Quỷ Bí Chi Chủ

“Khi một kẻ ngoại lai cầm thánh kiếm này lên, Thần sẽ tái hiện trên mặt đất.”

“Nhưng nếu thánh kiếm vỡ nát thì sao?”

Hai câu nói này vang vọng trong đầu Kalat và Edmonton, hoàn toàn chạm tới điểm mù tri thức của cả hai.

Suốt hơn chục giây, họ vẫn nhìn chăm chăm vào thánh kiếm đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, mặt ngây ra, không thốt nên lời.

Họ không thể tin nổi, thánh kiếm chỉ vừa bị một kẻ ngoại lai chạm vào xíu xiu trong tối nay lại đột nhiên vỡ vụn như thế!

Điều này nghĩa là sao? Điều này đại diện cho cái gì? Hai người không dám nghĩ sâu nghĩ xa, chỉ cảm thấy như đã quay lại thuở trước. Khi ấy, một trong những căn cứ bí mật của Quân Phản Kháng bị quân đội Loen phát hiện, họ bị vây quét mà không hề có bất kỳ một dấu hiệu báo trước. Kết quả là các bậc cha chú của hai người chết hết trong cuộc đồ sát ấy, còn những người thân là nữ giới thì bị bắt đi, bị bán đến nhiều nơi khác nhau. Trước khi nhận được tin dữ, tâm trạng của Kalat và Edmonton cũng như hiện giờ vậy, nặng nề, hoảng loạn, chờ mong và bất an, tất cả trộn lẫn với nhau, tạo thành áp lực mãnh liệt.

“Quay về rừng, tìm Đại Tư Tế làm rõ nguyên nhân. Có lẽ đây là gợi ý mới nhất mà Thần cho chúng ta…” Kalat di chuyển xe lăn, trầm giọng nói.

Edmonton lập tức đứng lên, nói với mấy cấp dưới:

“Các anh tiếp tục tìm kiếm những kẻ báng bổ kia, nhưng đừng ở lại đây.

Với cả, phân phó những tín đồ bên ngoài, sắp tới đừng cử hành nghi thức, thậm chí cả cầu nguyện!”

Sự kiện thay đổi bất ngờ này khiến Edmonton trở nên cảnh giác cao độ.



Bayam, trong một góc phố nơi giáo đường Sóng Biển tọa lạc.

Cầm một xấp giấy trắng gập đôi, Danitz quay đầu sang bên cạnh với cảm xúc lo lắng xen lẫn bối rối:

“Anh nói là, chia chúng ra rồi dán vào những vị trí khác biệt trên con đường này, cuối cùng là trên cửa chính của giáo đường Sóng Biển á?”

Gã rất sợ cửa chính của giáo đường sẽ đột ngột bật mở, một đám mục sư và Giám mục sẽ xông ra với nắm đấm dứ dứ trên tay, chẳng thèm hỏi nguyên nhân mình dán thông cáo mà trực tiếp tấn công ngay.

Klein duy trì vẻ lạnh lùng, đáp:


“Phải.”

Kế hoạch ban đầu của hắn là tính chuyển giao chuyện về “Hải Thần” Kalvetua cho ngài ‘Người Treo Ngược’ để anh ta nhắc nhở Giáo hội Bão Táp. Song, cân nhắc đến việc anh ta vẫn đang giữ bí mật chuyện Cảng Bansy, thậm chí có khả năng đã giao ra, nếu trong thời gian ngắn như thế lại có thêm một tình báo quan trọng, sẽ rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Vì vậy, cuối cùng hắn vẫn tự mình bắt tay vào làm.

Về phần biện pháp, rất đơn giản, dán vài tấm thông cáo trước cửa Kẻ Trừng Phạt, khiến họ vừa đến sẽ thấy ngay tắp lự.

Chỉ có một trở ngại nho nhỏ trong kế hoạch này, chính là Klein không thể phân biệt được cửa hàng hay công ty nào xung quanh giáo đường Sóng Biển là thân phận bên ngoài của Kẻ Trừng Phạt, nên đành khiến Danitz phải vất vả một đêm, dán hết mọi thông cáo lên những nơi nổi bật nhất, bao gồm, nhưng không giới hạn, trước cửa giáo đường Sóng Biển.

