Qùy Cầu Chia Tay


“Bệnh tật là thứ mà không phải em muốn có là được.

” Lục Thịnh nhỏ giọng: “Tiểu Kiều, trong chuyện này em cũng là bất đắc dĩ, cho nên đừng quá để ý làm gì.


Anh càng nói, lại càng cảm thấy đau lòng.

“Năm đó, ba mẹ em cũng hơn ba mươi rồi, bất kể làm chuyện gì hay là chịu trách nhiệm cho việc mình làm, không thể đổ lên đầu một đứa trẻ mới lên bảy tuổi là em được.

” Anh nhìn Minh Tiểu Kiều, cắn môi, càng nhỏ giọng: “Em hãy nghe anh nói này, ba em có trách nhiệm, mẹ em có trách nhiệm, nhưng em thì không.


Cô bị bệnh, một đứa trẻ con bị ốm, đã rất đáng thương rồi, còn bị trở thành cái cớ để người lớn đạt được mục đích.

Kiều Văn Nhân muốn nhân cơ hội này bước vào nhà họ Minh, Minh Chính Trí lại không thiếu cơ hội để cùng người nhà thương lượng chuyện này.

Ba yếu đuối không làm được chuyện gì, mẹ đầu óc mưu mô, bọn họ ai cũng sai, không ai vô tội cả.

Minh Tiểu Kiều im lặng trong chốc lát, buồn phiền nói: “Nói thật là những điều đó em đều biết, nhưng khi nghĩ đến thì em lại không chịu được.


Nói xong, đôi mắt cô đỏ hoe.

Lục Thịnh càng thêm lúng túng.

Kể từ lúc nào mà Minh Tiểu Kiều lại trở nên yếu đuối như thế này.

Từ trước tới nay trong mắt anh, cô luôn mang hình tượng lạnh lùng, có cả phần cứng rắn, ấy thế mà bây giờ cô lại khóc trước mặt anh.

Lục Thịnh nắm chặt tay, muốn ôm cô một chút, lại cảm thấy cô bây giờ đặc biệt nhạy cảm, giống như thuỷ tinh, chạm vào có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, cho nên cuối cùng anh vẫn để cô khóc một mình.


Thật sự vô dụng mà!
Lục Thịnh ảo não, đưa mắt nhìn Minh Tiểu Kiều.

Trên tay anh còn đang cầm mũ chụp đầu, anh liền đưa lên đội, trông có chút buồn cười.

Minh Tiểu Kiều nhìn anh ngốc nghếch bèn nở nụ cười.

Lục Thịnh thấy có vẻ hơi sai nhưng đã thành công thu hút sự chú ý của cô.

Anh cúi xuống ôm lấy Minh Tiểu Kiều, hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng nói: “Đừng nghĩ mấy chuyện quá khứ nữa, em hãy nghĩ tới chuyện tương lai của chúng mình đi.


Minh Tiều Kiều ừ một tiếng, bỗng cảm thấy lòng mình an tâm thêm phần nào.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, phòng tắm cứ thế cũng yên tĩnh.

“Lục Thịnh…”
“Làm sao thế?”
“Anh bỏ tay ra đi, nước lạnh rồi.


Lục Thịnh không tình nguyện chút nào với tay lấy khăn tắm quấn vào người cô.

Trong lúc cảnh xuân đang lồ lộ trước mặt lại không thể làm gì, anh liếc mắt nhìn Minh Tiểu Kiều.

“Không cần biểu hiện sự đói khát ấy đâu, dù sao lịch sử của anh cũng lẫy lừng lắm.


Lục Thịnh: “…… Cảm ơn, em không cần nhắc lại quá khứ đen tối ấy đâu.


“Như thế nào mà lại bảo là quá khứ đen tối, em nhớ trước kia anh từng tự hào lắm kia mà?”
Minh Tiểu Kiều cười khiêu khích anh.

Khi mà anh và cô chưa thân thiết như bây giờ, ở những bữa tiệc cũng có thể ngẫu nhiên gặp được nhau.

Cô từng nghe có người khen chiến tích của Lục Thịnh, là máy bay chiến đấu trong số tất cả đàn ông, là chiếc F22 trong tất cả các chiến cơ!
Quả là danh bất hư truyền.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy ánh mắt của Lục Thịnh không được tốt lắm.

Lục Thịnh cảm thấy cạn lời, cớ sao phải lôi chuyện này ra nói?
Anh lẽo đẽo bước sau Minh Tiểu Kiều, theo chân cô ra khỏi phòng tắm, vừa cất giọng giải thích: “Tiểu Kiều, mọi việc như thế nào em là người biết rõ mà.

Em có thể nào… không nhắc tới chuyện này không?”
Minh Tiểu Kiều bước tới phòng khách, ngồi trên sô pha, thuận tay cầm đĩa cherry trên bàn, đưa vào miệng cắn, thứ quả đỏ mọng đưa ra đưa vào trên môi cô, đến Lục Thịnh còn phải cảm thấy ghen tị.

Anh đang tràn đầy sức sống, lại vừa mới nếm mùi đời, hiện tại lại không thể động thủ, không phải cô đang cố ý đấy chứ.

Minh Tiểu Kiều vỗ tay kéo anh về thực tại, nói với anh: “Dù sao đi chăng nữa cũng không thể chối bỏ sự thật là anh có rất nhiều bạn gái cũ.


Lục Thịnh: “………”
Anh tuyệt vọng nghĩ ngợi, nợ cũ này có phải bất lợi quá không? Anh chỉ làm một lần cớ sao lại bị nói đến tận bây giờ?
Anh ở bên cạnh Minh Tiểu Kiều cúi đầu khom lưng, lại thấy Minh Tiểu Kiều mở tivi, trùng hợp thay Đinh Văn Xu đang phỏng vấn.


“Tôi cùng Lục Tổng sao, chúng tôi đúng là đã lâu không gặp…Đúng vậy, tuy rằng không còn ở bên nhau nhưng tôi vẫn mong anh ấy hạnh phúc, anh ấy là một người tốt….


Lục Thịnh: “………”
“Tiểu Kiều.


Anh mạnh mẽ ôm lấy cô: “Em hãy nghe anh nói đã! Chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, một chút dấu vết cũng không lưu lại trên cuộc sống của chúng ta nữa.


Minh Tiểu Kiều: “A”
“Nói thật chúng ta có thể đem hết những thứ không tốt ném vào máy cắt giấy, dọn dẹp sạch sẽ vào thùng rác! Không cần nhắc lại nữa được không?”
Minh Tiểu Kiều: “A”
“Đừng a, anh biết anh dại rồi.


Minh Tiểu Kiều liếc xéo anh: “Không cần nhõng nhẽo như vậy chứ, Lục tổng anh đâu có ngốc?”
Cô đẩy anh ra, thực sự tức giận rồi.

Đi mất rồi?
Thực sự đi luôn?
Xem ra nước đi này sai lầm rồi!
Lục Thịnh tuyệt vọng ôm đầu chính mình, nằm trên sô pha giả chết.

Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, nhưng mà… anh muốn đi tìm mình của trước kia rồi cho bản thân cái bạt tai!
Thật là mang tiếng, một chút cũng chưa làm, ấy thế mà còn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại.

Hứa Nghiệp Châu hắt hơi một cái, bỗng cảm thấy có điều chẳng lành.

Minh Tiểu Kiều về phòng thay quần áo, rồi lại ngồi vào bàn trang điểm, nhìn gương mặt kiều mị của mình, cô bỗng bật cười.

Quả nhiên sau khi bắt nạt Lục Thịnh xong, tâm tình cô rất tốt.

Cô sắp xếp xong xuôi, nhìn thấy Lục Thịnh vẫn duy trì tư thế lúc nãy, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi cuộc sống này.

Cô định đi qua gọi anh thì chuông cửa bỗng vang lên.

Lục Thịnh bỗng nhiên hoàn hồn, bật dậy đi vòng qua người cô, nhanh chóng nói: “Anh ra mở cửa, em ăn trước đi.



Tối qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, hôm nay Minh Tiểu Kiều chỉ ăn chút trái cây, khẳng định là bây giờ đã đói rồi.

Minh Tiểu Kiều nhìn bóng dáng cao ráo của anh, dựa vào tường cười.

Cánh cửa bật mở, là Minh Hoài Văn.

Cậu nhóc đem khuôn mặt khó chịu bước vào, thấy Minh Tiểu Kiều, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó lại hừ một tiếng với Lục Thịnh, rồi mới ai oán nói với chị gái: “Chị đi cả đêm không về.


Minh Tiểu Kiều: “A….

chị xin lỗi.


Minh Hoài Văn lên án nhìn cô: “Chị… chị thay đổi rồi.


Minh Tiểu Kiều: “Còn tốt chán.


Minh Hoài Văn: “…………”
Cậu không dám dỗi chị gái, lại một lần nữa hừ một cái với Lục Thịnh.

Lục Thịnh sờ mũi, không nói gì cả.

Dù sao cũng là em vợ, kiên nhẫn một chút.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận