Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Dời mắt lên, Klein phỏng chừng chủ nhân của tiếng bước chân.
Đó là một người phụ nữ, cô mặc quần xám nhạt tiện cho hoạt động cùng một đôi ủng dài màu đen bằng da, song trên người mang thêm một chiếc váy nâu nhạt với phần gấu chạm đến đầu gối. Viền váy trắng xếp li rủ xuống, đem lại cho cô khí chất phóng khoáng, không bị trói buộc.
Kiểu thiết kế này khiến Klein cảm tưởng mình vừa quay lại Trái Đất. Vì dù có là Loen, Intis hay Feysac, Feynapotter, Renburg, Masin, Đông và Tây Balam hoặc ở các quốc gia khác, cũng chẳng nơi đâu lưu hành loại phong cách này!
Klein ngẩng đầu lên ngay lập tức, cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ ngoài của quý cô nọ:
Cô có một mái tóc nâu óng ả xõa dài cùng cặp mày thẳng dài hoàn hảo. Đôi mắt màu xanh biển sâu thăm thẳm như chứa đựng cả một hải dương.
Cô sở hữu một vẻ đẹp trác tuyệt, nhưng đó chưa phải thứ đáng chú ý nhất. Hành vi và cử chỉ tự nhiên của cô bộc lộ phẩm cách cao quý của một quý tộc, mang lại ấn tượng sâu sắc về một kẻ quyền thế đã đứng trên đỉnh cao suốt thời gian dài. Đến mức Klein vô thức muốn cúi đầu để tránh khỏi tầm mắt của cô.
Hơn nữa cô ta còn rất cao, gần bằng trạng thái Klein Moretti của mình… Klein thầm bồi thêm trong đầu.
Sau khi hoàn toàn tiêu hóa ma dược “Người Không Mặt”, hắn càng nhận thức rõ bản chất của một cá nhân chính là được tổ hợp từ tính cách, kinh nghiệm, tri thức và các mối quan hệ xã hội. Khuôn mặt và vóc dáng của hắn có thể tự thay đổi theo ý muốn, nên miễn là hắn biết rõ mình là ai, hắn không ngại sử dụng từ “trạng thái” này để chỉ đặc trưng ngoại hình của từng thân phận khác nhau. Dù gì mỗi lần thay đổi của “Người Không Mặt” đều là cố định chứ không cần duy trì. Nói cách khác, kể cả bây giờ không sử dụng năng lực Người Phi Phàm tương ứng, hắn vẫn mang ngoại hình bên ngoài là Gehrman Sparrow.
Mà cũng chính vì nguyên nhân đó, hắn có thể dễ dàng khiến Klein Moretti thực sự cao lên đôi chút.
Cộp, cộp, cộp. Quý cô tỏa ra khí chất khiến người khác phải cúi đầu bước đến trước mặt Klein, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống.
“Chúng ta lại gặp mặt rồi.” Quý cô nhẹ nhàng cất tiếng với tông giọng vô cảm.
Kiểu nói chuyện này sao mà quen tai thế… Tâm trí Klein xoay vòng vòng, hắn bỗng nhớ ra nguồn gốc của sự quen thuộc này.
Cảnh tượng cô bước tới ngay lập tức hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng dừng lại tại đôi ủng đen bằng da!
L-Là cô ta!! Klein lập tức hồi tưởng lại khung cảnh liên quan:
Đó là lúc sử dụng trạng thái linh thể để đột nhập vào Viện Bảo tàng Vương quốc hòng đánh cắp Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, hắn đã gặp một vị Bán Thần. Đối phương ngồi trên đỉnh cầu thang gỗ giữa hai kệ sách lớn, đung đưa đôi chân đi ủng đen bằng da giữa không trung!
Rồi khi hắn biến về ngoại hình Sherlock Moriarty kêu cứu vì bị con chó Ác Ma kia truy đuổi, giữa đường đụng độ một con đường rậm rạp được dệt nên từ dây đậu hà lan, đành phải miễn cưỡng ngồi lên xe ngựa chạy đến giữa không trung. Hắn lại trông thấy từ ngoài ô cửa sổ, dây đậu hà lan kết thành một cái ghế võng cùng một đôi chân đi ủng đen bằng da!
Là cô ta! Sao cô ta lại xuất hiện ở thế giới mơ và vùng biển này? H-Hơn nữa còn nói “lại” gặp mặt, giờ mình là Gehrman Sparrow mà! Dòng suy nghĩ vừa lóe lên, Klein lạnh mặt đáp:
“Chúng ta chưa từng gặp mặt.”
Bán Thần thì sao? Chỉ cần cô không phải Thiên Sứ, tôi vẫn có thể lợi dụng Quyền Trượng Hải Thần để đối kháng với cô trong thế giới mơ! Klein thầm cổ vũ cho mình.
Quý cô với đôi mày dài mảnh ngồi đối diện hắn khẽ ngước cằm lên, đưa mắt nhìn Klein hai giây, chầm chậm hỏi:
“Thật không? Ngài Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”…”
Ầm ầm, tâm trí Klein như thể bị chớp sét trực tiếp đánh trúng, nổ thành vô vàn mảnh nhỏ, lộn xộn, hỗn tạp mà không thể tìm thấy một mạch trọng điểm.
C-Cô ta biết mình là Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”?
Cô ta nhận ra mình chính là linh thể đã đánh cắp Lá Bài Khinh Nhờn trong Viện Bảo tàng Vương quốc?
S-Sao có thể!?
Chờ đã, sao cô ta lại gọi mình là Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”, nếu đổi thành “Sherlock Moriarty”, mình sẽ còn sửng sốt hơn nhiều, thậm chí thể hiện ra mặt…
Sau một thoáng miên man, Klein khống chế cơ mặt theo bản năng, bình thản mở miệng:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Quý cô với phong cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt các trào lưu hiện tại không lặp lại lời mình, cũng chẳng giải thích gì, chỉ chuyển sang kiểu nói thẳng:
“Danh tính Gehrman Sparrow của anh là do ta cung cấp.”
“…” Klein lập tức râm ran cả da đầu, cảm tưởng mình không thể giấu nổi một bí mật nào trước mặt đối phương.
Thân phận Gehrman Sparrow được ngụy tạo nhờ vào các con đường của tiểu thư Sharon… Quý cô Bán Thần này là một trong số ấy sao?
Phải rồi, tiểu thư Sharon từng đề cập rằng có người trong giới của cổ đi điều tra danh tính thực sự của Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế” và hứa hẹn sẽ trao đổi với yêu cầu hợp lý. Còn nếu là vật liệu thì giới hạn từ vật liệu Danh sách cao trở xuống…
Dựa trên mô tả của tiểu thư Sharon, kẻ ủy thác cao tầm 1m7 trở lên, tỉ lệ vóc dáng rất đẹp, sở hữu mái tóc nâu dài, thích đi ủng đen bằng da. y… Chẳng phải chính là người đối diện mình lúc này sao… Từ lúc ấy mình đã nghi cô ta chính là vị Bán Thần mình đụng độ trong Viện Bảo tàng Vương quốc rồi. Hơn nữa cô ta còn biết rõ mình đã lấy đi Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”…
Ý tưởng lướt qua như bay, Klein tạm thời không biết đáp thế nào, đành phải duy trì vẻ im lặng.
Quý cô với chiếc cằm mềm mại không tiếp tục xoáy vào vấn đề danh tính Gehrman Sparrow, chỉ quay ra ngắm cảnh hoàng hôn đông cứng, tiếp lời:
“Lúc anh ở Quần đảo Rorsted, Tàu Hắc Hoàng Đế của Nast Solomon cũng xuất hiện tại hải phận ấy.
Ta tin anh hiểu điều đó nghĩa là gì, ngài Hiệp Đạo à.”
Thấy đối phương không chỉ vạch trần danh tính của mình mà còn đưa ra cả manh mối lẫn chứng cứ, Klein không khỏi giật giật khóe miệng, đáp:
“Định Luật Hội Tụ Đặc Tính Phi Phàm.”
Vẻ mặt của quý cô ngồi đối diện hắn lập tức trở nên dịu dàng như mang ý cười:
“Anh quả nhiên là Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”.”
…Hóa ra cô cũng không dám khẳng định hả… Cô chỉ bày ra manh mối rồi biểu hiện thái độ tự tin… Sao ban nãy cô ta có thể chắc chắn như thế nhỉ? Cô ta vẫn còn chứng cứ gì chưa đưa ra sao? Klein sầu não vô cùng, ngờ vực đến dị thường.
Quý cô nọ cũng chẳng nhiều lời, nhìn lên kệ sách:
“Anh phát hiện ra tấm thẻ đánh dấu sách kia là Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” thông qua nhật ký à?”
Nhật ký… Quý cô này cũng biết bút ký Rossell là nhật ký… Klein giật mình, không trả lời.
“Vừa nãy anh không cầm tập bút ký kia lên là vì cảm nhận thấy điều gì sao?” Quý cô hỏi lại một lần nữa.
Đây… Klein chợt thông suốt, quyết định không trả lời mà hỏi ngược lại để tránh bị động bởi dẫn dắt của đối phương.
Hắn nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của cô, trực tiếp hỏi:
“Cô chính là người thần bí trên Tàu Tương Lai đã thầm theo dõi tôi?”
Giai nhân bất khả tiếp cận thản nhiên đáp:
“Đúng thế, Cattleya không hề biết ta đã bí mật lên Tàu Tương Lai, nhưng anh lại có thể phát hiện ra… Nhờ dự cảm nguy hiểm của “Tên Hề” sao?”
Dựa trên sự quan sát và thông tin trong thời gian này, hẳn cô ta đã cơ bản khẳng định được mình là “Người Không Mặt”, là “Ảo Thuật Gia”… Từ giọng điệu của cô ta, có vẻ cô ta rất thân quen với ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ nhỉ… Cao tầng của Hội Khổ Tu Moses chăng, hay vị ‘Nữ Vương Thần Bí’ kia? Klein gật đầu:
“Phải.”
Quý cô kia lại ngước cằm lên, khóe miệng khẽ nhếch:
“ “Tên Hề” bình thường không thể có dự cảm nguy hiểm đến trình độ này được, cho dù đã lên Danh sách 5.”
Lại bị cô ta phát hiện ra một điểm đặc thù nữa… Đây… Cô ta hiểu rất rõ đường tắt ‘Thầy Bói’… Quả nhiên, do ảnh hưởng phần nào từ sức mạnh của sương xám nên mình mới sở hữu trực giác dự cảm ngay cả khi không gặp nguy hiểm? Klein không cho đối phương cơ hội mở miệng mà trầm giọng nói ngay:
“Tiếng mở cửa và tiếng bước chân mà Anderson Hood nghe thấy ở sâu trong đại sảnh có bức bích họa là của cô?”
“Anh đang nói đến thợ săn bị vận xui quấn thân kia à?” Quý cô đối diện ưu tư.
“Phải.” Klein gật đầu.
“Đúng là của ta.” Quý cô ngừng một chút rồi tiếp, “Nói với thợ săn đó một dự ngôn, nguy hiểm chí mạng nhất ẩn giấu trong sinh hoạt bình thường nhất.”
Nghĩa là sao? Thấy cô không có vẻ gì sẽ giải thích, Klein cân nhắc hỏi tiếp:
“Người khiến tôi xuất hiện trong giấc mơ của ‘Hắc Thánh Giả’ là cô sao?”
Quý cô với mái tóc nâu dài đáp lại bằng tông giọng dịu dàng nhưng lạnh lùng:
“Điều đó không khó đoán.
Thông qua giấc mơ đó, ta xác nhận được một việc, anh đã lấy đi di vật của con rắn biển Kalvetua.
Cũng giống trước đó, anh xuất hiện dưới trạng thái linh thể, lấy vật phẩm ngay trước mũi Yan Kottman rồi trực tiếp biến mất nhỉ? Ừm, anh còn cầm theo Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” nữa.”
Klein không đối đáp với chủ đề này mà chuyển hỏi:
“Cô là ‘Nữ Vương Thần Bí’?”
“Rất nhiều người gọi ta bằng cái tên đó.” Quý cô thong thả đáp.
Đúng thật rồi… Ở Loen thôi mà số tiền truy nã quý cô này đã chạm mức 650,000 bảng! Klein thầm hít thật sâu:
“Quý cô à, điều gì mang cô đến đây?”
‘Nữ Vương Thần Bí’ quan sát hắn bằng đôi mắt xanh thẳm một hồi, mới cất tiếng:
“Ta hy vọng anh có thể chia sẻ cho ta biết cách thức giải đọc loại ngôn ngữ do Rossell Đại Đế sáng tạo. Ta sẽ thỏa mãn hầu hết yêu cầu của anh.”
Klein không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ cười khẩy:
“Chẳng lẽ cô có thể đưa tôi phối phương ma dược của Danh sách cao tương ứng?”
Dù mang khí chất kín đáo, ‘Nữ Vương Thần Bí’ vẫn không hề hạ thấp phẩm cách mà đáp:
“Vận mệnh của anh nằm ở đỉnh dãy núi Hornacis.”
Đây… Klein bàng hoàng.
Ánh mắt hắn thay đổi, trong lúc hắn vẫn đăm chiêu về câu trả lời, ‘Nữ Vương Thần Bí’ đã đứng lên:
“Khi anh cần chút trợ giúp hoặc manh mối về vài tấm Lá Bài Khinh Nhờn, hãy nói cho ta câu trả lời.”
Cô xoay người, đi thẳng vào sâu trong thư viện rộng rãi sạch sẽ. Theo từng bước chân, bóng dáng cô cũng mờ nhạt dần rồi chẳng mấy chốc đã biến mất.
Thư viện tức thì sụp đổ. Klein thoáng hoảng hốt, nhưng sau đó nhận ra bản thân đã quay lại đại sảnh chứa các bức bích họa tuyệt đẹp.
Anderson nhìn hắn mà sốc phát ngốc, bèn thảng thốt:
“Anh từ đâu đến đây vậy?”