…Mình nên trực tiếp chạy trốn từ trước mới phải… Sao mình lại nghĩ rằng tên này đã cứu mạng mình chứ? Chắc vì đổi lại là một nhà thám hiểm hùng mạnh khác, mình đã biến thành kim bảng rồi… Không, ai mà ngờ được tên điên này lại giải quyết nguyền rủa của “Hải Thần” dễ dàng thế chứ. Nói không chừng chạy trốn còn khiến mình thảm hơn… Danitz oán thầm trong lòng, mở đống giấy trắng ra nhìn lướt qua nội dung:

[Sau khi đám người Leticia Dolera tiến vào và rời khỏi tàn tích của “Hải Thần” trên Đảo Symeem thì bị Quân Phản Kháng đuổi bắt. Trong khi đó, Kalat và Quân Phản Kháng cố bán ra một đoản kiếm uốn cong bằng xương kỳ dị. Hình thể của “Hải Thần” Kalvetua gần như sụp đổ, trạng thái tinh thần cực kỳ điên cuồng.]

“…” Danitz sửng sốt mất hai giây, vô thức quay ra nhìn Gehrman Sparrow một lát.

Phần đầu thì mình còn hiểu được, nhưng sao lại xuất hiện mô tả về chuyện hình thể của “Hải Thần” Kalvetua gần như sụp đổ và đang trong trạng thái tinh thần cực kỳ điên cuồng thế này… Làm sao mà Gehrman Sparrow biết được vậy? Hắn đã phát hiện ra vấn đề trong quá trình giải quyết nguyền rủa của “Hải Thần” à? Mà hắn giải quyết nguyền rủa của “Hải Thần” bằng cách nào thế? Tổ chức sau lưng hắn còn quyền năng và đáng sợ hơn mình tưởng nhiều… Ch-Chẳng lẽ lại là loại cùng một kiểu với Hội Cực Quang, phụng dưỡng một vị thần linh chân chính? Càng nghĩ, trong lòng Danitz càng run sợ.

Lần đầu tiên nghe đến Hội Cực Quang là khi gã đang cướp bóc trên biển, đồng thời cũng là lần đầu gã nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của thuyền trưởng. Sau đó, gã được dạy cho biết cái gì gọi là thường thức về thế giới thần bí học.

Klein đáp lại ánh mắt của Danitz bằng một cái nhìn không cảm xúc.

Trên tấm thông cáo kia, hắn đã bỏ đi những suy đoán chủ quan của bản thân, chỉ miêu tả những chuyện có thể khẳng định đến một mức nhất định, nhằm không quấy nhiễu phán đoán của cao tầng Giáo hội Bão Táp.

Trong số đó, hắn bỏ đi nội dung liên quan đến một món vật phẩm quan trọng đã bị đám người Leticia lấy mất. Tòa thần miếu bị thất lạc đổi thành một tàn tích của “Hải Thần”, mang tính rộng mở hơn, bao quát hơn. Căn cứ kia rõ ràng sẽ bị đám người Kalat rời bỏ sau chuyện xảy ra với “Hải Thần” nên cũng không được đề cập tới.

Danitz chợt thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nữa.

Thuyền trưởng từng nói, người càng biết nhiều bí mật thì càng nguy hiểm! Gã suy nghĩ một lúc, lo lắng nói:

“Nếu chúng ta dán hẳn lên cửa giáo đường, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý rất lớn từ phía Giáo hội Bão Táp.

Liệu họ có phát hiện ra là tôi làm không?”


Klein trả lời ngắn gọn:

“Có.”

“…” Danitz miễn cưỡng cười một cái:

“Thế chẳng phải sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm sao?”

Klein dùng năng lực “Tên Hề” kiểm soát biểu cảm, bình thản đáp:

“Ngươi vốn đã là một hải tặc bị gán lệnh truy nã.”

Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng hiện giờ vẫn có thể nghênh ngang đi lại giữa phố chính ở Bayam chắc? Klein trào phúng trong lòng một câu.

Ơ cũng đúng. Bất luận thế nào, họ cũng đều sẽ bắt mình, truy đuổi tiền thưởng cho cái đầu của mình… Không, vấn đề còn to đùng ra đấy nhá! Danitz bật thốt:

“Nhưng tiền truy nã của tôi sẽ tăng lên!”

Klein nhìn gã, không nói gì, chỉ cong khóe miệng lên.

Trong nháy mắt, Danitz như nghe thấy một câu hỏi ngược lại từ đối phương:

Chẳng phải đây là chuyện tốt à?Có cl đây là chuyện tốt ấy! Danitz cười khan, cầm xấp giấy thông cáo, lợi dụng gió to và đêm khuya để dán tất cả lên những địa điểm nổi bật trên con phố gần giáo đường Sóng Biển.

Cứ như dán mấy mẩu nhỏ ấy… Klein đút một tay vào túi đứng nhìn từ xa, thầm đánh giá.

Hắn chợt thở dài:

Có trợ thủ thật là tốt, ít nhất cũng không phải tự đi làm mấy chuyện mất mặt… Đổi lại khi còn ở Tingen và Backlund, nếu phải gặp chuyện tương tự… Hình ảnh sẽ đẹp tới nỗi không dám tưởng tượng luôn…


Cuối cùng Danitz cũng đến bên ngoài giáo đường Sóng Biển. Gã dán tờ thông cáo lên cửa chính rồi nắm tay lại, gõ cốc cốc vào cánh cửa.

Làm xong hết thảy, gã quay đầu phóng vụt đi như thể phía sau đã có sẵn mười Kẻ Trừng Phạt đang dùng tốc độ chạy nước rút để truy đuổi.

Klein cũng không dám khinh suất, lấy ra một người giấy, vung cổ tay hất nó ra rồi đốt cháy thành tro tàn, vừa di chuyển thật nhanh, vừa lượn qua một con phố khác.

Trải qua mấy lần đụng độ gần đây, hắn đã cảm nhận sâu sắc phong cách của các Kẻ Trừng Phạt, không dám chủ quan dù chỉ một li.

Chỉ tới khi đã khuất xa giáo đường Sóng Biển, cả hai mới chậm lại, khôi phục tốc độ đi bình thường.

Danitz có thể chất rất tốt, bấy giờ vẫn không đỏ mặt, không thở gấp.

Gã nghi hoặc, hỏi:

“Sao không viết thư ném vào đồn cảnh sát hoặc Dinh Thống đốc?”

Không đợi Klein trả lời, gã đã tự hiểu ra:

“Phải rồi, cảnh sát cấp thấp và nhân viên làm việc của Dinh Thống đốc đều là người bản địa, rất có thể sẽ đồng cảm với Quân Phản Kháng, thậm chí có khi còn là tín đồ ngầm của “Hải Thần”.”

Trong lúc nói chuyện, hai người vượt qua một góc phố, trông thấy một toà nhà màu đỏ cực lớn ngay trước mặt. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, phát ra tiếng nhạc. Trước cửa người và xe ngựa đi lại nườm nượp, không hề có cảm giác đêm đã về khuya.

“Haha, vậy mà lại đến đây rồi.” Danitz ngẩn ra một giây rồi nở nụ cười theo cách đàn ông có thể hiểu.

Rạp Hát Đỏ? Người có kiến thức lý luận phong phú như Klein chợt bừng tỉnh.

Danitz cười đểu cáng:

“Đây là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất toàn cõi biển Sonia. Ở đây có những cô gái trẻ Balam bí ẩn phong tình, những người phụ nữ Feynapotter nhiệt tình nóng bỏng, những thiếu nữ Intis cởi mở quyến rũ, những cô nàng Feysac cao lớn duyên dáng, những quý cô Loen bảo thủ ít nói, những phụ nữ bản địa dịu dàng thuần phục…”

Sao tên này rành vậy… Thường xuyên đến đây à? Klein quét mắt về phía ‘Liệt Diễm’, không nói một lời.

Danitz vô thức cảm thấy bị nhìn thấu, lập tức xấu hổ cười nói:

“Đấy là những gì đám hải tặc kia khoác lác, tôi mới chỉ ghé qua đây vài lần thôi.

Trước kia tôi làm gì có tiền, chỉ có thể tìm một nơi bình dân hơn, chủ yếu là khu vực trên biển Sương Mù, về sau mới gia nhập Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim…”


Bảo sao… Dù đãi ngộ của cấp dưới ‘Trung Tướng Núi Băng’ khá tốt, cũng thường xuyên được chia kho báu, nhưng muốn tích cóp được mấy căn hộ ở Bayam vẫn rất khó khăn… So với hải tặc bình thường, ít ra tên này còn hiểu thế nào là tiết chế, biết tiết kiệm tiền… Klein mở mang tầm mắt.

Danitz không muốn tiếp tục nữa, chuyển chủ đề:

“Có rất nhiều gái đứng đường ở Bayam, nhất là chỗ đó.”

Gã chỉ về một nơi xa:

“Đã từng có hải tặc thử qua rồi, tùy tiện gõ cửa một nhà, đưa tiền ra, thỉnh cầu được làm với nữ chủ nhân một lần. Kết quả, tận ba, bốn nhà đều đồng ý. Chậc, nếu là người có tướng mạo Loen tiêu chuẩn như anh, những người đó gần như sẽ không từ chối, chỉ lặng lẽ giấu con gái nhà mình đi, phòng ngừa bị anh phát hiện. Haha, hàng năm, Hải quân Loen đóng quân ở đây đều phạm rất nhiều tội giết người và hiếp dâm phụ nữ, cũng chẳng tốt đẹp hơn đám hải tặc bao nhiêu, nhưng chúng chỉ bị gửi trả về nước, nhiều nhất là phải đóng một khoản phạt thôi…”

Klein im lặng lắng nghe, trong đầu đột nhiên nhớ lại buổi tối lúc các tín đồ “Hải Thần” vây quanh hồ nước ước nguyện, nhớ lại gương mặt cuồng nhiệt và trống rỗng của họ.



Backlund, trong biệt thự của gia tộc Odora.

Emlyn - người đã chủ động để lộ một số vấn đề nhất định - bấy giờ hơi căng thẳng. Anh ta đi theo Cosmi xuống dưới khu vực ngầm, một lần nữa bước vào đại sảnh bằng đá xám nơi đặt chiếc quan tài màu sắt đen.

“Thưa Đấng Nibbs đáng kính, ngài triệu tập tôi vì lý do gì thế ạ?” Dù trong đầu đã diễn thử cảnh tượng tương tự mấy chục lần, Emlyn vẫn không cách nào hoàn toàn loại bỏ được sự căng thẳng và thấp thỏm trong lòng.

Dưới trạng thái này, anh ta chợt hiểu rõ một vấn đề. Từ góc độ sân khấu học, vai diễn anh ta đang đóng nên giấu đi vẻ lo lắng và sợ hãi.

Không cần phải đặc biệt giả trang gì cả… Mình đã làm rất tốt rồi! Emlyn bỗng trấn tĩnh lại hẳn.

Từ trong chiếc quan tài phủ đầy ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp, một giọng nói trầm và già nua vang lên:

“Để khen thưởng ngươi.

Vì Thủy Tổ, ngươi đã mạo hiểm mạng sống để cầu nguyện “Kẻ Khờ”. Dù chưa nhận được lời đáp, nhưng ngươi vẫn gánh chịu rất nhiều nguy hiểm. Đây là hành vi nhất định phải được khen thưởng.

Đây là một chấp nhận hối phiếu trị giá 7000 bảng, là phần thưởng cho ngươi. Đáng ra phải đưa cho ngươi từ trước, nhưng vì Backlund xảy ra sự kiện Sương khói Khổng lồ nên chưa kịp. Giờ cũng không tính quá muộn.

Đồng thời, ngươi nhất định phải luôn chú ý đến bản thân mình, không được phép buông lỏng. Nếu xuất hiện điều gì dị thường, phải lập tức báo cho Cosmi.”

Thật sự đưa tiền cho mình… Emlyn suýt thì quên khép miệng lại.

____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận