Quỷ Bí Chi Chủ

Trở lại thế giới hiện thực, Klein dập tắt ngọn nến, cất những vật phẩm còn lại, cẩn thận kiểm tra tình trạng trong nhà kho.

May cho hắn, vòng xoáy nước biển Kalvetua tạo ra đã dọn dẹp nơi này sạch sẽ, chỉ còn để lại ít nước mưa, vài chỗ cháy đen thui do bị sét đánh, chút tro ít ỏi và hai vệt rãnh trên đất do chân Klein vạch ra.

Giải quyết dấu vết cũng dễ, lát bảo Danitz dùng cầu lửa “dọn” lại nơi này một lần nữa, tạo hiện trường giả đám hải tặc đấu đá lẫn nhau là được… Klein thoáng gật đầu, rút ra một người giấy trong số còn sót lại, vung bàn tay, vẩy cổ tay.

Người giấy kia bay ra ngoài, tự nhen lửa, cháy thành tro đen.

Xong xuôi, Klein bước về phía cửa ra, càng đi càng nhíu mày.

Giày của hắn đã mất đế, những phần còn lại rách bươm, quần áo cũng tơi tả, ẩm ướt, đầy rẫy vết cháy.

Dưới hoàn cảnh vừa rồi, đây là tình trạng không cách nào tránh khỏi. Lực hút khổng lồ của xoáy nước vẫn có thể xé toạc “Người giấy thế thân”, cảm giác ướt sũng tới từ cơn mưa rào do Kalvetua phun nước, còn vết cháy đen là hệ quả của việc bị sét đánh trong lúc sử dụng “Người giấy thế thân”. Dù đến giờ đã khôi phục, nhưng cánh tay phải hắn vẫn hơi tê đau vì bị điện giật.

Cả một bộ này của mình tốn những 8 bảng 6 saule… Lại phải mua mới rồi… Mình xem bói thấy xảy ra nguy hiểm, cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng không ngờ Kalvetua còn mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn mình tưởng… Hy vọng sau đó sẽ gặt hái được chút thu hoạch. Klein lặng lẽ lắc đầu, đè nén biểu cảm. Hắn chịu đựng cơn đau, bước tới cánh cửa dẫn đến lối ra, gập tay gõ ba lần.

Vẫn luôn lo sợ bất an, Danitz chần chừ hai giây mới dám mở cửa.

Nhận thấy Gehrman Sparrow đã khôi phục trạng thái lãnh đạm và kín đáo, không còn tỏa ra cơn đói khát điên cuồng có thể khiến linh tính người khác sợ phát run nữa, Danitz mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã ngó ngó bên trong, thuận miệng hỏi:

“Kết thúc rồi à?”

“Chưa.” Klein nhếch khóe miệng, mỉm cười lịch thiệp.

Vẫn chưa cơ? Danitz giật nảy mình:

“A-Anh còn muốn làm gì nữa?”

Klein vẫn duy trì nụ cười ẩn chứa sự điên cuồng:

“Còn cần dọn dẹp.

Đây là phép lịch sự tối thiểu.”


Dọn dẹp… Danitz ngẩn người, giơ tay phải lên chỉ vào mình:

“Tôi á?”

Khóe miệng Klein càng cong thêm:

“Chẳng lẽ ta?”

Thế thì mình sẽ bị Đói Khát Ngọ Nguậy ăn sạch mất! Danitz cười khan:

“Dọn dẹp kiểu gì?”

“Dùng cầu lửa.” Klein đáp ngắn gọn.

Làm một hải tặc bán thời gian, chẳng mất bao lâu, Danitz đã hiểu rõ ý Gehrman Sparrow, vượt qua hắn, đi thẳng vào trong kho hàng.

Trong quá trình này, trong đầu gã tự nhủ những nghi hoặc lớn:

Thuyền trưởng bảo, Đói Khát Ngọ Nguậy cần phải cắn nuốt một người sống mỗi ngày, nhưng Gehrman Sparrow chỉ thỏa mãn nó sau khi kết thúc một trận đấu, còn bình thường cứ mặc kệ. Hơn-Hơn nữa, vừa rồi Gehrman Sparrow đã dùng sức mạnh băng của ‘Sắt Thép’ Mavity, nhưng cuối cùng lại không cho nó “Nuốt”… Kỳ quái… Bí mật đằng sau chuyện này là gì vậy?Phong ấn ở một trình độ nào đó? Hắn, hay nên nói là tổ chức sau lưng hắn có thể phong ấn được Đói Khát Ngọ Nguậy?

Trong lúc Danitz “dọn dẹp” nhà kho, Klein đứng bên ngoài, nhìn vào những tầng mây âm u gối lên nhau giữa không trung, thản nhiên chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

Mình đã gửi chiếc hộp thuốc lá sắt nhiễm mùi sương xám đi rồi, giờ chỉ cần chờ tới khi ngụy “Hải Thần” Kalvetua tự sụp đổ tử vong… Hy vọng Người Phi Phàm của Giáo hội Bão Táp và quân đội Vương quốc chưa kịp tìm đến nơi, hoặc để lại vài vật phẩm có giá trị nhất định nhưng không coi trọng… Klein chậm rãi hít một hơi sâu, nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra từ sau lưng.



Trong một nhà trọ, Alger đứng bên cửa sổ, nhìn sắc trời tối tăm bên ngoài.

Kết thúc tụ hội Tarot lần trước chưa được bao lâu, mình đã nhận Khí Gas Gây Mê của Huyết tộc, chuẩn bị ra biển để thu thập vật liệu. Kết quả, sắp hết một tuần rồi mà vẫn bị kẹt tại Bayam… Anh ta hơi chuyển động khóe miệng, lắc đầu.

Đầu tiên là chuyện ‘Thế Giới’ săn ‘Sắt Thép’ Mavity, khiến anh ta được lời kha khá, sau đó nhất định phải chờ đợi tiền thưởng. Mà tiền thưởng vừa tới tay, anh ta lại đụng phải chuyện con rắn biển Kalvetua kia sụp đổ, bị phái đi tìm kiếm đám nhà thám hiểm kiêm nhà khảo cổ học Leticia.

Nghe nói trong cuộc điều tra sáng nay đã tìm thấy đám Leticia rồi. Hình như Kẻ Trừng Phạt và quân đội đã nắm giữ được manh mối quan trọng nào đó, có rất nhiều người tới Đảo Symeem… Ha, loại chuyện như thế vĩnh viễn chẳng bao giờ đến lượt mình… Alger thu hồi tầm mắt, kéo chiếc áo choàng không dài tới đầu gối, trầm giọng tự nói với bản thân:


“Kết thúc mau đi.”

Đợi tới khi Kalvetua hoàn toàn tử vong, không còn ẩn chứa nguy hiểm sóng thần, anh ta sẽ có thể rời cảng, rời khỏi Thành Khảng Khái – Bayam, cố gắng thăng cấp lên Danh sách 6 “Bề Tôi Của Gió”.

Giữa suy nghĩ xoay chuyển, trái tim Alger khẽ hẫng một nhịp, anh ta quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ta nhìn thấy những tầng mây giữa không trung nhanh chóng tan đi, mặt trăng đỏ tươi lặng lẽ treo giữa trời cao.



Klein ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bừng tỉnh, lờ mờ nhận ra điều gì.

Hắn xoay người xuống giường, tới bên cửa sổ, kéo mành vải ra.

Ánh trăng đỏ rực chiếu rọi, phủ lên mọi thứ như một lớp sương bạc, vừa trong trẻo lạnh lẽo, vừa mộng ảo hão huyền.

Klein đưa mắt nhìn ra, thấy đám mây áp thấp đã biến mất, trăng đỏ giữa không trung sáng tỏ, bầu trời lác đác vì sao lấp lánh.

Thế nghĩa là cuộc đối kháng giữa “Hải Thần” và “Hải Vương” đã kết thúc rồi phải không? Klein trầm ngâm hai giây, thu hồi tầm mắt, kéo mành vải, đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên sương xám.

Hắn ngồi vào vị trí cao nhất của bàn đồng dài, cụ thể hóa một đồng xu vàng, lẩm nhẩm tụng niệm câu bói:

“Kalvetua đã hoàn toàn tử vong.”



Sau khi tụng bảy lần, hắn búng xu vàng, nhìn nó bay vọt lên rồi rơi xuống.

Bộp, xu vàng rơi vào lòng bàn tay Klein, mặt hình vị Quốc vương hướng lên trên.

Đây nghĩa là khẳng định!


Nghĩa là “Hải Thần” Kalvetua đã hoàn toàn tử vong!

Quả nhiên, di tích Tinh Linh cổ trên Đảo Symeem và nơi Kalvetua ẩn náu cũng như duy trì hơi tàn có liên hệ mật thiết với nhau… Kẻ Trừng Phạt và quân đội còn vừa lấy được Cuốn Sách Thiên Tai, họ mới nhận được tình báo về di tích trong chưa tới 20 giờ mà Kalvetua đã khó lòng chống đỡ nổi… Mình vốn cho rằng nó còn có thể sống dai dẳng thêm hai, ba ngày nữa cơ… Klein thở dài, thử bói toán xem Người Phi Phàm chính phủ đã tiến vào nơi ẩn náu của Kalvetua chưa.

Xui thay, không có đủ thông tin, bói toán của hắn thất bại, hắn cũng không thu được bất cứ gợi ý nào.

Ngẫm nghĩ một hồi, Klein thay đổi hướng nhìn, gỡ con lắc xuống, bói toán xem liệu thăm dò nơi ẩn náu của Kalvetua có mang lại nguy hiểm cho hắn không.

Điều này liên quan tới chính hắn nên nhanh chóng có kết quả:

Mặt đá topaz xoay vòng ngược chiều kim đồng hồ, tốc độ không quá nhanh, biên độ cũng không quá lớn.

Có nguy hiểm, nhưng vẫn gánh được… Thậm chí mức nguy hiểm còn thấp hơn nghi thức hiến tế vừa rồi… Klein khẽ gật đầu, quay lại thế giới hiện thực, bắt đầu chuẩn bị cho hành động.

Hắn khóa trái cửa phòng ngủ trước rồi mới bố trí nghi thức triệu hồi chính mình.

Lại một lần nữa tiến lên sương xám, Klein cầm Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” lên, đặt nó vào trong linh thể.

Đột nhiên, hắn được vật chất hóa đến mức như có máu thịt. Sương mù đen xung quanh dán chặt lên bề mặt cơ thể hắn, hình thành nên một hào quang uy nghiêm, giống như hắn đang mặc một bộ giáp toàn thân màu đen bóng, nhưng trên đỉnh đầu lại đội một chiếc vương miện hoa lệ màu đen huyền.

Nhìn chiếc găng tay màu da người nằm trên bàn, Klein do dự không biết có nên đeo nó vào không.

Ở phía trên sương xám, Đói Khát Ngọ Nguậy gần như trong trạng thái bị phong ấn, không dám động đậy gì dị thường. Nhưng chỉ cần rời khỏi đây, cơn đói ngấu nghiến khó mà khống chế có thể gây nguy hại cho người dùng, bất kể đối phương là người sống hay linh thể.

Điều Klein cân nhắc tới chính là Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” có cấp độ cao, nên có thể sẽ áp chế được Đói Khát Ngọ Nguậy trong trạng thái linh thể, bảo trì vẻ bình thường của nó.

Thử xem sao, nếu không được thì lập tức kết thúc triệu hồi, quay lại đây… Chuyện này gần như chẳng tốn thời gian, cũng không tồn tại nguy hiểm… Klein cầm Đói Khát Ngọ Nguậy lên, đeo nó bên ngoài giáp tay màu sắt đen.

Hắn không còn do dự nữa, bước vào “Cánh cửa triệu hồi”, nhờ vào ánh nến nở rộ, hắn có mặt tại thế giới hiện thực.

Không khinh suất, phản ứng đầu tiên của Klein là kiểm tra trạng thái của Đói Khát Ngọ Nguậy. Hắn thấy nó vẫn an phận, bình tĩnh, thần phục dưới cấp độ cấp cao của Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”.

