Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Nghe thấy lời nói sẽ cân nhắc của Gehrman Sparrow, ‘Trung Tướng Núi Băng’ cũng chẳng tỏ vẻ mặt gì, thản nhiên gật đầu:
“Không cần phải gấp.”
Hình như cô ta cảm thấy đây là một giao dịch lớn tới nỗi mình không thể tự làm chủ, nhất định phải trở về xin chỉ thị từ tổ chức bí ẩn thì phải… Đây là vấn đề mình không thể đưa ra quyết định sao? Đây là vấn đề không có tiền! Klein thầm trào phúng một câu, khép “Chuyến hành trình của Grossell” vào, trầm giọng hỏi:
“Cô có biết tác giả là ai không?
Những người từng sở hữu quyển sách này có kết cục thế nào?”
Edwina đi đến trước mặt hắn, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve bìa sách:
“Không thể nhận dạng được các chủ nhân trước, cũng như chiếc thuyền đắm đã khiến tư liệu bị thiếu hụt, không cách nào kiểm chứng. Tương tự, cũng không biết tác giả là ai. Ừm, trên cuốn sách cũng không có chữ ký.
Tôi đã sử dụng một vài bí thuật để nghiên cứu, phát hiện ra phần giấy da dê được làm từ ít nhất 3000 năm trước, còn trước cả Đại Tai Biến.
Đây cũng là nguyên nhân tôi tin rằng nó trị giá ít nhất 8000 bảng.”
Một cuốn sách đến từ ba ngàn năm trước. Trừ Cự Long và Tinh Linh ra, nhân vật trong đó còn có nhân loại như tu sĩ khổ hạnh, quý tộc Đế quốc Solomon, binh sĩ Loen… Đây đều là những khái niệm chỉ có ở niên đại sau này cơ mà! Một cuốn sách thần kỳ ẩn giấu sức mạnh tiên tri sao? Hay ai đó đã cố tình dùng loại giấy da dê cổ đại này để tạo ra nó? Nhưng làm thế với mục đích gì chứ, chỉ đơn thuần bày trò chơi khăm thôi à? Klein cười nhạt:
“Tên Cự Nhân là Grossell, liệu tác giả có thể là Rossell không?”
“Không. Cái tên Rossell bắt nguồn từ một từ gốc trong tiếng Cự Nhân. Khi tiếng Feysac phát triển thành tiếng Intis đã thay đổi lần thứ hai, khiến nó mang một nghĩa khác…” Edwina cẩn thận giải thích nguồn gốc từ ngữ của cái tên Rossell này, khiến Klein nghe mà sửng sốt, có cảm tưởng như thể đã quay trở lại trường học.
Hắn gật nhẹ, chuyển qua nói bằng một giọng trầm đều:
“Nếu đây là một danh tác cổ đại, tôi rất tò mò, tại sao một Cự Long băng sương lại được đặt tên là ‘Bắc Vương’, nó sẽ đối ứng với đường tắt nào, Danh sách nào?”
Edwina dời tầm mắt từ “Chuyến hành trình của Grossell” lên Klein, đáp:
“Trước khi Phiến Đá Khinh Nhờn thứ nhất xuất hiện, chẳng hề có khái niệm nào về Danh sách và đường tắt cả. Hơn nữa, có vô vàn sinh vật không tuân theo sự sắp đặt như vậy. Trong kỷ nguyên ấy, hết thảy mọi thứ đều mang nhịp điệu hỗn loạn và điên cuồng.
Một số Cự Long sẽ tập hợp được đủ nhiều số đặc tính phi phàm liên quan tới băng sương, ví dụ như băng sương của ma nữ, băng sương của “Xác Sống”, băng sương của “Thuật Sĩ Thời Tiết”. Cứ thế, nó sẽ có được thực lực vô cùng hùng mạnh và đạt được địa vị khá cao. Đương nhiên, sự tập hợp như vậy nhất định sẽ dẫn tới tử vong và mất khống chế.
