Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Sau một hồi giày vò, Klein đã hiểu sơ bộ năng lực của Quyền Trượng Hải Thần:
Nó có thể tạo ra sóng thần, nổi lên gió lốc, sản sinh mưa rào, mang tới sét đánh. Nó có thể giúp một người bay lượn trên bầu trời, dạo bước dưới đáy biển, dường như không có bất kỳ hạn chế nào.
Nó gần như không thể bị hư hại, có thể trực tiếp đập nát đầu kẻ địch. Nếu không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố mạnh mẽ khác, nó có thể giúp người cầm không bao giờ bị lạc đường. Nó có thể cung cấp năng lực cân bằng vượt ngoài sức tưởng tượng, sai khiến nhiều loại sinh vật dưới biển, đáp lại lời cầu nguyện của tín đồ, cũng giúp cho người cầm đạt được một sức mạnh giống như của quái vật biển, tương đương với chúa tể của một vùng biển.
Đối với Klein mà nói, đây thực sự đã thuộc về đẳng cấp thần linh. Dù ở Trái Đất, hắn cũng có thể chống lại được cả một đội hình tàu sân bay!
Đừng tưởng hiện giờ hắn là một Danh sách 6 có kha khá năng lực phi phàm thực dụng. Dù trong mắt người bình thường hắn vẫn được coi là cường giả hàng thật giá thật, thuộc loại nhân vật chỉ có trong truyền thuyết, nhưng bản chất hắn vẫn yếu ớt, vẫn tiệm cận với “Người” hơn. Nếu trong tình huống phù hợp, hắn vẫn có thể bị giải quyết bằng một khẩu súng ngắn ổ quay. Đương nhiên, sống lại sau khi chết đi, lật nắp quan tài chui lên lại là một chuyện khác.
Mà Quyền Trượng Hải Thần lại có những sức mạnh siêu việt lấn át toàn bộ cấp độ “Người” này. Trong truyền thuyết dân gian, trong suy nghĩ của dân thường, không hề nghi ngờ gì, nó thực sự chính là sức mạnh của thần linh hoặc ác ma.
Bảo sao từ Danh sách 4 trở lên được xưng là Bán Thần. Đây quả thực là càng giống thần hơn giống người… Klein lặng lẽ thở dài, rồi cười tự giễu:
Nếu có thể sử dụng Quyền Trượng Hải Thần trong hoàn cảnh bình thường, mình đã đảm nhiệm chức Chấp sự cấp cao của Kẻ Gác Đêm, trở thành một trong khoảng hai chục người sở hữu quyền lực cao nhất của Giáo hội rồi… Nếu Ince Zangwill không có 0-08, lại đang trên biển, mình có thể lập tức tìm gã báo thù, thậm chí có hy vọng thành công không nhỏ.
Nhưng mình có thể sử dụng Quyền Trượng Hải Thần một cách bình thường nổi không?
Không…
Vừa rồi Klein đã phát hiện ra, tác dụng phụ của Quyền Trượng Hải Thần lớn đến kinh người. Trong nội bộ Giáo hội Đêm Tối, chắc chắn nó sẽ dễ dàng đạt được đánh giá của một Vật Phong Ấn cấp 1. Đồng thời, không biết phải mất bao nhiêu nhân viên nghiên cứu mới có thể tìm ra phương thức tốt nhất để phong ấn và sử dụng.
Quyền Trượng Hải Thần có tổng cộng ba tác dụng phụ:
Một, khiến người cầm trở nên nóng nảy, rất dễ lên cơn giận dữ, rất dễ hành động khinh suất.
Hai, đóng băng tư duy của toàn bộ sinh vật trong một phạm vi nhất định theo chu kỳ, đồng thời rút khô máu của họ, bao gồm cả người cầm. Về phần phạm vi này lớn đến đâu, trị số cụ thể của chu kỳ là gì, Klein không phải nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp nên cũng chẳng thể mô tả chính xác được. Hắn chỉ tính toán được sơ bộ, phạm vi vào khoảng từ 600m đến 1km, chu kỳ tầm từ 20 phút đến 35 phút.
Ba, tập hợp và chiếu cả âm thanh lẫn hình ảnh của tín đồ cầu nguyện. Điều này rất dễ khiến người cầm không phải cấp Bán Thần, sở hữu linh hồn không đủ mạnh trực tiếp bị sụp đổ, mất khống chế.
Cái đầu còn đỡ, nếu chỉ dùng trong thời gian ngắn thì còn tiếp nhận được nóng nảy và giận dữ. Đơn giản mà nói, mình đã cầm một Vật Phong Ấn mạnh mẽ như thế rồi thì cứ liều lĩnh giải quyết cho xong mọi chuyện đi…
Cái thứ ba, thực ra cũng có biện pháp tránh được. Hẳn lời đáp lại của “Hải Thần” đối với tín đồ sẽ có hạn chế về khoảng cách, nói cách khác, chỉ cần rời khỏi Quần đảo Rorsted và hải phận lân cận, chắc sẽ không nhận được “tín hiệu”, cũng sẽ không bị ảnh hưởng nữa. Ừm… Nếu luôn để nó trên sương xám, chắc sẽ phá vỡ được hạn chế về khoảng cách. Chỉ là âm thanh và hình ảnh cầu nguyện của tín đồ sẽ bị che đậy, biến thành điểm sáng, không ảnh hưởng tới mình chút nào. Mình có thể tự do chọn đáp lại hay không, đáp lại ai, đáp lại bằng cách nào…
Mà vào thời điểm đáp lại, mình có thể sử dụng sức mạnh của Quyền Trượng Hải Thần…
Vấn đề lớn nhất là cái thứ hai, bản thân mình thì không sao. Lúc hóa thân thành “Hắc Hoàng Đế”, mình được coi là oan hồn, không có máu thịt, không sợ bị rút khô, nhưng các sinh vật xung quanh thì thảm rồi. Thứ này hoàn toàn không phân rõ địch ta, hơn nữa cũng khó nắm chắc được chu kỳ … Nhỡ gặp tình huống nguy hiểm, mình cũng không thể thương lượng với kẻ thù trước một chút, hay chúng ta đổi thời gian và địa điểm rồi hẹn nhau sau?
Klein cẩn thận suy nghĩ về một số kịch bản mình phải sử dụng Quyền Trượng Hải Thần, nhưng toàn bộ đều phụ thuộc vào hoàn cảnh và phán đoán chính xác từ trước, không mang tính khả thi cao.
Phù… Chẳng lẽ số mệnh của nó chính là phải luôn ở trên sương xám? Khi nào đám người cùng một loại với Amon định mò lên, mình sẽ cho chúng một đập, không, một tia sét…
Phải rồi, còn một cách dùng khác nữa. Khi nhóm người như tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và ngài ‘Người Treo Ngược’ cầu nguyện sự trợ giúp, mình sẽ không còn bị giới hạn bởi mỗi Thiên Sứ người giấy nữa, còn có thể hô chút mưa, gọi chút gió… Đương nhiên, nó cũng có thể dùng giống năng lực tịnh hóa của Trâm Ngực Thái Dương, lấy Thiên Sứ người giấy làm vật trung gian…
Nghĩ kỹ lại thì, có Quyền Trượng Hải Thần, ở phía trên sương xám, mình có thể biểu hiện như một Bán Thần chân chính…
Tâm tình Klein dần trở nên tốt hơn vì hắn nhận ra hiện giờ Quyền Trượng Hải Thần không phải hoàn toàn không sử dụng được. Thứ này có thể mở ra kha khá thao tác cho hắn.
