Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
Trên đại dương, đám hải tặc có ba tiêu chí thú vui thông thường, rượu mạnh, phụ nữ và đánh bạc. Alger Wilson chỉ móc ra một chiếc đồng hồ bỏ túi bạc, nhấn mở, hiểu ngay mình cần đến chỗ nào đầu tiên.
Lúc này mới 11h15, nhà chứa và quán bar vẫn chưa mở cửa. Chỉ có sòng bạc là nơi chắc chắn đã tụ tập một đám những kẻ muốn làm giàu bằng cách dễ dàng và thoải mái.
Alger còn quen thuộc thành phố cảng Bayam này hơn cả thị trấn nhỏ nơi quê hương mình, gần như không cần dừng lại để định hướng mà cứ thế lượn trái rẽ phải một cách trôi chảy, cuối cùng tới bên ngoài một sòng bài nhỏ không treo biển nằm trong con hẻm yên tĩnh.
Dựa trên hiểu biết của anh ta, chủ Sòng Bài Tiền Vàng này là thủ lĩnh của một băng đảng có bối cảnh ngầm, quan hệ không rõ ràng với một nhân vật tai to mặt lớn ở dinh Thống đốc. Nơi đây là lựa chọn hàng đầu cho việc chuyển giao tang vật của nhiều hải tặc.
Vì thế, hải tặc thường xuyên lui tới đây. Họ có thể trao đổi vật phẩm mới cướp bóc để đổi lấy kim bảng vào buổi sáng, nhưng có thể sẽ mất sạch mọi thứ vào ban đêm và bị đuổi cổ.
Alger kéo chiếc áo khoác nâu dày, ấn chiếc mũ lưỡi trai được lưu truyền từ đại lục tới, đẩy cánh cửa khép hờ ra. Trước ánh mắt của từng người vệ sĩ, anh ta tiến vào sòng bạc.
——Nội bộ Vương quốc Loen không cho phép mở sòng bạc, nên nó chỉ có thể tồn tại dưới hình thức phòng nghỉ phụ thuộc vào quán bar. Nhưng trên những thuộc địa hải ngoại rộng lớn của Vương quốc, nó không chỉ hợp pháp mà còn là trụ cột chính trong nền công nghiệp. Trong đó, Quần đảo Rorsted và Alleser trên Đông Balam là nổi tiếng nhất ở lĩnh vực này. Vô vàn nhà tài phiệt sẽ đặc biệt đến đây từ Backlund và ven bờ Gian Hải để đánh cược một phen.
Nhìn quanh một vòng, Alger trông thấy vô số cách chơi bài, cũng như các trò chơi bàn xoay có nguồn gốc từ xúc xắc.
Vì giờ vẫn còn sớm, không có nhiều con bạc, Alger nhanh chóng “quét” mắt qua họ một lần.
Đột nhiên, ánh mắt anh ta sáng lên, nhạy bén nhận ra danh tính thực sự của một kẻ đang cải trang.
Anh ta bỏ mũ xuống, bước đến bàn Texas Poker, vỗ vai người kia, khom người xuống ghé sát tai đối phương, trầm giọng cất tiếng:
“ ‘Liệt Diễm’.”
Danitz đang chuẩn bị lật góc bài tẩy ra bằng tay phải, gần như bị tiếng gọi kia dọa cho suýt nhảy dựng cả lên, tí thì đã ném cho tên thối tha sau lưng một đám lửa rồi.
Sau khi bị ‘Sắt Thép’ Mavity tập kích, gã biết mình không thể ra ngoài nghe ngóng thông tin với hình dạng thật được nữa, vì gã sẽ bị những tên hải tặc tham lam kia nhắm trúng.
Dù phần lớn hải tặc không sở hữu thực lực quá mạnh, không đáng cho Danitz để vào mắt, nhưng gã cũng không muốn bản thân bại lộ, khiến cho kế hoạch săn ‘Sắt Thép’ Mavity gặp khó khăn trắc trở.
Điều gã không nghĩ tới chính là mình đã giả trang cẩn thận đến thế rồi, mà mới chỉ ra đường có hơn một tiếng đã bị người khác phát hiện ngay.
Tinh thần Danitz căng như dây đàn, gã nhanh chóng nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc qua xem người vừa “chào hỏi” mình là ai.
Chỉ tới khi nhìn thấy mái tóc xanh lam sẫm như màu tảo biển, Danitz mới thở phào một tiếng thật nhẹ, xoay đầu quan sát xem mấy vị đang chơi bài có nghe thấy tiếng anh ta không.
Những con bạc kia vẫn đang cẩn thận nghiên cứu bài tẩy, hoặc ném bài hoặc tiếp tục, chẳng ai chú ý tới chuyện đã xảy ra bên gã.
“Sao anh lại ở đây?” Danitz làm như ngẫu nhiên hỏi.
Lúc trước gã đã gặp Alger trong đại hội hải tặc, biết anh ta có một con tàu ma và hơn chục thủy thủ, là một gã khá có thực lực nhưng lại vô danh.
Dựa trên phán đoán của ‘Trung Tướng Núi Băng’, nếu một toán hải tặc nhỏ và yếu như vậy mà lại sở hữu một con tàu ma cổ đại, thì đồng nghĩa với việc sau lưng họ có thế lực lớn duy trì. Có thể họ là thành viên của Giáo hội Bão Táp, hoặc liên quan tới vị Vua Hải Tặc kia, hoặc một tổ chức bí ẩn nào đó. Họ thường cải trang bản thân thành những hải tặc bình thường và thu thập tình báo cho người mình trung thành, dễ dàng xóa sạch vị trí đã xác định. Trong một số thời điểm, họ cũng làm những việc mà thế lực chống lưng cho họ không tiện ra tay. Chẳng hạn như diệt khẩu, hay cướp bóc một kiểu vật phẩm đặc biệt nào đó.
Đoàn hải tặc tương tự có rất nhiều, cũng chẳng ai chuyên đi quan tâm mấy chuyện như vậy.
Alger kéo chiếc ghế bên cạnh lại gần, tiện ngồi xuống, hơi nghiêng đầu, trầm giọng:
“Nghe nói thuyền trưởng các người đã lấy được Chìa Khóa Tử Thần rồi?”
Danitz khịt mũi coi thường:
“Tôi vốn tưởng anh cũng là loại người có đầu óc, nhưng kết quả khiến tôi quá thất vọng.
Làm sao có thể dễ dàng lấy được một thứ như thế chứ?
Nếu các anh muốn, mà ra đủ giá tiền, chắc chắn chúng tôi sẽ bán cho!
Sao nào? Có muốn cân nhắc đến cuộc giao dịch này không?”
Alger thuận miệng nói:
“Có thể nó chứa đựng bí mật khác, biết đâu có người muốn giải quyết thuyền trưởng các người.”
“Ai mà biết được? Đm!” Thấy chỗ bài mới của mình, Danitz chửi thề một câu.
Chợt, gã đè giọng xuống:
“Món đồ chơi kia có vẻ không phải là tác phẩm do nhân loại tạo ra, khả năng cao nó thuộc về Cự Nhân hoặc ác ma.”
“Tác phẩm? Thuyền trưởng các người vẫn còn kiên trì dạy ngôn ngữ cho các người cơ à?” Alger buồn cười hỏi.
Người ta đồn rằng ‘Trung Tướng Núi Băng’ là một quý cô có thái độ rất nghiêm khắc với tri thức. Cô ta không thể chịu được chuyện cấp dưới là một đám mù chữ, cho nên, trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, mỗi ngày đều có một khóa học về tri thức chung và tập đọc. Cô ta còn ép buộc thuyền viên phải thay phiên tham gia.
Danitz lộ ra biểu cảm không muốn nhớ lại:
“Chuyện này còn khó khăn hơn cả đánh nhau!
Chỉ vì thế mà chẳng mấy khi chúng tôi chiêu mộ đủ thuyền viên. Mỗi lần đỗ bến cảng để tiếp tế là lại có người từ chức…”
Gã không đi sâu vào chủ đề này nữa, nhìn người chia bài, tự nói bản thân:
“Giúp tôi để ý hành tung của ‘Sắt Thép’.”
“ ‘Sắt Thép’ Mavity? Phó nhì của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’?” Alger cúi đầu nhìn cánh tay trái của ‘Liệt Diễm’ Danitz, thấy một thanh nẹp hơi gồ lên. Anh ta hiểu ra, liền hỏi ngược lại:
“Bị gã tập kích à?
Vì chiếc chìa khóa kia?”
“Đầu óc gã bị xác sống gặm sạch rồi!” Danitz cường điệu.
“Anh muốn báo thù gã sao?” Alger phỏng đoán từ giọng điệu và yêu cầu của đối phương.
“Hehe.” Danitz chỉ cười đểu cáng mà không nói, tựa như đang tập trung vào lá bài tẩy mới trên tay.
Alger hồi tưởng lại, đáp:
“Lần gần nhất thuyền trưởng các người lộ diện là bảy ngày trước, gần đảo Sonia. Điều này đã được chứng thực bằng máy điện báo. Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim sẽ không đến Bayam nhanh vậy đâu.
Anh có trợ thủ mới rồi à? Nếu chỉ dựa vào một mình anh, thì dù ‘Sắt Thép’ Mavity chỉ có một, anh cũng chẳng phải đối thủ của gã đâu. Mà anh biết rồi đấy, từ xưa đến nay luôn có một đám người vây quanh gã.”
Đối với câu hỏi của Alger, Danitz chỉ đáp lại bằng cách thảy một con chip ra.
“Đặt theo!”
“Là ai?” Alger thoạt ngầm thừa nhận trước thái độ của gã, ôm tâm tình có hỏi một chút cũng không tổn thất gì, anh ta mở miệng nói.
Danitz nhìn chằm chằm vào chỗ bài đã bày ra, đáp đơn giản:
“Anh không biết đâu.”
Mình không biết? Một người có thực lực đủ để đối phó với ‘Sắt Thép’ Mavity, dù là hải tặc hay một nhà thám hiểm thì ít nhiều gì cũng sẽ có tiếng tăm trên biển… Trừ phi họ thuộc một tổ chức bí ẩn nào đó, hoặc đây là lần đầu tiên ra biển. Đương nhiên, cũng có khả năng Danitz không muốn trả lời, sợ để lộ bí mật, đây là xác suất lớn nhất… Người thuộc một tổ chức nào đó, lần đầu ra biển, có thực lực đủ để đối phó với ‘Sắt Thép’ Mavity… Alger khẽ nhướn mày, có một suy đoán táo bạo.
Anh ta gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn, dùng giọng điệu như đang tán gẫu về thời tiết, hỏi:
“Đi “chơi” ở Cảng Bansy có vui không?”
Anh ta nhấn mạnh trọng âm vào từ “chơi” này.
Danitz ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thảng thốt:
“Sao anh biết?”
Gã tin chắc, với phong cách của Giáo hội Bão Táp, không đời nào họ để lộ vụ bê bối của mình ra. Hơn nữa tàu Bạch Mã Não chỉ mới cập bến tối qua, người thực sự chứng kiến quá trình cũng đều ký thỏa thuận bảo mật rồi, sao tin tức có thể truyền ra ngoài nhanh như thế được?
Alger chỉ cười, không trả lời.
Giờ khắc này, anh ta mới thực sự hiểu rõ giá trị câu nói của Rossell Đại Đế:
Tạo dựng một giả thiết táo bạo rồi cẩn thận chứng nghiệm!
Danitz cất đám chip thắng được đi, lẩm bẩm:
“Cũng không phải chuyện gì to tát, nơi đó thức tỉnh một chút tập tục cổ xưa, dẫn đến một vị Giám mục Bão Táp sa ngã.”
Quả nhiên… Alger khẽ cười:
“Tôi sẽ để ý hành tung của ‘Sắt Thép’ giúp anh.
Nhưng tôi liên lạc với anh kiểu gì?”
“Hừm… Số 15 đại lộ Trầm Hương là một căn nhà không người ở. Anh viết tin lên giấy, ném vào trong đó là được.” Danitz do dự đáp.
Alger gật đầu, vừa đứng dậy vừa vỗ vai ‘Liệt Diễm’ Danitz:
“Đừng quên thù lao của tôi.”
Anh ta quay người, bước ra cửa.
Nhìn vị thuyền trưởng con tàu ma này rời đi, Danitz không khỏi lầu bầu một câu:
“Tên này cũng không tệ lắm.
Cơ mà, giờ mình cũng phải rời khỏi đây.”
Gã không dám tin tưởng hoàn toàn vào Alger, chỉ vài phút nữa thôi, rất có thể đối phương sẽ dẫn đám người ‘Sắt Thép’ Mavity đuổi giết tới đây.
Sau khi rời khỏi Sòng Bài Tiền Vàng, Alger mặc quần ống rộng kiểu bản địa, chậm rãi rảo bước xuống đường cái. Anh ta tiến vào một cửa hàng bách hóa, tìm đến tủ đựng đồ tương ứng, mỉm cười móc ra một xu đồng penny, nói:
“Cho tôi một bộ bài Tarot.”
Trong lúc chờ đợi, anh ta khoan thai nghĩ tới một câu hỏi:
Giờ này, bề tôi của ngài ‘Kẻ Khờ’ đang làm gì?
…
Trong nhà hàng Lão John.
Klein nhìn nhân viên phục vụ đặt đĩa cá nướng xuống trước mặt mình. Nó được bọc trong thứ khá giống rơm rạ, phủ đầy các loại gia vị mà hắn không biết.
Hương vị nồng nàn xộc thẳng vào mũi Klein, khiến hắn tiết ra kha khá nước bọt.
Không hổ là Quần đảo Gia Vị… Klein đang định cầm dao nĩa lên, chợt trông thấy nhân viên phục vụ đặt hai thứ giống như nhánh cây xuống bàn ăn.
Đũa à? Klein sửng sốt.
Rồi hắn lập tức khóa chặt một kẻ bị tình nghi:
Rossell Gustave!
“Lúc ăn món cá gai nướng, ngài nên dùng loại dụng cụ này. Nghe nói Rossell Đại Đế đã lấy cảm hứng từ tập tục của Tinh Linh để tạo ra nó.” Bồi bàn giới thiệu.
Tập tục của Tinh Linh? Quả nhiên là một chủng tộc yêu thích nấu nướng và đồ ăn ngon… Hay nên nói là Rossell chỉ đơn thuần muốn kiếm cớ… Klein suy đoán dựa trên hiểu biết sơ lược về tính cách ai đó.
Buổi sáng, hắn đã tới vài bệnh viện ở Bayam để cung cấp dịch vụ chăm sóc cuối đời cho những người sắp mất, giúp họ thỏa mãn ước nguyện, cũng thuận tiện đóng vai ở mức độ sâu hơn. Nhưng kết quả là đều không tìm được mục tiêu thích hợp.
Đây không phải là do không có ai chết ở bệnh viện, mà là vì họ đều có người thân gia đình hoặc bạn bè ở bên chứng kiến giây phút cuối cùng. Muốn giả trang cũng không có khả năng, mà hiệu quả thu được chỉ dọa người thôi.
Chờ một lát rồi đi vòng qua mấy quán bar đông nhà thám hiểm tụ tập. Ở đó có nhiều người ngoài, vì truy đuổi của cải trên biển, có thể sẽ chết trong một góc tối nào đó như chó hoang, trong khi gia đình thì vĩnh viễn không thể hay tin… Klein thu hồi suy nghĩ, chuyên tâm vào thưởng thức đồ ăn ngon.