Quỷ Bí Chi Chủ

Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo

***

Ký ức về chuyện hạc giấy vẫn còn mới nguyên trong tâm trí Klein. Trước kia, Will Oncetine đã sử dụng vật phẩm này để định vị linh thể sao của bác sĩ Eren khi anh ta dạo chơi giữa Linh giới trong giấc mộng, đồng thời trút thông tin vào trong anh ta, tạo gợi ý, hình thành nên một giấc mơ đặc biệt.

Sau này Klein lại dùng hạc giấy mình gấp để thay cho hạc giấy của Will Oncetine, rồi cầm hàng thật đem lên phía trên sương xám để xem bói, nhưng không đạt được kết luận hữu hiệu nào. Cho đến khi vợ bác sĩ Eren mang thai, hắn mới tính toán thời gian, căn cứ vào hiểu biết sơ bộ về tình huống giữa Danh sách 0 và Danh sách 1, suy đoán rằng Will Oncetine đang nuốt đuôi khởi động lại, rằng đối phương đang tranh đấu kịch liệt với một “Con Rắn Thủy Ngân” khác để giành vị trí Danh sách 0. Mà cơn ác mộng tới cùng hạc giấy chỉ là hiệu ứng đi kèm, tác dụng chính của nó là giúp Will Oncetine bí mật biến thành một thai nhi.

Mà điều buồn cười nhất trong sự kiện này là, hạc giấy Klein gấp lại được đối xử như hàng nguyên bản của Will Oncetine, mà Kẻ Gác Đêm lại còn dùng một phiên bản nhái khác vụng về hơn nữa để đổi lại.

Sau khi bị mình ném lên phía trên sương xám, hạc giấy của Will Oncetine vẫn luôn ở chỗ cũ, suýt thì mình cũng quên rồi… Dùng nó xem bói chỉ nhận được gợi ý hết sức mơ hồ, nếu không có những tiến trình khác, rất khó mà suy đoán ra đứa bé trong bụng vợ bác sĩ Eren chính là Will Oncetine. Nhưng trái lại, Will Oncetine có thể lợi dụng nó để định vị trong Linh giới, giống như Arrodes có thể dựa vào không khí của sương xám để kết nối với máy thu phát vô tuyến thông qua Linh giới vậy…

Ê, hình như trong chuyện này có chỗ khả thi đấy… Klein chợt ngồi thẳng lên, nảy ra một ý tưởng sáng tạo.

Hắn muốn sử dụng con hạc giấy kia để giao tiếp với Will Oncetine trong mơ!

Điều này chẳng mang lại tác dụng gì cho mình của bây giờ, thậm chí còn có nguy hiểm tiềm tàng nhất định. Nhưng nếu Will Oncetine chính là “Con Rắn Thủy Ngân” kia của Học phái Sinh Mệnh, thì hành động cung cấp tình báo tương ứng chắc chắn sẽ đổi được cảm tình… Với loại tồn tại cấp độ Vua Thiên Sứ này, đầu tư trước là cần thiết. Chờ đến khi vị đó được sinh ra, không chừng còn hồi báo lại mình mấy chục lần ấy chứ. Dù sao thử một tí cũng chẳng chết được, ờm, nếu chết cũng có thể hồi sinh mà… Klein nghĩ trong lòng, nhưng thực tế lại rất cẩn thận. Hắn định lên phía trên sương xám xem bói mức độ nguy hiểm trước rồi mới quyết định thực hành sau.

Trải qua một hồi bận rộn, hắn xác định mình có thể tiếp nhận mức độ nguy hiểm này, vậy là dùng nghi thức mang hạc giấy kia trở lại thế giới hiện thực.

Có lẽ vì nguyên nhân đến từ Danh sách 1 “Con Rắn Thủy Ngân”, dù có ở phía trên sương xám một thời gian dài, hạc giấy này cũng chẳng đặc biệt chỗ nào, vẫn bình thường như trước.

Hy vọng không khí phía trên sương xám không trung hòa mất đặc thù của nó, không thì Will Oncetine sẽ chẳng định vị được mất. Hừm… Danh sách trước của “Con Rắn Thủy Ngân” là “Nhà Tiên Tri”. Liệu chuyện mình sắp làm đây có nằm trong dự liệu của Will Oncetine không nhỉ?

Lý do vị này lựa chọn bác sĩ Eren có phải vì anh ta là bạn mình, rồi thông qua đó thành lập liên hệ với mình không? Chắc mình không tự luyến quá rồi đấy chứ…


Cơ mà, câu hỏi này rất đáng để nghi ngờ. Sau khi Will Oncetine dùng hạc giấy để định vị bác sĩ Eren, cứ trực tiếp “đầu thai” là được rồi, sao còn phải khiến anh ta gặp ác mộng hằng đêm mãi như vậy chứ? Hơn nữa, cảnh mơ ấy còn nhấn mạnh vào sự tranh đấu giữa hai “Con Rắn Thủy Ngân”. Đối với một người bình thường, họ vừa khó hiểu, lại vừa không có khả năng phát huy bất kỳ tác dụng nào trong chuyện này. Có khác gì liếc mắt đưa tình với người mù đâu?

Will Oncetine tạo ra giấc mơ để cho mình xem chăng?

Klein nhíu mày, có vài suy đoán nhất định.

Hắn kìm nén cơn nghi hoặc lại, cầm chiếc bút máy cán tròn lên, bơm đầy mực, suy tính lại câu văn sắp viết lên hạc giấy để thu hút sự chú ý của “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine này.

Viết gì mới được nhỉ? Klein cân nhắc tới tình trạng của Học phái Sinh Mệnh mà Arrodes đã mô tả, cảm thấy chỉ cần dùng một câu để bao quát lại mọi thứ, trong khi vẫn tràn đầy cảm xúc mới lạ và phong phú:

Câu ấy chính là:

[Nhà ngài nổ rồi!]

Câu này thô tục quá, trực tiếp quá, chẳng lịch sự gì cả. Hơn nữa, chưa chắc Will Oncetine đã là nghị trưởng của Học phái Sinh Mệnh… Klein cân nhắc một hồi, khẽ trải hạc giấy ra, mỗi mặt viết một chữ khác nhau, hợp thành một câu rất ngắn:

[Roy Kim bị bắt.]

Xong xuôi đâu đấy, Klein đặt bút máy cán tròn xuống, nhét hạc giấy vào trong ví của mình, hệt như bác sĩ Eren từng làm trước đó.



Ở biên giới hải phận Rorsted, trên một hòn đảo khổng lồ chìm trong sương mù nằm chệch khỏi tuyến hàng hải chủ chốt.

Giữa tiếng kêu thê lương vang vọng, một con chim màu xanh biển nhanh như cái bóng rơi từ trên trời xuống, đập thẳng xuống mặt đất, khiến đất đá và máu văng tung tóe.


Alger Wilson không chủ quan, vẫn đứng đằng xa giơ bàn tay trái đeo chiếc nhẫn sắt đen trên ngón cái, nhắm ngay vào sinh vật phi phàm đáng sợ mang tên chim Cắt Bóng Xanh này.

Trên đỉnh chiếc nhẫn có một cái gai nhọn lồi lên, nhuốm vết máu cũ, trông vừa cổ xưa vừa tà dị.

Đây chính là món vật phẩm thần kỳ anh ta mua từ một “Thợ Thủ Công” bằng số tiền truy nã ‘Sắt Thép’ Mavity. Anh ta công khai tuyên bố rằng nó tốn mất 5200 bảng, nhưng thực tế chỉ phải bỏ ra 3100 bảng.

Chiếc nhẫn này tên là Ngọn Roi Tinh Thần, có thể gây tổn thương tinh thần cực lớn đối với kẻ địch, đồng thời rất khó ngăn chặn. Ngoài ra, nó còn có thể tăng cường kỹ thuật làm chủ các loại vũ khí, nên giá cả như vậy cũng không tính là quá đắt đỏ.

Lúc ấy, “Thợ Thủ Công” và bạn anh ta có hai món vật phẩm thần kỳ. Một là Ngọn Roi Tinh Thần, hai là Nhẫn Phép Phù Thủy. Thứ sau có nhiều năng lực hơn, tính linh động cao hơn mà giá cũng không khác mấy so với thứ trước. Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, Alger vẫn lựa chọn Ngọn Roi Tinh Thần. Anh ta tin chắc, không có món vật phẩm thần kỳ này, săn chim Cắt Bóng Xanh sẽ khó khăn gấp bội, vì nó là sinh vật siêu phàm biết bay. Sự thật đã chứng minh phán đoán của anh ta.

Vì thế, Alger nguyện ý chịu đựng cơn đau đầu liên tục, cảm giác dai dẳng chỉ muốn đập mạnh đầu vào tường.

Chờ vài phút sau, anh ta đã nhìn thấy mấy điểm sáng nổi lên từ cơ thể chim Cắt Bóng Xanh. Trông thấy sáu cái lông vũ kết tinh ngưng tụ trên cánh nó, Alger mới thở phào nhẹ nhõm, bước qua.

Trán anh ta buộc một mảnh vải đay, trên đó gắn một khối đá quý màu đỏ máu, tỏa ra ánh sáng giống ánh trăng.

Đây vốn là di sản của Nam tước Huyết tộc sắp thuộc về Emlyn White, nhưng Alger không vội hoàn thành giao dịch ngay khi đồ tới tay. Thay vào đó, anh ta sử dụng đặc tính – thứ có thể dùng sơ qua – để bảo hiểm thêm cho lần hành động săn chim Cắt Bóng Xanh này.

Có lúc, làm môi giới đúng là rất hay… Alger vừa cất sáu cái lông vũ kết tinh đi, vừa thầm thở dài.

Anh ta thẳng người, nhìn về phía ngọn núi cao vút giữa đỉnh hòn đảo nguyên sinh và rừng rậm ngút ngàn chung quanh, cảm giác vô số nguy hiểm khó nói nên lời đang rình rập.

Thực lực hiện giờ của mình vẫn chưa đủ để thăm dò nơi này… Alger thu hồi tầm mắt, đi về rìa hòn đảo, không ngừng để ý xem có “kẻ săn mồi” nào xung quanh mình không.


Chẳng bao lâu sau, anh ta đã nhảy vào trong biển, dùng năng lực “Nhà Hàng Hải” thoải mái bơi ra xa. Con tàu ma của anh ta đang đậu ở đó, các thủy thủ vẫn đang ngủ say nhờ hiệu quả của Khí Gas Gây Mê từ Huyết tộc.

——Để đến được hòn đảo nguyên sinh này, tàu thuyền nhất định phải đi chệch khỏi tuyến đường biển chủ chốt. Trong tình hình quái biển thường xuyên ẩn núp, bão táp vờn quanh, ít nhất phải khởi hành liên tục sáu giờ, bất kỳ lúc nào cũng có nguy cơ bị đắm, chỉ một “Nhà Hàng Hải” quen thuộc với các tuyến hàng hải mới có biện pháp lái thuyền đến gần.



Khuya tới, đã nghỉ ngơi cả một ngày, Klein bỏ báo xuống, chui vào trong chăn.

Đang thiu thiu, hắn bỗng nghĩ tới một vấn đề.

Giờ Danitz đã quay trở về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim rồi, chỉ một mình mình ở trong căn phòng lớn thế này, chẳng phải lãng phí lắm sao? Klein khẽ gật đầu, quyết định rạng sáng sẽ trả phòng, đổi một quán trọ khác.

Quyết định xong, hắn nhanh chóng đi ngủ. Giữa giấc ngủ mơ màng, hắn đột nhiên tỉnh táo.

Hắn biết đang có một sức mạnh xâm nhập vào giấc mộng của mình!

Ngay cả sự xâm nhập của “Con Rắn Thủy Ngân” cũng có thể bị phát giác, mình lợi hại thật, không, sương xám lợi hại thật… Klein nhìn tứ phía, phát hiện mình đang đứng giữa một đồng bằng hoang vu đen kịt, cách đó không xa có một tòa tháp nhọn màu đen.

Đây chính là cảnh tượng hắn đã nhìn thấy trong giấc mơ của bác sĩ Eren, nhưng lúc này trên tháp nhọn đã không còn con rắn màu bạc trắng khổng lồ thần bí kia nữa.

Klein suy tư gật đầu, nhanh chân bước vào tòa tháp nhọn đen kịt. Nơi này vẫn mục nát như cũ, bố cục hỗn loạn, bậc thang khi thì hướng lên, lúc lại nghiêng xuống, các gian phòng có bình thường, có dựng ngược, có gắn kết những bộ phận khác bên trong.

Xuyên qua từng cánh cửa, xuyên qua từng vách tường, Klein lại một lần nữa tiến sâu vào trong tòa tháp đen.

Bài Tarot vương vãi toán loạn quanh đây, tập trung nhiều tại phần mặt đất ở giữa hơi nhô ra.

Nơi đó có một hàng chữ màu bạc trắng và một bức tranh chân dung.

Bức chân dung ấy là của “Dược Sĩ” béo kia, những từ ngữ màu trắng bạc hợp thành một câu:


[Báo cho Darkwill.]

Ra “Dược Sĩ” béo kia tên là Darkwill… Will Oncetine thực sự là “Con Rắn Vận Mệnh” kia của Học phái Sinh Mệnh, mà đúng là mình có thể dùng hạc giấy để giao tiếp với vị này trong mơ… Klein chờ đợi một hồi, thấy không còn gợi ý nào khác, bèn rời khỏi cảnh mơ, lại ngủ tiếp.



Hừng đông hôm sau, hỏi kỹ không phải mất thêm tiền sau khi trả phòng vào giữa trưa xong, Klein đội mũ, lên xe ngựa, đến trước cửa Rạp Hát Đỏ.

Nhà chứa nổi tiếng này đang trong thời điểm vắng vẻ nhất, yên tĩnh như một cái nhà ma.

Klein liếc một cái, trực tiếp bước vào con ngõ nhỏ chếch phía đối diện, đến cửa tiệm thảo dược cổ truyền của Darkwill.

Hắn chợt linh cảm thấy thứ gì, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, trông thấy một con cú mèo mập mạo đứng thẳng trên ấy, bình tĩnh quan sát hắn.

Hình như trước kia “Dược Sĩ” béo đã thử thuần hóa động vật phi phàm thì phải… Klein trầm ngâm rời mắt, gõ cửa.

Thình! Thình! Thình! Thình! Thình! Thình!

Chờ một lúc, hắn mới thấy “Dược Sĩ” béo Darkwill còn đang ngái ngủ mở cửa ra.

“…Anh có bị bệnh gì đâu.” Darkwill quan sát một chút, nói.

Klein duy trì biểu cảm lạnh lùng của Gehrman Sparrow, giật giật khóe miệng, lịch sự cất tiếng:

“Chào buổi sáng, ngài “Dược Sĩ”.

Tôi đã tìm thấy thầy của anh rồi.”

“Thật á?” “Dược Sĩ” béo Darkwill không tin vào tai mình, hỏi ngược lại, “Anh mới nhận ủy thác hôm trước thôi mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận