Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
707DefenderOfJustice: cái wikia Chúa Tể Quỷ Bí vốn tiêu điều của mình đã bị đóng rồi ‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)‧º·˚
____________
Phía trên sương xám, Klein dựa vào chiếc ghế lưng cao, cầm Đói Khát Ngọ Nguậy im lặng vài giây.
Cuối cùng, hắn vẫn làm theo trình tự dự định trước đó, thả linh hồn của vị “Bác Sĩ Tâm Lý” kia ra.
Một bóng hình nhanh chóng hiện ra bên cạnh chiếc bàn đồng dài. Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt khá mờ nhòe, cảm giác đau đớn và méo mó lộ rõ trên gương mặt.
Klein nhìn cô ta, hỏi như đang tán gẫu:
“Cô còn nhớ rõ mình là ai không?”
Bên trong mảnh không gian thần bí này, hắn có thể trực tiếp thông linh.
Cơn oán độc của vị “Bác Sĩ Tâm Lý” kia giảm đi rõ rệt, cô cười chua xót:
“Đương nhiên là nhớ rõ rồi.
Tôi là thành viên của một tổ chức bí ẩn nào đó, đang định đến Đảo Toscarter gặp một người bạn, kết quả trên đường đi đụng độ phải bọn hải tặc.
Dù tôi đã sử dụng năng lực phi phàm để giải quyết xong tai họa ấy, nhưng đám hải tặc chạy trốn đã báo cáo tình hình tương ứng cho Qilangos. Nhằm đoạt lấy năng lực của tôi, gã cố tình thay đổi kế hoạch ra biển, chặn thuyền chúng tôi. Chuyện sau đó hẳn anh có thể tưởng tượng ra.
Nhờ sự cẩn thận của gã, tôi bị giết chết ngay lập tức, không giống những nữ hành khách khác phải chịu đựng chuyện còn tồi tệ hơn cả tử vong.”
Klein trầm mặc vài giây, khẽ gật đầu:
“Cô có biết cuốn sách cổ đại “Chuyến hành trình của Grossell” không?”
Hắn tin rằng, vì “Chuyến hành trình của Grossell” đến từ tộc Cự Long nên hẳn vị “Bác Sĩ Tâm Lý” kia cũng có thể từng nghe qua tên hay tình hình cụ thể về nó.
Nữ “Bác Sĩ Tâm Lý” kia nghiêm túc nhớ lại, lắc đầu nói:
“Thật xin lỗi, tôi chưa từng nghe đến cái tên này.”
Klein không còn xoáy vào đề tài này nữa, chuyển hỏi:
“Cô sắp tiêu tán, sắp được thanh thản rồi. Cô còn nguyện vọng nào không?”
Vị “Bác Sĩ Tâm Lý” kia cúi thấp đầu, khẽ cười:
“Tôi muốn hồi sinh.
Thôi được rồi, tôi biết chẳng có cách nào thỏa mãn nguyện vọng này cả. Mọi thứ khác đều không cần thiết lắm. Tôi chết lâu như thế rồi, người nhà và bạn bè tôi đã sớm nhận được tin dữ. Chuyển tin báo tử thêm một lần nữa chỉ khiến họ nhớ lại nỗi thống khổ này hơn mà thôi.
Cứ thế đi, cảm ơn, cứ để vậy đi…”
Bóng dáng cô ta nhanh chóng mờ dần rồi biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại một cái đồng tử to lớn màu vàng, một cái đồng tử màu vàng có thể chiếu rọi suy nghĩ trong lòng mỗi người.
Đây chính là đặc tính phi phàm do “Bác Sĩ Tâm Lý” để lại.
Klein thở dài, suy nghĩ tới vài chi tiết trong lời nói vừa rồi của nữ “Bác Sĩ Tâm Lý”:
Cô ta một thân một mình đến Đảo Toscarter thăm bạn, lại không đi cùng người nhà…
Đảo Toscarter nằm ở vùng viễn đông biển Sonia và phía nam Quần đảo Gargas.
Nó là thuộc địa tận cùng phía đông của Vương quốc Loen, mà Quần đảo Gargas lại thuộc Đế quốc Feysac… Bạn bè gì mà lại ở đấy? Bạn bè gì mà đáng để đi tàu khách lâu như vậy tới thăm?
Dù cô ta chỉ nói mình là thành viên của một tổ chức bí ẩn, nhưng khả năng cao thuộc Hội Tâm Lý Luyện Kim rồi. Cô ta đang đi làm nhiệm vụ?
Klein tôn trọng người đã khuất, không muốn đào sâu vào bí mật của đối phương nên không hỏi nhiều. Giờ không có đầu mối gì, hắn nhanh chóng ngừng suy nghĩ về phương diện này mà đi suy tính tới chuyện khác.
Sau khi săn giết ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol Kim, bất kể lý do là gì, giờ mình phải tạm thời rời khỏi Bayam… Trong khoảng thời gian này mình đã làm kha khá chuyện ở Thành Khảng Khái rồi… Ừm, sau khi tham dự hai tới ba tụ hội Người Phi Phàm, xác nhận xem có vật liệu chính của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” không thì rời đi… Klein nhanh chóng quyết định, cụ thể hóa ra hình ảnh ‘Thế Giới’ cầu nguyện, phủ sương xám lên nó rồi ném vào ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’.
…
Audrey đang đứng trên ban công tầng ba nhìn ra ngôi làng đằng xa. Nóc nhà nơi đây chủ yếu làm từ gạch đỏ, mô tả biểu tượng Cự Long một cách trừu tượng hoặc tả thực.
Đột nhiên, trước mặt cô nàng hiện lên một mảnh sương xám vô biên quen thuộc.
Bên trong sương xám, một bóng người mơ hồ đang khẩn cầu với thần linh ngồi trên cao:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ vĩ đại, xin chuyển lời cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, có thể chuẩn bị giao dịch rồi.”
Có thể chuẩn bị giao dịch rồi? Anh ta nói đã lấy được đặc tính phi phàm của “Bác Sĩ Tâm Lý” rồi? Nhưng hôm qua đã có đâu… Hiệu suất của ‘Thế Giới’ khiến Audrey phải kinh hãi, suýt quên cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’.
May mà cô nàng đã không còn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây ngô của quá khứ, đã gặp qua nhiều đại sự, nên mới cấp tốc bình phục tâm tình, thành kính cảm tạ. Đồng thời cô báo cho ngài ‘Thế Giới’ phải chờ hai tới ba ngày vì mình định thanh toán cùng lúc với số tiền còn nợ bề tôi của ngài ‘Kẻ Khờ’——Dù giờ trên người cô đầy đủ tiền mặt, nhưng vẫn phải duy trì ranh giới cuối cùng nhất định, nếu không sẽ dễ khiến người khác phát hiện ra có gì đó không ổn.
Đợi tới khi sương xám mờ ảo tan đi, Audrey mới nhìn xuống Susie đang lặng lẽ thưởng thức vườn hoa dưới lầu một, thầm líu lưỡi:
“Ngài ‘Thế Giới’ thật là đáng sợ quá đi…”
…
Chạng vạng tối, bên trong quán bar Rong Biển.
Vừa tiêu xài tiền vào sòng bạc đi ra, ‘Mắt Xanh’ Meath ngồi vào trước quầy bar, gọi một ly Lyrenze.
Đang định nâng ly lên uống rượu, y chợt nghe thấy nhân viên pha chế nén giọng xuống thì thầm:
“ ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol chết rồi.”
“Hả… Ai làm?” ‘Mắt Xanh’ Meath thoạt giật mình, chợt hưng phấn hỏi, “Có người dám thách thức ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ cơ à?”
“Một nhà thám hiểm tên là Gehrman Sparrow, trước đó hoàn toàn không có tiếng tăm gì, ai biết hắn lại tự nhiên xử lý được Misol!” Nhân viên pha chế không che giấu nỗi chấn động và kinh ngạc của mình, “Hắn giết Ozil, ông chủ thực sự của quán bar Lá Phong Hương, ‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil.”
‘Mắt Xanh’ Meath đang định phát biểu cảm tưởng, chợt nhíu mày.
Sáng nay đám người Ozil đã đến hỏi y về chuyện ‘Liệt Diễm’ Danitz, y mới nói cho lão ta biết vị thủy thủ trưởng thứ tư của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim đã đi chung với một nhà thám hiểm xa lạ, cũng dùng nghi thức vẽ ra bức tranh chân dung tương ứng.
Ozil chết rồi, Misol Kim chết rồi, bị một nhà thám hiểm lạ mặt tên Gehrman Sparrow giết… ‘Mắt Xanh’ Meath đột nhiên run lẩy bẩy, chỉ chớp mắt trong đầu đã hiện lên hình ảnh khiến y cảm thấy ấn tượng sâu sắc tột độ:
Người đàn ông trông như một quý ngài đứng ở lối vào quán bar. Hắn sở hữu mái tóc đen và đôi mắt nâu, gương mặt hao gầy, góc cạnh rõ ràng. Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng quan sát kỹ các khách uống rượu như thể đang tìm kiếm con mồi.
‘Mắt Xanh’ Meath rùng mình một cái, không buồn đụng đến rượu mà đứng thẳng dậy, nhanh chân rời khỏi quán bar.
Quá đáng sợ, tên kia đáng sợ ngoài sức tưởng tượng! Kể cả ‘Kẻ Xảo Ngôn’ cũng chết dưới tay hắn. Chắc chắn là một cường giả cấp tướng quân! Nhất định là hắn đang đi tìm mình, muốn xử lý cả mình. Không được, không thể ở lại Bayam, dứt khoát phải lập tức quay về thuyền, rời xa khỏi đây! ‘Mắt Xanh’ Meath đi thẳng tới Rạp Hát Đỏ, cưỡng ép lôi đám bạn đồng hành ra, đi xuyên qua rừng rậm ở ngoại ô, vòng qua bến cảng tư do Quân Phản Kháng làm chủ.
Bên trong con ngõ nhỏ chếch phía đối diện Rạp Hát Đỏ, tiệm thảo dược vẫn mở cửa như trước. Dược sĩ béo Darkwill đang ngồi sau quầy, trông thì bình tĩnh nhưng đang cực kỳ âu lo.
Anh ta đã liên lạc với thành viên của Học phái Sinh Mệnh thông qua vài phương thức, tìm kiếm trợ giúp cần thiết. Song, anh ta không thể biết ai sẽ đến và đến lúc nào, chỉ đành nín nhịn nỗi sợ hãi và lo lắng, tiếp tục mở cửa hàng, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Darkwill, trông cậu bất an quá.” Vừa bay từ nơi nào về, cú mèo mập mạp đậu lên quầy, nói.
“Không cần mày phải nhắc, tao biết rất rõ trạng thái của tao.” Darkwill mất kiên nhẫn vung tay.
Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ lúc còn theo thầy học tập, luôn luôn được ông khuyên bảo phải cẩn thận tổ chức chính phủ, phải cẩn thận Huyết tộc chân chính. Vì thế, Roy Kim không tiếc lời đưa ra hàng loạt ví dụ, gì mà bị giam vĩnh viễn dưới lòng đất, vừa không thể thấy ánh nắng mặt trời, vừa không thể nhìn ngắm phụ nữ. Gì mà trở thành nhân viên nghiên cứu, phải dùng cơ thể đi kiểm tra tính nguy hiểm một số Vật Phong Ấn. Gì mà phải chịu đựng đủ loại thí nghiệm, biến dị thành loại quái vật chỉ còn bản năng. Gì mà bị Huyết tộc hút cạn và ăn sống, bị hóa thành con rối.
Những ví dụ ấy khắc sâu trong cái đầu mập mạp, khiến dũng khí vốn thiếu thốn đủ đường của Darkwill trực tiếp biến mất dạng. Sau khi rời khỏi thầy, anh ta luôn ở lại một thành phố nào đó đợi một thời gian, nếu đụng phải rủi ro bại lộ thì rời đi ngay tức khắc.
Darkwill cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, chuyển sự chú ý tới vấn đề làm sao để cứu thầy ra.
…Lão già đã bị bắt giữ một thời gian rồi mà sao vẫn còn bị nhốt trong Dinh Thống đốc? Với năng lực của quân đội, muốn làm rõ tình báo thì đã biết rõ từ lâu. Dù có là trực tiếp xử lý, thu hoạch vật liệu, hay đưa vào làm nhân viên nghiên cứu, thì kiểu gì cũng phải đưa lão già đi… Chẳng lẽ lão già lại dùng biện pháp gì đó giấu giếm được bí mật, hay họ muốn biến lão già thành gián điệp? Hầy, cứ nhận lời đi cho rồi! Darkwill cào tóc, suy nghĩ vô tận cứ tràn ra.
Dần dần, anh ta nhớ lại bức thư cuối cùng mà mình nhận từ thầy, Roy Kim.
Lão già luôn thích đưa ra những lời nhắc trong những thứ trông có vẻ bình thường và phổ thông. Có khi nào lá thư này cũng cất giấu những tin tức tương tự không? Lá thư này cũng có nói gì đâu, chỉ ước định là gặp mặt ở gần Rạp Hát Đỏ, hơn nữa còn khoe kỹ thuật đánh bạc của ông ấy. Phì, rõ ràng là dựa vào vận khí. Ông ấy còn muốn mình đến tiệm tạp hóa Mable ở phố Enmat mua một cái xúc xắc, chuẩn bị kỹ cho việc tiếp thu giáo dục… Mình cứ nghĩ sẽ mua nó sau khi cả hai gặp nhau nên mãi chưa đi. Có khi nào ở đấy lại có bí mật gì không? Darkwill nảy ra mạch suy nghĩ giống như thể người sắp chết đuối vớ được cái cọc.
——Rất nhiều tên đường phố ở Bayam được đặt theo tên thành phố của Vương quốc Loen.
Darkwill mấy mất phút để tập trung dũng khí, mang cú mèo theo mình, đóng cửa tiệm, bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Trong lúc chờ xe ngựa cho thuê, anh ta mua một tờ Báo Tin tức mới phát hành từ tay đứa nhỏ phát báo, nhàm chán lật xem tin tức quốc tế, trong nước và quần đảo.
Bỗng nhiên anh ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó chính là nhà thám hiểm đã thông báo tung tích của Roy Kim cho mình.
“Vào giữa trưa, Gehrman Sparrow đã đánh chết ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol Kim – kẻ bị truy nã với số tiền 5400 bảng… Hóa ra mình lại ủy thác một nhà thám hiểm đỉnh cao như vậy!” Darkwill tặc lưỡi.
Anh ta nhanh chóng quẳng việc này ra sau đầu, leo lên xe ngựa cho thuê đi thẳng tới phố Enmat, tìm đến tiệm tạp hóa Mable.
Chủ cửa hàng là một bà lão ấm áp. Bà đánh giá Darkwill một chút rồi nói:
“Xúc xắc cậu cần trị giá 1 bảng.”
Bà đang ăn cướp đấy à! Darkwill thầm gào thét trong lòng, nhưng điều này càng khiến anh ta xác nhận hơn rằng chắc viên xúc xắc kia cất giấu manh mối gì đó.
Trả tiền xong, anh ta nhận lấy một cái hộp đựng nhẫn cực nhỏ và mở nắp ra. Bên trong là một viên xúc xắc sáu mặt màu trắng ngà, mặt hướng lên là 4 điểm màu đỏ.
Dù rất nghi ngờ vì cái xúc xắc này trông không thể bình thường hơn, thậm chí còn bị nhét vào một chiếc hộp đựng nhẫn chật kín không có nổi khe hở, Darkwill vẫn cẩn thận không nghiên cứu ngay tại chỗ. Anh ta cất nó vào trong túi, đi tới một bên khác của con phố.
Chờ đến chỗ hẻo lánh, anh ta mới không nhịn được bỏ ra nhìn thoáng qua, nhưng vẫn chẳng cảm thấy chiếc xúc xắc có vấn đề gì.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới, dọa anh ta nhảy dựng lên, run tay đánh rơi xúc xắc xuống đất.
Viên xúc xắc liên tục lăn đi, cuối cùng dừng lại, mặt hướng lên là 1 điểm màu đỏ.
Darkwill mắng người đánh xe ngựa vài câu, rảo bước chuẩn bị nhặt lên.
Nhưng khi anh ta vừa đi tới, cơ thể bỗng chao đảo, ngã bịch xuống đất trong khi rõ ràng không có chướng ngại vật gì dưới chân, ngã đến nỗi mắt hoa lên, đầu đầy sao.
Darkwill nhất thời ngây ngẩn, cứ thế nằm đó, trước mặt chính là viên xúc xắc màu trắng ngà.