Hắn thu hồi sự chú ý, một lần nữa nhìn về phía chiếc đoản trượng xương trắng khảm nạm các viên “đá quý” xanh lam trên đỉnh, nghĩ tới một vấn đề khác. Đó là có nên đáp lại lời cầu nguyện của tín đồ “Hải Thần” không:
Kalvetua đã chết, không cần thiết phải cung cấp một đối tượng cho những người kia tín ngưỡng nữa…
Cơ mà, kể cả tư tế còn sống và cao tầng của Quân Phản Kháng đã nhận ra sự dị thường, không còn thu được lời đáp lại nữa, họ vẫn sẽ không thực sự chấp nhận kết quả xấu nhất suốt một thời gian dài. Con người luôn ôm tâm lý may mắn, có thói quen tự an ủi bản thân, thôi miên bản thân. Càng ở trong hoàn cảnh hiểm ác, không nhìn thấy ánh rạng đông, họ sẽ càng chìm sâu vào, tựa như Thành Bạch Ngân vậy. Dù đã hơn hai ngàn năm trôi qua, họ vẫn thờ cúng vị Chúa Sáng Thế kia, tin rằng đám người mình chỉ bị chán ghét vứt bỏ thôi, một ngày nào đó sẽ lại nhận được lời đáp…
Nói cách khác, nếu không nhận được lời đáp lại, các tín đồ cuồng nhiệt của “Hải Thần” chẳng những không tin Kalvetua đã vẫn lạc rồi ngừng tế sống, mà có khi còn tăng cường độ lên, hy vọng lại được thần linh chiếu cố… Nếu không tuyên truyền và đả kích trong suốt mấy năm, mấy chục năm, bọn họ rất khó thức tỉnh được.
Không được vị thần linh bản địa như Kalvetua duy trì, chỉ sợ Quân Phản Kháng sẽ hoàn toàn ngả về Feysac hoặc Intis. Khi ấy, rất có thể đám người mang tín ngưỡng cực đoan như họ sẽ bị sai khiến làm những việc vô nhân đạo. Chẳng hạn như tấn công vào nơi tụ tập đông dân cư, hay bắt những đứa trẻ với ánh mắt hồn nhiên phải làm khiên thịt…
Mình cần dẫn dắt họ một chút, cần nói cho họ, cái gì gọi là phương thức tín ngưỡng chính xác, nhưng mình không nên tạo thêm gánh nặng cho bản thân, chỉ trợ giúp họ trong khả năng, trong phạm vi có thể là được rồi… Mình cũng chẳng chịu trách nhiệm cứu vớt số mệnh của họ…
Klein khẽ gõ ngón tay lên mép bàn đồng dài lốm đốm, bật cười:
“Chẳng phải mình đang muốn đóng vai người thật sao? “Hải Thần” Kalvetua chính là một đối tượng khá tốt.
Cũng không biết bị sương xám ngăn cách thế này, mình có thu hoạch được phản hồi nào không.
Haha, chung quy thì vẫn phải thử một lần mới biết rõ được.”
Klein nhanh chóng quyết định, vô thức cảm thấy sảng khoái lạ thường.
Hắn đắn đo một lúc, thoạt cụ thể hóa ra một khung cảnh cần thiết, sau đó mới nắm vào Quyền Trượng Hải Thần, lan tràn linh tính ra, tiếp xúc vào một trong các điểm sáng.
…
Khu rừng trên Đảo Lam Sơn, trong một hang động ẩn trên núi.
‘Đầu Trọc’ Kalat thuộc Quân Phản Kháng ngã khỏi xe lăn của mình, ánh mắt chìm ngập trong tuyệt vọng và hoang mang khi ông ta bò về phía tượng thần Kalvetua tự vỡ vụn.
Ông ta đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, nhưng lại không muốn tin tưởng. Bởi vì nó đồng nghĩa với việc tất cả lòng kiên trì, tất cả sự hy sinh, tất thảy mọi đớn đau đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Không… Ông ta thầm lặng gào thét, liên tục tụng niệm tôn danh của “Hải Thần” Kalvetua, chỉ mong nhận được lời đáp lại của thần linh.
Hai khuỷu tay ông ta chống dưới đất, ngón tay vơ lấy một nắm đất cát khi cả người từng tấc một trườn về hướng pho tượng đã vỡ nát. Ông ta nâng cái đầu rắn biển khắc từ đá tảng lên, nhận ra ở vị trí con mắt có một vết lõm thành cái lỗ đen quỷ dị, răng nanh rơi rụng từng chiếc một.
Kalat gần như đông cứng người, tựa hồ ánh sáng trước mắt đã biến mất.
Đúng lúc ấy, ông ta chợt nhìn thấy một bóng người mơ hồ. Đằng sau đối phương là một cơn sóng thần xanh thẫm tràn lên bầu trời cùng những tia chớp bạc trắng phân nhánh như cành cây.
Trong nỗi kinh ngạc, Kalat cúi đầu xuống theo bản năng, lòng dâng trào một niềm vui sướng không cách nào tin nổi.
Ông ta trông thấy người đó có sóng biển vây quanh lòng bàn chân, gió lốc quay quanh thân thể. Bóng dáng ấy thật uy nghiêm và thần thánh, cao xa và toàn năng.
Rồi, ông ta nghe thấy một giọng nói thờ ơ và hùng vĩ:
“Ta đã trở về.”
Giữa âm thanh vang vọng, Kalat vô thức rơi nước mắt.
…
Bên trong di tích đáy biển đã giao hòa một nửa với Linh giới, mười phút sau khi Klein rời đi.
Nước biển lấp đầy nơi đây chợt khuấy động rì rào rồi chảy ngược ra. Chỉ hai, ba mươi giây, trong di tích Tinh Linh đã khô ráo như thể ở trên lục địa.
Một cơn gió lốc tươi mới thổi vào, mang theo không khí có thể thở được.
Từng bóng người một rơi xuống từ cơn lốc, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ. Bề ngoài ông khoảng bốn mươi tuổi, đường nét khuôn mặt cứng rắn, khắc sâu. Từng thớ cơ trên cơ thể nổi lên rõ ràng, căng phồng dưới bộ trang phục giáo sĩ Bão Táp rộng rãi.
Đây chính là Hồng y Giáo chủ của Giáo hội Bão Táp, Tổng Giám mục của hải phận Rorsted, Chấp sự cấp cao của Kẻ Trừng Phạt, “Hải Vương” Yan Kottman.
Ông có một đôi mắt xanh biển sẫm, mái tóc cùng màu dày gấp đôi người bình thường, trông như những con trùng nhỏ hoặc từng cái xúc tu.
Đằng sau Yan Kottman là một cơ số Kẻ Trừng Phạt và quân nhân. Họ vừa mong đợi vừa thận trọng kiểm tra khu vực xung quanh, dù có vị Bán Thần bảo vệ đằng trước cũng không buông lỏng cảnh giác.
Đúng lúc ấy, họ nghe thấy một tiếng hừ, chợt bị một cơn lốc quét bay, từng người rơi xuống ngưỡng cửa đại sảnh di tích.
Họ nhìn thấy trong đó là một cơ thể rắn, máu thịt đã hóa bùn, xương trắng khổng lồ lộ ra. Ngoài ra chẳng còn lại gì.
“Là ai!” Yan Kottman đè nén lửa giận, gầm gừ.
Theo sau tiếng quát của ông ta, một cơn sóng biển ào ào rơi xuống từ trên cao.
Sóng biển vang dội trước đại sảnh sụp đổ một nửa, nhanh chóng dịu lại giống như mặt hồ lặng gió.
Mặt hồ phản chiếu ra tràng cảnh trước đó:
Một bóng người không thể thấy rõ rút chiếc đoản trượng màu trắng khảm nạm đá quý xanh lam lên, khiến nước biển khuấy động, di tích chấn động.
Yan Kottman hít một hơi thật sâu, quay lưng về phía đám người:
“Tìm hắn.”
…
Lúc này, Klein đã chọn ra khoảng mười vị tín đồ khá trọng yếu để đáp lại từng người một, chủ yếu là đưa ra các Điều Răn mới:
“Ta đã trở về, đặc xá quá khứ, cứu rỗi các ngươi.
Điều răn thứ nhất: Chớ tế sống, chớ lấy người làm đồ thờ.”