Không tệ… Klein thở vào nhẹ nhõm, lần lượt đặt mấy vật phẩm thần kỳ như còi đồng Azik, Bình Độc Tố Sinh Học và Trâm Ngực Thái Dương vào trong người.

Cuối cùng, hắn cầm gậy batoong bằng gỗ cứng lên, chuẩn bị dùng nó để tìm chiếc hộp thuốc lá sắt nhiễm mùi sương xám “đã mất”.

Đương nhiên, để tìm ra nơi ẩn náu của Kalvetua, đầu tiên phải tiến vào Linh giới, định vị từ trong đó, nếu không sẽ chỉ thất bại.


Về phần làm sao để tiến vào Linh giới, Klein không hề cân nhắc tới ba biện pháp thầy Azik cung cấp. Thân là một linh thể có trí tuệ, có năng lực tư duy, sao lại không biết tìm ra Linh giới và tiến vào được?

Hắn hơi trấn định lại, hồi tưởng khung cảnh vô số quả cầu ánh sáng tập trung lại một chỗ. Thể xác và tinh thần nhanh chóng trở nên yên tĩnh, suy nghĩ dần trống rỗng, linh tính từ từ kéo dài, chầm chậm mở rộng.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã phát hiện ra bản thân được những sự vật hư ảo, trong suốt, khó tả vây quanh. Tất cả màu sắc đều trở nên tươi sáng và rõ ràng, lại chồng lấp vào với nhau, sương mù xám xịt thì trở nên mờ nhạt đến nỗi bao phủ hết thảy mọi thứ trong hư vô.

Trong sâu thẳm, trên bầu trời, có bảy tia sáng với các màu sắc khác biệt đang thong dong chuyển động, tựa như có sự sống riêng, lại ẩn chứa tri thức vô biên.

Đây chính là Linh giới, hoàn toàn chồng chéo với hiện thực, ở khắp mọi nơi.

Nếu đúng lúc gặp phải Kẻ Trừng Phạt và quân nhân, mình sẽ lập tức kết thúc triệu hồi, trở về phía trên sương xám… Klein phóng về trước một bước, dễ dàng tiến vào Linh giới, cảm thấy bản thân cũng hư ảo theo.

Chiếc áo choàng đen sau lưng hắn khẽ phất lên, gậy batoong gỗ trong tay thì đứng thẳng.

Dùng tông giọng uy nghiêm, trầm thấp, hắn cất tiếng:

“Vị trí chiếc hộp thuốc lá sắt của ta.”



Khi đang thì thầm tụng niệm, Klein bỗng vô thức cảm thấy căng thẳng, bởi trong những màu sắc dày đặc và rõ ràng, từng đôi mắt lãnh đạm và kỳ dị liếc về phía này.

Sau bảy lần, Klein thả bàn tay, chờ đợi gợi ý.

Cây gậy batoong đen bằng gỗ cứng bay lên, thong thả hướng về phía trước.

Klein đi theo nó, bay lượn trong Linh giới vừa chân thực vừa hư ảo, vừa quái dị vừa thần bí.

Ở đây, chỉ cần mất định vị, sẽ rất dễ lạc lối hoàn toàn, cuối cùng không bao giờ trở ra được nữa.

Đương nhiên, đối với Klein thì đây chẳng thành vấn đề. Nếu thực sự bị “lạc đường”, hắn chỉ việc kết thúc triệu hồi, trực tiếp trở về phía trên sương xám.

Klein đuổi theo chiếc gậy batoong đen khi thì hướng lên, chốc lại rơi xuống, qua lại giữa những màu sắc rõ ràng mà chồng lấp, lượn vòng quanh từng sinh vật nửa ẩn mình trong Linh giới không cách nào miêu tả, cũng khó mà biết mục tiêu còn bao xa phía trước.

Thình lình, hắn trông thấy một con mắt, một con mắt tròn trịa, phân rõ trắng đen.

Con mắt nhìn hắn không chớp. Nó không có đầu, cũng không có cơ thể tương ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận