Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Ai đó đã mở cánh cửa sâu trong đại sảnh và đi ra sao? Một người hoặc sinh vật phi phàm nào đó bị mất khống chế ở gần đây chăng? Hơn nữa còn có khả năng hành động trong mơ? Nghe Anderson kể xong, Klein bắt đầu phỏng đoán theo logic.
Giữa luồng suy nghĩ xoay như chong chóng, hắn bỗng nảy ra ý tưởng:
Có khi nào là chủ nhân của đôi mắt thần bí đã theo dõi mình và boong tàu không?
Khả thi lắm! Nếu người thần bí ấy vẫn luôn ở trên tàu và theo chúng ta vào vùng biển này suốt bấy lâu, thì đương nhiên đêm đến hắn cũng sẽ đi ngủ rồi xuất hiện ở thế giới mơ… Quý cô ‘Ẩn Sĩ’ không biết tới sự tồn tại của hắn hay là ngầm cho phép hắn hành động vậy? Hoặc vì có hắn là lá bài tẩy nên cô ta mới chấp thuận ủy thác của mình, không sợ vùng biển nguy hiểm này? Không, chẳng khẳng định được. Ít nhất thì mình cũng không thể chắc chắn kẻ đã mở cánh cửa sâu trong đại sảnh rồi đi ra với người thần bí kia là một… Klein quan sát Anderson với ánh mắt sâu sắc, hỏi ngược lại:
“Sao không giống?”
Lúc Anderson vừa đề cập ban nãy, anh nghi ngờ kẻ mở cửa là thành viên của Tàu Tương Lai, nhưng sau đó thì cho rằng không giống lắm.
Anderson bật cười khanh khách:
“Ở trong mơ tôi đã gặp gỡ tất cả mọi người trên tàu rồi, xong nhận ra chẳng ai sở hữu năng lực tự do hành động trong thế giới ấy cả, ngoại trừ anh.”
“Thật đáng tiếc, lúc ấy ta đang mở cửa ở bên ngoài.” Klein thản nhiên đáp.
Anderson lắc đầu:
“Tôi biết mà, nên tôi có nghi ngờ anh đâu. Vùng biển này đâu đâu cũng nguy hiểm, đám quái vật khó mà tưởng tượng cũng hoạt động sôi nổi ở đây. Biết đâu kẻ mở cửa nọ chính là Cự Nhân đá lúc trước, hoặc một Cự Long mục rữa đã mơ về vô số kho báu chẳng hạn.”
Nói xong, dựa vào bên mạn tàu ngắm nhìn biển khơi tắm trong ánh dương vàng rực, anh cười ranh mãnh: .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Tôi nhận thấy kể từ khi thoát khỏi con tàu đắm do cơn bão kia, vận rủi của tôi cũng giảm đi sương sương rồi. Haha, quả nhiên nó không cố định, cũng không vĩnh cửu mà.
Trông này, tôi đã thành công thoát khỏi hòn đảo ấy, và dù có gặp đủ thứ xui xẻo này kia thì vẫn chống đỡ được cho tới khi các người đến.
Ừm, đúng là tôi thu hút đám quái vật và khiến Cự Nhân đá kia xuất hiện, nhưng chẳng phải chúng ta đã giải quyết nó dễ như bỡn sao?
Vả lại, đã đi cùng tàu với tôi mấy giờ liền rồi mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, nghĩa là…”
Anderson chưa kịp dứt lời, Klein đã lạnh lùng chen vào:
“Im miệng!”
Tên này không biết mặt càng nồi thì càng nên nói ít đi à? Mình chỉ muốn đánh bome hắn thôi! Nếu không phải kết quả bói toán ở trên sương xám cho thấy ngươi chưa bị biến dị, cũng không bị một cao thủ nào đó nhập vào người, thì ta đã dìm ngươi xuống đáy đại dương rồi. Cũng phải… Danh sách 8 của đường tắt ‘Thợ Săn’ tên là “Kẻ Khiêu Khích”, chắc hắn tiêu hóa dễ dàng lắm nhỉ… Từ tận đáy lòng, Klein cảm thấy trình độ khiêu khích của Anderson vượt xa Danitz.
Không mảy may tức giận, Anderson giơ tay lên cười khổ:
“Rồi, rồi, tôi im, tôi im là được chứ gì.”
Thấy anh không cung cấp thêm manh mối gì về người đã mở cửa trong thế giới mơ, Klein trầm ngâm vài giây rồi bất ngờ quay người trở lại khoang tàu.
Hắn nhận ra mình đã quá khinh suất về một chuyện!
Kể từ lúc một kẻ bị vận rủi quấn thân như Anderson bước lên tàu, nghĩa là nguy cơ đụng độ nguy hiểm sẽ tăng đột biến. Vì thế, hắn nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng!
Trở lại phòng, Klein bước vào trong phòng tắm, cầm theo còi đồng của Azik và hạc giấy của Will Oncetine. Sau khi thực hiện nghi thức triệu hồi bản thân, hắn mang găng tay Mồi Lửa, Trâm Ngực Thái Dương và đặc tính phi phàm “Ác Mộng” từ trên sương xám xuống thế giới hiện thực.
Hắn không đổi trang bị trên người ngay mà cho vào trong rương hành lý, để bên cạnh Bình Độc Tố Sinh Học.
Cứ thế, dẫu nguy hiểm có đột ngột ập đến, hắn vẫn kịp điều chỉnh “trang bị”, vẫn có thể lựa chọn dựa trên loại nguy hiểm phải đối mặt.
Xong xuôi đâu đấy, Klein mới thả lỏng cả người. Hắn cất hết những món đồ còn lại rồi rời phòng quay lên boong ngay vì sợ sẽ bỏ lỡ dấu vết của mỹ nhân ngư.
Nhưng vừa bước ra khỏi khoang tàu, hắn đã thấy Frank Lee đang ngồi xổm trong góc, trông vừa bàng hoàng vừa rối rắm.
“Chuyện gì vậy?” Klein cảm thấy tim mình vừa hụt mất một nhịp.
Hắn sợ rằng tên “nhà khoa học lai giống” điên này đã gặp vấn đề trong lúc thí nghiệm, khiến Tàu Tương Lai dính vào một tai họa sinh thái khủng khiếp.
Frank ngây ngốc lắc đầu:
“Tôi từng đề cập với anh về mấy nhóc kia rồi nhỉ?
Lẽ ra chúng cần phải ngủ một thời gian thì mới sinh trưởng và sinh sản được, thế mà…”
“Thế mà làm sao?” Sắc mặt Klein chuyển nghiêm trọng.
Điều này khiến cho ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ Anderson – kẻ vẫn đang tán nhảm về chuyện có bao nhiêu tên hải tặc đã bị mình cho lên bảng đếm số với những người xung quanh mà chẳng hề nhận ra ánh mắt họ đang dần thay đổi – bỗng cảm thấy hiếu kỳ. Anh dừng câu chuyện lại và mon men đến gần.
Frank đang ngồi xổm ngước mắt lên, đáp:
“Bọn nó vừa mới hoàn thành quá trình sinh sản với quy mô lớn, hơn nữa còn xuất hiện biến dị.
Đ-Đây đúng là thần tích rồi!”
“Rồi sao? Chúng đi đâu rồi? Còn ở trong “phòng thí nghiệm” của anh không?” Trực giác mách bảo Klein chuyện này không hề ổn.
Frank mất hai giây để tiêu hóa hết vấn đề rồi vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay lông lá.
Anh ta gõ lên boong tàu trước mặt, lộ ra một nụ cười đáng ngờ:
“Tụi nó chui vào đây, kiểu như, kiểu như cải tạo lại Tàu Tương Lai ấy…”
Giữa tiếng gõ trầm đục, trên boong tàu bất ngờ phụt ra một thứ giống hệt như đài phun sữa bò, bắn đầy lên mặt Frank Lee.
Anh ta nếm thứ chất lỏng trong miệng, mừng rỡ la lên:
“Tàu Tương Lai… Tàu Tương Lai sinh ra sữa này!”
Đúng lúc ấy, đám hải tặc bên mép thuyền sợ hãi chỉ xuống đại bác:
“H-Họng pháo đang phun sữa kìa!”
Điều… Điều này không khoa học chút nào… Klein suýt mất kiểm soát cơ miệng giật giật.
Từ khi ngồi Tàu Tương Lai, từ khi con thuyền đi đến khe nứt và bắt đầu rơi xuống, hắn đã cảm thấy có rất nhiều thứ cực kỳ phi khoa học, thậm chí còn vượt xa phạm vi tri thức thần bí học mà hắn nắm giữ.
Anderson nhìn mà trợn mắt, há hốc mồm. Thậm chí anh còn quên cả hỏi mà chỉ dậm chân, thành công trông thấy một đài phun sữa khác tuôn trào.
Dòng suy nghĩ xoay chuyển vùn vụt qua tâm trí Klein, hắn nhạy bén phát giác ra một vấn đề.
Hắn lập tức nhìn Frank Lee, trầm giọng hỏi:
“Sau khi lây nhiễm cho Tàu Tương Lai, đám nhóc của anh có tiếp tục lây nhiễm cho người trên thuyền không?”
Lúc đặt câu nghi vấn, Klein đã cho sẵn tay vào túi áo. Nhờ hình dạng khác biệt, hắn lựa ra Bùa chú Trôi Nổi để chuẩn bị bay lên không trung, tránh xa khỏi sự lây nhiễm.
Frank suy nghĩ nghiêm cẩn trong một thoáng, đáp:
“Trên lý thuyết mà nói thì, có…”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời, một bóng người đã xuất hiện và đá bay anh ta lăn đến mấy vòng, ngã bẹt vào một vũng sữa bò.
Đó chính là Nina mặc áo sơ mi vải lanh và khoác jacket xanh lam sẫm.
Cô ta giận dữ lườm Frank Lee trên boong, vừa thở vừa chửi:
“Còn không mau giải quyết mấy con quỷ nhỏ của anh đi!
Anh làm thế trong lúc nghĩ rằng ngực tôi chưa đủ lớn phỏng?”
“Được rồi, được rồi.” Frank Lee vỗ vỗ mông, ấm ức nói.
Bấy giờ, Klein đã thủ sẵn bùa chú, nghiêm trang thì thầm:
“Bão táp!”
Hắn tin chắc mình không thể coi thường khả năng gây rối của Frank Lee và nghi ngờ có khi đối phương sẽ còn khiến tai họa bị khuếch đại thêm, nên trước hết vẫn cứ bay lên giữa không trung rồi tính gì thì tính.
Ngọn lửa xanh lam bao phủ tấm bùa chú bằng thiếc trắng, lập tức sinh ra một cơn cuồng phong. Nó cuốn quanh bàn chân và cơ thể Klein rồi nhấc bổng hắn khỏi boong tàu lên cao khoảng bốn, năm mét.
Anderson thoạt sửng sốt, chợt thò tay ra định túm lấy Klein nhưng không kịp. Anh chỉ đành trơ mắt nhìn Gehrman Sparrow bay bổng lên còn mình thì vẫn đứng tại chỗ.
Vị thợ săn đẹp trai bình thường này nhăn nhó lắc đầu, vừa muốn cười, lại vừa chỉ muốn xé xác tên lái chính của Tàu Tương Lai ra làm tám mảnh cho rồi.
Ngay khi ấy, Frank đã lấy ra một bình bột màu xanh lục sẫm. Anh ta bốc một nắm, vừa tụng niệm thần chú bằng tiếng Cự Nhân, vừa vẩy nó khắp nơi.
Khoảnh khắc bột phấn tiếp xúc với boong tàu lập tức sinh ra dây leo màu xanh biếc. Dây leo mọc ra điên cuồng, chẳng mấy chốc đã hấp thu hết sữa bò, hấp thu “đám nhóc” nọ, bao chặt lấy toàn bộ boong tàu và khoang thuyền.
Chỉ chừng mười giây, Tàu Tương Lai đã biến thành một rừng dây leo.
“Phù, xong rồi nhá.” Frank Lee vừa cười với Nina, bỗng biến sắc, “B-Bọn nó cũng bị biến dị!”
Bấy giờ, một hải tặc nghiêng ngả bước tới, hoảng loạn kêu lên:
“Tr-Trên đầu tôi mọc một quả dưa hấu!”
Klein quay về phía tiếng nói, thấy từng sợi dây leo chui ra từ trên đỉnh đầu tên hải tặc kia, một trong số ấy còn kết thành quả dưa hấu sắp chín.
“Đây chính là thứ mang tên biến dị ư? Quá điên cuồng rồi, điên cuồng chết tiệt!” Anderson thở dài ngao ngán.
Ánh mắt anh chợt co rụt, giọng trầm xuống:
“Vùng biển quanh đây có gì đó không ổn!”
Đang ở giữa không trung, Klein cũng đoán ra như vậy.
Nếu không bị yếu tố bên ngoài can thiệp, sản phẩm từ thí nghiệm và năng lực phi phàm của Frank Lee đã không bị biến dị cùng lúc như thế này!
Roẹt!
Từng sợi dây leo bị đứt rời, cửa sổ phòng thuyền trưởng mở ra.
‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya xuất hiện tại đó, dùng thuật phù thủy phóng thanh:
“Frank, dừng hết thử nghiệm lại.
Hẳn nơi này còn sót lại khí thế của Mẫu Thần Mặt Đất.”
Mẫu Thần Mặt Đất? Klein kinh ngạc nhìn quý cô ‘Ẩn Sĩ’, cảm tưởng những suy đoán trước đó của mình về vùng biển liên quan tới thần chiến này bị lật đổ hoàn toàn!
“Chao ôi, hỡi Mẫu Thần nhân từ.” Frank khoanh tay lại, bày ra tư thế ôm một đứa trẻ.
Rồi, anh ta nằm xuống, thành kính hôn những sợi dây leo kia.
‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya im lặng quan sát khung cảnh ấy. Trong chớp mắt, ánh sao lóng lánh lượn quanh người cô, kéo theo toàn bộ Tàu Tương Lai tỏa sáng.
Cô búng tay, một đốm lửa không màu bắn ra rồi rơi xuống đám dây leo bên ngoài cửa sổ khoang thuyền trưởng.
Dây leo tức thì nhen lửa, lặng lẽ hóa thành tro.
Ngọn lửa không màu cứ lẳng lặng tràn ra và hoành hành mà chẳng hề làm hại một thủy thủ nào. Còn về Tàu Tương Lai, nhờ ánh sao lấp lánh bao quanh mà nó không bị thiêu cháy.
Chỉ một thời gian ngắn, rừng dây leo đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vị hải tặc bị mọc dưa hấu trên đỉnh đầu. Đương nhiên, sợi dây leo nối với nó đã bị đốt sạch.
“Phù, đ-đây đúng là không khác gì ác ma hàng lâm mà!” Hải tặc kia tiến lên hai bước, cầm quả dưa hấu mọc ra từ đầu mình.
“Đừng mở ra!” Ngay khi tiếng cảnh báo của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya vang lên, tên hải tặc kia đã bẻ quả dưa hấu ra thật mạnh, nửa vì muốn trút giận, nửa vì muốn thỏa mãn trí tò mò.
Quả dưa hấu bị tách làm đôi, bên trong là “bộ não” màu trắng sữa phủ kín rãnh, xung quanh chảy thứ chất lỏng đỏ tươi như máu.
Bịch một tiếng, tên hải tặc ấy chết bất đắc kỳ tử, không có cách nào để cứu sống. Đặc tính phi phàm trên người gã ngưng tụ với tốc độ nhanh vượt mức bình thường.
Đúng là tà dị và điên cuồng mà… Klein thầm than, chuẩn bị trở về boong tàu.
Nhưng đúng thời điểm ấy, hắn trông thấy một bàn tay khổng lồ đột ngột thò lên từ dưới mặt biển, đập vào vách Tàu Tương Lai.
Năm ngón trên bàn tay này rất dài, mỗi ngón dài gần nửa mét, toàn bộ đều có màu xám đen như sa mạc khô cằn!
Klein lặng lẽ xuýt xoa, không khỏi lườm Anderson Hood.
Tên này vừa mới nói kể từ lúc bước lên tàu, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra!