Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Một vị kỵ sĩ biết tiếng Cự Long, thậm chí còn sử dụng nó trong giai đoạn mấu chốt nhất của tuổi trưởng thành… Chẳng trách Hội Tâm Lý Luyện Kim lại muốn lấy cuốn bút ký mà hắn để lại… Audrey bừng tỉnh, lập tức ngừng suy nghĩ linh tinh. Cô vui vẻ và nghiêm túc giao lưu những vấn đề về thói quen dùng ngữ pháp với Michelle Deuth.
Chẳng bao lâu sau, họ kết thúc cuộc thảo luận về cuốn bút ký, Michelle bắt đầu giới thiệu những món đồ tiếp theo.
Thời gian chầm chậm trôi qua, buổi tham quan dần đi đến hồi cuối. Audrey vốn định đưa ra yêu cầu mua cuốn bút ký vào lần sau để làm cho ra vẻ mục đích của mình không quá rõ ràng đến thế. Song, nhờ bầu không khí hòa hợp và sự tự nhiên trong các cuộc đối thoại trải đệm, cô nhạy bén nhận ra đây chính là một cơ hội. Vì thế, cô dùng năng lực của dây chuyền Lời Nói Dối, làm đôi má mình đỏ ửng lên:
“Ngài Deuth, chiếc mũ giáp thuộc vương tộc Sauron bắt nguồn từ Chiến Tranh Hoa Hồng Trắng kia chính là vật phẩm tuyệt vời để tưởng niệm tổ tiên tôi. Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng tôi có thể mua nó từ ngài không? Cả cuốn bút ký từ Chiến Tranh Hai Mươi Năm kia nữa. Tôi rất kính nể tinh thần của vị kỵ sĩ đã tử thủ tại Đảo Sonia ấy, tôi cũng rất muốn có nó.
Tôi biết đây không phải là một thỉnh cầu phải phép, nhưng tôi hy vọng ngài có thể hiểu được cảm giác của tôi. Đương nhiên, ngài luôn có quyền từ chối.”
Ánh mắt cô đong đưa như có phần trốn tránh, nửa cố ý, nửa thực lòng muốn tỏ vẻ chột dạ lo lắng, e lệ và đáng thương.
Michelle vô thức dời mắt đi ngay. Ông ta cất tiếng bằng một giọng khàn khàn và chậm rãi:
“Tôi là một nhà sưu tập, tôi sẽ không bán bộ sưu tập của mình.”
Tông giọng và cách dùng từ của ông ta không đủ dứt khoát… Dựa trên thông tin mình thu thập được, ông ta là một quý ngài rất chú trọng danh tiếng. Trực tiếp mua bộ sưu tập của ông ta bằng tiền mặt sẽ là một phương thức không thể chấp nhận… Nguyên nhân Hội Tâm Lý Luyện Kim không phái người khác hoàn thành nhiệm vụ này, một là vừa vặn để mình tích đủ công trạng, hai là do e ngại thái độ của ngài Phó Giáo sư ở phương diện này… Nhất định phải đổi cách khác… Trước chuyến viếng thăm, Audrey đã cẩn thận quyết định mức độ khó khăn của bài kiểm tra dựa trên tình báo mình thu thập được. Suy nghĩ vài giây xong, cô chuyển chủ đề:
“Ngài Deuth, tôi nghe nói ngài đang yêu cầu Đại học Stone thành lập một trung tâm nghiên cứu cổ vật, thật vậy chăng?”
“Vâng, đây là mục tiêu mấy năm gần đây của tôi.” Michelle lại nhìn về phía Audrey, thẳng thắn đáp.
Audrey cười nhẹ, tiếp:
“Tôi rất hứng thú với việc nghiên cứu ở phương diện này, cũng rất kính nể ngài. Tôi mong có thể chứng kiến ngày giấc mơ của ngài trở thành sự thực.
Ừm, tôi muốn quyên góp 1000 bảng tiền mặt, thêm 2000 mẫu đất (*) gần Đại học Stoen và một trang viên khá tốt cho học viện của ngài. Tôi hy vọng có thể đặt nền móng cho một quỹ phi lợi nhuận chuyên tìm kiếm và bảo tồn cổ vật. Tôi biết là chỉ thế thôi thì vẫn chưa đủ, nhưng tôi sẽ kêu gọi sự ủng hộ từ các quý ngài quý cô mà mình biết để họ đóng góp một mức độ nhất định.
Ngài Deuth, ngài là nhà nghiên cứu kiêm nhà sưu tầm cổ vật chuyên nghiệp nhất mà tôi từng biết. Ngài có đồng ý trở thành người phụ trách của quỹ phi lợi nhuận này không?”
2000 mẫu đất gần trường đại học, chừng này đã xấp xỉ 6000 bảng rồi. Cộng thêm trang viên và tiền mặt, tiểu thư Audrey quyên tặng gần 10,000 bảng rồi còn gì… Với số quỹ phi lợi nhuận chuyên tìm kiếm và bảo tồn cổ vật như vậy, độ khó trong việc mình yêu cầu một trung tâm nghiên cứu sẽ giảm xuống mức thấp nhất… Michelle trầm mặc vài giây, trịnh trọng làm một lễ:
“Thưa tiểu tôn quý, lòng coi trọng học thuật của ngài khiến tôi vô cùng cảm động. Ánh sáng của nó đủ sánh ngang với vẻ đẹp và phong độ đạo đức của ngài. Tôi nghĩ mình không còn bất cứ lý do gì để từ chối lời mời của ngài nữa.
Tôi đã sao chép nội dung của cuốn bút ký kia rồi. Đêm nay tôi sẽ đưa nó và chiếc mũ giáp kia đến biệt thự của ngài, xin hãy coi nó là món quà đến từ một người bạn chân thành.”
Thành công rồi! Trong lòng Audrey sung sướng đến mức cô chỉ muốn khen ngợi bản thân. Nhưng bên ngoài cô vẫn thận trọng và điềm nhiên, tỏ vẻ không màng danh lợi, hành động không chút thất lễ.
“Đây là vinh hạnh của tôi.” Cô thành khẩn nói.
Dù hai món đồ kia chắc chắn không đáng giá mười ngàn bảng, nhưng cô cũng chẳng mất mát gì.
Trong kế hoạch của cô, đề nghị này bao gồm ba mục đích quan trọng, đồng thời thu hoạch được ba lợi ích!
Mục đích đầu tiên là lấy được vật phẩm và hoàn thành nhiệm vụ một cách tự nhiên. Từ đó, cô sẽ thành công sở hữu phối phương ma dược “Nhà Thôi Miên” từ tay Hội Tâm Lý Luyện Kim.
Mục đích thứ hai là dùng phương thức quyên tặng cho việc nghiên cứu và bảo tồn cổ vật cho đại học để giữ gìn danh dự, củng cố địa vị và hình tượng của mình. Đây là việc mà hầu hết các quý tộc và nhà tài phiệt đều làm. Dù không quyên tặng hôm nay, Audrey vẫn sẽ đóng góp 3000 bảng hay thậm chí nhiều hơn cho các tổ chức từ thiện. Do đó, cô tin rằng cha mình – Bá tước Hall sẽ chẳng ngăn con gái làm chút chuyện như vậy với số tài sản đứng tên cô.
Mục đích cuối cùng là nhờ vào quỹ phi lợi nhuận chuyên tìm kiếm và bảo tồn cổ vật, cô sẽ dễ dàng tiếp xúc với những tư liệu có giá trị lịch sử và vật phẩm thần bí hơn. Audrey không cần tự ra mặt, chỉ cần ngồi đợi ở nhà cũng có khả năng sẽ gặt hái được đồ vật gì đó có ích cho bản thân, tương đương với việc dùng mười ngàn bảng để huy động thêm nguồn tài chính, đồng thời thành lập nên “thế lực” thuộc về mình.
Đương nhiên, nếu Michelle Deuth không chấp nhận cuộc trao đổi này, cô vẫn có phương án B: trong Ủy ban Giáo dục Đại học của Vương quốc có người gia tộc Hall, cũng có mấy người bạn quý tộc cô biết. Chỉ cần ngài Phó Giáo sư có nhu cầu về phương diện tương tự, cô vẫn có thể tìm được các phương pháp thỏa mãn ông ta.
Song, đó cũng chẳng phải là phương thức mà Audrey ưa thích. Cô luôn cảm thấy nó quá mờ ám, sẽ làm tổn hại lợi ích của công chúng.
Thảo luận vấn đề xong, Audrey ở lại trò chuyện thêm khoảng mười lăm phút nữa để khiến quá trình không bị kết thúc quá đột ngột.
Rồi, cô rời nhà Michelle, ngồi xe ngựa trở về biệt thự của gia tộc Hall ở Thành Stoen.
Hơn tám giờ tối, cô nhận được chiếc mũ giáp của vương thất Sauron và cuốn bút ký từ Chiến Tranh Hai Mươi Năm đúng hẹn.
Audrey đeo một đôi găng bằng lụa trắng, ngồi trước bàn sách với niềm hứng thú. Cô để mũ giáp sang một bên, nghiêm túc lật xem nội dung bên trong bút ký.
Cô phát hiện ra những ghi chép toàn là thứ vụn vặt. Từ đầu chủ yếu cho biết cách vị kỵ sĩ đóng quân trên Đảo Tinh Linh cổ học ủ rượu Máu Sonia thế nào, cách hắn tán tỉnh phụ nữ ra sao, cách hắn giết khoảng thời gian nhàm chán kiểu gì. Từ giữa về sau thì bắt đầu tiến vào giai đoạn Chiến Tranh Hai Mươi Năm, cốt toàn chửi rủa người Feysac, oán trách bạn đồng hành, cân nhắc tới phương án tử thủ. Bút ký dừng ở sự kiện Đảo Sonia sau khi bị đánh mất lần thứ nhất.
Trừ thói quen về ngữ pháp giống tiếng Cự Long ra thì chẳng thấy vấn đề gì to tát cả, cũng không rõ manh mối đâu luôn… Audrey nhíu mày, khép bút ký.
Vừa rồi cô đã kiểm tra bằng các phương pháp thần bí học, song cũng chẳng thu hoạch được gì.
Vì thế, cô không muốn tốn thời gian nghiên cứu nữa mà tính nộp thẳng lên cho Hội Tâm Lý Luyện Kim.
Nhưng giữa dòng suy nghĩ bay vùn vụt, cô bỗng nảy ra một ý:
Ngài ‘Thế Giới’ và ngài ‘Người Treo Ngược’ thường sẽ cân nhắc mọi vấn đề từ nhiều khía cạnh khác nhau rồi cung cấp đề nghị. Mình có nên học hỏi từ họ không nhỉ?
Ờm… Nhìn từ một góc độ khác, nếu nội dung cuốn bút ký không có vấn đề gì, thì thứ mà Hội Tâm Lý Luyện Kim hướng tới chính là bản thân nó chăng?
Bản thân nó đặc biệt ở đâu nhỉ? Mình chẳng phát hiện ra gì hết… Nó thuộc về một vị kỵ sĩ có thói quen dùng tiếng Cự Long, vậy hẳn hắn đã trải qua chuyện gì đó… Bói toán! Đúng rồi, bói toán! Có lẽ mình có thể tìm thấy tung tích cuối cùng hoặc dấu vết ban đầu của vị kỵ sĩ này thông qua bói toán nhờ cuốn bút ký. Mà rất có thể điều này sẽ liên quan tới một con Cự Long!
Nếu đã là Cự Long, hẳn cũng có khả năng lớn là Cự Long tâm linh. Nó đại diện cho đường tắt ‘Khán Giả’, nên đương nhiên manh mối liên quan tới nó sẽ đáng giá đến mức được Hội Tâm Lý Luyện Kim coi trọng rồi…
Audrey, hướng suy nghĩ này ổn quá chứ!
Đôi mắt Audrey tỏa sáng như ẩn chứa sự chói lọi.
Cô nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn con chó lông vàng ngồi xổm bên cạnh.
Susie ngắm chủ nhân một chút, sủa:
“Audrey, cô đang muốn được tôi khen phải không?”
“Không, không cần đâu…” Audrey xấu hổ quay đầu đi.
Thế rồi, cô nàng phát hiện ra một vấn đề quan trọng, cô không biết bói toán, mà độ chính xác của gợi ý nhận được từ xem bói cũng rất thấp!
Chẳng cách nào chứng thực được… Không, mình có thể thỉnh cầu ngài ‘Kẻ Khờ’ giúp mà! Nghi thức mật khế thì sao? Hình như nó chỉ tác động vào bản thân được thôi chứ không thể nhằm vào vật phẩm bên ngoài… Vậy còn mộng du nhân tạo? Nhưng nó giống nghi thức mật khế, nên cũng vô ích… Hiến tế cho ngài ‘Kẻ Khờ’ để nhờ Thần hỗ trợ bói toán, sau đó ban thưởng lại cho mình thì thế nào? Không, không được, thế này thiếu lòng tôn kính quá rồi. Thần đâu phải cha hay thầy mình, là một vị thần linh chân chính cơ mà. Dùng phương pháp này thì quá tầm thường, thậm chí còn có cảm giác báng bổ nữa… Luồng ý tưởng của Audrey chựng lại khi chuyển từ chuyện ngài ‘Kẻ Khờ’ sang chuyện bói toán.
Dù không biết bói toán, nhưng cô nàng vẫn có đủ hiểu biết về những tri thức thần bí học tương tự. Chẳng mấy chốc cô đã khóa chặt vào một phương pháp bói toán cụ thể:
Đó là thỉnh cầu sức mạnh của một bên thứ ba – một tồn tại thần bí và chưa xác định – cho câu trả lời thông qua nghi thức. Ví dụ điển hình cho phương pháp này nhất chính là bói gương ma!
Ừm… Dù đúng là phương pháp này rất nguy hiểm, nhưng chỉ ở chỗ đối tượng khẩn cầu ngập tràn ác ý hoặc có thể khiến người tiếp xúc bị sụp đổ ngay lập tức thôi. Chứ mình hoàn toàn không cần lo lắng về việc này, mình khẩn cầu ngài ‘Kẻ Khờ’ cơ mà! Audrey chớp mắt, kiềm chế cơn kích động trong lòng. Cô nàng nghiêng đầu nói với con chó lông vàng:
“Susie, mi ra ngoài canh cửa đi, ta cần phải dùng phương pháp thần bí học để kiểm tra cuốn bút ký này.”
“Chẳng phải cô vừa dùng rồi sao?” Susie nghi hoặc hỏi.
Càng ngày càng khó lừa được nó… Ánh mắt Audrey hấp háy khi cô thản nhiên đáp:
“Ta muốn thử dùng bói gương ma.
Yên tâm đi, đối tượng mà ta khẩn cầu rất an toàn.”
“Vậy thì được.” Susie xác nhận lời nói của Audrey là thật.
Nó tiến lên vài bước, bỗng quay người dặn dò:
“Audrey, cô phải coi chừng bị tồn tại thần bí ấy nhập vào đấy.”
“Ta biết mà.” Audrey đáp lại không chút lo lắng.
Dưới góc nhìn của cô nàng, nếu ngài ‘Kẻ Khờ’ mà muốn làm gì mình thì đã có vô vàn cơ hội chứ chẳng cần chờ tới giờ.
Đợi đến khi Susie mở cửa, bước ra rồi đóng lại, Audrey mới ngồi trước bàn sách, tụng niệm tôn danh ngài ‘Kẻ Khờ’, xin sử dụng phương pháp bói gương ma.
Một khoảng thời gian sau, đang ngồi trên Tàu Tương Lai, Klein bước vào phòng vệ sinh tiến lên phía trên sương xám, nghe thấy lời khẩn cầu của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’.
Làm thế cũng được á? Cũng phải, là một tồn tại thần bí chưa xác định, đúng là mình có thể đảm nhiệm bên thứ ba trong bói gương ma… Klein hơi buồn cười, đáp “có thể”.
Audrey lập tức cầm bút ký lên ngồi trước bàn trang điểm. Cô đốt cháy một ngọn nến đối diện với mặt gương.
_______
(*) Chú thích của tác giả: tính theo đơn vị mẫu Anh (1 mẫu Anh xấp xỉ 4046.86m2). Vào giữa và cuối thời đại Victoria, 1 mẫu Anh đất ở vùng ngoại ô thành phố trị giá khoảng 100-130 bảng. Chuyển đổi đơn vị, 1 mẫu có giá trị từ 2 bảng 10 shilling đến 3 bảng 5 shilling (20 shilling bằng 1 bảng). Ừm, trừ vùng ngoại ô London ra. Đương nhiên đây chưa phải là hoàn toàn chính xác. Lúc ấy tôi đã xem tổng số tiền mua đất và xây nhà, rồi trừ đi chi phí xây nhà để suy ra tiền mua đất trong tư liệu thời ấy.