Ngoài toàn gia Bạch gia và Đế Vô Trần thì các thuộc hạ của Bạch Dạ cũng không khỏi lo lắng cho chủ nhân mình.
Đứng dựa vào góc tường Hắc Đào thở dài nói "Là một trong những sát thủ chi nhất của chủ nhân vậy mà ta lại không thể thay người gánh nỗi ưu phiền."
Vẻ mặt của Hắc Linh ngay lập tức tỏ ra khinh thường "Đúng rồi đó, ta nghĩ ngươi nên từ chức đi là hợp lý đấy."
Hắc Đào nhìn Hắc Linh rồi cười khẩy "Tú bà mà sao ăn nói độc địa quá vậy?"
"Tú bà cái đầu nhà ngươi!"
"Không phải sao? Đi theo chủ nhân học kĩ nghệ nhiều năm, vậy mà người lại để ngươi trở thành tú bà, vậy chứng tỏ ngươi không đủ đẹp để trở thành một kĩ nữ rồi."
"Ta mới thèm vào làm kĩ nữ."
"Chứ không phải không đẹp bằng người ta sao?"
"Ngươi...."
"Hai ngươi thôi đi!" lạnh giọng ở một bên Tiểu Bạch bực bội quát "Đừng có làm ầm ĩ nữa!"
Hắc Đào cũng không gây sự nữa, nhìn trái nhìn phải rồi quay sang hỏi Tiểu Bạch "Hắc Ám đâu?"
Tiểu Bạch thản nhiên trả lời "Đến chỗ Lục tiểu thư rồi!"
"Cái tên đó sợ người khác không nhìn ra tâm tư của hắn hay sao vậy?" Hắc Linh bất đắc dĩ cười cười.
"Kkk, theo đuổi tiểu thư lâu như vậy mà vẫn không nhận được sự đồng ý, nhân duyên của hắn xem ra quá tệ!" Hắc Đào cũng đồng dạng gật đầu.
Trước giờ lạnh nhạt Tiểu Bạch cũng không nhịn được nói "Gì đây? Ta thấy hai ngươi còn lo hơn là hắn vậy?"
Lúc mấy người đang nói chuyện thì Hắc Hỏa đi tới, trên người hàn băng luôn khiến cho bọn như Hắc Đào là đồng nghiệp cũng không dám lại gần, hắn trầm giọng hỏi "Lão Tam không tới?"
Nhắc tới Hắc Tử, cả bọn liền im thin thít không dám mở miệng.
Trong những thuộc hạ của Bạch Dạ thì Hắc Tử là tên trầm ổn nhất, vậy mà lại phạm phải điều mà không ai tưởng tượng nổi.
Chuyện phải kể đến sau khi mạt sát cả Thượng Quan gia, vẫn còn một người sống sót, đó là cháu gái duy nhất của Thượng Quan Lâm-Thượng Quan Uyển Nhi.
Bọn họ đều biết tình cảm mà Bạch Dạ dành cho Thượng Quan Uyển Nhi nên đã không làm hại tới cô ấy, dù sao cũng chỉ là một người đáng thương bị cuốn vào kế hoạch báo thù của Bạch Dạ.
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như Hắc Tử không thừa nhận đã có tình cảm với Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi bị sốc khi tận mắt chứng kiến người mình yêu giết chết gia gia ngay trước mắt mình, nhất thời không chấp nhận được sự thật nên không dễ dàng tha thứ cho Bạch Dạ.
Hắc Tử mang nặng tình cảm nên đã đưa Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, Bạch Dạ cũng không truy cứu việc này.
Nhưng thân là một thuộc hạ, đó lại là một tội tày đình, Bạch Dạ không trừng phạt đã là một sự nhân từ to lớn nhất.
Hắc Hỏa nhìn biểu hiện của bọn họ, hiểu được tình hình, trong lòng đầy lửa giận "Chủ nhân xảy ra chuyện, hắn vẫn còn bỏ đi vương vấn với cô ta, thật không hiểu tại sao lúc đó chủ nhân lại mềm lòng tha chết cho hắn."
Bọn họ ai nấy cũng biết tính tình của Hắc Hỏa nên cũng không ai dám mở lời hay làm phật ý hắn.
Đôi mắt Hắc Linh trở nên buồn rầu, nhìn vào trong căn phòng kia, âm thầm cầu nguyện cho Bạch Dạ mau chóng qua khỏi, nhiều chuyện phức tạp xảy ra, chỉ có mình Bạch Dạ mới có thể giải quyết chúng.
Đã qua 3 ngày, ai nấy trong lòng cũng đều thấp thỏm không yên, mấy ca ca Bạch Dạ cũng quen sự có mặt của Đế Vô Trần nên luôn để hắn tùy ý thích làm gì thì làm.
Dù sao đánh cũng đánh không lại.
Bạch Thiển biết Đế Vô Trần có tình cảm với Bạch Dạ, liền cả ngày quấn quít kêu "tỷ phu" khiến hắn có thiện cảm với con bé.
Thuốc của Quỷ y đã hoàn thành xong, đem cho Bạch Dạ uống vào, mặc dù không còn những triệu chứng đau đớn như trước nhưng lại lâm vào hôn mê tới hơn 2 ngày liền đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Giờ chỉ còn có thể hy vọng vào thuốc có thể có tác dụng, nếu mất đi nàng, không biết mọi người sẽ cảm giác thế nào.
Mỗi ngày đều có người tới thăm nàng, hôm nay là Bạch Trạch, nhưng tiếng gọi của Quỷ y khiến hắn phải ra ngoài, hiện giờ trong phòng Bạch Dạ không có người.
Bản thân nàng trong tiềm thức cũng mơ hồ tỉnh, mọi người không hề biết nhưng đôi tai đã có thể nghe được âm thanh xung quanh.
Có một tiếng mở cửa làm nàng giật mình, còn có một cuộc đối thoại nhưng không biết là ai.
"Muội ổn chứ?"
"Ừm"
"Thật sự hạ quyết tâm rồi sao?"
Người đó chần chừ một lúc rồi nói "Huynh yên tâm đi, đây là ý muốn của ta."
"Được rồi, ta sẽ canh chừng ở đây!"
"Cảm ơn huynh."
Sau đó Bạch Dạ cảm giác được, ánh mắt của người đó nhìn chằm chằm nàng, một lúc rất lâu, không nói không thưa, chỉ lặng yên, nhìn ngắm.
Tay người đó khẽ vuốt lấy mặt nàng, nhỏ giọng "Thì ra, ngươi vốn dĩ là rất đẹp a! Tại sao lúc trước cứ phải che đi?"
Là giọng nữ!
Nàng có quen người này sao?
Nhưng mà, hơi ấm từ bàn tay khiến nàng thấy thật ấm áp!