Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Khi tầng tầng lớp lớp tiếng khẩn cầu hư ảo lọt vào tai, Klein như cảm thấy giờ đây mình đang có cơ thể máu thịt. Nơi sâu nhất trong đầu óc hắn co rút, nhức buốt tới nỗi hắn chỉ muốn đập mạnh đầu vào tường để lấy đau giảm đau.
Vài hình ảnh từ những người khác biệt đang cầu nguyện khiến hắn xuất hiện cơn choáng váng không thể kiểm soát, đáng sợ khác thường, tựa như hắn đang đi trên bờ Vực Sâu, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Cũng chính vì có Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” và còi đồng gia cố linh thể, bình thường cũng quen với cảm giác bị người khác cầu nguyện, một Người Phi Phàm không phải Danh sách Bán Thần như hắn mới không trực tiếp mất khống chế, đau đớn ngã xuống, lột xác thành quái vật hoặc biến thành một bãi máu thịt.
Mượn nhờ chiếc răng nanh kia, tất cả đặc tính phi phàm ở nơi đây đều kết hợp lại thành một Vật Phong Ấn, hơn nữa mức độ nguy hiểm và tác dụng phụ còn vượt xa cấp 2… Klein không liều lĩnh tiến lên, ngược lại còn lùi về sau vài bước, rời khỏi khu vực tập trung tiếng cầu nguyện, làm dịu đi cơn đau và choáng váng có thể nghiền vụn linh thể.
Hắn đứng cạnh cơ thể giống như bùn nhão của Kalvetua, nhìn chằm chằm vào quyền trượng màu trắng găm trên cột chống gần đổ, tự hỏi làm cách nào để mang nó đi được.
Đồng thời, hắn đã tự đặt ra một cái tên cho món Vật Phong Ấn kia một cách rất tự nhiên:
Quyền Trượng Hải Thần!
Ừm, từ cảm giác và phản ứng vừa rồi, mình có thể miễn cưỡng lại gần và rút nó ra, nhưng chỉ chống đỡ được vài giây thôi chứ không cách nào mang trên người và sử dụng được… Cơ mà cũng chẳng sao. Chỉ cần cầm vào nó một cái, mình sẽ kết thúc triệu hồi, trở về phía trên sương xám. Nơi đó có thể hữu hiệu che đậy hàng ngàn hàng vạn lời cầu nguyện và bất cứ tác dụng phụ nào mình chưa biết, để mình có thể yên ổn tiến hành nghiên cứu… Klein nhanh chóng nảy ra ý tưởng.
Trong trạng thái oan hồn, không cần tung tiền xu, hắn cũng có thể giao tiếp với Linh giới theo bản năng, nhận được gợi ý.
Trực giác linh tính mách bảo hắn, điều này không mang lại nguy hiểm quá lớn.
Quyết định xong, Klein bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc, nhân tiện xem xét có thể phát hiện thấy cái gì trong di tích Tinh Linh cổ không.
Đầu tiên, hắn đi vào trong góc, nhặt Bình Độc Tố Sinh Học trong suốt lên, vặn nắp, nhét vào trong người. Sau đó, trong lúc quay đầu lại, hắn phát hiện ra chiếc hộp thuốc lá sắt bị giấu phân nửa dưới thân thể tàn phế như bùn nhão của Kalvetua.
Đây… Mình cứ tưởng nó đã bị Kalvetua nuốt vào bụng, bị ăn mòn thành cặn bã rồi cơ… Klein tặc lưỡi băn khoăn, bước nhanh tới.
Vì vẫn bị tê do tia điện đánh trúng lúc bơi trong dòng nước biển, hắn khẽ giơ tay phải lên, khiến chiếc hộp thuốc lá sắt của mình chậm rãi trôi lơ lửng lên không trung, rơi vào lòng bàn tay mình.
Quét mắt qua, Klein nhìn thấy bề ngoài chiếc hộp thuốc lá sắt này phủ đầy dấu vết bị ăn mòn, song vẫn tạm dùng được. Về phần những vật phẩm khác cũng bị hút vào xoáy nước, không cái nào còn sót lại.
Là mùi của sương xám khiến cho Kalvetua thấy không thoải mái nên nôn ra ngay lập tức, hay hộp thuốc lá sắt này đã có dị biến nhất định, thời gian bị ăn mòn kéo dài ra, để nó tồn tại cho đến khi Kalvetua chết? Trong cơn nghi hoặc, Klein đặt nó vào trong cơ thể, định sẽ nghiên cứu sau khi rời đi.
Trong tình hình bấy giờ, nhất định phải giành giật từng giây, không thể mảy may trì hoãn, vì Klein không biết lúc nào Giáo hội Bão Táp và quân đội Vương quốc sẽ tìm ra nơi này!
Hắn đi vòng quanh cột đá gần sụp xuống từ một khoảng cách xa, tiến vào đại sảnh gần như hoàn toàn đổ sập từ phía sau.
Hẳn ban đầu nơi đây có rất nhiều bích họa, nhưng vì bức tường bị hủy diệt, chúng đã vỡ vụn, biến mất. Klein bay thẳng tới cuối mới nhìn thấy rõ một ngai vàng tinh xảo tuyệt đẹp bị chôn vùi trong cả đống đá tảng và cột chống, chỉ lộ ra khoảng một phần ba.
Bên trái ngai vàng còn lại một nửa bức bích họa, nội dung nói về cuộc giằng co giữa hai bóng người:
Từ trên cao nhìn xuống kẻ thù là một người đàn ông giẫm chân lên sóng biển, mây đen bay trên đỉnh đầu. Ông ta trông khá hiền lành, có vài đường nét của người phương Đông giống như Klein đời trước, cầm trong tay một thanh trường mâu được tạo nên bởi tia chớp điện thuần túy. Phông nền là một đại dương nhấn chìm tất thảy mọi thứ.
Phía dưới người đàn ông này là một người mặc áo choàng trắng đơn giản, mặt mũi mơ hồ, khó mà phân biệt tuổi tác, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được giới tính nam.
Sau đầu người mặc áo choàng trắng mang khí chất cổ xưa có một hào quang lặng lẽ tỏa sáng, giống như một vầng thái dương.
Dưới chân người này là một hình tròn hư ảo chia thành mười hai ô, mỗi ô đều chứa ký hiệu đại diện cho thời gian khác biệt.
Sau lưng người này cất giấu một cái bóng giống như tấm màn che, trong bóng tối lại như thể có một con mắt đang thầm lặng dòm ngó bên ngoài.
Bằng vào nền tảng thần bí học vững chắc và kiến thức phong phú từ nhiều nguồn khác nhau, Klein nhanh chóng giải đọc:
Sóng biển, gió bão, mây đen, tia chớp… Đây chính là Cổ Thần Tinh Linh Vương Soniathrym… Quả nhiên là giống với trong truyền thuyết, có ngũ quan khá mềm mại của một Tinh Linh… Vị Chúa Tể Bão Táp cổ đại này không mang tới cảm giác nóng nảy, có tướng mạo đẹp đến bất ngờ luôn. Haha, đây là một bích họa trong di tích Tinh Linh, làm cho thần linh nhà mình đẹp lên cũng là điều rất bình thường…
Vầng hào quang như mặt trời, mười hai ô trong hình tròn tượng trưng cho thời gian. Đây… Đây chẳng phải chính là vị Chúa Sáng Thế được thế giới bên ngoài biết đến với tên Thần Thái Dương Cổ Đại, cha của Amon và Adam, được Thành Bạch Ngân tôn kính xưng là Thần Toàn Trí Toàn Năng đấy sao? Có một bức màn bóng tối sau lưng Thần, sau màn còn cất giấu một con mắt… Phải rồi, hình tượng của Chúa Sáng Thế Chân Thực chính là “Con mắt sau tấm màn u tối (*)”!
Quả nhiên, đây chính là Chúa Sáng Thế, vị Cổ Thần đã thu hồi lại quyền hành, có tám vị Vua Thiên Sứ đi theo đó sao?
Bức bích họa này mô tả lại chuyện Tinh Linh Vương Sonithrym đối kháng với Chúa Sáng Thế à?
Klein dời mắt, tìm kiếm những vật có giá trị khác.
Dựa vào trực giác linh tính, hắn đến bên ngai vàng, thò tay xuống đáy đống đá và cột chống đổ nát, móc ra một món vật phẩm.
Đó là một chiếc ly rượu bằng vàng bị ép móp.
Bề ngoài nó khắc những họa tiết tinh xảo phức tạp, chân ly cao bị uốn cong, dưới đáy có một hàng chữ tiếng Tinh Linh:
[Thiên Tai, Gorshnum.]
Chủ nhân ban đầu của di tích này là một Tinh Linh cấp cao tên Gorshnum? Ông ta, hay nên nói Thần, tự xưng danh hiệu là “Thiên Tai”? Ừm… Nó ăn khớp với Cuốn Sách Thiên Tai mà đám người Leticia tìm thấy. Hẳn cả hai di tích đều thuộc về vị Tinh Linh cấp cao Gorshnum này, cả hai có liên hệ khá kỳ diệu với nhau… Xui thay, ly rượu bằng vàng này chỉ là một cái ly đơn thuần, được khắc rõ tên thật của vị Tinh Linh cấp cao nên chứa một chút linh tính… Nếu Gorshnum chưa vẫn lạc, thì dù chỉ là một cái tên thật cũng có thể khiến cái ly này chứa đựng năng lực không bình thường rồi. Tiếc quá… Klein phán đoán sơ bộ rằng Gorshnum đã chết hẳn, bởi vì “Hải Thần” Kalvetua chính là người thừa kế của Thần.
Song, Klein cũng chẳng thể khẳng định được. Vì hàng trăm ngàn năm đã trôi qua, Cuốn Sách Thiên Tai vẫn còn chứa đặc điểm khiến một Người Phi Phàm Danh sách không thấp như Leticia nổi điên và mất khống chế.
Hơn nữa, đấy cũng không giống điều “Hải Thần” Kalvetua có thể làm được… Có khi nào vị Tinh Linh cấp cao Gorshnum sở hữu bí thuật chia tách đặc tính phi phàm của mình ra, rồi Kalvetua chỉ thừa kế một phần trong đó không? Phần lớn còn lại chính là nguồn gốc của tính chất đặc thù trên Cuốn Sách Thiên Tai?
Gorshnum vẫn chưa chết hẳn?
Đương nhiên, khi nuốt đặc tính phi phàm của Gorshnum, Kalvetua mới chỉ là một dã thú không có trí tuệ. Chẳng ai rõ chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm ấy. Có lẽ một phần đặc tính đã bị xói mòn, ngưng tụ thành Vật Phong Ấn. Sau khi Kalvetua bị đánh bại, chúng rơi vào tay của Giáo hội Báo Táp…
Ừm, mình sẽ hỏi nhóc ‘Mặt Trời’ thông qua ‘Thế Giới’ vào tụ hội Tarot tuần sau. Chắc cậu ta sẽ biết rốt cuộc Gorshnum là ai. Thực ra mình cũng không cần hỏi, hôm nay cậu ta đã dâng hiến hai trang thần thoại cổ đại rồi, chắc lần sau sẽ có mô tả chi tiết về các vị Tinh Linh cấp cao thôi…
Suy nghĩ xong, Klein nhét ly rượu kia vào người, dù sao thứ này cũng được làm bằng vàng. Kể cả Tinh Linh cấp cao Gorshnum chưa chết, vẫn tồn tại liên hệ nhất định với ly rượu này, sương xám cũng có thể che đậy và ngăn cách.
Xem xét qua lại cũng không thấy thu hoạch gì thêm, Klein nhanh chóng bay ra ngoài, nhặt cây gậy batoong bằng gỗ cứng màu đen lên, xử lý mấy dấu vết để lại từ trận chiến vừa rồi.
Tiếp đó, hắn rút một người giấy ra, tiện tay giũ rồi ném vào trong nước, khiến nó nhanh chóng ngấm ướt rồi hóa thành bột phấn.
Bộ phận trước còn có thể quấy nhiễu, nhưng mình không có thời gian hay cơ hội tác động tới các phần còn lại… May mà hiện giờ mình đang hóa trang thành “Hắc Hoàng Đế”… Hài cốt và máu thịt của Kalvetua đã không còn giá trị gì, xương lại quá nặng, sẽ ảnh hưởng tới việc mình cầm Quyền Trượng Hải Thần… Nhờ suy tưởng, Klein ổn định lại trạng thái, mau lẹ bay về phía đoản trượng xương trắng cắm trên một cột chống gần đổ sụp.
Những tiếng cầu nguyện hư ảo lần lượt chui vào lỗ tai hắn một lần nữa. Đám người hoặc thành kính, hoặc sụt sùi, hoặc cuồng nhiệt, hoặc trống rỗng choán kín tầm nhìn hắn. Cơn đau co rút và cảm giác choáng váng càng lúc càng dữ dội.
Dựa vào kinh nghiệm phong phú và linh thể được gia cố bởi Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” cùng còi đồng Azik, Klein gắng gượng chống đỡ, cuối cùng hắn cũng tới được bên cạnh Quyền Trượng Hải Thần.
Hắn đưa tay phải ra, nắm lấy đoạn giữa thân chiếc quyền trượng xương trắng.
Ngay khi hai bên vừa tiếp xúc, cảnh tượng trước mắt Klein trở nên rõ ràng hơn, tiếng vù vù bên tai cũng trở nên chân thực trong nháy mắt.
Hắn trông thấy ‘Đầu Trọc’ Kalat ngồi xe lăn của Quân Phản Kháng ngã nhào ra nền đất, cực nhọc bò tới chỗ tượng thần Kalvetua đã tự vỡ vụn, liên tục tụng niệm tôn danh, đôi mắt chìm ngập trong nỗi tuyệt vọng.
Hắn trông thấy Edmonton với hình xăm con rắn biển lục lam phủ phục xuống ngay trước một bức tượng Kalvetua khác đang đổ máu một cách quỷ dị, không ngừng đập đầu xuống đất, đập đến nỗi máu thịt be bét.
Hắn trông thấy khu ổ chuột, từng tín đồ trốn trong nhà, rơi nước mắt, cầu nguyện một cách vô hồn.
…
Bộ giáp đen bóng bao ngoài Klein không thể chống đỡ cho cơ thể thêm nữa, nhanh chóng sụp đổ.
Cùng lúc, “cơ bắp” được thực thể hóa của hắn căng phồng. Trong tầng tầng lớp lớp tiếng cầu nguyện và vô vàn hình ảnh phong phú đang ngày càng rõ ràng kia, hắn dùng sức tay, bất chợt rút mạnh chiếc đoản trượng tượng trưng cho quyền hành của “Hải Thần” kia lên!
Soạt!
Toàn bộ nước biển trong di tích phun trào, hoặc liên tục lắc lư, hoặc sụp đổ thành một vòng xoáy.
Đội vương miện đen huyền, Klein bình tĩnh cầm chiếc Quyền Trượng Hải Thần kia lên, cả bóng người lập tức tan biến. Hắn đã trực tiếp quay trở về phía trên sương xám.
Khi cung điện nguy nga quen thuộc đập vào tầm mắt, tiếng cầu nguyện văng vẳng bên tai và tràng cảnh ảo giác trước mắt hắn cũng biến mất không còn tăm hơi.
Klein ngồi vào chiếc ghế lưng cao thuộc về ‘Kẻ Khờ’, giơ tay phải dò xét Quyền Trượng Hải Thần được khảm nạm từng viên “đá quý” xanh lam, nhuộm một chút tối tăm và một chút ánh nắng ban mai.
Vô số điểm sáng lượn lờ quanh Vật Phong Ấn này, dường như mỗi điểm đều tương ứng với một tín đồ đang cầu nguyện. Điều đó khiến cho thân chiếc quyền trượng trắng ngà ánh lên một sắc sáng vừa huyền ảo mê say, vừa linh thiêng thần thánh.
Giờ này, khắc này, Klein có cảm giác chiếc quyền trượng này chính là bản thể của “Hải Thần”!
_____
(*) Chương 93 quyển 1.