Điều này đồng nghĩa với việc, nếu nó không chết, chắc chắn nó sẽ mất khống chế và biến thành quái vật. Song, bản thân Cự Long cũng đã là một loại quái vật rồi.”
Nếu bên trong Cự Long, Cự Nhân và Tinh Linh có vô số sản phẩm tương tự vậy, thì việc Kỷ thứ Hai được biết tới là Kỷ nguyên Hắc Ám cũng là điều dễ hiểu… Klein suy tư một hồi, nói một câu như đang tự nhủ với chính mình:
“Cũng tạo nên sự lãng phí đặc tính phi phàm.”
Edwina nhìn hắn vài giây, đáp:
“Rossell Đại Đế đã từng nói một câu:
Phàm tách rời tất hội tụ, phàm hội tụ tất tách rời.”
Đại Đế từng nói thế à? Vế đầu mình còn hiểu, chính là một dạng biểu đạt cho Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Hội Tụ, nhưng vế sau nghĩa là sao?
Hội tụ tới một trình độ nhất định thì sẽ xuất hiện xu hướng tách rời và bài xích chăng? Khi bản thân không thuộc về một đường tắt riêng, sự hỗn loạn cực điểm lại được tập hợp vào chung một chỗ, thì sẽ xuất hiện hiệu ứng tách rời? Càng hỗn loạn, sẽ càng bài xích lẫn nhau?
Loại lời này, hẳn Đại Đế sẽ không tùy tiện nói cho bất cứ ai. Chắc chắn là không phải loại trích dẫn được lưu truyền công khai bên ngoài thế kia rồi… Lần trước, căn cứ vào “Thuật báo mộng” của Rossell và họ của quý cô trung tướng, mình đã đoán cô ta là hậu duệ của một trong Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền dưới trướng Đại Đế… Khả thi lắm luôn…
Sau khi Đại Đế vẫn lạc, gia tộc họ chạy trốn tới Renburg, dần dần đổi sang tín ngưỡng Thần Tri Thức Và Trí Tuệ chăng?
Cô giáo tốt quá đi mất thôi, đúng là hỏi gì cũng đáp!
Klein không nói thêm gì, thưởng thức nốt những món đồ còn lại trong phòng sưu tập của ‘Trung Tướng Núi Băng’.
Đồng thời, hắn cũng có vài ý tưởng nhất định trong đầu. Đó chính là thời điểm diễn ra tụ hội Tarot, thử dò hỏi nhóc ‘Mặt Trời’ thông qua ‘Thế Giới’, xem cậu có biết cuốn sách “Chuyến hành trình của Grossell” này không.
Đương nhiên, để ngăn ngừa chuyện ‘Người Treo Ngược’ ngửi được mùi gì không ổn với ‘Thế Giới’, từ đó phát giác ra sự dị thường của “Kẻ Khờ”, hắn quyết định sẽ trao đổi riêng, che đậy người khác.
Tham quan sơ qua xong, Edwina đưa Klein rời khỏi phòng sưu tập, bước vào căn phòng thuộc về thuyền trưởng trong nhà ăn hải tặc.
“Ở đây có vài loại đồ ăn khá đặc biệt như sữa chua, có thể ăn kèm với mấy thứ mứt hoa quả như dâu tây, cũng có thể trực tiếp thêm mật ong…” Edwina chỉ vào hàng đồ ăn ngoài kia, “Có mấy loại cá khô cũng không tệ, đến từ biển sâu, chưa được đặt tên chủng loại.”
Trong lúc nói, cô ra hiệu cho Klein tự lấy đồ ăn của mình rồi cầm về phòng, bản thân thì chủ động đứng dậy làm gương.
Klein lấy một ít sữa chua không rõ do ai làm ra, thêm mấy muỗng mật ong, sau đó bưng đĩa lấy thêm chút xúc xích heo, bánh mì bơ và vài món ăn khác.
Trong quá trình này, hắn trông thấy một thanh niên trẻ mặc áo sơ mi trắng với gile đen, đeo nơ hoa – trông giống một viên chức hơn là một hải tặc – đến gần ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina, thì thầm trao đổi gì đó.
Thanh niên này có tướng mạo khá đẹp trai, mái tóc ánh vàng với phần chân tóc màu đen được chải hướng sang hai bên một cách cẩn thận.
Đôi mắt anh ta màu xanh lục rất nhạt, mũi thẳng tắp, bờ môi khá mỏng, mang khí chất khiến người khác tin tưởng.
“Đừng để bị vẻ ngoài của tên này lừa, nó chính là hộp cá Sói đấy, bên trong hôi thối phát khiếp!” Danitz – không biết cũng đã bước vào phòng ăn từ khi nào, tới bên cạnh Klein – nhỏ giọng khinh bỉ.
Klein nghiêng đầu liếc qua gã, chẳng nói chẳng rằng, vì hắn biết Danitz sẽ chủ động giải thích.
Không đợi Danitz mở miệng, người đứng cạnh hắn với phần eo cồng kềnh kia cũng cất tiếng bằng một giọng hơi the thé:
“Nó là phó tam, Jodeson, trước kia là một thằng dân chơi kiêm hải tặc, nói muốn đánh cắp trái tim của thuyền trưởng chúng tôi. Kết quả là bị đánh cho một trận, ở lại tiếp thu giáo dục. Cứt chó!”
“Tóm lại, nó không phải hạng tốt đẹp gì!” Danitz nhấn mạnh.
“Không phải hạng tốt đẹp gì!” Một hải tặc khác sở hữu làn da màu sắt đen cũng phụ họa.
Sao ta cứ có cảm giác các ngươi nhất trí thế nào ấy nhờ… Klein ngẫm nghĩ một hồi, nói:
“ ‘Nơ Hoa’ Jodeson, tiền thưởng 5200 bảng, Danh sách 6?”
Quả là phản ứng tiêu chuẩn của Gehrman Sparrow… Danitz nhìn qua bên kia, nói bằng chất giọng khinh thường song cất giấu chút sợ hãi:
“Thực lực của nó không quá mạnh, nhưng vô cùng kỳ quái. Lúc đánh nhau, không—là thời điểm chiến đấu với thằng đó, tôi đột nhiên không thể sử dụng cầu lửa được, mà nó thì có thể bắt chước năng lực dùng lửa của tôi.”
Nghe quen tai vậy… Klein vô thức nhìn sang Jodeson bên kia, cẩn thận nhớ lại, chợt nghĩ ra mình đã từng thấy ở đâu:
Nó cực kỳ giống với món Vật Phong Ấn Mạch Máu Trộm Cắp ở phía sau Cửa Chianese tại thành phố Tingen!
Klein đã quên sạch số hiệu phong ấn của Mạch Máu Trộm Cắp, song vẫn còn nhớ y nguyên nó có thể tạm thời đánh cắp năng lực phi phàm của người khác để cho mình sử dụng.
Đường tắt tương ứng à? Klein thu hồi tầm mắt, nhận ra Danitz và hai người bạn đồng hành của gã vừa uống rượu vừa hau háu dõi theo bên kia.
Nghĩ đến chuyện Danitz tiết lộ việc mình hiến tế cho Kalvetua, Klein cầm cốc bia, bưng đĩa ăn, vừa đi vào phòng ăn của thuyền trưởng, vừa thản nhiên buông một câu:
“Các ngươi đều thích cô ta chứ gì?” . Truyện Cung Đấu
Phụt… Phụt… Phụt… Đằng sau Klein vang lên ba tiếng rượu phun ra gần như cùng lúc.
Nhìn từ khóe mắt, hắn trông thấy Danitz nhảy giật về sau hai bước, thoạt hoảng loạn nhìn qua bên kia một chút, sau mới thả lỏng người quay đầu lại, đánh giá bạn đồng hành.
Họ vô thức cách xa nhau ra, ánh mắt trở nên phức tạp, như thể chất chứa lửa giận vì bị đánh lừa.
Klein chẳng dừng bước, trở lại phòng thuyền trưởng dùng cơm, thưởng thức bữa điểm tâm ngon tuyệt.
Một lúc lâu sau, Edwina mới cầm đĩa ăn trở về.
Cô nhấp một ngụm sữa bò, dừng lại hai giây rồi nói:
“Danitz đã nói cho tôi biết nghi thức triệu hồi người đưa tin của anh rồi.
Trong đó nhắc tới việc dùng một xu vàng để làm vật liệu cần thiết.
Tôi hơi khó hiểu, đây là chỉ xu vàng của Loen, Intis, Feysac hay nơi nào khác? Trọng lượng của chúng không đồng nhất, hàm lượng vàng cũng khác nhau.”
Klein suy tư một chút, đáp:
“Xu vàng Loen.”
Đây cũng là loại xu vàng đáng giá nhất… Dù sao mình cũng chẳng phải bỏ tiền… Klein thầm bồi thêm trong lòng.
Edwina gật đầu:
“Lúc nhận thư hồi âm cũng cần thanh toán à?”
“Sinh vật Linh giới khác biệt sẽ có sở thích khác biệt.” Klein “Ừ” một tiếng.
Hắn biết ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina là một nhà nghiên cứu sinh vật Linh giới, nên tin chắc cô có thể hiểu được lời của hắn.
Vả lại, hắn cũng đâu nói dối, chỉ là che giấu sự thật rằng người ký khế ước với người đưa tin có thể trả tiền thay.
“Đúng vậy.” Edwina nghiêm túc đáp, “Tôi từng thử tìm một vị người đưa tin rồi, nhưng trong lúc thử câu niệm chú thì luôn có sai sót gì đó, không chỉ nguy hiểm mà còn rất khó cảm thấy hài lòng, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Đây là một trong các nguyên nhân, một mặt khác là chỉ mô phỏng sức mạnh của tử linh không thôi thì chẳng đủ để ký khế ước được.
Câu niệm chú của anh đã tạo cho tôi kha khá linh cảm.”
Klein ăn bữa sáng trong yên lặng, cũng chẳng tiện miệng giải thích đôi lời cho đối phương, vì phần tri thức này đến từ chỉ dẫn của thầy Azik. Trước khi nhận được sự đồng ý, hắn sẽ không truyền lung tung ra ngoài.
Sau bữa sáng ngon miệng và yên tĩnh, Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim cập một bến cảng tư, thả Klein và Danitz xuống.
Danitz quay đầu ngắm nhìn con tàu lấp lóe ánh vàng, đột nhiên ai oán than thở một câu:
“Tôi cảm thấy tình bạn của mình đã chìm dưới đại dương rồi!”
Klein đè mũ, điềm nhiên đối đáp:
“Những kẻ thất bại luôn có thể tạo ra liên minh giữa bọn chúng.”
“…” Danitz không biết nên vui hay nên buồn.
Sau khi thay đổi ngoại hình và tạo một chứng minh thư giả, mua vé về Bayam thành công rồi bước lên tàu, cuối cùng Klein cũng có không gian riêng.
Hắn tiến vào phòng vệ sinh, lên phía trên sương xám, xem các lời cầu nguyện của tín đồ “Hải Thần”.
Lần này, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là thành viên của Quân Phản Kháng, ‘Đầu Trọc’ Kalat:
“Thưa thần linh vĩ đại, chúng con đã tìm ra hành tung của Elaine. Cô ta đang trốn trong Lãnh Sự quán Intis.
Điều này đã được một nữ giúp việc giặt là và một người làm vườn công cộng xác nhận.”
_________
707DefenderOfJustice: Danitz à, thôi thì thà chìm dưới đại dương còn hơn bị tan trong nước =))