Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
707DefenderOfJustice: bàn phím của mình hỏng nên tiến độ bị chậm lại...
__________
“Là ngươi sao?”
Nghe thấy giọng nữ vừa sửng sốt vừa ngờ vực kia, Klein giật nảy mình, còn tưởng bản thân đã bị ai đó nhận ra diện mạo thật.
Hắn lập tức trấn tĩnh lại, vì hiện giờ ngoại hình của hắn đã thay đổi, là ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos đã chết. Bên trong còn là nhà thám hiểm điên cuồng Gehrman Sparrow. Bên trong Gehrman Sparrow là thám tử lừng danh Sherlock Moriarty. Bên trong Sherlock Moriarty mới là Klein Moretti.
Còn chưa hết, bên trong Klein Moretti chính là ngài ‘Kẻ Khờ’, đồng thời là Chu Minh Thụy.
Chẳng lý nào cô ta có thể trực tiếp nhìn thấu bản chất của mình hết, hơn nữa, sao cô ta có thể biết một nhân vật tầm thường như Klein Moretti chứ… Kể cả ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos thì chũng chẳng thể khiến trợ thủ của ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy kinh ngạc tới vậy! Được một tướng quân hải tặc Danh sách 5 đặc biệt mời tới bảo vệ mình và đối phó với kẻ địch, ít nhất cũng phải Bán Thần Danh sách 4…
Thế nên, câu này là chỉ thầy Azik? Là vị ma nữ cấp cao kia đã nhận ra thầy Azik – người phá hủy việc hợp tác giữa vương thất và Ince Zangwill tại Backlund, hay là một kẻ nhận ra thầy Azik từ một cuộc sống trước kia? Klein cấp tốc làm rõ mạch suy nghĩ, vừa cảnh giác việc Tracy và trợ thủ của cô ả bất ngờ tập kích, vừa liếc qua khóe mắt để dò xét phản ứng của thầy Azik.
Đối với chuyện một vị cường giả bí ẩn xuất hiện, hắn cũng chẳng ngạc nhiên. Một là vì thầy Azik đã báo động trước. Hai là hắn tin chắc ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy không phải một kẻ tự đại. Dưới tình hình suýt bị ám sát mà lại không rõ thế lực sau lưng và động cơ của kẻ ám sát là gì, khả năng cao cô ả sẽ lùi bước, rời khỏi hải phận Quần đảo Rorsted để tìm kiếm viện trợ từ cao tầng Giáo phái Ma Nữ.
Điều duy nhất hắn không nghĩ tới chính là trợ thủ đối phương lại tới nhanh đến vậy, cứ như thể cô ta đang ở gần đây, hoặc sở hữu vật phẩm thần kỳ mang năng lực giống “Nhà Lữ Hành”.
Kết hợp với giọng nói nữ tính và nhẹ nhàng êm đẹp, Klein nghi ngờ đây chính là một vị ma nữ cấp Bán Thần.
Azik đứng trên mặt thảm dày, chần chờ hai giây mới hỏi:
“Ngươi biết ta?”
Giọng điệu này sao mà mông lung thế… Chẳng lẽ trước kia cao thủ đã từng qua lại một thời gian dài với ma nữ? Không, không thể nghĩ vậy được… Klein thoạt miên man bất định, song nghiêm túc sám hối trong lòng.
Hắn nhận ra ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy cũng đang sững sờ, vẻ chắc chắn và trấn định vừa rồi đều biến thành nghi hoặc.
Giọng nói dịu dàng không biết từ đâu vọng tới kia lại vang lên:
“Đương nhiên là ta biết ngươi, ngươi hẳn cũng biết ta.”
Azik nghiêng tai lắng nghe một chút, lắc đầu cười khổ:
“Thật xin lỗi, ta đã liên tục mất đi ký ức trong quá khứ, giờ đang trên đường tìm kiếm chúng.
Nếu ngươi có thể nhắc nhở ta, giúp ta nhớ lại nhiều ký ức hơn, ta sẽ rất biết ơn ngươi.”
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, vẻ kinh ngạc và nghi ngờ trên mặt Tracy bắn đầu trầm xuống.
Cô ả thận trọng liếc Klein một chút, rồi nhíu mày khi trông thấy gương mặt của ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos.
Giọng nữ nhẹ nhàng thở dài:
“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đã là 1300 năm trước. Khi ấy, Nguyên Sơ và Tử Thần hợp tác, tạo nên Tai họa Thương Bạch trên lục địa Bắc. Hẳn ngươi đã quên rằng chúng ta từng cùng nhau đối kháng với Thánh Giả và Thiên Sứ của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối.”
Mình biết đoạn lịch sử này, ở trong nhật ký của Rossell Đại Đế có ghi lại… Ngài “Cửa” nói, kết cục là Ma Nữ Nguyên Sơ bị thương nặng, mãi đến gần đây mới có dấu hiệu hàng lâm một lần nữa. Còn Tử Thần thì trực tiếp vẫn lạc luôn, tạo nên biển Cuồng Bạo, ngăn cách lục địa Bắc và lục địa Nam… Giáo phái Ma Nữ và thế lực của Tử Thần từng hợp tác trước kia, bảo sao ma nữ cấp Bán Thần này biết thầy Azik. Shh, cô ta là một quái vật đã sống ít nhất hơn một ngàn bốn trăm năm rồi ấy chứ! Klein nghĩ đầy nhạo báng trong đầu.
Theo sau đó, hắn chợt nghi hoặc một lần nữa. Hắn vốn cho rằng thầy Azik bị “Huyết Hoàng Đế” Aristar Tudor nhìn thoáng qua trong Cuộc chiến Tứ Hoàng, bị thương nặng, nên mới liên tục mất đi ký ức, không ngừng quên hết quá khứ. Nhưng theo lời ma nữ cấp Bán Thần này, Azik không chỉ thuận lợi vượt qua Cuộc chiến Tứ Hoàng mà còn tham dự vào Tai họa Thương Bạch của nhiều năm về sau. Dường như giữa khoảng thời gian ấy cũng chẳng xuất hiện vấn đề gì.
Azik nhắm hai mắt lại như đang cố vắt kiệt trí nhớ.
Vài giây sau, ông do dự hỏi:
“Katarina Pelle?
Ngươi… đã là “Ma Nữ Bất Lão” rồi?”
“Ta rất lấy làm vui mừng vì vẫn được ngươi nhớ kỹ. Ở thời điểm đó, so với ngươi, ta chỉ là một kẻ yếu.” Một bóng người phác họa ra bên cạnh ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy. Cô ta mặc một chiếc áo choàng màu trắng đơn giản và thanh khiết, hai bên tà áo xẻ rất cao, lộ ra đôi chân trắng nõn như tuyết, mịn màng như thiếu nữ, không chút tì vết.
Người phụ nữ này sở hữu mái tóc đen và đôi mắt xanh biển, trông vô cùng tao nhã và tuyệt đẹp, một vẻ đẹp quyến rũ khó nói nên lời.
Cô ta nhìn Azik Eggers, khóe miệng nhếch lên nhấn một vệt cười nhạt:
“Hơn một ngàn năm đã trôi qua, chúng ta vẫn còn sống và gặp lại nhau, quả là một chuyện đáng để ăn mừng.
Ngài “Quan Chấp Chính Tử Thần” của Đế quốc Balam ạ.”
Thầy Azik là “Quan Chấp Chính Tử Thần” của Đế quốc Balam… Đây chính là tên ma dược về sau của đường tắt ‘Tử Thần’ sao? Vị “Ma Nữ Bất Lão” Katarina Pelle này thoạt nhìn cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, vừa đoan trang thanh khiết vừa trưởng thành quyến rũ… Khoan đã, sao mình lại nghĩ đến mấy thứ này? Năng lực mê hoặc của “Hoan Du” mà cô ta sở hữu đã đạt tới trình độ này rồi sao? Klein vội vàng dời tầm mắt đi, suýt thì phải dùng đến suy tưởng để bình phục cảm xúc.
Không đợi Azik mở miệng, Katarina Pelle lại dùng chất giọng tuyệt mỹ như tiếng ca, lên tiếng:
“Ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi lại liên tục đánh mất ký ức như vậy.
Ta nhớ rằng chỉ trong giai đoạn “Kẻ Bất Tử” của đường tắt này, các ngươi mới bị thế. Cứ cách sáu mươi năm lại chết một lần, hồi sinh một lần, xong quên sạch quá khứ. Nhưng ngươi đã thăng cấp, đã sớm thoát khỏi loại nguyền rủa này rồi mà.
Ngươi đã gặp phải chuyện gì trong hồi cuối Tai họa Thương Bạch vậy?
Haha, lúc ấy bảy thần phân liệt, xem nhau như địch. Chúng ta đều tưởng rằng Nguyên Sơ và Tử Thần sẽ thành công. Ai ngờ, Mặt Trời tự cao nhất lại cúi đầu, Bạo Chúa ngạo mạn nhất cũng cúi đầu, các Thần nhanh chóng liên hợp với nhau. Nếu không phải trùng vào đúng lúc thăng cấp, hẳn ta đã chết trong hồi cuối của trận thần chiến kia rồi. Ta nghĩ, chắc ngươi cũng bị thương tổn gì đó nên mới biến thành cái tình trạng hiện giờ. Đối với ngươi mà nói, bản thân chuyện Tử Thần vẫn lạc chính là tổn thương lớn nhất.”
Azik trầm mặc, lộ ra một biểu cảm đau đớn không quá rõ ràng trên khuôn mặt:
“Ta-Ta không thể nhớ được…”
Đến tận giờ phút này, Klein mới phát hiện ra “Ma Nữ Bất Lão” Katarina Pelle hơi quen mắt, cảm tưởng như cô ta chính là người phụ nữ áo trắng đã dẫn dắt phu nhân Sharron bước lên con đường trở thành ma nữ.
Đột nhiên, ánh nhìn của Katarina đảo qua Klein, cô ta mỉm cười với Azik:
“Vậy các ngươi sẽ không quên mục đích hôm nay đến đây chơi chứ?
Ta rất hiếu kỳ, tại sao hắn lại muốn ám sát Tracy, chẳng lẽ vì chính nghĩa?”
Ánh mắt của “Ma Nữ Bất Lão” kia khi chuyển qua ngập tràn nét đa tình ẩn ý và ngọt ngào hoạt bát. Tựa như người đưa mắt tới chính là một thiếu nữ xuân xanh mơn mởn còn vị thành niên. Mà ngũ quan và khí chất của cô ta lại tôn cảm giác này lên một cách thần kỳ, khiến cho cô ta hoàn toàn chẳng giống một phụ nữ trưởng thành đang cố đóng vai thiếu nữ trẻ tuổi chút nào. Lúc này đây, Klein thấy Katarina Pelle như là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.
…Cô ta đã có thể phô bày toàn bộ vẻ quyến rũ trong từng giai đoạn của một người phụ nữ ra, lại còn kết hợp với trạng thái da, ngũ quan và khí chất nữa… Không hổ là “Ma Nữ Bất Lão”… Klein đã dùng thử dùng suy tưởng để cưỡng lại sự hấp dẫn khó miêu tả thành lời kia.
Hắn chủ động nhìn về phía ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy:
“Ngươi có biết thương gia tài phiệt tên Jimmy Necker không?”
Tracy hé miệng ra, lại khép vào, vẻ mặt hơi ngây ngốc và uất ức:
“Đó là ai?”
“Chắc ngươi không biết ông ta. Ông ta từng giữ một phần văn hiến cổ xưa liên quan tới Tử Thần, ông ta chết dưới tay ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos.” Klein nói bằng gương mặt của ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos.
Con ngươi xanh thẳm của Tracy híp lại, cô ả thoạt mù mờ, rồi phẫn nộ:
“Ngươi đến vì chỗ văn hiến ấy ư?”
Quả nhiên là nằm trong tay ngươi… Klein phán đoán dựa trên tông giọng của đối phương.
Hắn lạnh lùng đáp:
“Phải.”
Tracy hớp một chút khí, lớn tiếng:
“Elaine đâu rồi? Ngươi đã làm gì em ấy? Ta biết Elaine còn sống, nếu em ấy xảy ra vấn đề, trực giác linh tính sẽ mách bảo ta.”
Klein không thử mập mờ nước đôi, trực tiếp nói:
“Cô ta đã quay trở về Intis, cô ta sắp bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.”
Tracy sầm mặt xuống, trong đôi mắt ấp ủ một cơn bão lốc, khí thế của một tướng quân hải tặc hoàn toàn lộ ra. Song, Azik tùy ý liếc qua một cái, khiến cô ả lập tức bình tĩnh lại.
Khóe miệng cô ả hơi cong lên:
“Chỗ văn hiến đào được bên trong lăng tẩm của hoàng thất Đế quốc Balam đúng là đã rơi vào tay ta.
Nhưng ta chẳng hứng thú gì với chúng hết, chỉ tùy tiện lật qua hai trang xong là nộp luôn cho Giáo phái.
Haha, kể cả trước đó ngươi có ám sát ta thành công, cũng chẳng cách nào lấy được chúng. Ta vốn chưa từng đọc, dù có thông linh cũng chẳng thuật lại được. Tiếc quá nhỉ, ta không nỡ từ bỏ mạng sống của mình, bằng không lúc ấy hẳn có thể nhìn thấy bộ dạng thất vọng của ngươi rồi. Nó nhất định sẽ vô cùng đặc sắc cho xem.”
Klein ung dung đáp lại:
“Không, ta sẽ chẳng thất vọng đâu. Ta có thể thu được linh hồn và đặc tính của một “Ma Nữ Thống Khổ”, chăn thả ngươi, sai khiến ngươi.”
Vừa nói, hắn vừa giơ bàn tay trái đeo Đói Khát Ngọ Nguậy lên——hình dạng hiện tại của nó là một chiếc găng tay màu đen.
Tracy nheo mắt, ánh nhìn trở nên cực kỳ nguy hiểm, hệt như một con hổ vừa bị khiêu khích. Nếu không phải còn đang có hai vị cường giả Danh sách cao bên cạnh, chắc cô ả đã ra tay.
Mà Klein vừa dứt lời, chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Rõ ràng hiện giờ mình đâu có đóng vai Gehrman Sparrow, vì sao vẫn còn dùng phong cách nói chuyện theo nhân cách của hắn chứ… Klein sợ hãi kinh ngạc, hoài nghi có phải gần đây mình đã quá nhập tâm rồi không.
Nhất định phải nhớ kỹ, mình chỉ có thể là chính mình.
Không thể vì đóng vai lâu dài mà bị vai diễn ảnh hưởng ngược lại… Điều này sẽ dẫn tới lạc lối, sẽ ủ mầm mất khống chế!
Hắn nhanh chóng kiểm điểm bản thân, ném tổng kết này vào quy tắc đóng vai “Người Không Mặt”.
Thấy hắn thoáng im lặng, Azik nhìn “Ma Nữ Bất Lão” Katarina Pelle, vẫn nói bằng tông giọng bình thường:
“Có thể gửi một bản sao của mớ văn hiến kia cho ta không?”
“Đó chẳng phải vấn đề gì to tát.” Katarina nghiêng đầu nhìn Tracy một chút, “Con có yêu cầu gì không?”
Tracy nhìn chòng chọc vào Klein, nói bằng giọng trầm khàn:
“Nói cho ta tung tích của Elaine.”
Klein ngừng suy nghĩ, nhìn vào cô ả, rồi lại quay sang nhìn “Ma Nữ Bất Lão” thanh khiết Katarina.
Đương nhiên hắn đã có quyết định trong lòng, song vẫn không khỏi hơi thấp thỏm.
Hắn nghiêng đầu quan sát thầy Azik một chút, phát hiện ra ông vẫn treo một nụ cười dịu dàng ấm áp, không hề thúc giục, cũng chẳng ép buộc.
Klein thu hồi tầm mắt, đáp ngắn gọn:
“Ta từ chối.”