa ra lựa chọn an toàn nhất.
“Được.” Elland cũng không muốn ở lại đây, không muốn thấp thỏm chờ đợi bất cứ sự biến hóa nào giáng xuống đầu mình.
Chỉ cần trở lại tàu Bạch Mã Não, ông ta sẽ có thật nhiều đại bác và vô số thủy thủ, có thể chống cự được với tai nạn đến một mức độ nhất định.
Nghỉ ngơi một khoảng ngắn, nhóm người bắt đầu rời khỏi giáo đường Bão Táp.
Có thêm Elland và Harris gia nhập, phòng ngự bốn phía của đội ngũ trở nên chắn chắn hơn. Klein không cần ném còi đồng hấp dẫn quái vật nữa nên lại cất nó vào trong túi áo.
“Chúng ta có nên gửi điện tín cho tổng bộ Giáo hội Bão Táp, báo cáo về tình hình cảng Bansy không?” Đi được vài bước, Elland cẩn thận đưa ra đề nghị.
Bằng cách này, dù biến cố lớn có thực sự xảy ra, chỉ cần kiên trì chống chịu, có thể họ sẽ được cứu.
Klein không phản đối, bước thẳng về phía trước trong màn sương mỏng, hắn bình tĩnh nói:
“Sẽ đi qua bưu điện.”
Phù, ‘Liệt Diễm’ Danitz thở phào một tiếng, rồi trái tim bỗng lỡ mất một nhịp.
Gã sợ Giáo hội Bão Táp sẽ phái người điều tra cả sự kiện, phát hiện ra một hải tặc nổi danh đã đóng vai trò quan trọng trong chuyện này. Đến lúc ấy, rất có thể gã vẫn bị kẹt trên tàu Bạch Mã Não.
Dù mình cứu người, nhưng Kẻ Trừng Phạt sẽ chẳng thân thiện gì với những người không cùng đồng loại với họ, nhất là khi mình còn làm hải tặc… Danitz vô cùng khó xử, quyết định vượt qua nguy hiểm trước mắt mới suy tính đến vấn đề khác.
Đi được một lúc, bưu điện xuất hiện trong tầm mắt họ. Một ánh sáng vàng nhạt nhòa chợt hiện lên ở góc phố, tiếp cận họ từ sâu trong màn sương.
Đó là một người đàn ông trung niên xách đèn bão.
Ông ta mặc một chiếc áo choàng thêu biểu tượng bão táp, đầu cúi gằm, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, bước chân hơi lảo đảo.
Elland tập trung nhìn, bỗng thảng thốt:
“Giám mục Millet?”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, giơ cao đèn bão:
“Elland, phải không?”
Lúc này, Klein hơi lùi về sau một bước, lộ ra vị trí Elland đang đứng. Hắn không muốn Giám mục của Giáo hội Bão Táp chú ý đến mình.
Danitz thì càng rụt cổ lại, che chắn bản thân bằng vóc người mập mạp của Urdi.
“Vâng, thưa ngài Giám mục. Tôi nhìn thấy Jess chết rồi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Elland cũng không phải tân thủ, không trực tiếp tiến tới nghênh đón.
Giám mục Millet ho khan hai tiếng:
“Một tập tục cổ xưa đã thức tỉnh, một đám tín đồ tà giáo với dòng máu dơ bẩn chảy trong huyết quản lại bắt đầu dùng người sống để thờ cúng và chia sẻ máu thịt.
Jess phát hiện ra chúng có vấn đề, kết quả bị chúng giết chết.
Sự việc đã không còn cách nào che giấu, chúng lợi dụng nghi thức hiến tế, thay đổi thời tiết để cố tấn công giáo đường, bị Kẻ Trừng Phạt đánh tan, phải chạy trốn lên núi, chạy trốn tới hang động nơi tế đàn.
Tôi bị thương trong lúc chiến đấu, không thể chống chịu thêm được, đành phải từ từ trở về.”
Ông ta vừa dứt lời, một hào quang ánh sáng chợt bừng lên rực rỡ trong màn sương phía xa, như thể vô số tia sét đang bổ xuống.
Nhờ vào ánh sáng ấy, đám người Klein có thể thấy rõ dãy núi bên bờ biển đã bị sương mù phủ kín, nhìn thấy tràng cảnh sấm chớp mưa bão liên tiếp trên đỉnh núi.
Từ một mức độ nào đó, chuyện này đã chứng minh được lời nói của Giám mục Millet.
Elland đang muốn bước tới đỡ vị Giám mục kia lên, chợt trông thấy Gehrman Sparrow móc ra một xu vàng, trầm giọng thì thầm:
“Y chứa ác ý.”
Ting!
Xu vàng bay lên, chuyển hướng rồi rơi xuống đúng lòng bàn tay Klein, mặt người hướng lên.
Điều này biểu thị khẳng định!
Giám mục Millet trừng mắt trước cảnh này, trong đôi con ngươi màu nâu nhạt đột nhiên trào ra một ánh sáng màu đỏ sậm.